Chạm Yêu

Chương 12


Đọc truyện Chạm Yêu – Chương 12

– Thôi nào, ai muốn thử KaBoom nào?
Tôi nhìn Lissa. Nhiệt độ ngoài trời lúc này phải trên 320C, mặt trời như đổ lửa xuống mặt đất. Ở đâu đó phía bên trái tôi, tiệm hớt tóc đang phát bài “My Old Kentucky Home”. Vậy là đủ: chúng tôi đang ở tận hỏa ngục.
– Không phải tớ. – Tôi nói lại lần nữa. Hai tuần nhận công việc giới thiệu một loại nước tăng lực mới: soda lắc pha cà phê, vậy mà Lissa vẫn không chịu chấp nhận một điều rằng tôi không thích mùi vị của nó. Và không chỉ mình tôi nghĩ như vậy.
– Nó… nó giống… nước chanh có ga, – Chloe nhận xét tế nhị nhất có thể, đẩy một ngụm nhỏ nhất thứ nước ấy quanh miệng. – với một ít dư vị cola rẻ tiền hơi kỳ kỳ một chút.
– Vậy cậu nghĩ thế nào? – Lissa hỏi, rót đầy hàng ly nhựa đặt trên bàn trước mặt.
– Tớ nghĩ… – Chloe ậm ừ, nhắm mắt nuốt rồi nhăn mặt. – Ẹc…
– Chloe! – Lissa rít lên, liếc nhìn xung quanh. – Ôi trời.
– Tớ đã nói với cậu rồi, vị của nó gớm chết đi được. – Tôi nói, nhưng cô ấy phớt lờ, chất thêm mấy món hàng khuyến mãi gồm đĩa Frisbee[21], áo thun, ly nhựa, tất cả đều được trang trí bằng logo vòng tròn xoắn màu vàng lên trên bàn. – Cậu biết điều đó mà Lissa. Thậm chí cậu còn không uống thứ nước đó nữa là.
– Không đúng, – cô ấy nói, chỉnh sửa bảng tên KaBoom: “Chào, tôi là Lissa. Muốn thử bùm một phát chứ?” của mình. Tôi cố chỉ ra rằng có nhiều cách khác hiệu quả hơn là mời người tiêu dùng thử sản phẩm, nhưng cô ấy phẩy tay từ chối, quá tự tin vào thông điệp của KaBoom gửi tới dân nghiện uống cola khắp nơi: “Tôi uống món này nhiều như uống nước lọc vậy. Nó thật tuyệt vời!”.
Tôi quay đầu nhìn ra phía sau, có một gia đình bốn người đang bước tới, trên tay cầm đủ mấy món hàng khuyến mãi của hội chợ Toyota tại cửa hàng Don Davis. Nhưng họ không dừng lại chỗ chúng tôi. Thực tế là bàn giới thiệu sản phẩm KaBoom khá vắng khách, cho dù Lissa và P.J. – đồng nghiệp của cô ấy – có trưng bày và phát không hàng khuyến mãi đi chăng nữa.
– Bóng bay đây, mọi người! Ai muốn bóng bay KaBoom nào?
– Lissa hô lớn giữa đám đông. – Sản phẩm dùng thử miễn phí đây, thưa các bạn! Và chúng tôi có cả đĩa Frisbee xinh xắn nữa này.
Cô ấy cầm một chiếc đĩa Frisbee lên, ném ra phía bãi đậu xe. Nó bay là là một lúc trước khi mất đà, sượt qua một trong những chiếc Land Cruiser rồi đâm sầm xuống vỉa hè. Chú Don liếc nhìn chúng tôi – ông đang dẫn vài khách hàng của mình đi về phía bãi xe Camry.
– Xin lỗi, – Lissa nói, đưa tay bụm miệng.
– Phân phát đĩa Frisbee vừa phải thôi, nàng võ sĩ. – P.J. nói với Lissa, nhặt một chiếc ly nhựa lên ngắm nghía rồi lại đặt xuống. – Vẫn còn sớm lắm.
Lissa mỉm cười với anh ta, má đỏ ửng. Tôi chợt nhận ra những gì Chloe đã linh cảm về P.J. hóa ra đều đúng cả.
