Đọc truyện Chạm Yêu – Chương 15
– Vì lần cô ấy đã dũng cảm nói bà Tucker khủng khiếp ngồi xuống và đợi tới lượt mình… – Talinga nói, lắc lắc ly rượu trên tay.
– Và vì lần cô ấy xoa dịu bà vợ của quan tòa khi mái tóc bà ấy bị sấy quá tay. – Amanda phụ họa.
– Và, – Lola nói, to hơn hết thảy mọi người, – vì những ngày Remy không ngồi yên để mặc chúng ta giải quyết đống rắc rối của mình.
Một phút im lặng. Talinga khịt mũi, rồi chùi mắt bằng đôi tay với bộ móng dài, đỏ tươi, được cắt dũa hoàn hảo.
– Vì Remy, – Lola kết thúc, và chúng tôi chạm ly nhau, sâm banh sóng sánh tràn cả ra sàn.
– Cưng, chúng tôi sẽ nhớ cưng nhiều lắm.
Chúng tôi cạn ly. Đó là tất cả những gì chúng tôi làm: nâng cốc và uống kể từ lúc Lola chính thức đóng cửa tiệm vào lúc bốn giờ, sớm hơn thường lệ đến hai tiếng đồng hồ, để cả tiệm tập hợp lại uống mừng tôi theo phong cách hết mình. Nhưng dù sao đi nữa thì cả ngày hôm đó khó có thể nói là một ngày làm việc bình thường. Talinga mang đến cho tôi một bông hoa cài áo, nằng nặc bắt tôi cài, thế nên cả ngày trông tôi cứ như thể một cô bé học sinh đang đợi chàng bạn nhảy của mình đến đưa đi vũ hội trên chiếc xe hơi mượn của cha. Nhưng đó thật sự là một hành động dễ thương, cũng như chiếc bánh kem, sâm banh, và một phong bì chứa năm trăm đô la họ đưa tặng tôi – tất cả đều dành cho tôi.
– Dành cho những trường hợp khẩn cấp. – Lola nói khi nhét phong bì vào tay tôi. – Những món đặc biệt gì đó.
– Như làm móng, – Amanda thêm vào, – và tỉa lông mày. Những điều đó suýt làm tôi rơi nước mắt, nhưng tôi biết làm vậy chỉ khiến họ khóc theo. Các cô gái ở Joie rất dễ mủi lòng.
Nhưng trên hết, bữa chia tay này nhắc nhớ tôi về những gì đang thực sự diễn ra. Stanford. Kết thúc mùa hè. Bắt đầu một cuộc sống thực sự. Không còn là những niềm trông đợi, những lúc vẩn vơ ao ước nhìn về phía chân trời xa xăm nữa, mà tất cả đang là sự thật, đang thực sự diễn ra.
Dấu hiệu ở khắp mọi nơi. Tôi nhận hàng tấn những thư từ gửi từ nhà trường, mẫu giấy tờ, danh sách những việc cần làm giờ chót, và trong phòng tôi là hàng dài những hộp, những thùng được dán nhãn cẩn thận để phân biệt cái nào mang theo và cái nào để lại. Tôi không quan tâm lắm ý tưởng biến căn phòng của tôi trở thành viện bảo tàng Remy một thời của mẹ. Tôi biết ngay khi máy bay cất cánh, mẹ sẽ sục sạo trong phòng tôi, cố mường tượng những kệ sách mới của cái thư viện trong nhà mà bà vẫn mong muốn sẽ đặt thế nào trên tường. Khi tôi trở về, chắc chắn mọi thứ sẽ rất khác. Đặc biệt là chính bản thân tôi.
Mọi người cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để lên đường. Lissa là người mít ướt nhất, dù cuộc hành trình của cô ấy chỉ đơn giản là đi qua phía bên kia thành phố. Tòa tháp chuông nhà thờ nơi khu phố nhà cô ấy thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ từ cửa sổ ký túc xá nơi cô ấy sẽ ở. Jess xin việc ở một bệnh viện: làm công việc hành chính ở khoa nhi, và bắt đầu học thêm lớp ban đêm ngay sau ngày lễ Lao động[23]. Còn Chloe bận rộn với những thùng đồ của riêng mình, mua sắm thêm đồ đạc cho chuyến hành trình tới trường đại học đủ xa để các anh chàng ở đó không biết về danh tiếng “sát thủ tình trường” của cô ấy. Giai đoạn chuyển giao từng có vẻ như kéo dài đến vô tận của chúng tôi cuối cùng đã chấm dứt.
