Chạm Yêu

Chương 14


Đọc truyện Chạm Yêu – Chương 14

– Ngừng lại ở cửa hàng kia một chút nhé, – Paul nói với Trey đang ngồi sau tay lái. – Được không nào?
Trey gật đầu rồi bật đèn tín hiệu tấp vào lề. Ở ghế trước, Lissa quay lại nhìn tôi, nhướng mày hất đầu về hướng các đồ nội thất phía sau xe: không những gồm một gạt tàn và khay giữ cốc như tiêu chuẩn, mà còn có máy CD riêng và một màn hình tivi.
– Chiếc xe này tuyệt quá. – Cô ấy thì thầm.
Tôi phải đồng ý với điều này. Trey lái một trong những chiếc SUV kiểu dáng khổng lồ, trang bị đầy đủ. Nó trông giống một tàu vũ trụ, đầy những nút bấm, cần gạt sáng loáng. Thật tình tôi có phần mong đợi ở đâu đó phía bên trái của tay lái sẽ có một nút nhỏ đề Tốc độ siêu ánh sáng.
Chúng tôi đỗ lại trước một tiệm Quik Zip. Trey tắt máy, quay lại phía sau:
– Ai muốn uống gì? Cả một chặng dài nữa đấy nhé.
– Chúng tớ muốn nạp thêm vô bụng cái gì đó. – Paul nói, mở cửa phía bên mình. Một âm thanh nhỏ, lịch lãm vang lên bing… bing… bing… – Bia với…?
– Kẹo Skittles. – Lissa nói nốt câu, khiến Paul bật cười:
– Một bọc kẹo Skittles. Được rồi, còn Remy?
– Diet Coke, – tôi nói, – mua giùm em nhé.
Paul bước ra khỏi xe, đóng cửa lại. Trey cũng xuống theo, để chìa khóa lại trong xe và radio mở với âm lượng vừa đủ nghe. Chúng tôi đang trên đường đi xuyên qua một thành phố khác để xem buổi chiếu phim mùa hè. Đây không phải là một cuộc hẹn đôi, bởi Trey đã có bạn gái ở trường, và trước đó chúng tôi có mời cả Chloe và Jess cùng đi. Nhưng Jess phải trông em, còn Chloe, sau khi đá anh bồ ngốc nghếch của mình, đang lên kế hoạch tán tỉnh một chàng mà cô đã gặp ở trung tâm mua sắm.
– Tớ mà có một chiếc giống vầy, – Lissa nói, quay đầu lại và ngồi trọn vào ghế của mình để thưởng thức cảm giác êm ái, – tớ sẽ sống luôn trong xe. Mà vẫn còn chỗ cho thuê nữa cơ.
– Nó rộng thật. – Tôi tán thành, liếc nhìn phía sau. Vẫn còn hai hàng ghế trước khi tới cửa hậu. – Nhưng chẳng cần thiết cho lắm. Nhiều chỗ vậy để làm gì chứ?
– Có thể anh ta mua rất nhiều đồ mỗi lần đi mua sắm. – Lissa suy đoán.
– Anh ta là sinh viên mà.
– Ừm… – cô ấy nhún vai. – Tất cả những gì tớ biết là tớ thực sự ước anh ấy chưa hề có bạn gái. Tớ nghĩ là tớ khoái mấy anh chàng xinh trai giàu có này rồi.
– Có cái gì mà cậu không thích đâu. – Tôi lơ đãng nói, quan sát Paul và Trey đang nhìn anh chàng phía sau quầy tính tiền (chẳng biết lúc nào các anh chàng thu ngân kiểm tra kỹ thông tin cá nhân của khách, lúc nào thì không) rồi tiến ra phía sau quầy, lấy không chỉ một mà đến hai bọc kẹo Skittles cho Lissa. Những anh chàng này không bao giờ thích những thứ lặt vặt – tôi đã có nhiều dịp chứng kiến điều này. Mọi thứ Paul mua cho tôi trong hai tuần chúng tôi hẹn hò vừa qua luôn ở dạng size lớn nhất, hoặc gấp đôi, và anh luôn rút túi chi tiền ngay lập tức, không màng để ý đến việc tôi cố gắng giành trả thế nào. Anh ấy vẫn là Paul Hoàn Hảo, Anh bạn trai Lý tưởng hạng A. Nhưng vẫn có điều gì đó bên trong tôi day dứt, như thể tôi không hoàn toàn hài lòng, phải chăng đây là hậu quả của quãng thời gian hẹn hò chẳng mấy tốt đẹp vừa qua?
Có tiếng lạch xạch gì đó bên cạnh khiến tôi phải liếc mắt nhìn qua bên trái, và giật mình nhận ra đó là chiếc xe thùng của nhóm Truth Squad đang trờ tới bên cạnh xe chúng tôi. Tôi ngả người ra sau, giấu mình khuất khỏi tầm nhìn trước khi nhớ ra kính xe được phủ màu đặc biệt để người ngoài không thể nhìn thấy bên trong. Ted lái xe, phì phèo điếu thuốc trên miệng, còn John Miller ngồi ở ghế phụ. Chúng tôi nhìn sang, thấy anh ta ngả người, kéo tay nắm cửa. Cửa xe hé mở, rồi không biết lý do gì đó làm anh ta chăm chú đến mức hụt chân ngã lăn xuống đất.
Ted nhìn sang ghế trống bên cạnh, thở dài bực bội rồi xuống xe, đóng rầm cửa lại phía sau.
– Tên ngốc. – Anh ta nói lớn đến nỗi chúng tôi đều nghe thấy, rồi vòng qua trước xe.
– Cậu đau không? – Anh ta nhìn xuống vỉa hè.
