Đọc truyện Chán Đời Sống Lại – Chương 58: Tạm biệt
Vĩnh An vừa ra khỏi cửa, ba đứa bạn thân cũng nối gót theo sau. Bọn họ hợp lại trong quán cà phê không tên gần trường. Thực khách theo thói quen gọi nó bằng âm thanh mộc mạc – quán Xưa. Nghe đâu đằng sau đó là câu chuyện tình lâm ly bi đát. Chi tiết bên trong như thế nào chẳng ai hiểu rõ. Chỉ biết rằng chủ quán bỏ trống tên gọi là để chờ một người. Theo thời gian, cái biển hiệu màu vàng không có ký tự đã bị hư hại nặng nề, mặt gỗ nứt toác cong vênh, màu sơn nhạt sắc.
Mỗi lần nhìn thấy tấm biển này, tâm trạng Vĩnh An cứ mông lung vô định. Như khoảng trống trong trái tim của cậu, từ khi mẹ mất đi, chẳng còn ai lấp đầy nữa rồi.
– Này, cậu ngẩn người gì đấy? – Hải Vân gõ gõ lên song cửa hoa mai cũ kỹ. Cô chẳng hiểu vì sao thằng bạn lại thích quán này cho được. Cách thiết kế xưa ơi là xưa. Căm nhất là mấy cái ghế gỗ thô cứng ngồi đau mông vô cùng. Cả không gian bị bao trùm trong tông màu vàng vọt thiếu sức sống, mùi ẩm mốc thoang thoảng mọi nơi. Mỗi lần bước chân vào đây, tâm trạng chỉ có tệ và tệ hơn nữa.
– Ngẩn ngơ gì đâu. Đang sắp xếp lại một số việc thôi mà. – Vĩnh An nhẹ nhàng tiếp lấy ly cà phê trứng từ tay phục vụ. Đưa gần lên mũi thưởng thức mùi vị thơm nồng, rồi từ tốn nhấm nháp lớp kem muối béo ngậy.
– Cậu ra đây chỉ là để thưởng thức cà phê? – Hào Nhân tỏ ra nghi ngờ. Chẳng lẽ lên cấp làm con người ta thay đổi thói quen. Trước đây chưa bao giờ thấy thằng bạn này quá chú trọng đến ăn uống. Nói chi là cái kiểu nhấm nháp thưởng thức như bây giờ.
– Dĩ nhiên là không. – Cậu đâu có rảnh rỗi đến vậy, nhà còn bao việc phải làm. – Trong lúc tớ bế quan có vụ gì nóng hổi không? Với lại tại sao không chọn Đại Dương làm thủ lĩnh? Nó rất thích chỉ huy người khác mà.
Hiền Minh vỗ đùi cái đét cười khằng khặc. – Nói mới nhớ đến chuyện của thằng bóng nhẫy ấy. – Mặt in rõ ràng hai chữ hả hê. – Nó bị tiễn đi rồi. Vụ đó xảy ra khoảng nửa năm trước. Đường đường là thiếu chủ họ Mạc mà bị lộ băng hình khiêu dâm. Nó cùng hai người nữa là diễn viên chính.
– Ba người? – Vĩnh An cao giọng hỏi lại. Lúc trước chỉ kịp nhờ Lệ Thiên một câu rồi đi bế quan. Cậu cũng chẳng rõ anh ta xử kiểu nào. Giờ nghe ra mới thấy, ma quân vẫn là ma quân, gu trả thù cũng mặn mà dữ dội.
– Ừ! ba người. Hai nam một nữ. – Hiền Minh hứng thú xác nhận.
Hải Vân mặt đỏ như gấc, giả vờ lơ đễnh ngắm cảnh qua ô cửa sổ. Hào Nhân thì lộ vẻ tởm lợm hết chỗ chê. Chỉ còn mỗi thằng bạn mặt tròn mắt híp tích cực kể tiếp.