Đêm hôm qua, tôi đã lôi máy đĩa ra khỏi nơi cất giấu phía sau tủ, rồi ngồi xuống giường cẩn thận lấy đĩa nhạc của cha tôi ra, bỏ vào trong hộp. Tôi sẽ mang máy đĩa theo, nhưng khi tôi đặt đĩa CD vào trong thùng với những đĩa hát khác, có điều gì đó chợt ngăn tôi lại. Cha tôi đã để lại cho tôi lời hát rằng ông sẽ khiến tôi thất vọng không có nghĩa tôi phải chấp nhận nó, cũng chẳng cần phải mang theo lời nhắc nhở ấy đến đầu bên kia đất nước. Vậy là tôi đặt hộp đĩa vào trong ngăn kéo đã rỗng không của bàn học, cũng không dán thùng đĩa lại. Vẫn còn nhiều thời gian cho tôi đổi ý.
– Này, các cô, – Lola nói, cầm ly sâm banh lên, – ai muốn rót thêm này?
– Tôi, – Talinga đưa ly của mình ra. – Và thêm miếng bánh nữa nào.
– Chị không cần thêm bánh đâu, – Amanda nhắc.
– Tôi cũng chẳng cần thêm rượu nữa. – Talinga đáp. – Nhưng có gì ngăn được tôi thử xem.
Cả ba cùng cười lớn. Có tiếng chuông điện thoại reo. Lola nhốn nháo đứng dậy trả lời, tay vẫn cầm chai rượu. Tôi múc bông hoa hồng trang trí trên cùng của chiếc bánh bỏ vào miệng, cảm nhận vị ngọt của đường tan ra trên lưỡi. Tôi đã định sẽ dành bụng cho bữa tiệc mẹ tôi tổ chức tối nay, một trong những dịp sum họp gia đình cuối cùng trước khi tôi lên đường. Tâm trạng hưng phấn mà mẹ tôi đã có ở Florida dường như vẫn còn, khiến bà tích cực hơn trong vai trò làm người vợ hiền. Cuốn tiểu thuyết của bà rõ ràng đã bị tạm dừng một thời gian, nên tôi tự hỏi không biết bây giờ thân phận của Melanie thế nào rồi. Chưa bao giờ mẹ tôi bỏ lơ câu chuyện của mình như thế này, đặc biệt khi nó đã tới rất gần giai đoạn kết thúc. Nhưng mỗi khi tôi cảm thấy lo lắng, bứt rứt về chuyện này, tôi lại cố trấn an rằng mẹ sẽ ổn cả thôi. Bà phải vậy thôi.
Tôi bước tới cửa sổ trước tiệm, nhấp một ngụm sâm banh và nhìn ra bãi đậu xe bên ngoài. Ở phía đối diện, tôi có thể thấy cánh cửa tiệm Flash Camera mở ra. Tôi tựa người sát vào cửa, trán chạm vào lớp kính, cảm thấy sâm banh trôi từ từ xuống dạ dày. Truth Squad đã trở về vài ngày trước. Tôi thấy Lucas đang ăn một bịch khoai tây chiên ở trước chợ Mayor, nhưng lại ngại ngần không đến hỏi thăm chuyện ở D.C thế nào rồi. Kể từ ngày tôi đi xa khỏi căn nhà màu vàng, với tất cả bọn họ ở phía sau, trong sân trước nhà họ, tôi cảm thấy càng rõ ràng hơn việc số phận của họ không thể nào gắn chung với tôi thêm lần nào nữa.
Tôi vẫn không ngừng nghĩ về Dexter. Anh ấy là một việc chưa hoàn thành của tôi, và tôi vốn rất ghét những việc dang dở. Giải quyết việc này không phải là vấn đề tình cảm. Nó giống việc tôi không thích đi đến nửa vòng đất nước mà cảm thấy như thể mình chưa rút điện bàn ủi hay chưa tắt máy pha cà phê vậy. Đó đơn thuần là vấn đề về tinh thần, tôi tự nói với mình. Vì vậy, nó rất cần thiết.
Ngay khi nghĩ vậy trong đầu, tôi trông thấy Dexter ở phía sau cánh cửa mở của cửa hàng Flash Camera, rất dễ dàng nhận ra giữa những người lố nhố bên trong bởi dáng đi lòng khòng đặc trưng. Thế đấy, tôi nghĩ, đúng thời điểm rồi đây. Tôi bỏ ly sâm banh xuống, kiểm tra sơ qua màu môi. Thật là một cảm giác thoải mái khi tôi có thể giải quyết vấn đề cuối cùng xong mà vẫn kịp thời gian cho bữa tiệc tối.