Chúng tôi không nghe thấy tiếng John Miller đáp lại. Nhưng ngay lúc đó tôi bị phân tâm bởi nhìn thấy Dexter lập cập leo lên hàng ghế trước, vấp chân vào cần số trước khi ngã nhào vào ghế tài xế, rồi tuột xuống xe chỉ êm ái hơn John Miller một chút. Anh đang mặc chiếc áo thun màu cam, chiếc áo anh đã từng mặc vào ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, bên ngoài choàng một chiếc sơ mi trắng. Lòi ra từ túi trước là một trong những chiếc máy ảnh cong queo, móp méo được cho không. Dexter nhìn về phía cửa xe nơi Lissa ngồi, cúi sát người, nhưng chẳng thấy được gì hơn. Cô ấy chỉ tròn mắt nhìn lại, như thể đang ngồi phía trong một tấm gương hai mặt.
– Chẳng phải là Dexter đấy sao? – Lissa thì thầm, giọng nhỏ nhất có thể, bởi cửa xe bên Trey vẫn he hé mở, trong khi Dexter giơ máy chụp hình lên, bấm máy. Ánh đèn flash lóe sáng bên trong xe một lúc, rồi anh nhét nó vào trong túi trở lại, lụp chụp một lúc mới thành công.
– Đúng rồi. – Tôi nói, mắt vẫn trông theo Dexter loạng choạng vòng qua chiếc xe, chống tay vào mui để khỏi ngã. Đây không phải là kiểu đi lóng ngóng vụng về thường ngày của Dexter. Có lẽ anh đang say.
– Nhìn này, hai cậu. – Ted thông báo khi Dexter bước tới. – Tớ nói đưa bọn cậu đến đây, và tớ đã làm rồi nhé. Tớ có hẹn với Mary, và cô ấy có lẽ đã giận điên lên rồi. Vậy tớ sẽ đi đây. Tớ có phải là tài xế taxi đâu chứ.
– Anh bạn tốt của tôi, – tôi nghe John Miller nói, nhại giọng Robin Hood, – cậu đã làm xong nhiệm vụ của cậu rồi.
– Cậu có định đứng dậy không đấy? – Ted hỏi.
John Miller đứng dậy. Anh ta vẫn còn mặc đồng phục đi làm, nhưng chúng đã nhăn nhúm như thể có ai đó vò anh ta lại để trong túi trong vòng vài tiếng đồng hồ. Áo của anh ta bung cả ra ngoài, quần nhăn nhúm, và trong túi cũng lòi ra một chiếc máy chụp hình như của Dexter. Trên má anh ta có một vết sướt, trông vẫn còn mới, có vẻ là hậu quả của cú ngã vừa rồi. John Miller đưa tay lên má, có vẻ ngạc nhiên khi sờ trúng nó, rồi buông thõng hai tay, không nói gì.
– Anh bạn tốt của tôi, – Dexter nói, vòng một tay qua vai Ted khiến anh ta lập tức nhăn mặt lại vẻ ngán ngẩm. – Chúng tớ nợ cậu.
– Anh bạn tốt của tôi, – John Miller tiếp tục tham gia, – chúng tớ sẽ trả công cho cậu bằng vàng, các cô thiếu nữ, và lòng trung thành vô hạn của mình. Hú phà!
– Hú phà! – Dexter lặp lại, giơ nắm đấm của mình lên.
– Hai cậu có thôi hú lên như thế không? – Ted bực bội, hất tay Dexter xuống. – Nghe nhức đầu lắm.
– Như anh muốn thôi, đồng chí. – John Miller nói. – Nâng ly lên và hú phà!
– Hú phà! – Dexter lặp lại.
– Thế đấy. – Ted quay trở về xe. – Tớ đi đây. Mặc xác hai cậu cứ ở đây là hú phà thỏa thích.
– Hú phà. – Cả hai cùng hét lên. John Miller giơ cả hai tay lên, suýt ngã lăn ra lần nữa.
– Nhớ tự mình bắt xe về đấy. Và đừng có làm điều gì ngu ngốc, được chứ? Giờ chúng ta không còn tiền bảo lãnh đâu.
– Hú phà, – John Miller nói, chào mừng việc rút đi của Ted. – Cảm ơn, ngài tốt bụng.
Ted giơ tay hù dọa, rồi nổ máy xe rời đi, để hai người bọn họ phía trước tiệm Quik Zip, nơi họ bắt đầu chụp cho nhau những bức hình đứng tạo dáng trước kệ đựng báo. Phía bên trong tiệm, Paul và Trey đang nói gì đó với anh chàng phía sau quầy trong khi anh này bỏ hàng vào trong bao giấy.

– Nào, cong môi tí nào. – Dexter nói với John Miller, anh chàng đang tạo dáng như một người mẫu, đứng ưỡn ngực ra hết cỡ, lấy xấp tờ rơi vờ làm quạt, che lấy nửa khuôn mặt e ấp quyến rũ.
– Đó, được rồi. Nhìn đẹp lắm. Tuyệt vời. – Ánh đèn flash lóe lên. Dexter cuộn cuộn phim, cười khúc khích. – Giờ làm vẻ mặt thảm não đi nào. Đúng rồi đó. Đau đớn,…
John Miller nhìn ra phía bên ngoài con đường, đột nhiên rầu rĩ, mắt hướng về phía tiệm Double Burger phía đối diện với vẻ buồn bã thê lương.
– Đẹp lắm. – Dexter nói, và cả hai rũ ra cười. Tôi nghe tiếng Lissa tặc lưỡi phía trước.