Hội chợ Toyota tại đại lý Don Davis Motor đã diễn ra được vài tuần. Nó là một trong những hoạt động kinh doanh lớn nhất trong năm, có trò chơi cho thiếu nhi, trò bói toán, máy bán nước ngọt, thậm chí cả một con ngựa con trông mệt nhoài quẩn quanh. Và trong một góc phòng trưng bày là tác giả địa phương nổi danh Barbara Starr.
Thường thì mẹ tôi sẽ không xuất hiện trịnh trọng trước công chúng ngoài những lần ra sách mới. Hơn nữa, lúc này là thời điểm mà bà không bao giờ muốn gác qua một bên tác phẩm đang viết dở của mình. Qua bao nhiêu năm, Chris và tôi đã quen với lịch làm việc của mẹ và biết rằng phải giữ yên lặng khi bà ngủ, dù lúc đó là bốn giờ chiều; phải tránh qua một bên khi mẹ bước vào bếp, miệng không ngừng lẩm bẩm độc thoại. Chúng tôi đã biết được dấu hiệu bà hoàn thành tác phẩm: kéo khung máy đánh chữ sang trái một lần cuối, vỗ tay hai lần và nói lớn một cách thống thiết: “Cảm ơn!”. Đó là lúc mẹ thể hiện niềm tin tôn giáo mạnh mẽ nhất, một biểu hiện của sự biết ơn.
Nhưng Don thì không hiểu tất cả những điều ấy. Đầu tiên, ông không có khái niệm tôn trọng dấu hiệu của tấm mành hạt. Ông ấy tự nhiên đi vào phòng, không ngần ngại đặt tay lên vai mẹ tôi ngay cả khi bà đang đánh máy. Khi ông làm thế, mẹ tôi đánh máy càng nhanh hơn nữa, đến nỗi ai cũng có thể nhận ra, như thể bà chạy đua để đưa những ý tưởng ra khỏi đầu trước khi bị ông làm cho phân tâm. Rồi khi ông đi tắm, đòi hỏi mẹ tôi “Mang cho anh một lon bia lạnh nhé, được không em yêu?”. Mười lăm phút sau ông lại gọi lần nữa, tự hỏi lon bia ông yêu cầu đâu rồi. Mẹ tôi thêm một lần nữa chạy đua trên bàn phím, cố hoàn tất dòng cuối trước khi ông lạch bạch từ phòng tắm trở ra, thơm nức mùi nước cạo râu và hỏi sẽ có món gì cho bữa tối.
Điều kỳ lạ là mẹ tôi có thể dung hòa tất cả những điều này. Bà vẫn còn rất say mê Don. Có thể thấy điều này khi bà chịu tới hội chợ trong thời gian lẽ ra bà đang tập trung viết ở nhà. Với tất cả những người chồng và bạn trai cũ, mẹ tôi luôn giữ lịch sinh hoạt của mình, chỉ dạy cho họ – như đã chỉ dạy cho anh em tôi – về “nhu cầu sáng tạo” và “kỷ luật cần thiết” trong thời gian bà ở trong phòng làm việc của mình. Nhưng bây giờ bà dường như đã chịu thỏa hiệp, như thể đây thực sự là cuộc hôn nhân cuối cùng của bà.
Trong khi Chloe đi về phía nhà vệ sinh, tôi bước lại chiếc bàn bên cạnh khu trưng bày mà Don dành riêng cho mẹ tôi. Dòng chữ: Gặp gỡ Barbara Starr – tác giả của những tác phẩm bán chạy nhất được lồng trong khung trái tim trên băng rôn, treo phía sau chỗ ngồi của mẹ. Lúc này bà đang đeo kiếng mát, phe phẩy quạt bằng một cuốn tạp chí trong khi trò chuyện cùng một người phụ nữ đeo túi ngang thắt lưng, ôm một cậu nhóc ở tuổi chập chững đang đeo dính bên hông.