– Em đi đâu vậy? – Talinga gọi giật lại khi tôi mở cửa trước. Cô ấy và Amanda đã bật máy đĩa trong phòng gội đầu, đang nhảy nhót vòng quanh tiệm. Cả hai đều để chân trần, trong khi Lola tự lấy thêm cho mình miếng bánh kem. – Em cần thêm chút sâm banh đấy, Remy. Dù gì thì đây cũng là một bữa tiệc mà.
– Em quay lại liền, – tôi nói. – Rót thêm cho em một ly nhé, được không?
Cô ấy gật đầu, nhưng lại rót cho chính mình một ly đầy. Amanda khúc khích gì đó không ngừng, lắc hông dữ dội đến nỗi va vào hộp mẫu màu sơn móng trên tường. Ba người họ rũ ra cười, nhưng âm thanh ồn ào đó đã bị cánh cửa chặn lại ngay khi tôi ra ngoài và đóng cửa lại, bước đi giữa cái nóng kinh người của ngày cuối hè.
Khi đi băng qua bãi xe để đến tiệm Flash Camera, tôi cảm thấy đầu mình ong ong khó chịu. Tôi bước vào, chỉ thấy Lucas đang ở phía sau quầy, bên cạnh máy rửa phim. Anh ta nhìn tôi và hỏi:
– Này, bữa tiệc lúc mấy giờ đấy?
Tôi nhíu mày suy nghĩ một lúc, rồi nhận ra Lucas đang nói đến bông hoa cài áo của tôi – giờ chỉ còn gắn sơ sài trên áo, như thể nó cũng bị ngấm men rượu sâm banh đôi chút.
– Có Dexter ở đây không nhỉ? – Tôi hỏi.
Lucas đẩy người về sau, khiến chiếc ghế có gắn bánh xe di chuyển một đoạn dài đến cánh cửa phía sau lưng anh ta. Thò đầu vào trong, anh ta gọi:
– Dex!
– Gì vậy? – Dexter la lên.
– Có khách.
Dexter bước ra, quệt quệt hai tay vào vạt áo, trên mặt là nụ cười dễ mến, kiểu “tôi có thể giúp gì không nào?”. Khi thấy tôi, nụ cười đó dừng lại một chút.
– Này, tiệc chúc mừng khi nào thế?
– Kém quá, – Lucas lầm bầm, đẩy ghế trở lại bên chiếc máy. – Và trễ quá rồi.
Dexter phớt lờ, bước tới quầy.
– Vậy, – anh nói, cầm một xấp hình trên tay và xáo tung lên, – anh làm gì cho em được đây? Em muốn rửa hình? Một tấm phóng to à? Hôm nay có chương trình giảm giá đặc biệt với hình rửa cỡ 4×6.
– Không. – Tôi nói, cố không quan tâm đến tiếng máy nơi Lucas đang làm việc. Nó cứ kêu lên những tiếng cheng cheng khi cho ra những bức ảnh kỷ niệm quý giá của ai đó. – Em chỉ muốn nói chuyện với anh.
– Được thôi. – Dexter tiếp tục loay hoay với những tấm ảnh, không thực sự nhìn tôi. – Nói chuyện.
– Chuyện ở D.C thế nào rồi? Anh nhún vai:
– Ted nổi điên lên, kiểu nghệ sĩ chân chính ấy mà. Thế là giông tố nổ ra. Tụi anh đã cố nói ngọt họ cho phép một buổi họp khác, nhưng giờ thì lại mắc kẹt với một đám cưới tối nay trong khi vẫn chưa ngã ngũ gì hết. Hoàn cảnh thật khó khăn. Nhưng những thứ này xảy ra thường xuyên ấy mà.
Tôi chỉ biết đứng im, không biết nên nói thế nào.
– Em sắp đi rồi, nên…
– Anh biết, – giờ thì anh nhìn thẳng vào tôi, – tuần tới phải không?
Tôi gật đầu:
– Nên em muốn, anh biết đấy, em muốn được làm hòa với anh.
– Làm hòa? – Dexter đặt mấy bức ảnh xuống. Tôi thấy bức trên cùng chụp một nhóm phụ nữ tạo dáng trước một cái mền, tất cả đều mỉm cười. – Mình đang chiến tranh à?
– Mình không thực sự nói chuyện nhỏ nhẹ lắm mấy hôm trước. Lúc ở tiệm Quik Zip ấy.
– Bữa đó anh có uống say, – anh thừa nhận, – và, ừm… có thể anh phản ứng hơi quá trước mối quan hệ với Spinnerbait của em.
– Mối quan hệ với Spinnerbait đó giờ đã chấm dứt rồi. – Tôi nói.
– Ồ, không thể nói là anh thấy buồn vì điều đó. Bọn họ là một ban nhạc dở tệ, và lượng fan hâm mộ của họ thì…
– Được rồi, được rồi. Em biết mà. Ghét Spinnerbait.