– Nó còn chơi ba người theo cách rất sáng tạo nữa kìa. Đại Dương đè con gà móng đỏ. Cùng lúc đó có thằng khác đè nó bằng cửa sau.
Vĩnh An tròn xoe hai mắt, cao giọng hỏi lại. – Thật không?
– Ha… ha… ha… Nhìn cái mặt cậu kìa. Tớ nói láo làm gì. Không những thế nó còn phối hợp vô cùng nhịp nhàng, rên rỉ tích cực. Nghe đồn gia chủ họ Mạc xem xong đoạn đó tức đến nỗi thổ huyết tại chỗ. Cái gì danh gia vọng tộc, cái gì mà đạo đức tiên nhân, cái gì mà thiên tài đệ nhất… Má vứt cho chó ăn hết, lúc đó nó chỉ biết oành người ra rên.
Nhác thấy thằng bạn vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng. Hiền Minh thích chí vỗ lên má Vĩnh An bem bép. – Tính ra về mặt này còn lâu cậu mới theo kịp thằng đó. Mà cậu biết sau vụ này nó có biệt danh gì không?
Cậu tò mò. – Biệt danh gì?
– Quý ngài lưỡng cực, ý nói nó nam nữ đều chơi. Sau đó nó biến mất tăm rồi. Làm sao dám vác mặt đi lãnh đạo ai nữa. Muốn xem không, tớ còn giữ đây này.
Thôi, thôi. – Vĩnh An vội vàng xua tay.
– Ngừng được rồi! – Hải Vân rít qua kẽ răng. – Hiền Minh, cậu có vẻ nghiên cứu kỹ lưỡng quá nhỉ.
– Đâu có, đâu có… Thôi nói qua chuyện khác. Các cậu nhớ lại xem còn tin gì quan trọng không?
Hải Vân nhéo cật lực vào đùi non anh chàng một phát. – Ba cái chuyện bậy bạ thì nhớ hay lắm. Chuyện quan trọng nhất thì lại quên. – Cô nàng nói đến đây liền lộ ra ánh mắt si mê. – Một năm trước ma quân Lệ Thiên làm đông đá cả thành phố. Hù quốc trưởng sợ té đái. Tiếc là cậu không được chứng kiến tận mắt. Uy phong lẫm liệt luôn đó. Ước gì tớ được đấu kiếm một lần.
Vĩnh An bất giác rùng mình. Thôi bỏ đi bạn ơi! Trên đời có một cặp mông khốn khổ như cậu là đủ rồi.
Hiền Minh cũng cùng chung ý kiến:
– Hải Vân, cậu nhanh thu lại ý nghĩa điên rồ này đi. Có ai gặp hắn mà còn toàn mạng trở về hay không. Tên đó vô cùng biến thái và điên cuồng, ngày ngày phải uống máu người mới chịu được.
Ăn nói xàm xí. Tớ còn sống sờ sờ ra đây nè. Uống máu người? Hừ! Vừa nghe đã biết tào lao. Cậu khó chịu ra mặt hỏi lại. – Thấy tận mắt chưa mà phán như thánh vậy?
– Đúng vậy. – Hải Vân hùa theo. – Lần trước ngoài việc đóng băng thành phố cũng đâu có giết ai… Mà chẳng hiểu sao cứ thấy dáng người quen quen. Như gặp ở đâu rồi đấy. Các cậu có cảm giác giống tớ không?
– Không. – Hào Nhân phản bác ngay lập tức. – Tớ chưa phát cuồng như vậy. Hải Vân, cậu ngưng ngay việc ca ngợi tên điên ấy đi. Tớ nghe đến đầy lỗ tai, tối ngủ cũng mơ bị đuổi giết.
Vĩnh An nhếch mép. – Mở miệng ra là bảo người khác điên. Tớ nghĩ giấc mơ của cậu sắp thành hiện thực rồi đấy.