-… Melina Kennedy là một nhân vật tuyệt vời nhất từ trước tới giờ. – Người phụ nữ trẻ đang nói, chuyển đứa bé sang hông bên kia. – Tôi có thể cảm nhận nỗi đau khi cô ấy phải rời xa Donovan. Tôi không thể ngừng đọc được, thật sự là không thể, bởi tôi phải biết liệu họ có trở về với nhau hay không.
– Cảm ơn chị nhiều lắm. – Mẹ tôi mỉm cười.
– Chị đang viết cuốn mới hả? – Chị ta hỏi.
– Vâng, – mẹ tôi trả lời, rồi thấp giọng nói thêm, – tôi nghĩ chị sẽ thích nó. Nhân vật chính rất giống Melina.
– Ôi, tôi không thể chờ được. Thực sự không thể.
– Betsy à, – giọng một người đàn ông gọi lớn từ phía sau máy bán bắp rang bơ, – em đến đây một chút được không?
– Ồ, chồng tôi đấy. – Người phụ nữ nói. – Thật hân hạnh vì cuối cùng thì cũng được gặp chị hôm nay.
– Tôi cũng rất vui được trò chuyện với chị. – Mẹ tôi đáp lại khi người phụ nữ ấy bước về phía chồng chị ta, một người đàn ông tầm thước quấn chiếc khăn sặc sỡ trên cổ, đang chăm chú nhìn đồng hồ chỉ lượng cây số đã đi được của một chiếc xe tải nhỏ. Mẹ tôi nhìn chị ta đi, rồi liếc đồng hồ của mình. Don muốn bà phải ở đây trong ba tiếng đồng hồ, nhưng tôi hy vọng chúng tôi có thể rời đi sớm hơn. Tôi không chắc tôi có thể chịu được bao nhiêu bài hát nữa từ tiệm hớt tóc bên cạnh.
– Độc giả thích mẹ đấy chứ. – Tôi nói.
– Độc giả của mẹ thực sự không ở đây. Đã có hai người hỏi mẹ về tính toán, và hầu như mẹ có nhiệm vụ chỉ đường cho khách tới nhà vệ sinh thì phải. – Mẹ nói, rồi bà nói thêm, có vẻ vui vẻ hơn. – Nhưng mẹ thật sự được tận hưởng những bài hát tuyệt vời từ tiệm hớt tóc bên kia. Chúng thật hay, phải không?
Tôi ngồi phịch xuống bậc thềm bên cạnh mẹ, thậm chí không muốn trả lời câu hỏi của bà.
Mẹ tôi thở dài, quạt phành phạch vào người:
– Trời nóng quá. Mẹ uống thứ gì đó mà tụi con có được không? Tôi nhìn xuống chai KaBoom mà Lissa cứ nằng nặc đòi tôi phải mang theo bằng được:
– Chắc chắn mẹ không thích nó đâu.
– Không sao. Ở đây bức bối quá. – Mẹ tôi nói. – Mẹ uống một ngụm thôi cũng được.
Tôi nhún vai, đưa chai nước cho mẹ. Bà mở nắp, đưa lên môi và uống một ngụm lớn. Ngay lập tức, khuôn mặt mẹ tôi nhăn lại, nhưng bà cũng cố nuốt rồi đưa chai nước trả lại cho tôi.
– Con nói mẹ rồi mà. – Tôi nói.
Ngay lúc đó, chiếc xe tải thùng màu trắng của nhóm Truth Squad trờ tới bãi đậu xe, tiến vào chỗ trống bên cạnh gian sửa chữa. Cửa sau xe bật mở và John Miller nhảy ra, kẹp nách mấy que trống, theo sau là Lucas đang ăn một quả quýt. Họ bắt đầu lấy dụng cụ của mình và xếp đống bên dưới, trong khi Ted cũng leo ra từ phía chỗ ngồi tài xế, dập cửa lại sau lưng. Rồi Dexter cũng xuống xe, chiếc áo thun kéo lên tận đầu. Anh nhìn sơ gương mặt mình qua gương rồi đi vòng quanh xe tải, khuất khỏi tầm mắt của tôi.
Đây không phải là lần đầu tôi trông thấy anh ấy, tất nhiên rồi. Buổi sáng sau khi chia tay, khi tôi đứng xếp hàng ở quán Jump Java để chờ cà phê mocha sáng cho Lola thì anh bước vào, tiến thẳng vào trong phòng với một phong thái dứt khoát, rồi bước đến ngay bên tôi.