Giờ thì John Miller dùng tới kiểu tạo dáng đẹp nhất của mình. Anh ta đứng trong buồng điện thoại, chớp chớp mắt. Dexter bấm máy, đèn flash bật sáng và cuộn phim chạy ra tấm cuối cùng.
– Chết tiệt thật. – Anh lắc lắc chiếc máy, như có thể khiến nó cho thêm vài pô khuyến mãi. – Ôi trời, đừng vậy chứ.
Họ ngồi xuống bên bậc thềm. Tôi nghĩ tới việc mình nên kéo cửa sổ xuống, nói gì đó khiến họ biết rằng chúng tôi đang ở đây. Nhưng dường như đã quá trễ để làm vậy.
– Nói thật với cậu, – John Miller nghiêm trang nói, cầm chiếc máy ảnh của mình trên tay, – tớ đang buồn kinh khủng. Thật đấy, tớ cảm thấy đau đớn lắm.
– Anh bạn, – Dexter nói, chống tay ngả người ra sau và duỗi thẳng hai chân, – tớ hiểu mà.
– Người phụ nữ tớ yêu lại không yêu tớ. – John Miller ngước mắt nhìn lên trời. – Cô ấy nghĩ tớ không thể làm một người chồng tốt, và theo lời cô ấy, tớ còn chưa đủ chín chắn. Và hôm nay, để phản đối lời nhận xét này, tớ đã từ bỏ công việc thuận lợi có thể kiếm được chín đô một tiếng trong khi chẳng làm gì nhiều.
– Còn nhiều việc khác để làm mà, anh bạn.
– Và trên hết, – John Miller tiếp tục, – ban nhạc của chúng ta có thể sẽ nhận lời từ chối của hãng thu âm bởi chàng nghệ sĩ thực thụ, Ngài Ted, người có thể khiến chúng ta nghỉ hưu non vì một mực cứng đầu không công nhận bản trường ca khoai tây của mình là một đống rác rưởi.
– Ừ, – Dexter nói, – Ted có thể bắn vào chân tất cả chúng ta đấy. Đây quả là một tin mới, nhưng không quá bất ngờ. Dexter đã nói với tôi về việc Ted một mực khăng khăng không chịu chơi lại bất kỳ bản nhạc nào của nhóm khác trong lần thu thử, dù họ đã có những cơ hội khác trước đây.
– Còn cậu, – John Miller vỗ vai Dexter, – cậu cũng có những vấn đề của riêng cậu.
– Đúng vậy. – Dexter đáp lại, gật đầu xác nhận.
– Lại phụ nữ. – John Miller thở dài.
Dexter đưa tay vuốt mặt, rồi nhìn mông lung ra ngoài xa lộ.
– Phụ nữ. Thực vậy, anh bạn, họ làm tớ phát điên lên.
– A, Remy tốt đẹp đó hả. – John Miller nói. Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng, còn Lissa lấy tay bụm miệng, không nói được gì.
– Remy tốt đẹp, – Dexter lặp lại, – thấy tớ không xứng.
– Thật à?
– Tớ tất nhiên chỉ là một kẻ lông bông. Một tên vô dụng. Một nghệ sĩ. Tớ sẽ chẳng mang lại được cho cô ấy bất cứ điều gì tốt đẹp ngoại trừ cảnh nghèo hèn, sự xấu hổ, và những vết bầm tím trên đôi tay, đôi chân lóng ngóng của tớ. Cô ấy nghĩ tốt hơn là chúng tớ nên chia tay.
John Miller ôm lấy ngực giả vờ như bị đâm.
– Những lời đó bạc bẽo quá, anh bạn.
– Hú phà. – Dexter đồng tình.
– Hú phà. – John Miller lặp lại. – Thực vậy đó.
Rồi cả hai ngồi im đó, chẳng nói gì trong một lúc. Trong xe, tôi cảm thấy tim mình đang đập loạn nhịp. Nhìn Dexter, tôi biết giờ thì tôi không thể làm gì hơn để an ủi anh. Tôi cảm thấy thật xấu hổ vì đã lẩn trốn.
– Cậu có tiền đó không? – John Miller đột nhiên hỏi, đưa tay vào túi mình. – Tớ nghĩ chúng ta cần thêm vài chai bia.
– Tớ nghĩ là cậu nói đúng đấy, – Dexter nói, lôi ra một nắm tiền giấy và vài đồng xu lẻ, thả xuống đất.
Ngay lúc đó, Paul và Trey ra khỏi cửa hàng. Paul kêu lớn về phía chúng tôi:
– Này, Remy, em muốn uống loại ít đường hay loại thường vậy? Anh quên mất rồi.
Anh đưa tay vào túi giấy đang cầm trên tay, lôi ra hai chai, một loại thường, một loại ít đường.
– Anh mua cho em cả hai, nhưng…
Lissa đặt tay trên nút hạ kính cửa sổ, rồi liếc xuống nhìn tôi, không biết nên làm gì. Tôi đông cứng người lại, nhìn đăm đăm vào Dexter. Anh nhìn Paul, suy nghĩ một lúc về việc đang diễn ra, rồi nhìn về phía xe của chúng tôi.
– Loại ít đường. – Dexter la lớn, nhìn thẳng về phía tôi, như thể nhìn thấy rõ tôi vậy. – Nhưng không phải trong chai như vậy đâu.
– Này, – Paul nói, hơi mỉm cười, – anh đang nói gì thế?
– Remy uống loại Diet Coke. – Dexter bảo Paul, đứng thẳng người dậy. – Nhưng từ máy bán lẻ ấy. Một ly cỡ lớn, nhiều đá. Phải không, Remy?