– Ghét Spinnerbait, – Lucas lẩm bẩm theo.
– Nghe này, Remy. – Dexter dựa người vào quầy. – Anh thích em. Có thể chúng ta không thể là bạn bè được. Nhưng Chúa ơi, chắc chắn là em không lãng phí phút giây nào cả, em biết chứ?
– Em không bao giờ muốn mọi chuyện trở nên tệ đi. – Tôi bảo anh. – Và em đã muốn chúng ta có thể làm bạn. Nhưng điều này không thể được. Không bao giờ.
Anh cân nhắc điều này một lúc.
– Được rồi. Anh nghĩ là em nói đúng. Có thể chúng ta đều sai lầm một chút. Anh không hoàn toàn thành thật khi nói mình có thể xây dựng được tình bạn giữa hai chúng ta. Còn em cũng vậy khi nói là em yêu anh.
– Cái gì? – Tôi nói lớn. Do rượu sâm banh đấy. – Em không bao giờ nói em yêu anh.
– Có thể không nói thành lời. – Dexter lục tung đống hình lên lần nữa. – Nhưng anh nghĩ chúng ta đều biết sự thật.
– Không thể nào.
Tôi có thể cảm nhận nó ngay lúc này. Việc dang dở của tôi đã dần kết thúc, càng lúc càng khép lại gần hơn.
– Trong vòng năm ngày, – Dexter hùng hồn, – em sẽ lại yêu anh.
– Nghi ngờ lắm.
– Đây là một lời thách đó. Năm ngày, và rồi…
– Dexter!
– Anh đùa thôi. – Anh đặt hình xuống, nhìn tôi mỉm cười. – Nhưng giờ thì sao mình biết được phải không? Mọi thứ đều có thể xảy ra cả mà.
Tôi cười đáp lại:
– Có thể.
Vậy là xong. Điều cuối cùng trong danh sách của tôi, điều đặc biệt mà tôi phải đánh dấu bằng những khoanh chú ý thật đậm, rồi cũng đến lúc kết thúc. Tôi có thể cảm nhận sức nặng của nó dần biến mất – một cảm giác nhẹ nhàng khi tất cả hành tinh của tôi đều đã thẳng hàng và mọi thứ, ít nhất là cho đến lúc này, đều diễn ra suôn sẻ.
– Remy, – tôi nghe có tiếng ai đó gọi bên ngoài. Quay ra nhìn, tôi thấy Amanda đứng trước cửa tiệm Joie, đội trên đầu chiếc nón dùng nhuộm tóc và búng tay liên tục. – Em đang bỏ lỡ bữa tiệc khiêu vũ đấy nhé. – Phía sau cô ấy, Talinga và Lola cười rũ rượi.
– Ôi chao, – Dexter nói khi Amanda tiếp tục động tác lắc hông hoang dại của mình, không màng để ý đến cặp vợ chồng già đang đi ngang qua, tay cầm một túi thức ăn cho chim, nhìn cô vẻ không thiện cảm. – Hình như bọn anh đi làm nhầm chỗ rồi.
– Chắc em quay về đó đây. – Tôi nói.
– Được thôi, nhưng trước khi đi, em xem qua cái này đi đã. – Anh mở ngăn kéo, lấy ra một xấp hình đặt trên quầy trước mặt tôi. – Những tấm cuối cùng nhưng cũng đẹp nhất để treo trên tường đó. Em xem đi.
Những bức ảnh đó thật kinh khủng. Một bức chụp một người đàn ông trung niên tạo dáng kiểu lực sĩ, gồng tay khoe cơ bắp trong khi cái bụng bia thõng xuống che gần hết cái quần bơi hiệu Speedo bé xíu. Bức khác chụp hai người cùng đứng trên mũi tàu: người đàn ông cười khoe cả hai hàm răng, rõ ràng rất vui vẻ, hài lòng, trong khi người phụ nữ mặt xanh như tàu lá chuối, chỉ cần nhìn là đã có thể đoán cảnh nôn mửa sắp diễn ra tiếp theo sau. Có vẻ chủ đề của chuỗi hình này là chọc cười, mỗi bức sau lại ngớ ngẩn, châm biếm và hài hước hơn bức trước. Tôi lướt sơ qua những bức chụp một con mèo có vẻ tìm cách ve vãn một con kỳ đà, suýt nữa bỏ sót tấm hình cuối của một người phụ nữ chỉ mặc mỗi quần lót, ưỡn ẹo một cách rất khêu gợi.