– Anh nghĩ là, – anh nói thẳng, không xin chào, chào, hay những thứ tương tự khác, – tụi mình cần phải làm bạn với nhau.
Ngay lập tức, chuông báo động trong tôi réo vang, nhắc nhở tôi về nguyên lý chia tay mà tôi đã luôn tuân thủ trong quá trình chia tay dài dằng dặc của mình. Không thể nào, tôi nghĩ trong đầu, nhưng lại nói với anh:
– Bạn bè hả?
– Ừ, bạn bè. Bởi thật là ngượng ngùng khi mình có thể có những hành động lạ kỳ như lờ nhau đi, hoặc giả vờ như chưa từng quen biết. Nên anh nghĩ mình nên thỏa thuận với nhau như vậy tốt hơn.
Tôi nhìn lên đồng hồ treo tường cạnh máy cà phê espresso. 9 giờ 5 phút.
– Không phải hơi sớm để làm vậy sao? – Tôi nói chậm rãi.
– Đúng thời điểm đấy. – Anh nói dứt khoát, và một người đàn ông đang nói chuyện điện thoại liếc nhìn chúng tôi. – Tối hôm qua mình chia tay phải không?
– Vâng. – Tôi nói nhỏ hơn giọng nói hiện tại của anh, mong mỏi anh cũng sẽ làm như vậy. Nhưng không may cho tôi rồi.
– Và hôm nay, chúng ta đang ở đây. Chúng ta sẽ buộc phải gặp nhau nhiều lần nữa từ giờ cho đến cuối hè, vì chỗ làm của mình gần nhau mà.
– Đồng ý, – tôi nói khi cuối cùng cũng tới lượt mình đứng đầu hàng, gật đầu khi gã thanh niên phía sau quầy hỏi có phải tôi muốn mua món thường ngày của Lola.
– Vậy thì mình vừa mới thừa nhận rằng dù có hơi lạ lẫm một chút, nhưng chúng ta sẽ không tránh mặt nhau hoặc để cho mọi thứ trở nên kỳ cục. Nếu có điều gì đó kỳ cục, chúng ta sẽ trao đổi thẳng thắn nhé. Em nghĩ thế nào?
– Em nghĩ điều này chẳng có tác dụng gì cả.
– Tại sao chứ?

– Vì sẽ chẳng bao giờ có thể làm bạn như vậy được. – Tôi giải thích, lấy một vài chiếc khăn giấy ra khỏi hộc. – Nếu có thì chỉ là lời nói dối. Mọi người thường dùng nó với một ý nghĩa khác, và nó sẽ càng khiến người ta đau khổ hơn nữa khi mối quan hệ bạn bè đó thực chất là một bước đi xuống của mối quan hệ trước đó, và như vậy giống như chia tay thêm lần nữa, nhưng rắc rối hơn.
Anh suy ngẫm một chút về điều đó, rồi nói:
– Được rồi, chấp nhận quan điểm của em. Nhưng với viễn cảnh đó của em, anh là người theo đuổi ý tưởng trở thành bạn bè, nên anh sẽ là người đau khổ lần nữa. Phải không?
– Khó nói lắm, – tôi cầm lấy ly cà phê của Lola, nói cảm ơn với người bán hàng và bỏ tờ một đô vào thùng tiền boa, – nhưng nếu theo công thức thì đúng.
– Vậy thì anh sẽ chứng minh là em sai.
– Dexter, – tôi nói nhỏ khi chúng tôi bước ra tới cửa, – thôi nào. Thật lạ kỳ khi thảo luận về buổi tối hôm trước theo kiểu phân tích như vậy, như thể đó là điều xảy ra với người nào khác và chúng tôi đứng bên lề bình luận tay đôi với nhau.
– Này, điều này quan trọng với anh. – Anh nói, giữ cánh cửa và tôi luồn bên dưới cánh tay của anh, giữ ly cà phê thăng bằng trên tay. – Anh ghét những cuộc chia tay tồi tệ. Anh ghét thái độ kỳ cục, những cuộc nói chuyện gượng gạo cứng nhắc và ghét cảm giác ngại đi đến đâu đó vì nơi đó có em, sẽ gặp em. Bởi vì vậy, anh muốn tránh chúng và đồng ý trở thành bạn bè. Thực tế là như vậy.