– Remy à, – Lissa nói nhỏ, – tụi mình có nên…
Tôi mở cửa xe, bước chân ra ngoài – thật khó tin chiếc Excursion này cao đến vậy – trước khi tôi kịp ý thức là mình đang làm gì. Tôi bước về phía họ. Paul vẫn mỉm cười, hơi bối rối, còn Dexter nhìn thẳng vào tôi.

– Hú phà, – anh nói lớn, nhưng lần này John Miller không phụ họa theo.
– Vậy là được rồi, – tôi nói với Paul, lấy chai nước từ tay anh. – Cảm ơn anh.
Dexter vẫn nhìn chằm chằm vào hai chúng tôi, tôi có thể cảm thấy Paul không thoải mái cho lắm và tự hỏi điều gì đang diễn ra.
– Cũng thường thôi mà, – đột nhiên Dexter nói, như thể ai đó đang hỏi anh. – Đâu có gì kỳ cục đâu. Tụi mình đã thỏa thuận rồi. Thỏa thuận bạn bè rồi.
Trey bước về xe, đủ thông minh để hiểu rằng không nên dính vào chuyện này. John Miller đứng dậy, bước vô cửa hàng. Giờ thì chỉ còn ba người chúng tôi.
Paul nhìn tôi, hỏi:
– Có gì không em?
– Mọi thứ đều ổn mà. Rất ổn. – Dexter trả lời. Paul nhìn tôi, đợi tôi xác nhận lần nữa.
– Không có gì đâu anh. Cho em một phút nhé?
– Chắc chắn rồi. – Anh lắc lắc tay tôi, và Dexter nhìn điều đó với vẻ mặt cay đắng, rồi đi về xe, leo lên, đóng cửa lại.
Dexter nhìn tôi.
– Em biết đấy, lẽ ra em nên cho bọn anh biết là em đang có mặt ở đây.
Tôi cắn môi, nhìn xuống chai Diet Coke trên tay.
– Anh ổn chứ? – Tôi hạ giọng.
– Ổn, – Dexter đáp nhanh, rồi búng tay ra vẻ vui vẻ, – hoàn toàn tuyệt vời.
Rồi anh nhìn về phía chiếc xe của chúng tôi lần nữa.
– Ôi trời, – anh lắc đầu nói, – chiếc xe đó có dán hình của Spinnerbait kìa, Chúa ơi. Thôi em đi nhanh đi, bạn bè em chắc sắp mất kiên nhẫn rồi kìa.
– Dexter.
– Gì vậy?
– Sao anh lại cư xử như vậy?
– Như thế nào?
Được rồi, tôi đã biết lý do vì sao. Đây thực sự là hành động thường gặp sau khi chia tay, cách mà anh có thể đã thể hiện ra ngay từ đầu. Nhưng vì giờ tôi mới thấy điều này chứ không phải từ lúc trước, nên tôi có hơi khó hiểu một chút.
– Anh là người nói là chúng ta nên là bạn. – Tôi nói. Dexter nhún vai:
– Thôi nào, em chỉ giả vờ chấp nhận điều đó thôi, phải không?
– Không.
– Đây mới chính là em, – anh nói, chỉ ngón tay loạng choạng về phía tôi. – Em không tin vào tình yêu, nên đúng theo logic thì em không tin vào sự thương mến. Hay bạn bè. Hay bất cứ thứ gì có liên quan đến tình cảm.
– Này, – tôi nói, bắt đầu cảm thấy cơn bực bội dâng lên. – Em đã thành thật với anh.
– Ồ, vậy để anh trao cho em tấm huy chương. – Dexter vỗ tay. – Em chia tay anh bởi vì anh thật sự thích em, đủ để mơ tới một tương lai xa hơn là mùa hè này. Và giờ anh là một gã tồi tệ?
– Được rồi, vậy ra em nên lừa dối anh, nói là em cũng thích anh, rồi một tháng sau đá anh chứ gì?
– Nhưng điều đó sẽ thật bất tiện để em biến thành quý cô Spinnerbait và nắm bắt lấy cơ hội tốt đẹp kia. – Dexter chế nhạo.
Tôi đảo mắt:
– Thì ra đó mới là vấn đề. Anh ghen à?
– Điều này sẽ dễ hiểu hơn nhiều, phải không? – Dexter gật gù. – Và quý cô Remy thích sự đơn giản. Em nghĩ là em có thể tính toán mọi thứ, có thể vẽ biểu đồ những phản ứng của anh, và em chỉ việc bỏ quên đi những câu nói của anh. Nhưng cuộc sống không phải như vậy.
– Vậy cơ à? – Tôi nói. – Vậy cuộc sống là như thế nào? Anh nói em nghe xem.
Dexter cúi sát vô người tôi, nhỏ giọng lại:
– Những gì anh nói với em thật sự là những gì anh nghĩ. Anh không chơi trò chơi mùa hè. Mọi thứ anh nói đều là sự thật, kể từ ngày đầu tiên. Mỗi một con chữ đều có ý nghĩa.
Tâm trí tôi trở ngược về những trò cá cược, những câu chuyện cười, những bài hát hát dở. Sự thật có ý nghĩa nào ở trong tất cả những thứ ấy? Chỉ có lần đầu tiên gặp mặt, anh đã nói điều gì đó, điều đó…

Có tiếng lao xao gì đó phía sau tôi, rồi giọng ngập ngừng, yếu ớt của Lissa:
– Remy à? – Cô ấy gọi, rồi đằng hắng, – tụi mình sắp trễ bộ phim rồi.
– Được rồi, – tôi nói với lại, – tớ đến liền đây.