Hào Nhân đang đưa ly trà đá lên miệng, nghe vậy liền bỏ xuống cãi tiếp:
– Tớ nói gì sai? Cả xã hội này gọi hắn là điên. Chuyến đi Đầm Lầy Trắng lần này không phải do hắn gây ra hay sao? Nếu không tại sao cuộc thi “Tu sĩ trẻ tài năng” phải dời thời gian và địa điểm.
Cậu tiếp tục làm căng. – Sai ở chỗ đi đánh giá nhân phẩm người khác qua miệng thiên hạ… Còn cuộc thi với ma quân liên quan gì đến nhau?
– Đừng nóng. – Hiền Minh chen vào, thuận tay rót thêm trà đá cho cả nhóm. – Liên quan đến ma quân cũng chỉ là do tụi mình tự suy đoán nhưng chín phần là đúng. Qua lần ma quân tấn công, mấy cấp lãnh đạo phát hiện ra lực lượng quân đội mỏng quá. Tu sĩ cũng không phải ngày một ngày hai liền có. Nên bốc tu sinh ưu tú tại các học viện cho đi rèn luyện. Đặng sau này bổ sung vào quân đội. Xem như lo sau không bằng lo trước.
Nói tới đây, anh chàng ngừng động tác rót trà, nhìn qua Vĩnh An. – Cậu không để ý một trăm người bọn tớ giống tập hợp của một đội quân ư? Có kiếm tu, pháp tu, y tu, thể tu… rồi cả bộ phận tình báo nữa. Nói đến đây mới nhớ, thằng nhóc Hoài Bách ấy mết cậu lắm. Trong lúc cậu bế quan nó cứ đứng bên ngoài trông vào miết. Có khi đứng liên tục cả tháng. – Giọng kể đột nhiên èo ẹo kéo dài, tay nắm lấy bàn tay. – Anh Vĩnh An ơi, anh Vĩnh An à…
Cậu nổi hết cả da gà da trâu, giật mạnh tay ra, quắc mắt đe doạ:
– Im ngay.
Vĩnh An ghét nhất mấy kiểu đùa thiếu đứng đắn thế này, nên nhanh chóng chuyển về việc chính. – Vậy tại sao Hào Nhân không tham gia. Bên nhóm y tu có ai giỏi hơn cậu đâu?
Hào Nhân nhún vai tỏ vẻ bất lực:
– Ba tớ không cho tham gia, biết làm thế nào bây giờ.
Vĩnh An liếc xuống đồng hồ, xem chừng sắp muộn, còn một số công việc phải giải quyết. Cậu vội thả linh thạch xuống mặt bàn rồi đứng dậy.
– Tớ có việc đi trước. Mấy bữa sau gặp lại.
Trong khi ba đứa bạn chưa kịp phản ứng lại thì cậu đã nhanh chân bước ra ngoài đường, hòa nhập vào dòng người đông đúc. Đi hết ngõ nhỏ này và quẹo thêm hai ba lần nữa, là đến cửa hàng chuyên bán mấy món tẩm bổ nổi tiếng ở đây. Trò ngoan đang muốn mua vài món mang qua thăm thầy. Gần hai năm rồi bọn họ chưa gặp nhau.
“Bồ câu chưng ngải cứu, gà tiềm thuốc bắc, óc heo chưng bí đỏ, linh yến chưng hạt sen. Linh khí nồng đậm, vừa bổ vừa ngon…”
Tiếng rao hàng quen thuộc báo cho cậu biết mình đã đến nơi. Quán ăn này khá khiêm tốn, lại nằm trên con hẻm nhỏ, việc kinh doanh thuận lợi là nhờ cả vào tay nghề của đầu bếp.
Vừa trông thấy người đến, bà chủ mập mạp liền đon đả đón tiếp:
– Chú em ăn ở đây hay mang về? Ăn ở đây thì đợi một lát cô sẽ sắp bàn.