Tôi nhìn anh. Tối hôm qua, khi đứng trước sân nhà tôi, tôi sợ hãi khi nghĩ tới việc gặp lại anh. Và tôi phải thừa nhận là cảm thấy thoải mái khi mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng này, như thể đã vượt qua phần tồi tệ nhất trong danh sách.
– Có thể nó là lời thách đố của mọi lời thách đố. – Tôi nói, hất một sợi tóc đang lòa xòa trước mặt.
– A, – anh đồng tình, mỉm cười. – Đúng vậy. Em theo chứ? Tôi có theo không? Thật khó để nói. Nó có vẻ tốt trên lý thuyết, nhưng trên thực tế thì tôi nghi ngờ lắm. Nhưng mặt khác, chưa bao giờ tôi từ bỏ một lời thách đố nào cả.
– Được thôi. – Tôi nói. – Chúng ta là bạn bè.
– Bạn bè. – Anh lặp lại. Và chúng tôi bắt tay nhau.
Điều này đã xảy ra hai tuần trước, và kể từ khi đó chúng tôi đã nhiều lần trò chuyện cùng nhau, về những vấn đề trung lập như hãng thu âm Rubber phản hồi thế nào (chưa có gì cụ thể, nhưng đang bàn về một cuộc gặp mặt), Khỉ Con có khỏe không (khỏe, nhưng đang bị dịch bọ chét khiến mọi người trong căn nhà màu vàng suốt ngày gãi sồn sột và cáu kỉnh ghê gớm). Chúng tôi đã ăn trưa cùng nhau một lần, bên bờ thềm phía ngoài tiệm Flash Camera. Chúng tôi thống nhất đề ra một số quy tắc, và đã thiết lập được hai. Quy tắc số một: không đụng chạm không cần thiết, vì chỉ tổ dẫn đến rắc rối. Quy tắc số hai: nếu điều gì đó xảy ra hoặc được nói ra khiến một trong hai cảm thấy bối rối thì không nên im lặng mà phải nói rõ ngay lập tức để cùng nhìn nhận một cách cởi mở, giải quyết và tháo gỡ, giống như xử lý một quả bom vậy.
Tất nhiên các cô bạn của tôi cho rằng tôi mất trí. Hai ngày sau khi chia tay, tôi đi cùng với họ đến quán Bendo, và Dexter cũng đến để trò chuyện cùng tôi. Khi anh ấy đi khỏi, tôi quay lại và đối mặt với những khuôn mặt hình sự đầy hoài nghi với vẻ dạy đời, như thể tôi đang đi uống bia với các nhà truyền giáo vậy.
– Ôi trời, – Chloe chỉ thẳng ngón tay vào tôi, – cậu đừng nói là các cậu đang trở thành bạn bè đấy nhé.
– Ừm, không chính xác lắm. – Tôi nói, nhưng chỉ khiến họ thêm thất kinh mặt mày. Lissa, người đã bỏ không ít thời gian ở hè này để đọc những quyển sách động viên tinh thần khiến tôi hay liên tưởng tới Jennifer Anne, trông đặc biệt thất vọng.
– Này, chúng tớ nên là bạn bè hơn là hò hẹn với nhau. Mà dù gì đi nữa, chúng tớ cũng có phải thực sự hẹn hò gì đâu chứ.
– Nó chẳng giúp gì đâu. – Chloe nói với tôi, đốt một điếu thuốc. – Đó chỉ là cái cớ của những kẻ yếu đuối. Ai vẫn thường nói vậy nhỉ?
Tôi đảo mắt, nhìn lên trần nhà.
– Ồ, đúng đấy, – cô ấy nói, búng tay kêu “tách” một tiếng – là cậu đấy. Cậu luôn nói điều đó, cũng như luôn nói sẽ không bao giờ hẹn hò với một gã nào đó trong ban nhạc…
– Chloe à, – tôi kêu lên.