– Chúng tôi xong rồi, – Dexter giải thích, vẫy tay về phía xe rồi quay sang tôi. – Vậy ra với em tất cả đều là vậy, phải không? Nói rõ hơn nào. Anh với em, chẳng có gì hơn là những gì em đang có với anh chàng Spinnerbait kia, hay với gã trai nào đó tiếp theo, rồi tiếp theo nữa. Phải vậy không?
Trong một khoảnh khắc, tôi đã định nói là anh sai rồi. Nhưng có điều gì đó ở cách anh nói, sự giận dữ, thái độ vênh váo, khiến tôi ngừng lại. Anh đã tự nghĩ rằng tôi là một đứa con gái không ra gì, còn tôi thì có sự kiêu hãnh của riêng tôi. Vậy được rồi, tôi sẽ chơi.
– Vâng, – tôi nhún vai. – Anh nói đúng rồi đó.
Dexter chỉ đứng đó, nhìn tôi, như thể tôi đã thực sự thay đổi. Nhưng đây mới chính là con người từ trước đến giờ của tôi. Tôi chỉ giỏi che giấu mà thôi.
Tôi bắt đầu bước về phía xe. Paul mở cửa cho tôi:
– Anh ta có làm phiền em không? – Anh hỏi, mặt căng thẳng. – Bởi nếu như…
– Không, – tôi lắc đầu, – ổn cả mà. Tụi em xong rồi.
– Hiệp sĩ trẻ, – Dexter kêu lên với Paul khi anh đóng cửa lại. – Hãy cẩn thận đấy, mỗi khi cô ấy có một ly nước trong tay, bởi cô ấy ném là trúng đó. Cô ấy sẽ ném trúng anh thôi, anh bạn ạ. Khi nào anh không để ý nhất thì sẽ thấy.
– Đi thôi. – Paul nói, và Trey gật đầu, khởi động xe.
Khi chúng tôi đi khỏi, tôi đã cố dằn lòng không quay lại nhìn. Nhưng qua gương chiếu hậu phía bên Lissa, tôi có thể thấy Dexter vẫn đứng đó, vạt áo phất phơ, hai tay đưa lên trời, như thể vẫy chào chúng tôi trên chuyến đi vui vẻ trong khi mình ở lại phía sau. Đi vui nhé, cẩn thận nhé. Lên đường bình an. Hú phà.
Ngày hôm sau, khi tôi trở về sau bữa tối qua đêm ở nhà Lissa, mẹ tôi đã có mặt ở nhà. Tôi đặt chùm chìa khóa của mình lên bàn, đặt ví ở đầu cầu thang, vừa dợm bước vô bếp thì nghe tiếng bà.
– Don à? – Bà gọi, giọng vang suốt từ hành lang đến chái nhà mới. – Anh yêu, phải anh không? Em đi chuyến bay sớm, nghĩ rằng sẽ làm anh bất ngờ…
Bà vòng qua góc nhà, đôi dép sandal mang trên chân loẹt xoẹt trên sàn, rồi ngừng lại khi trông thấy tôi.
– Ồ, Remy, chào con. Mẹ cứ nghĩ con là Don cơ đấy.
– Rõ ràng là vậy rồi. – Tôi nói. – Florida thế nào hả mẹ?
– Như thiên đường vậy. – Bà bước tới, ôm tôi, kéo tôi lại gần mình. Làn da bà rám nắng, mái tóc cũng được cắt kiểu mới ngắn hơn và có một vệt vàng hoe, như thể ở Florida luật bắt buộc phải chỉnh trang cho giống người dân miền nhiệt đới như vậy. – Tuyệt vời. Năng động. Trẻ trung.
– Vậy à? – Tôi nói khi bà buông tôi ra và lùi lại. – Mẹ cảm nhận tất cả những thứ ấy chỉ trong ba ngày hả mẹ?
– Ôi, – bà thở dài, quay về phía bếp. – Mẹ chỉ cần có vậy thôi. Mọi thứ thật bận rộn và căng thẳng kể từ đám cưới, thậm chí trước đám cưới cũng bận lên kế hoạch và tổ chức nữa chứ… Thật quá sức với mẹ, con biết không?
Tôi quyết định không nói ra kế hoạch cưới mà mẹ đã chuẩn bị chỉ là một mẩu con con so với bản chi tiết khổng lồ của tôi. Thay vào đó, tôi đứng dựa vào bồn rửa chén quan sát mẹ lấy một lon Ensure ra khỏi tủ lạnh, bật nắp và nhấp một ngụm.
– Nhưng khi mẹ ở đó, – bà nói, đặt một tay lên ngực và nhắm mắt lại hồi tưởng, – đúng là thiên đường. Tiếng sóng vỗ. Ánh hoàng hôn. Ồ, và những người hâm mộ của mẹ nữa. Mẹ cảm thấy như được trở về là chính mình. Con hiểu điều đó không?
– Vâng. – Tôi đồng tình, mặc dù đã từ rất lâu, tôi không cảm thấy là chính mình nữa. Cả đêm, hình ảnh của Dexter cứ quanh quẩn trong đầu tôi, hai tay vẫy vẫy, kêu gào tên tôi.
– Thế nên mẹ mới đi chuyến bay sớm, hy vọng chia sẻ cảm giác này với Don, nhưng ông ấy không ở đây. – Mẹ nhấp thêm một ngụm sữa, liếc nhìn qua cửa sổ. – Mẹ đã hy vọng vậy mà…
– Ông ấy cũng không về nhà mấy ngày rồi. – Tôi nói. – Con nghĩ Don làm việc cả cuối tuần vừa qua luôn.
Bà gật đầu, đặt lon Ensure xuống quầy bếp:
– Có một vấn đề giữa bọn mẹ. Đó là công việc của ông ấy, rồi công việc của mẹ nữa. Mẹ có cảm giác bọn mẹ chưa có cơ hội để thực sự kết nối như giữa hai vợ chồng.
