Chán Đời Sống Lại

Chương 57: Hội quân


Đọc truyện Chán Đời Sống Lại – Chương 57: Hội quân

Giữa mùa hè, nhiệt độ lên cao nhất trong năm, thời tiết hanh khô dễ làm người ta nóng trong người. Vĩnh An nghe xong thông báo từ giáo sư Xuân Phái, tâm trạng nhanh chóng chuyển biến theo hướng tồi tệ. Cậu âm thầm thêm tên giáo sư vào danh sách những nhân vật tránh xa bảy thước. Ông thầy này linh hơn chim heo, mỗi lần gặp mặt toàn báo điềm gở, luôn luôn phá vỡ kế hoạch vào phút chót.

– Thưa giáo sư em từ chối tham gia.

Xuân Phái đã thuộc nằm lòng tính cách của học trò, thái độ này nhìn riết thành quen, ông chẳng buồn để tâm, đáp lại ngắn gọn:

– Từ chối vô hiệu.

– Cho em biết tại sao?

– Tôi nhớ không lầm thì nhóm em hạng nhất lần đi bí cảnh Tử Lam. Đại diện Bạch Vân tham gia là đúng quy định. Ngoài ra, em định bỏ rơi mấy đứa bạn chơi chung?

– Em…

– Câm miệng. – Giáo sư quắc mắt, lôi sền sệt học trò vào phòng họp. Hai chữ “sẵn lòng” nằm lại trong miệng Vĩnh An vĩnh viễn.

Vào đến nơi, Xuân Phái ẩy học trò ra giữa phòng họp. – Giới thiệu với các trò đây là Cao nhân Vĩnh An, thủ lĩnh của các em trong lần tranh tài kỳ này.

Cả phòng họp vỗ tay giòn giã.

Vĩnh An gục đầu âm thầm rơi lệ. Lại bị giáo sư bán thêm lần nữa.

– Hôm nay tập hợp các em lại đây là để thông báo chi tiết luật lệ thi đấu.

Ông phóng to bản đồ khu vực tranh tài. – Như các em đã biết, Đầm Lầy Trắng có tên gọi như vậy là do đặc thù thực vật sinh sống tại nơi này. Ở đây không có ánh mặt trời nên cây cối toàn một màu trắng. Và chúng săn bắt sinh vật để làm thức ăn. Thêm một tin buồn nữa, thực vật ở đây đa phần là có ý thức. Nói như vậy để cho các em hình dung ra mức độ nguy hiểm.

Các tu sinh hít một hơi thật sâu, tâm trạng chẳng thấy thoải mái tí nào, số ít bắt đầu tim đập tay run.

Giáo sư khoan tròn trên bản đồ, chỉ tay về vùng trung tâm. – Cuộc thi sẽ có hai vòng. Ở vòng một, tất cả các trò phải cố gắng vượt qua đầm lầy để tiến vào khu trung tâm. Vào đến trung tâm mới có quyền tham gia vòng hai. Luật thi đấu vòng hai sẽ được giữ bí mật đến ngày cuối cùng. Tạm thời chúng ta chưa bàn tới.

Xuân Phái dừng lại, tung ra hàng loạt thẻ bài đến tận tay của từng tu sinh trong phòng.


– Đây là thẻ bài tham gia cuộc thi lần này. Có có tác dụng chứng nhận thân phận của thí sinh, đồng thời cũng là bùa hộ mạng. Nếu gặp nguy hiểm, các em chỉ cần ấn mạnh vào nút đỏ, nó sẽ truyền tống người bị nạn đến khu vực an toàn. Kể từ thời điểm đó các em cũng bị truất quyền thi đấu. Thông tin cuối cùng là về giải thưởng…

Tất cả cùng ồ lên, mở to mắt trông đợi.

Xuân Phái nhìn đám học trò khắp lượt, khóe môi hơi cong. – Để khuyến khích tinh thần thi đấu của các trò, ngũ đại gia tộc chi rất bạo tay. Giải nhất đồng đội thưởng mười ngàn linh thạch thượng phẩm.

“WOA”, mọi người hưng phấn la lớn.

– Trật tự! – Ông gõ bàn cóc cóc. – Để thầy nói nốt. Giải nhất cá nhân một ngàn linh thạch thượng phẩm, giải nhì tám trăm, giải ba năm trăm.

Tiếp đó ông nhìn về hướng Vĩnh An.

– Giải dành riêng cho thủ lĩnh đứng đầu là hai ngàn linh thạch. Hy vọng thủ lĩnh của học viện chúng ta sẽ ẵm trọn giải này.

Hiền Minh nhanh nhạy hô to: “Vĩnh An cố lên.”

Ngay tức thì, mấy tu sinh khác cũng hô vang “Vĩnh An cố lên, Vĩnh An cố lên…”

Thủ lĩnh bất giác nóng bừng hai má, lần đầu tiên lãnh đạo người khác, cảm giác có chút không quen.