-… hay sẽ không bao giờ đồng ý quen với kẻ nào theo đuổi mình, bởi họ thường sẽ chán ngay khi cuộc theo đuổi kết thúc…
– Cậu ngưng lại đi chứ.
-… hoặc sẽ không chịu gã nào mà bạn gái cũ vẫn quẩn quanh, bởi có thể một trong hai người vẫn còn chưa dứt khoát.
– Chờ một chút, – tôi nói, – điều cuối cùng đâu có liên quan gì ở đây.
– Đúng hai trên ba, – cô ấy đáp lại, phẩy tay, – quan điểm của tớ vậy đấy.
– Remy – Lissa nói, thẳng người dậy để vỗ vỗ tay tôi. – Không sao đâu. Cậu cũng là con người. Cậu cũng mắc sai lầm như bất kỳ ai trong chúng tớ. Trong cuốn sách tớ đang đọc, cuốn Tình yêu có thể làm được và không làm được những gì có cả một chương nói về việc chúng ta phá bỏ những luật lệ của mình thế nào vì đàn ông.
– Tớ không phá bỏ luật lệ của mình, – tôi bực bội đáp, cảm thấy căm ghét cảm giác nhận được lời khuyên và sự an ủi từ các bạn. Tôi không muốn chuyển từ một Remy cứng cỏi, bản lĩnh sang một cô con gái yếu đuối cần lời khuyên chỉ trong vòng một mùa hè.
***
Lúc này đây, tại hội chợ Toyota, Chloe và tôi để mẹ tôi lại trò chuyện cùng một fan hâm mộ khác để tiến về phía bãi cỏ tìm bóng râm. Trên sân khấu nhỏ, Truth Squad đã gần như chuẩn bị xong. Trong bữa ăn tối vài ngày trước, Don có nói sẽ thuê họ chơi trong vòng một giờ toàn những bài hát liên quan tới xe hơi, để làm sao vẽ nên hình ảnh một chuyến đi vui vẻ, thoải mái trong tâm trí những người tham dự.
– Này, tớ có một số triển vọng cho chúng ta đây. – Chloe nói khi Truth Squad bắt đầu bài hát Cưng ơi, em có thể lái chiếc xe của anh.
– Triển vọng á? Cô ấy gật đầu.
– Mấy anh sinh viên đại học.
– Ừm… – tôi lấy một tay phe phẩy quạt.
– Tên anh ta là Matt, sinh viên năm đầu. Xinh trai, cao, muốn trở thành bác sĩ trong tương lai.
– Tớ không biết nữa. – Tôi nói. – Quá hấp dẫn để hẹn hò. Cô ấy nhìn tôi, lắc lắc đầu:
– Tớ biết mà… Tớ biết mà!
– Biết gì?
– Cậu không còn là một trong số chúng tớ nữa.
– Cậu nói vậy có ý gì?
Cô ấy đá giày ra khỏi chân, vòng chân lại rồi chống tay ngửa người ra sau.
– Cậu nói giờ cậu tự do rồi, và lại sẵn sàng quậy tưng lên với chúng tớ phải không?
– Đúng.
– Nhưng cứ mỗi lần tớ sắp xếp cho cậu một mối nào đó, hoặc giới thiệu cậu với ai, là cậu lại từ chối.
– Chỉ một lần chứ mấy. – Tôi nói. – Và lần đó là bởi vì tớ không thích mấy anh chàng trượt băng.
– Hai lần. – Cô ấy đính chính. – Lần thứ hai là một anh chàng hoàn toàn ổn và cao, đúng như ý của cậu luôn. Vì vậy đừng có mà lấy lý do gì ở đây. Chúng ta đều biết vấn đề là ở chỗ nào.
– Ồ, vậy sao? Vậy vấn đề là gì thế?
Cô ấy quay đầu về phía ban nhạc Truth Squad đang chơi một điệu sôi động, trong khi hai cậu bé thùng thình trong chiếc áo thun khuyến mãi của KaBoom không ngừng nhún nhảy xung quanh.
– Anh bạn của cậu ở đằng kia kìa.