– Tôi mua mang về. Cho một phần linh yến chưng hạt sen, một phần óc heo chưng bí đỏ.
Chợt nhớ ra trong nhà còn có ma quân, mà cậu lại chẳng biết anh ta thích gì, bản thân đúng là tệ hết sức. Khách hàng lừng khừng một hồi rồi sửa lại:
– Thôi lấy hết thực đơn, mỗi món một phần. Riêng linh yến và óc heo thì hai phần.
Chủ quán hí hửng đáp lại. – Chú em chịu khó chờ chút nghen. Cô hối đầu bếp làm ngay.
Vinh An gật đầu rồi đi qua cửa hàng bán ô mai. Cậu tính hết cả rồi, nếu anh ta không thích mấy món mặn cũng có thể ăn mấy thứ chua chua ngọt ngọt. Ừ, tiết trời đang nóng nên mua thêm chè. Lệ Thiên hay uống trà, chắc cũng uống được trà sữa. Trái cây thì ai cũng có thể ăn được.
Mỗi lần ghé qua một tiệm nào đấy, thực khách chỉ nói mỗi câu ngắn gọn: “Lấy hết thực đơn, mỗi thứ một phần”.
Sau khi gom hàng đầy đủ theo ý thích, trò ngoan quay trở lại ngọn núi Ngọc Thủy. Trước mặt vẫn tồn tại bức tường linh lực ngăn cách như ngày nào. Tâm trạng hơi trùng xuống. Hôm nay chưa chắc đã gặp được thầy.
Mang theo một tia hy vọng nhỏ nhoi, Vĩnh An cất tiếng gọi:
– Thầy ơi… thầy ơi…
Lần này thì học trò gặp may. Cấm chế từ từ tách ra một khe hở. Vị khách trẻ tuổi nhanh trí lách mình vào trong, liền thấy Giáo sư Châu Thanh ngồi sẵn ở ghế sofa chờ cậu.
– Thầy! – Vĩnh An reo lên.
– Ừ. – Ông gật đầu, đứng dậy lại gần học trò, nắm mạnh vào đôi vai lay nhẹ. – Chúc mừng em tụ đan thành công. Cao lớn, rắn rỏi, rất ra dáng thanh niên.
Học trò lấy ra phần ăn chuẩn bị riêng cho giáo sư. – Thầy tẩm bổ cho khỏe người. Tu vi của thầy thế nào rồi ạ?
– Em không phải lo. Không ai hại nổi tôi đâu.
Thật ra là có đấy, chẳng qua người ta chưa muốn đụng tới thầy mà thôi. Kiếm tu có thể đánh vượt cấp, huống chi tu vi hai người cũng xem xem. Mà nếu bọn họ đánh nhau thật thì nên đứng về phía nào? Bỏ thì thương vương thì tội, nhức não, thật sự là rất nhức não. Tại sao bản thân lại bị dính vào mớ bòng bong này cơ chứ.
– Em nghĩ gì mà ngẩn ra thế?
– Dạ không. – Cậu vội vàng thu lại suy nghĩ. Nói đến vấn đề chính. – Thầy em định đi ra ngoài.
– Thân phận của em…
– Em tình cờ đã biết mình là tộc Lai Tiên. Nhưng em đã suy nghĩ kỹ rồi, không thể cả đời trốn tránh thiên hạ.
Châu Thanh ngồi im như thóc, hai tay chắp vào nhau, đầu cúi xuống, ánh nhìn mờ đục mệt mỏi. Ông biết ngày này không sớm thì muộn cũng sẽ đến. Chim non đủ lông đủ cánh tung bay vào bầu trời tự do cũng là lẽ thường. Lồng son thếp vàng cho dù có tốt đến mấy vẫn là giam cầm. Huống hồ lúc này ông đã chẳng còn đủ sức bảo vệ cho học trò. Giữ người khư khư bên cạnh tính ra lợi bất cập hại.