– Được rồi. – Giáo sư ngắt lời. – Việc của tôi đã xong. Còn lại giao cho Vĩnh An.

Xuân Phái nói xong bước ra cửa, khi đi ngang qua học trò, ông tiện tay vỗ nhẹ vào vai. – Cố lên! À, nãy tôi quên nói, thẻ bài của trò có thể theo dõi thành viên trong đội. Còn trong bí cảnh là xanh, bị trục xuất khỏi là đen. Tôi đi đây.

– Dạ, em biết rồi. Giáo sư nên đi đứng cho cẩn thận, lỡ đâu té ngã em không đỡ kịp.

Thật to gan, dám trù ẻo cả ông cơ đấy. Xuân Phái cười ha hả trong bụng. Xem ra thằng quỷ con này vẫn chưa nuốt trôi cục tức.

Giáo sư đi rồi, tất cả ánh mắt trong phòng đều dồn về phía thủ lĩnh, chăm chú lắng nghe kế hoạch tác chiến. Mọi người đợi lâu thật lâu, vẫn thấy cậu ngồi im như tượng. Hải Vân thẹn quá thoi một phát.


– Nói gì đi chứ?

– Nói gì? – Cậu ngơ ngơ hỏi lại.

Cô nàng nhìn cái bản mặt ngái ngủ liền cáu tiết, đạp chân một phát cật lực. – Kế hoạch thi đấu. Phân chia đội thế nào, cần chuẩn bị gì, khi nào thực tập…

– Ơ hay, ai biết! – Cầm quần không sao, cầm quân thì hơi ớn, chênh nhau một dấu nào ai dám đùa. 

Mọi người trố mắt nhìn nhau. Trời đất, có con hàng quái gở vậy sao?

Hải Vân bóp gáy thằng bạn lì lợm.

– Nghiêm túc.

Vĩnh An rụt cổ lại. – Ha… ha… ha… nhột. Cậu bỏ ra đi để tớ nói.

Thủ lĩnh tằng hắng điểm danh hết lượt thành viên trong đội. Vài gương mặt quen thuộc, số còn lại đều là xa lạ. Đôi mắt xám dừng lại trên mái đầu thấp chủm, chớp chớp mấy lần, chính xác là không nhìn lầm.

– Hoài Bách em ở đây làm gì?

Hai má Hoài Bách đỏ lên như gấc, đầu hơi cúi, ánh mắt cụp xuống, thỏ thẻ trả lời:

– Em là người thắng cuộc phần thi “thu thập, xử lý và phân tích thông tin” nên được chọn.

Vĩnh An ngó qua Hiền Minh, hất nhẹ chiếc cằm thon gọn ẩn hiện xương quai hàm rõ ràng. Người ngoài nếu không để ý sẽ bỏ qua động tác rất nhỏ này của cậu.

Anh chàng hiểu ý giải thích. – Chúng tớ đều vượt qua vòng lựa chọn của học viện mới có tư cách đứng đây. Cụ thể là rất nhiều phần thi. Lúc đó cậu mắc bận bế quan nên không biết. Cái này để nói sau đi.

Giờ thì cậu đã hiểu, những người ở đây đều là nhân tài chọn ra trong các khóa tu sinh. Lại đang đặt hết niềm tin lên vai Vĩnh An, cậu thật sự thấy mình không xứng. Chính bản thân cũng còn mơ hồ, làm sao có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ.


– Có ai ở đây tự tin mình làm chỉ huy được không? Tớ sẽ xin giáo sư quyết định lại.

Các tu sinh im lặng nhìn nhau. Trách nhiệm nặng nề như vậy, Cao nhân gánh không nổi thì bọn họ gánh cũng chẳng xong.

– Cậu làm đi, chúng tớ tin ở cậu.

Một giọng nói từ trong đám đông phát ra, sau đó có thêm nhiều người gật đầu đồng ý.

– Nếu đã như vậy… – Vĩnh An cố nặn ra ít kiến thức đã đọc về vùng Đầm Lầy Trắng, hướng dẫn sơ bộ. – Vùng này nghe có vẻ đáng sợ. Tuy nhiên các bạn nên nhớ là thực vật có lực công kích không mạnh, ngoài ra còn bị hạn chế khả năng di chuyển. Chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không mấy  đáng sợ. Nhà trường cử đi chắc hẳn đã cho thăm dò khu vực này. Đâu thể đẩy chúng ta vào chỗ chết.

Cả nhóm nghe đến đây cũng yêu tâm hơn phần nào. Tuy nhiên cái họ chờ đợi là kế hoạch tác chiến. Nhã Vy không nhịn được hỏi thẳng:

– Vậy cậu tính làm như thế nào để cạnh tranh với mấy học viện khác?