– Ngừng lại đi nhé. – Tôi nói, phẩy tay như thể đây quả đúng là một điều nực cười, mà quả đúng là như vậy cơ mà.
– Cậu vẫn gặp gỡ anh ta. – Cô ấy giơ một ngón tay lên.
– Chỗ chúng tớ làm chỉ cách nhau có mấy mét thôi, Chloe.

– Cậu nói chuyện với anh ta. – Cô ấy giơ thêm một ngón tay nữa. – Tớ cá là cậu vẫn hay lái xe đi ngang qua nhà anh ta trong khi đó thậm chí không phải là lối đi thuận tiện của cậu.
Điều này nhảm nhí đến nỗi tôi không thèm trả lời. Lạy Chúa tôi!
Trong vòng một hoặc hai phút gì đó, chúng tôi cứ ngồi như vậy, trong khi Truth Squad chơi một bản điệp khúc gồm bài Xế hộp, Vui vui vui và Sinh ra để lao vút đi. Không có nhiều bài hát liên quan đến chủ đề xe hơi, nhưng họ có vẻ chịu khó tìm tòi và tập hợp được một số.
– Thôi được rồi, – cuối cùng tôi nhượng bộ. – Kể tớ nghe về các anh chàng đó đi.
Cô ấy nghiêng đầu sang một bên, mặt lộ vẻ nghi ngờ:
– Đừng nói kiểu ban ơn cho tớ như thế, nếu cậu chưa sẵn sàng thì thôi. Chúng ta đều biết điều này mà. Nó không đáng để gặp rắc rối đâu.
– Cậu chỉ việc kể với tớ.
– Được thôi, họ chuẩn bị vô năm thứ hai, và…
Cô ấy tiếp tục nói, nhưng tôi chỉ nghe bằng một bên tai, mắt tiếp tục hướng về ban nhạc Truth Squad đang kéo dài đoạn nhạc dạo của bàiĐường cua chết người, không phải bài nhạc thích hợp để kêu gọi người ta ngồi vào tay lái một chiếc xe mới bóng loáng.
Don cũng nhận thấy điều ấy, nhìn chăm chăm vào Dexter cho đến khi bài hát ngừng lại, ngay lúc đoạn cua gần thực sự trở nên chết người, để vụng về chuyển sang bài Bà lão đến từ Pasadena.
Tôi trông thấy Dexter đảo mắt giữa hai đoạn nhạc, nhìn John Miller. Một cảm giác đau nhói xuất hiện lần nữa trong tôi, nhưng rồi nhanh chóng biến mất, bởi tôi không muốn nghe thêm một bài thuyết giảng tớ-đã-nói-với-cậu-rồi từ Chloe. Đã đến lúc trở về trên lưng ngựa như cũ, trước khi tôi làm thêm điều gì làm hư hại đến danh tiếng của mình.
-… cho nên chúng ta sẽ gặp họ tối nay, lúc bảy giờ, dùng bữa tối ở tiệm Rigoberto. Tối nay quán được miễn phí bánh mì.
– Được rồi. – Tôi nói. – Cứ tin ở tớ.
Việc “quậy tưng” một thời tôi vốn đã quen và cũng đã quên đi, vì thế khi quay trở lại, nó thật chán ngắt. Đó chính là những gì tôi nghĩ vào tối đó, lúc tám giờ rưỡi, trong một bàn ăn ở hiệu Rigoberto. Lúc đó tôi đang ngồi nhai một mẩu bánh mì cũ rích, thầm ước gì Evan, bạn hẹn của tôi, một chàng trai mập mạp có mái tóc dài chấm vai rối bù rõ ràng cần được gội gấp, có thể ngưng nói trong khi đang ăn.
– Nói lại tớ nghe đi, – tôi thì thầm với Chloe đang tỏ ra thân thiết với anh chàng đẹp trai duy nhất trong bọn, – cậu tìm thấy những anh chàng này ở đâu vậy?
– Trong Wal-Mart. Họ đang mua túi đựng rác, và tớ cũng vậy. Cậu có tin nổi không chứ?