– Thầy… – Học trò mềm giọng thỏ thẻ.
Ông ngước mắt lên. – Em qua đây.
Chỉ chờ có thế, Vĩnh An phóng lại bên cạnh. Giáo sư đặt ngón trỏ lên trán học trò. Cơ thể của cậu liền cảm giác được sự biến đổi… Chốc lát sau trói buộc đã biến mất.
– Em cảm ơn thầy. – Cậu cố nén cảm xúc, không dám để cho thầy biết bản thân đang rất hưng phấn.
– Đi nhanh đi. – Ông hít thở sâu, che giấu cơn nhói trong tim. Bàn tay gầy guộc liên tục xua tay. – Đi nhanh trước khi tôi đổi ý.
– Thầy đừng lo, em sẽ thường xuyên về thăm. – Vĩnh An còn muốn nói thêm vài lời, nhưng có vẻ chẳng làm cho tình hình tiến triển tốt hơn, cậu đành ngậm miệng, quay lưng ra về.
Nhìn bước chân học trò bước ra đến cửa, sắp xa rời vòng tay của ông, cảm xúc đè nén bấy lâu chợt bùng nổ, Châu Thanh nghẹn ngào:
– Vĩnh An…
Cậu dừng lại, chờ câu nói tiếp theo…
Nhưng lại đợi được một cái ôm ấm áp, vòng tay siết chặt có hơi run rẩy. Châu Thanh ghì chặt học trò bé bỏng vào lòng, cảm giác hối tiếc dâng lên mãnh liệt.
Tại sao?
Tại lại phải đợi đến tận bây giờ?
Lo được lo mất, tính toán thiệt hơn, đến cùng vẫn là bỏ lỡ.
Thầy… thầy đang làm gì thế này?
Vĩnh An xoắn xít ngây dại tại chỗ. Giáo sư chưa bao giờ có hành động thân mật như thế. Lời thiên hạ đồn văng vẳng bên tai, hình ảnh trên lồng đèn năm nào dọa cậu sắp ngất.
Chẳng lẽ… chẳng lẽ là thật!
Nên làm thế nào để vẹn cả đôi đường?
Giữ lúc học trò nghĩ ngợi lung tung, Châu Thanh thu tay lại, tư thế đứng đắn chừng mực. Dường như động tác lúc nãy chỉ là giấc mơ thoáng qua.
– Em về đi. Đã biết thân phận thì ra ngoài che giấu cho khéo.
Đồng thời lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật. – Trong này có ít linh thạch với ít phù tôi họa sẵn, có thể bảo vệ cho em ít nhiều.
– Thầy… – Vĩnh An chột dạ đẩy trả món quà. – Em tự lo được.
Châu Thanh đanh giọng. – Em cầm lấy, hoặc là đừng hy vọng bước chân ra khỏi chỗ này.
Cậu đành bấm bụng. – Dạ, em cảm ơn thầy. Em đi đây, thầy ở lại giữ gìn sức khỏe.
Về đến Ngọc Sương chủ nhà vẫn chưa hồi phục tinh thần, lơ ngơ bước chân qua bậc cửa. Để rồi vụng về ngã chúi nhủi, xém chút cắm đầu xuống đất.
Ma quân đang nhập định tu luyện vội vàng mở mắt đỡ lấy bé ngốc. Anh nhìn chăm chăm từ đầu đến chân, sau đó khó chịu lên tiếng. – Cậu đi đâu mà có mùi lạ trên người, mau đi tắm.
Vĩnh An vừa bị giáo sư hù một trận, bản thân như có tật giật mình, liền nhảy dựng phản ứng. – Anh đánh hơi mùi trên người tôi làm gì?
“Đánh hơi”… Ăn nói ngày càng tùy tiện. Lệ Thiên nghiêm mặt hỏi lại:
– Cậu vừa nói gì?