– Nói thật là tớ chưa hình dung ra, cần một vài ngày để suy tính.

Điều này thể hiện cậu không phải là một thủ lĩnh bách chiến bách thắng để mọi người có thể dựa vào. Nhưng không hiểu tại sao cách nói chuyện thẳng thắn lại làm bọn họ yên tâm hơn rất nhiều. Ít ra tất cả đều hiểu trong tay đội mình đang có những gì.

Hoàng Khang lúc này mới lên tiếng:

– Vậy trong lúc chờ đợi bọn tớ nên làm gì?

Câu hỏi rất hay. Vĩnh An nhịp chân tính toán ít nhiều rồi trả lời:

– Các bạn tự chia thành nhóm nhỏ. Mỗi nhóm ba thành viên. Bầu ra cho tớ mười đội trưởng. Mỗi đội trưởng sẽ quản lý ba nhóm ghép thành một đội. Như vậy chúng ta sẽ có mười đội. Đội trưởng không nhất thiết phải có tu vi cao nhất, nhưng bắt buộc phải là người tổ chức tốt nhất. Các bạn hình dung được không?

Tất cả gật đầu xác nhận. Thủ lĩnh an tâm nói tiếp.

– Sau đó mỗi đội về tự luyện tập trận pháp Địa Thạch trận.

– Bọn tớ chưa nghe đến loại trận này bao giờ. – Một tu sinh lạ mặt lên tiếng.

Vĩnh An đứng dậy, dùng linh lực mô phỏng lại sơ đồ trận pháp.

– Các bạn ghi lại đi. Tớ sẽ giải thích chi tiết hơn. Đây là một trận pháp phòng ngự cổ xưa, chỉ có một đặc điểm duy nhất là phòng thủ, cần bốn người để triển khai. Tớ đã cải tiến một chút, chỉ cần ba người là đủ cơ sở để lập nên trận pháp. Quan trọng là trận này có thể kết lại với nhau. Chuyển từ thủ sang công.


Cậu chỉ lên mô hình tam giác treo lơ lửng giữa không trung.

– Ba người tạo thành một trận phòng ngự.

Sau đó ráp thêm hai mô hình tam giác vào khối ban đầu

– Nhưng khi ba trận đặt cạnh nhau nó sẽ kết hợp lại chuyển sang tấn công. Bị tách ra có thể thủ vượt cấp, đảm bảo an toàn tính mạng. Nhập lại là tấn công tiêu diệt đối phương.

“Ồ!”, tất cả các thành viên đều vỡ lẽ, hiểu ra ý đồ của cậu.

Thủ lĩnh lúc này mới căn dặn thêm.

– Trận này dễ dựng, khó kết hợp, cần luyện tập cùng nhau thật nhiều. Kể từ bây giờ các bạn tập hợp theo đội tự luyện với nhau. Trước ngày lên đường tớ sẽ kiểm tra. Đội nào chưa thành thạo thì ở nhà.

Một nữ sinh tỏ vẻ bất mãn. – Cậu làm gì có quyền quyết định ai đi ai ở. Chúng tôi khó khăn lắm mới qua vòng loại. Không phải vì một lời đánh giá chưa chắc đã khách quan mà dễ dàng tước đi cơ hội của người khác.

– Cậu tên gì?

– Thủy Tiên.

– Thủy Tiên, cậu nghe cho rõ. Trong đội của tớ thì theo luật tớ đặt ra. Cậu có hai lựa chọn, theo luật hoặc là ở nhà. Các bạn khác cũng y vậy mà làm.

– Cậu thật quá đáng… – Thủy Tiên cắn lấy môi dưới, mắt ươn ướt, dáng vẻ đáng thương vô cùng.

Hoàng Khang định ra khuyên vài lời liền bị Nhã Vy ngăn lại. Cô ta lớn tiếng:

– Cậu là trẻ con ba tuổi à? Đụng tí là khóc. Vĩnh An nói gì sai sao? Cậu ấy phải chịu trách nhiệm cho một trăm con người ở đây. Tại sao cậu không làm hết sức mình? Chưa gì đã vùng vằng hoạnh họe người khác. Ai cũng như cậu thì còn gì là kỷ luật. Khi thi đấu lại liên lụy người khác.

Thủy Tiên khóc sướt mướt. – Tớ… tớ… không có ý đó.

Vĩnh An nhũn hết cả não, vội xua tay.

– Không đôi chối nữa, các cậu về chuẩn bị đi. Tớ còn một số việc phải làm nên đi trước.

Sau đó thủ lĩnh mắt năm mắt mười chuồn nhanh khỏi phòng như bị ma đuổi. Bàn về khả năng dỗ dành phụ nữ, Vĩnh An tự đánh giá mình chẳng có chút năng khiếu nào hết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.