– Ồ, Dexter, – tôi nói, – thật là…
– Sao? – Anh nhún vai. – Em làm những gì em phải làm thôi, phải không nào?
Tôi suýt nữa đã trả lời anh, nhưng đột nhiên tôi nhận ra điều gì đó. Tôi biết người phụ nữ này. Cô ta có mái tóc màu tối, môi dưới trề ra rất hấp dẫn, đang ngồi phía cuối giường với đôi tay chống lên hông, đẩy người về trước khiến bộ ngực trông hoành tráng hẳn lên, đập ngay vào mắt người đối diện. Nhưng một điều quan trọng hơn, tôi biết rõ thứ phía sau cô ta: một bức tranh thêu miêu tả những câu chuyện trong Kinh thánh. Phía trên đầu cô ta, chỗ bên trái, là câu chuyện hành quyết thánh Gioan Tẩy giả với cái đầu của Ngài đã được đặt trên mâm.
– Ôi Chúa ơi, – tôi kêu lên. Đây chính là căn phòng của mẹ tôi. Và người phụ nữ này là Patty, cô thư ký của Don. Tôi nhìn vào ngày tháng trên bức hình: 14 tháng Tám. Mới tuần trước, khi tôi đang ở lại nhà Lissa, còn mẹ tôi thì ở Florida, mơ tưởng những cách thức khác nhau để thăng hoa cuộc hôn nhân của mình.
– Hay phải không? – Dexter hỏi tôi, ghé mắt nhòm qua bức hình. – Anh biết em sẽ thích bức này mà.
Tôi nhìn anh. Mọi thứ dường như đổ sụp xuống. Kết thúc là đây. Đúng rồi, đây chính là trò trả thù của Dexter, cách anh ta đánh trả lại tôi khi tôi thậm chí không chút đề phòng. Đột nhiên, tôi giận dữ đến mức có thể cảm nhận dòng máu nóng dồn lên mặt mình bừng bừng:
– Anh là tên khốn kiếp.
– Gì cơ? – Anh ta tròn mắt.
– Anh nghĩ đây là trò chơi à? – Tôi quăng trả tấm ảnh. Nó trúng ngay ngực Dexter, và anh ta lùi lại để nó rớt xuống sàn. – Anh muốn trả thù tôi và anh làm thế này đấy ư? Chúa ơi, tôi đã cố làm cho mọi chuyện tốt đẹp hơn đấy Dexter. Tôi đã cố vượt qua những thứ này.
– Remy, – Dexter đưa cả hai tay lên. Lucas ở phía sau cũng đẩy ghế tới và nhìn tôi chăm chăm. – Em nói cái gì vậy?
– Ồ, đúng đấy. – Tôi nói. – Tất cả buổi nói chuyện này là về lòng tin và tình yêu. Và rồi anh làm thế này, cốt chỉ để khiến tôi phải đau đớn. Và không chỉ riêng mình tôi. Cả gia đình tôi…
– Remy, – Dexter cố nhoài người ra để nắm lấy tay tôi, cố làm tôi bình tĩnh lại, nhưng tôi đã giật tay lại, cổ tay va vào quầy một cái đau điếng như thể nó đã không còn dưới sự kiểm soát của tôi.
– Thôi nào, nói anh…
– Tên khốn kiếp! – Tôi hét, giọng nghe có vẻ rít lên thật khủng khiếp.
– Có vấn đề gì vậy? – Anh cũng hét lên, rồi cúi xuống, nhặt tấm hình trên sàn, nhìn chằm chằm vào nó. – Anh không…
Nhưng tôi đã quay mặt bước về phía cánh cửa. Trong đầu óc tôi lúc này chỉ nghĩ về mẹ, về hình ảnh của bà với khuôn mặt tràn đầy hy vọng, cố gắng hết sức để cuộc hôn nhân này tốt đẹp hơn các cuộc hôn nhân trước kia. Bà đã sẵn sàng để ổn định cuộc sống, thậm chí từ bỏ chính mình, để ở bên người đàn ông không những ngoại tình mà còn lưu lại bằng chứng trên phim. Kẻ đáng khinh bỉ. Tôi ghét ông ta. Tôi ghét Dexter. Tôi gần như đã mong muốn mình sai về khả năng những gì trái tim thực sự có thể làm được. Tôi muốn có bằng chứng, và mẹ đã cố làm để đưa bằng chứng cho tôi. Nó không hữu hình để có thể dễ dàng nắm bắt, bà nói với tôi như vậy. Nhưng việc ngoại tình này, việc đáng khinh bỉ này, lại quá dễ để thấy. Thậm chí có thể cầm nắm nó trong bàn tay.