Chết tiệt, lại lỡ lời. – Tôi nói nhầm thôi, là ngửi. – Mà mắc gì phải nghe lời anh ta? Chủ nhà thẹn quá hóa bướng.
– Trước khi đi tắm rồi giờ không tắm nữa.
– Lì lợm? – Lệ Thiên xáp lại. – Hay là để tôi làm giúp.
Vĩnh An phát hoảng bỏ chạy ra ngoài, nhảy ùm xuống suối nước nóng ngâm mình trong đó. Hơi nước bốc lên mông lung mờ ảo. Cậu ngửa đầu gối lên tảng đá, bắt đầu nhớ lại động tác của thầy. Cũng chỉ là một cái ôm, ừm, có hơi chặt một chút. Ngoài ra không còn hành động nào khác. Nghĩ đi nghĩ lại, có thể do bản thân nhạy cảm quá mức mà thôi, gặp thêm mấy lời nhảm nhí ảnh hưởng, mới thành ra tự mình hù mình. Tội lỗi quá! Thầy ơi, em đã nghĩ oan cho thầy.
Sau khi đả thông tư tưởng tâm trạng lập tức liền thấy thoải mái. Chủ nhà bắt đầu tập trung vào chuyện tắm táp rửa mùi. Cậu kỳ cọ hồi lâu mới lửng thửng đứng dậy. Quét mắt ra nhìn bốn phương tám hướng. Ơ đệt! Quên đồ rồi. Vĩnh An lạnh lùng nhìn về phía căn nhà gỗ, dứt khoát không thèm nhờ đến anh ta. Từ trong tay xuất ra vài sợi tơ vàng óng. Chúng nó theo điều khiển của chủ nhân lần mò vào nhà. Tính năng truy lùng của tơ hồng vĩnh sinh chỉ hữu hiệu đối với sinh vật có linh khí, gặp phải đồ vật vô tri vô giác thì đành chịu thua.
Chính vì thế cậu đang trong quá trình vừa mò vừa đoán. Trò này dùng để giải trí cũng rất thú vị. Cao hơn mặt đất một tấc chắc là bậc cửa. Vuông vuông dài dài chắc là chân bàn. To và bằng phẳng hẳn là chiếc giường…
Tiếp theo là gì nhỉ? Trong nhà mình có cái gì tròn tròn, dài dài sao? Người chơi nhíu sát lông mày lại với nhau, miệng chu lên, tập trung tinh thần cao độ.
– Cậu mò tôi làm gì? – Giọng Lệ Thiên đột nhiên vang lên.
Vĩnh An giật thót tim, thần sắc cứng đờ, lắp ba lắp bắp. – Tôi… tôi vừa mò anh sao?
– Ừ.
Tròn tròn dài dài… Hic, hic, bốc phân rồi. – Mò trúng… trúng cái gì?
– Cậu đoán xem?
Còn đoán cái gì nữa, chín phần là phạm phải chỗ hiểm. Vĩnh An sợ hãi cắn móng tay. Làm sao bây giờ? Cũng tại anh ta, do anh ta hết. – Ai bảo anh ẩn linh lực, tơ hồng của tôi mới bị nhầm như thế.
– Ai hồi chiều dặn dò: “Tôi mở cấm chế nên anh ẩn linh lực cho an toàn” hử?
Hình như có chuyện đó thật. Cậu bối rối để mình trần như nhộng đi qua đi lại. Bây giờ đập đầu vào đá tự tử có còn kịp không?
Ma quân thấy người im lặng hơi lâu, nghi ngờ hỏi lại lần nữa. – Không lo tắm mò tôi làm gì?
Thiệt khổ quá mà, tình ngay lý gian biết giải thích thế nào cho ổn. – Không có mò anh. Tôi đi tắm quên mang theo đồ nên muốn tự lấy.