Trời, – tôi thầm nghĩ, chuông cảnh báo reo nhè nhẹ trong đầu.
– Dù sao thì mẹ cũng mới chỉ cưới được vài tháng thôi. – Tôi an ủi.
– Đúng vậy. Và khi đi xa, mẹ nhận ra bọn mẹ cần tập trung hơn vào cuộc hôn nhân này. Công việc có thể đợi mà. Mọi thứ đều có thể đợi. Mẹ thật có lỗi khi chỉ tập trung mọi thứ trước, nhưng lần này thì không đâu. Mẹ biết từ bây giờ mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn nhiều.
Được đấy. Dù gì thì điều này cũng thật tích cực.
– Thật tuyệt, mẹ à.
Bà mỉm cười với tôi, hài lòng.
– Mẹ thực sự tin vậy, Remy à. Bọn mẹ sẽ phải thay đổi khá nhiều, nhưng là nhằm mục đích tốt hơn thôi mà. Cuối cùng mẹ cũng nhận ra điều phải làm để thực sự trở nên gắn bó với nhau. Cảm giác này thật tuyệt.
Mẹ mỉm cười thật hạnh phúc, như thể ở đâu đó tại vùng biển phía đông nam kia, bà đã tìm ra câu trả lời cho câu đố mà bà từng né tránh một thời gian dài. Mẹ tôi đã luôn lẩn tránh khi mọi thứ xung quanh trở nên xấu đi. Bà không bao giờ đối đầu hay giải quyết những thứ lộn xộn. Có thể giờ mọi thứ đã thay đổi.
– Ôi Chúa ơi, mẹ không thể chờ lâu hơn để được gặp ông ấy.
– Bà nói, bước tới bàn và vớ lấy ví. – Mẹ nghĩ mẹ sẽ đến đại lý xe, mang bữa trưa cho Don đây. Ông ấy thích mẹ làm vậy lắm. Con yêu, nếu ông ấy có gọi, con đừng tiết lộ gì nhé, được không nào? Mẹ muốn dành cho ông ấy điều bất ngờ.
– Được thôi, – tôi nói, và bà trao cho tôi nụ hôn gió trước khi háo hức đi ra cửa, băng qua bãi cỏ để đến xe mình. Tôi thật sự ngưỡng mộ điều này, dạng tình yêu không thể chờ thêm vài tiếng đồng hồ để được gặp nhau. Chưa bao giờ tôi có cảm giác ấy với một người nào. Thật tuyệt khi cảm thấy thôi thúc phải gặp ngay một người nào đó vào một lúc nào đó. Lãng mạn thật sự đấy, nếu bạn cũng thích điều này.
Sáng hôm sau, khi tôi nửa thức nửa tỉnh xếp hàng như thường lệ ở quán Jump Java, đợi ly cà phê mocha cho Lola thì thấy chiếc xe thùng màu trắng trờ tới, đậu ngay trước đường dành riêng cho xe cứu hỏa. Ted nhảy xuống, bước vào cửa hàng, lấy ra vài tờ tiền nhăn nhúm từ trong túi áo.
– Chào. – Anh ta nói khi trông thấy tôi.
– Chào. – Tôi đáp lại, giả vờ tập trung vào câu chuyện về xem xét lại khu vực bầu cử trên trang đầu tờ báo địa phương.
Hàng chờ lấy cà phê thật dài, đầy những người kỳ quặc thích những công thức pha chế phức tạp riêng biệt khiến tôi cảm thấy đau đầu chỉ với việc nghe lời yêu cầu của họ. Scarlett đang đứng máy pha espresso, cố theo kịp yêu cầu nhiều sữa không béo, sữa đậu nành cao gấp đôi của một vị khách với cái nhìn cáu kỉnh trên khuôn mặt.
Ted đứng phía sau tôi khá dài trong hàng, nhưng rồi mấy anh chàng đứng giữa chúng tôi chán cảnh chờ đợi nên rủ nhau bỏ đi. Thế là chúng tôi thành ra đứng sát nhau, và không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc trò chuyện cùng nhau,
– Em nghe Lucas kể là bọn anh sẽ có một cuộc hẹn với hãng Rubber hả? – Tôi hỏi.

– Ừ, tối nay, ở D.C. Chúng tôi sẽ đi trong vòng một tiếng nữa.
– Thật à? – Tôi tiến lên phía trước một chút.
– Ừ. Họ muốn chúng tôi chơi cho họ nghe ngay trong văn phòng, và có thể chơi cả trong buổi biểu diễn hôm thứ Năm, nếu họ thu xếp được cho chúng tôi một chỗ. Nếu họ thích chúng tôi thì nhóm sẽ được chơi lâu dài ở đó luôn.
– Tuyệt nhỉ. Anh nhún vai.
– Đó là nếu họ thích. Nhưng họ bắt phải chơi vài bản nhạc của các nhóm khác, điều hoàn toàn đi ngược lại bản sắc của một ban nhạc thực thụ.
– Ồ, – tôi không biết nói gì hơn.
– Các cậu kia thì đồng ý làm bất kỳ điều gì để có được hợp đồng. Nhưng em biết đấy, với tôi thì cần nhiều hơn như vậy. Là âm nhạc. Là nghệ thuật. Là sự thể hiện cá nhân. Không phải là một công ty rác rưởi hay sự quản lý của bọn lắm tiền nhiều của.
Một doanh nhân đang cầm trên tay tờ Nhật báo phố Wall quay lại nhìn chúng tôi. Ted nhìn thẳng vào ông ta thách thức cho đến khi ông chịu thua quay lên.