Việc phát hiện ra con người thật của Don hoàn toàn phá hủy bữa tiệc của tôi. Cũng dễ là Amanda đã ngủ vùi trên bàn phòng tẩy lông, trong khi Lola và Talinga vét sạch cái bánh kem và đang hồi tưởng tiếc nuối xem lịch sử tình trường của ai lâm ly hơn. Chúng tôi nói lời chia tay lần nữa, rồi tôi ra về, mang theo phong bì mà họ đã tặng tôi cùng chai dưỡng da quà tặng miễn phí của cửa hàng mà tôi thích nhất, và một tâm hồn nặng trĩu khi biết rằng quý ông chồng mới nhất của mẹ tôi hóa ra là người tệ nhất.
Tôi mở máy lạnh hết công suất, cố trấn tĩnh lại trên quãng đường lái xe về, và đầu óc tôi trở nên sáng suốt lạ kỳ. Cú sốc nhìn thấy Patty trên giường của mẹ, trong phòng của mẹ khiến tôi trở nên tỉnh táo, cách mà chỉ có những tin xấu mới khiến tôi trở nên như vậy. Tôi đã tức điên lên khi Dexter cho tôi xem bức ảnh đó, và lúc này tôi tự hỏi tại sao chưa bao giờ tôi thấy phần con người hai mặt, nhỏ nhen, đê tiện này của anh ta. Anh ta đã che giấu nó quá tài tình. Anh ta đã dần dần đưa cả gia đình tôi vào trò bẩn thỉu này. Làm tổn thương tôi ư, tốt thôi. Tôi có thể đối phó được. Nhưng mẹ tôi thì khác.
Rẽ xe vào nhà, tôi tắt máy rồi ngồi yên đó, nghe rõ tiếng máy lạnh trên xe rên lên một tiếng trước khi dừng chạy. Tôi cảm thấy sợ hãi việc mình phải làm tiếp theo. Tôi biết một số người trong trường hợp này sẽ không nói gì cả, cứ để cho cuộc hôn nhân giả dối này tiếp tục tồn tại. Nhưng tôi không cho phép như vậy. Tôi không thể nào lên đường mà biết rằng mẹ tôi bị kẹt lại đây, sống trong sự lừa dối bẩn thỉu này. Là một người luôn chủ trương chủ động đương đầu với sóng gió, tôi phải nói với bà sự thật.
Tuy nhiên khi tôi bước từ sân trước vào mái hiên, thì cảm thấy đã có điều gì đó xảy ra ở đây. Tôi không thể nói chính xác đó là gì: giống như một linh cảm vậy, thật khó để giải thích được. Ngay cả trước khi thấy những lon Ensure vương vãi khắp nơi trên lối đi, dưới cỏ, lăn xuống bụi cây, thậm chí một lon đứng chễm chệ trên bậc tam cấp như thể ai đó vô tình bỏ quên, thì tôi cũng biết là đã quá trễ.
Tôi đẩy cửa bước vào, đụng ngay một lon Ensure khác. Chúng ở khắp nơi, lăn lóc dọc theo lối đi xuống bếp.
– Mẹ? – Tôi gọi, lắng nghe tiếng của mình vang khắp nơi trong nhà, rồi dội ngược lại. Không có tiếng đáp. Trên bàn bếp, tôi thấy những món ăn chuẩn bị cho bữa tối gia đình đã được mua sẵn: bít tết, bắp, hầu hết vẫn còn trong bọc ni lông của siêu thị. Bên cạnh chúng là một xấp thư, với một phong bì đề tên mẹ bằng chữ hoa gọn gàng đã được bóc ra, nhưng không thấy lá thư bên trong.
Tôi ra khỏi bếp, bước qua một lon Ensure khác trên sàn, tiến tới phòng làm việc của mẹ. Tấm màn được buông rũ xuống, dấu hiệu quen thuộc đang-bận-đừng-quấy-rầy, nhưng lần này tôi vén nó sang một bên và bước vào.
Mẹ tôi đang ngồi trên ghế, im lặng. Một bản sao của bức hình tôi đã ném vào Dexter đang đặt ở vị trí cuốn giấy trên máy đánh chữ trước mặt bà.
Nhưng thật lạ lùng, mẹ tôi trông rất bình tĩnh. Cơn thịnh nộ phá tung đống hộp Ensure rõ ràng đã qua rồi, để lại bà một mình ngồi đó với vẻ mặt đau đớn chịu đựng khi nhìn vào khuôn mặt giả tạo và màu mè của Patty, đối mặt với đôi mắt mở to nhìn thẳng của cô ta.
– Mẹ? – Tôi gọi lần nữa, rồi đưa tay ra nhẹ nhàng đặt lên tay bà. – Mẹ ổn chứ?