Dứt lời, bộ quần áo đáp xuống trước mặt. Chủ nhà vừa mặc vừa tự nguyền rủa mình. Đúng là đường quang không đi, lại đâm đầu vào bụi rậm. Nhờ anh ta lấy giúp là ổn rồi. Hoặc dùng thần thức hỗ trợ cũng tốt. Giờ thì vui chưa, đi sờ bậy người ta, đáng đánh lắm. Càng nghĩ càng xấu hổ, cậu đứng lấp ló ngoài cửa chẳng dám vào nhà.
– Sao không vào? – Anh nén cười trưng ra bộ mặt hỏi tội.
Chủ nhà thò mặt vào cửa, hai má nóng ran. – Dạ Ca… xin lỗi.
Lệ Thiên đang muốn đùa thêm tí nữa, nhưng khi đụng phải biểu cảm này lòng anh lại không nỡ tí nào. – Mò trúng cánh tay của tôi thôi, lỗi phải cái gì.
Cảm tạ trời đất! Thoắt cái cậu đã hùng hổ bước chân vào nhà, như thể con cún bẽn lẽn xấu hổ hồi nãy không phải là mình. Chủ nhà bắt đầu bày ra một đống đồ ăn, miệng mồm liếng thoắn:
– Dê xào sả, gà rang muối, bồ câu chưng ngải cứu… Còn có chè bảy màu, chè thưng, chè bưởi… Trà sữa trân châu, trà đào cam sả, trà sữa khoai môn… Cuối cùng là mấy hộp ô mai.
Anh hoang mang nhìn đồ ăn bày từ bàn tới giường. – Cậu mua nhiều thế làm gì?
– Tại vì không biết anh thích ăn món nào nên tiện thể mua hết.
– Sao không hỏi tôi một tiếng?
Ờ há, cứ liên quan đến người này là bản thân luôn phát đần một cách bất hợp lý. Cậu quê độ cãi cố. – Hỏi chi mất thời gian.
– Hỏi chỉ mất vài giây. Chờ mua xong từng này món mất bao lâu?
Vĩnh An phát cáu. – Anh nói chi nhiều vậy. Có ăn hay không để tôi còn biết đường tính.
Ma quân cong môi lên cười. – Ăn. Cậu qua đây ngồi luôn.
Đến cuối cùng, Vĩnh An mới là người bị Lệ Thiên đút cho no bụng. Chủ nhà ăn xong lê thân lên giường nằm thở phì phò, hai mắt híp lại, miệng vẫn không quên nhắc nhở. – Dạ Ca, đi ngủ sớm đi. – Gần hai năm chưa nằm gần, bệnh nhớ hơi lại tái phát rồi chứ sao.
Đợi cho đến khi anh nằm ngay ngắn bên cạnh, cậu nghiêng người qua, nói nhỏ bên tai ma quân:
– Dạ Ca, cảm ơn anh.
Nếu không có người này giải nguy, có lẽ bản thân đã nổ banh xác từ lâu. Cậu hiểu vì sao lại anh lựa chọn đóng băng cả thành phố, mà không phải là đỉnh Ngọc Sương nhỏ bé. Anh sợ thiên hạ biết mối quan hệ giữa hai người. Sợ bản thân cậu gặp nguy hiểm.
Lệ Thiên nghe rõ mồn một nhưng không đáp lại. Anh nằm đó, lặng thinh đếm nhịp thở của bé ngốc. Chín tám, chín chín, một trăm… Ma quân xoay người nằm nghiêng, ngủ rồi, mười lần như chục, chưa bao giờ lệch một nhịp. Ba trăm lẻ một, ba trăm lẻ hai, ba trăm lẻ ba… Cánh tay quen thuộc choàng qua người anh, lần này trễ ba nhịp. Lệ Thiên ôm chặt người vào trong lòng, đặt lên trán cậu nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn thấp nước.
Vắng nhau, đâu chỉ mình cậu bị mất ngủ, đâu chỉ mình cậu nhớ hơi người dưng.