– Vậy là bọn anh sẽ chơi bản Bài ca Khoai tây hả? – Tôi hỏi.
– Tôi nghĩ nên vậy. Đó là dự án ấp ủ từ lâu của chúng tôi. Hoặc là nhạc của chính chúng tôi, hoặc là không gì cả. Nhưng em biết Lucas rồi đấy. Cậu ta không tham gia sáng tác. Anh chàng óc ngắn đó thật nực cười. Anh ta từng chơi trong ban nhạc rock bậy bạ nào đó. Nhưng anh ta biết gì về âm nhạc thực sự cơ chứ.
Tôi không biết phải nói gì.
– Còn John Miller, anh ta chơi nhạc để không phải quay lại trường học và nguy cơ một ngày nào đó phải làm công việc bàn giấy ở công ty bố anh ta. Chỉ còn mỗi Dexter, mà em biết anh ta ra sao rồi đấy.
Tôi hơi giật mình về điều này.
– Anh ấy thế nào? – Tôi hỏi. Ted đảo mắt:
– Ngài Lạc quan. Ngài Mọi-thứ-rồi-sẽ-ổn-cả-thôi. Nếu để cho anh ta sắp xếp, thì chúng tôi sẽ chỉ đi mà chẳng có lấy một kế hoạch, không đòi hỏi hay yêu cầu, chỉ mở mắt ra mà nhìn xem mọi chuyện sẽ đi đến đâu. – Anh ta vung cả hai tay lên rồi nhấn mạnh một lần nữa. – Chúa ơi, không kế hoạch, không lo âu. Tôi ghét những người như vậy. Em biết chính xác tôi nói gì mà, phải không?
Tôi hít một hơi dài, không biết phải trả lời ra sao. Đây cũng chính là điều mà tôi cảm thấy phiền phức ở Dexter, nhưng nếu từ miệng Ted nói ra thì nghe sao mà nhỏ nhen và tiêu cực đến vậy. Anh ta thật phiến diện, chỉ khăng khăng giữ quan điểm của mình. Chúa ơi, tôi muốn nói là Dexter có thể không coi trọng lắm những việc diễn ra quanh mình, nhưng điều đó đâu phải là không thể chịu đựng được cơ chứ.
– Người tiếp theo. – Scarlett gọi. Tôi là người đứng đầu hàng, nên bước tới và nói với cô ấy tôi muốn món hàng ngày của Lola, rồi bước sang một bên để Ted yêu cầu ly cà phê đen loại lớn không cần nắp của anh ta.
– Này, – tôi nói khi anh ta trả tiền. – Chúc bọn anh may mắn trong tuần này nhé.
– Cảm ơn. – Ted đáp.
Rồi chúng tôi bước ra khỏi tiệm, Ted đi về hướng xe, còn tôi quay về tiệm Joie, nơi tôi sẽ làm việc bữa cuối cùng với tư cách nhân viên tiếp tân xuất sắc nhất trong lịch sử tiệm. Hôm nay đã là ngày 20 tháng Tám, tôi sẽ rời nơi đây trong vòng ba tuần nữa. Tôi vẫn nghĩ chính tôi là người sẽ bỏ Dexter lại phía sau. Nhưng bây giờ thì tôi mới là người ở lại, nhìn anh ra đi. Thật nực cười khi mọi chuyện lại hóa ra như vậy. Nhưng dù sao thì điều này cũng tốt hơn. Tất nhiên là vậy rồi.
Dexter đi được một tuần, một tuần tôi không phải lo lắng về việc tình cờ gặp anh hay những phút bối rối không mong muốn. Điều này khiến cuộc sống của tôi trở nên dễ chịu hơn, và tôi có cảm hứng để dọn dẹp mọi thứ, như thể chính sự có mặt của anh khiến tôi mất đi cảm giác cân bằng vậy.
Đầu tiên, tôi dọn sạch. Mọi thứ. Từng chi tiết trong xe, tôi đều dùng chất tẩy rửa Armor All để chà sạch từng phân vuông. Tôi thay dầu cho xe. Tôi giặt đồ nội thất, sắp xếp lại chồng đĩa CD theo thứ tự bảng chữ cái, lau cửa kính, cửa chắn gió từ bên trong. Xong đâu đó, tôi tiếp tục với căn phòng của mình. Tôi dọn gọn đồ đạc, xếp bốn túi đồ khổng lồ đã khuân về từ cửa hàng bán đồ cũ trước khi bắt gặp gian hàng khuyến mãi của hãng Gap. Đó là những thứ tôi tranh thủ mua dự phòng để vào đại học. Tôi siêng năng dọn dẹp, sắp xếp đến nỗi tôi cảm thấy ngạc nhiên với chính mình.
Sao bây giờ tôi lại trở nên thiếu tổ chức đến vậy nhỉ? Đã từng có lúc việc hút bụi từng centimet vuông thảm sàn là điều tự nhiên nhất tôi làm hàng ngày. Giờ đây, khi đột nhiên có hứng dọn dẹp, tôi thấy vết bùn dây trong tủ quần áo, hộp mascara đổ tràn trong ngăn mỹ phẩm, một chiếc giày nằm chỏng chơ trong hộp, nhét vào sâu dưới gầm giường. Điều này khiến tôi tự hỏi không biết có lúc nào đó tôi lên cơn điên quậy tung mọi thứ lên không vậy nhỉ? Sắp xếp trật tự cho thế giới riêng của mình trở nên một yêu cầu cấp thiết hiện nay, – tôi nghĩ điều này khi xếp lại đống áo thun, nhét giấy thấm vào trong mũi giày để khử mùi, và sắp xếp lại đống giấy tờ của riêng mình trong hộp bí mật. Tất cả chúng đều bị bới tung lên, như thể tôi có thêm một bản ngã quậy phá cứ chực làm rối tung lên mọi thứ lúc con người thật của tôi không để ý vậy.