Bà nuốt nước bọt, rồi gật đầu. Tôi có thể thấy bà đã khóc. Mascara trên mắt bà đã lem ra, tạo thành một quầng đen lem luốc phía dưới cả hai mắt. Đây mới là điều đáng lo ngại nhất, bởi ngay cả trong hoàn cảnh tồi tệ, mẹ tôi vẫn luôn chăm chút vẻ ngoài của mình.
– Họ làm vậy ngay trong phòng mẹ. – Bà nói. – Bức hình này nè. Trên giường của mẹ.
– Con biết. – Tôi nói. Bà quay đầu lại, nhìn tôi dò hỏi. Tôi lờ đi, biết rằng tốt nhất không nên tiết lộ một bức hình như thế đã tồn tại ở đâu đó trước mặt tôi rồi. – Nhìn tấm chăn kia kìa. Ngay phía sau lưng cô ta đó, rõ ràng là ở đây mà.
Mẹ quay trở lại với bức hình, và trong một lúc cả hai chúng tôi đều nhìn thẳng vào nó, không ai nói lời nào. Chỉ có tiếng máy làm đá trong tủ lạnh rột roẹt cho ra một mẻ đá viên mới trong căn phòng bên cạnh.
– Không trúng ông ta gì hết. – Cuối cùng bà lên tiếng.
Tôi đặt cả hai tay ấp lấy bàn tay mẹ và ngồi xuống, đẩy ghế lại gần hơn.
– Con biết. – Tôi nói nhỏ. – Mẹ trở về từ Florida với tâm trạng rất tuyệt, và rồi phát hiện ra ông ta chỉ là một gã lừa đảo đê tiện đến nỗi…
– Không, – bà nhíu mày, cắt ngang tôi. – Mẹ ném trật lất hết. Cả đống Ensure đó, vậy mà không lon nào trúng. Mẹ nhắm thật là tệ. – Rồi bà thở dài. – Chỉ trúng một lon thôi cũng khiến mọi sự khác rồi, có lẽ vậy.
Tôi nghĩ một lúc rồi hỏi bà:
– Mẹ ném tất cả những lon Ensure đó hả?
– Mẹ đã quá thất vọng. – Bà giải thích, rồi chùi mũi bằng khăn giấy Kleenex mà bà đã rút ra bằng tay kia. – Ôi, Remy, trái tim mẹ tan nát cả.
Chẳng còn chút hài hước gì trong cảnh tượng mẹ tôi ném như mưa đống lon vào người ông ta khi tôi nghe bà nói câu ấy.
Mẹ tôi khịt mũi, rồi ghì những ngón tay quanh tay tôi chật cứng.
– Giờ thì sao? – Bà hỏi, vung vẩy tờ khăn giấy như không thể dừng lại được. – Giờ mẹ biết phải làm gì từ chỗ này đây?
Chỗ loét vốn đã ngủ đông suốt thời gian vừa qua sôi lên ùng ục trong bao tử tôi, như thể trả lời câu hỏi này của mẹ. Tôi đang ở đây, rất gần cánh cửa cuộc đời mình rồi, vậy mà giờ mẹ tôi lại gặp cảnh lênh đênh, cần có tôi bên cạnh nhất. Điều này khiến tôi căm ghét Don hơn nữa. Ông ta quá ích kỷ, để lại một đống hỗn độn cho tôi giải quyết trong khi bản thân mình tự do bỏ đi như vô can. Tôi ước gì mình đã có mặt ở đây lúc mọi chuyện xảy ra, bởi đôi tay tôi thật sự có khả năng nhắm chính xác. Tôi sẽ không để trượt mục tiêu. Không đời nào.
– Đầu tiên mẹ nên gọi điện cho luật sư Jacobs. Hoặc luật sư Johnson. Ông ta có mang gì theo lúc ra đi không mẹ?
– Chỉ một túi đồ thôi, – bà nói, quệt mắt mình lần nữa.
Tôi cảm thấy tiếng nhấn nút gọn ghẽ chuyển mình sang vai trò quản lý khủng hoảng. Dường như cũng chưa quá lâu kể từ lúc Martin bỏ đi. Cách thức có thể khác một chút, nhưng bản chất mọi chuyện cũng như nhau mà thôi.
– Được rồi, – tôi tiếp tục, – chúng ta nên ấn định một thời gian nào đó để ông ta về và lấy đồ đạc của mình đi. Ông ta không thể thích đến lúc nào là đến được, và nhà mình phải có ai đó ở nhà để giám sát. Chúng ta cũng nên liên hệ với ngân hàng và phong tỏa tài khoản đồng sở hữu của mẹ với ông ta, chỉ là để phòng ngừa trước một chút thôi. Không phải là ông ta không có tiền của riêng mình, nhưng nhiều người thường làm những chuyện rất lạ lùng ở mấy ngày đầu, phải không mẹ?