Suốt cả tuần, tôi lên danh sách dọn dẹp và lần lượt thực hiện chúng. Mỗi ngày kết thúc với sự hài lòng cùng với cảm giác kiệt sức. Điều này, tôi nói với bản thân, chính xác là điều tôi muốn: một chuyến đi xa hoàn toàn sạch bong, suôn sẻ và chẳng chút vướng bận. Chỉ còn một vài việc chưa giải quyết nữa thôi, nhưng tôi đã lên kế hoạch, tính toán từng bước và phác thảo đề án rõ ràng. Và vẫn còn nhiều thời gian.
***
– Này này, – Jess nói khi chúng tôi ngồi trong quán Bendo. – Tớ biết cái nhìn đó của cậu.
Chloe nói, mắt nhìn đồng hồ:
– Tới lúc rồi đó. Cậu sẽ đi trong ba tuần nữa.
– Không, – Lissa kêu lên, cuối cùng cũng hiểu được mọi người đang ám chỉ điều gì. – Không phải Paul chứ. Chưa đến lúc mà.
Tôi nhún vai, kéo ly bia qua lại trên mặt bàn:
– Đến lúc rồi. Những ngày sắp tới tớ muốn tập trung thời gian ở bên gia đình và các cậu. Không cần thiết phải kéo dài với anh ta, để rồi sẽ có vài cảnh cảm động diễn ra ở sân bay.
– Quan điểm đúng đấy. – Chloe ủng hộ.
– Nhưng tớ thích Paul. – Lissa nói với tôi. – Anh ấy thật ngọt ngào.
– Đúng vậy, – tôi nói, – nhưng anh ấy cũng chỉ tạm thời thôi. Tớ đối với Paul cũng vậy mà.
– Và thế là Paul gia nhập hội. – Chloe nói, nâng ly bia của mình lên. – Vì Paul.
Chúng tôi uống, nhưng ngay cả lúc này tâm trí tôi vẫn quay lại với những gì Dexter đã nói ở bãi xe Quik Zip, về việc anh kết thúc chẳng khác gì những anh chàng trước anh, hay những anh chàng sau đó. Nhưng thật sự là không. Anh không phải là điểm lóe sáng trên rada giữa Jonathan Khốn kiếp và Paul Hoàn hảo, một anh bạn trai mùa hè mà tôi sẽ dễ dàng lãng quên trong ký ức…
Phải vậy không? Dexter vẫn còn quẩn quanh trong tâm trí tôi. Tôi biết đó là vì câu chuyện của chúng tôi đã trở nên tồi tệ, kết thúc một cách tồi tệ nằm ngoài ý muốn. Anh ấy là thứ không tuân theo bản kế hoạch của tôi, và tôi không thể rũ bỏ anh như cách mà tôi vẫn muốn làm.
Nhưng với Paul, anh đã bắt đầu mờ nhạt trong tâm trí tôi mấy ngày gần đây. Chân thành mà nói, tôi chưa bao giờ thật sự để tâm vào mối quan hệ này ngay từ lúc bắt đầu. Đó không phải là lỗi của anh. Có thể tôi chỉ vừa tỉnh mộng và cần một khoảng thời gian để trấn tĩnh thay vì bắt đầu ngay một mối quan hệ mới. Rất nhiều lần tôi phát hiện mình đi như một cái máy, lơ đãng trong những cuộc trò chuyện khi chúng tôi ở bên nhau, đi ăn tối cùng nhau, đi chơi với các bạn của Paul, hay cả những lúc chúng tôi ngồi cùng trong căn phòng tối của anh ấy hoặc của tôi. Đôi khi không ở bên nhau, tôi thậm chí không thể hình dung ra khuôn mặt của Paul một cách rõ ràng. Tất cả mọi thứ đều có nghĩa đây chính là lúc mọi thứ cần chấm dứt một cách gọn ghẽ và triệt để.
Người mà chúng tôi đang nhắc đến xuất hiện ngay cửa quán Bendo, ngừng lại một lúc để kiểm tra chứng minh. Rồi anh trông thấy tôi, mỉm cười. Anh đi xuyên qua căn phòng, như cách mà Jonathan vẫn làm, không hay biết điều gì sắp xảy đến. Tôi hít một hơi dài, tự nói với mình đây là điều bình thường nhất, cũng giống như ngã vào nước và bản năng sẽ chỉ cho mình cách bơi. Nhưng tôi chỉ biết ngồi im khi anh bước đến.
– Chào em, – Paul nói, ngồi xuống cạnh tôi.
– Chào.
Anh nắm lấy tay tôi, những ngón tay ôm chặt lấy ngón tay tôi. Đột nhiên tôi cảm thấy thật sự mệt mỏi. Lại một cuộc chia tay nữa. Một sự chấm dứt nữa. Tôi thậm chí còn chưa dành thời gian suy nghĩ xem Paul sẽ phản ứng thế nào, bước chuẩn bị mà tôi vẫn luôn làm trước đây.
– Em muốn uống ly nữa không? – Anh hỏi tôi. – Remy?
– Này, – tôi nói, và những từ ngữ tự động phát ra trên miệng tôi, không cần suy nghĩ. Đây là một quy trình, lạnh giá và hờ hững, giống như việc điền số vào một phương trình vậy, và tôi dường như biến thành một người khác, lắng nghe và nhìn xem sự việc khi nó diễn ra. – Chúng ta cần nói chuyện một chút.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.