Bà không trả lời tôi, chỉ nhìn ra khoảnh sân sau bên ngoài cửa sổ, nơi hàng cây khẽ lay động vì cơn gió thoáng qua.
– Này mẹ, con sẽ tìm số điện thoại của luật sư. – Tôi đứng lên. – Có thể ông ta không có ở văn phòng đâu, vì hôm nay là thứ Bảy, nhưng ít nhất thì chúng ta cũng có thể để lại lời nhắn để ông ta liên lạc lại liền…
– Remy.
Tôi dừng lại. Bà đã quay đầu lại nhìn tôi.
– Dạ?
– Ồ, con yêu, – bà lặng lẽ nói. – Không sao đâu con.
– Mẹ, con biết là mẹ thất vọng lắm. Nhưng sẽ rất quan trọng nếu chúng ta…
Bà nắm lấy tay tôi, kéo tôi ngồi xuống ghế.
– Mẹ nghĩ, – bà nói, rồi dừng lại một lúc, hít một hơi dài. – Mẹ nghĩ lần này mẹ sẽ tự giải quyết chuyện này.
– Ồ, – tôi ngạc nhiên. Thật lạ, cảm giác đầu tiên của tôi khi nghe câu này là bị xúc phạm, một chút thôi. – Con chỉ nghĩ…
Bà mỉm cười, nụ cười rất yếu ớt, rồi vỗ vỗ tay tôi:
– Mẹ biết, nhưng con đã giải quyết đủ lắm rồi, con không nghĩ vậy sao?
Tôi chỉ ngồi im đó. Nó đây rồi, điều tôi vẫn mong muốn. Cuối cùng thì tôi cũng được giải phóng khỏi những trách nhiệm nặng nề.
Nhưng sao tôi không có cái cảm giác mà tôi vẫn tưởng tượng? Thay vì niềm hoan hỉ chiến thắng, tôi cảm thấy như thể mình bị bỏ rơi, như thể mọi thứ đột nhiên đổ vỡ hết cả, để lại tôi một mình với nhịp đập của chính con tim mình. Điều này khiến tôi sợ hãi.
Dường như mẹ cũng cảm nhận được điều này khi nhìn vào gương mặt tôi.
– Remy, – bà nói nhỏ, – mọi thứ rồi sẽ ổn thôi mà. Đã đến lúc con lo lắng cho chính mình thôi. Mẹ sẽ tự lo được kể từ lúc này.
– Tại sao lại là lúc này? – Tôi hỏi.
– Nó ổn cả mà. – Bà trả lời đơn giản. – Con không cảm thấy vậy sao? Chỉ là nó ổn cả.
Tôi có thấy vậy không ư? Mọi thứ như rối tung lên, tất cả mọi thứ. Nhưng trong đầu óc mình, tôi chợt cảm thấy một thứ. Mẹ tôi và tôi, sắp tới đây, sẽ không chỉ xa nhau trong suy nghĩ, mà còn xa cả khoảng cách địa lý, ở tít tận hai đầu của đất nước. Quá xa để có thể vượt qua chỉ bằng một cái nhìn hay một cái chạm tay nhau. Mẹ tôi đang thất vọng, nhưng bà không gục ngã. Có thể bà đã lấy đi của tôi một phần tuổi thơ mà tôi nghĩ mình xứng đáng được hưởng, nhưng bây giờ cũng không phải quá trễ để bà có thể làm gì đó bù lại. Một cuộc trao đổi thẳng thắn: những thứ sắp tới bù đắp cho những thứ đã qua.
Nhưng lúc này đây, tôi nhích lại gần mẹ hơn nữa, thật gần, gối đụng gối, tay chạm tay, trán dựa trán. Thay vì rời đi, tôi dựa vào mẹ, cảm thấy một sự gắn kết lạ kỳ giữa hai chúng tôi, như thể một nguồn nam châm hút chúng tôi lại gần nhau hơn. Tôi biết tình cảm giữa mẹ con tôi vẫn tồn tại như vậy, cho dù thế giới này có ra sao, cho dù sự việc có diễn ra như thế nào. Những gì chúng tôi đã chia sẻ cùng nhau, những lúc khó khăn, những khi vui sướng đã dẫn đến lúc này đây, nơi câu chuyện của chính tôi sẽ bắt đầu.
________________________________________
[23] Lễ Lao động – Labor Day – của Mỹ tổ chức hàng năm vào ngày thứ Hai đầu tiên của tháng Chín.