Tôi tin, nhưng bởi Evan đã kể với tôi ngày họ gặp Chloe, họ đang trên đường đi nhặt rác. Nhóm chơi game Fantasy, bọn họ nhận bảo hộ một đoạn đường cao tốc và bỏ ra một ngày thứ Bảy mỗi tháng để dọn dẹp nó cho sạch đẹp. Phần thời gian còn lại, họ dùng để vẽ các bức phác họa của trò chơi “cái tôi thứ hai” và bày trận chiến đấu giữa người khổng lồ độc ác và bọn quỷ bằng cách thảy xúc xắc dưới tầng hầm nhà ai đó. Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, tôi được nghe nói toàn các ngôn ngữ trong trò chơi điện tử như Orc, Klingtons gì gì đó và một vài loài thượng đẳng khác mà Evan đã sáng tạo nên gọi là Triciptiors mà tôi chẳng buồn quan tâm làm gì.
Bạn hẹn của Chloe – Ben – trông khá bảnh trai. Rõ ràng là cô ấy đã không chịu khó dứt mắt ra khỏi anh ta mà nhìn những anh chàng đi cùng khi lên kế hoạch này. Evan, và hai anh em sinh đôi David và Darrin đều diện áo thun in hình Cuộc chiến giữa các vì sao. Họ dùng thời gian vàng ngọc suốt bữa tối để thảo luận sôi nổi về các bộ phim hoạt hình Nhật Bản, làm ngơ hoàn toàn Lissa và Jess. Jess trao cho Chloe cái nhìn hình viên đạn, trong khi Lissa chỉ mỉm cười một cách lịch sự, vẩn vơ nghĩ – tôi biết – về anh chàng đồng nghiệp KaBoom P.J. của mình và tình cảm sét đánh mà cô nàng nghĩ rằng mình đang giấu rất giỏi. Điều này chính xác là việc “quậy tưng” mà chúng tôi vẫn thường làm cùng nhau, nhưng tôi nhận ra rằng suốt bốn tháng qua, tôi chẳng nhớ, cũng chẳng thèm vấn vương chút nào về nó.
Sau bữa tối, anh em Darrin và David về nhà, với Evan đi theo, rõ ràng họ cũng chán ngấy chúng tôi tương đương như chúng tôi chán ngấy họ. Jess bỏ về với lý do phải đưa hai cậu em trai lên giường ngủ đúng giờ. Với Chloe và Ben thì cuộc vui vẫn chưa đủ. Họ vẫn ngồi dính trên bàn, đút cho nhau những muỗng bánh tiramisu tình tứ, bỏ mặc tôi với Lissa tự xoay xở lấy.
– Giờ thì sao? – Lissa hỏi khi chúng tôi đã yên vị trên xe tôi. – Quán Bendo hả?
– Không, ghé nhà tớ đi, – tôi nói, – tụi mình cùng xem phim hay làm gì đó.
– Được đó.
Khi chúng tôi rẽ sang đường dẫn vào nhà, ánh đèn xe chiếu vòng lên bãi cỏ, và thứ tôi thấy đầu tiên là mẹ tôi – đang ngồi trên bậc cửa. Bà tháo giày ra đặt một bên, hai tay tựa trên đầu gối, chống cằm mệt mỏi. Khi thấy tôi, bà vội vàng đứng dậy, vẫy tay rối rít như thể đang bám vào chiếc phao cứu sinh mỏng manh lênh đênh giữa đại dương, chứ không phải trong sân cỏ, trên nền đất cứng.
Tôi bước ra khỏi xe, Lissa theo sau. Tôi còn chưa đi được hai bước thì có tiếng ai đó nói lớn phía bên trái mình:
– Cuối cùng thì cũng về.
Tôi quay người nhìn quanh. Thì ra là Don, đang cầm trên tay một chiếc búa gỗ dùng để chơi bóng vồ. Mặt ông ta đỏ ửng, áo tuột ra khỏi quần, và trông rất giận dữ.
– Chuyện gì vậy mẹ? – Tôi hỏi khi mẹ bước ra bãi cỏ tiến về phía chúng tôi với đôi tay run rẩy.
– Chuyện đang xảy ra là ta bị khóa bên ngoài căn nhà cả một tiếng rưỡi đồng hồ mà chẳng có cách nào vô được. Cô có nhận ra ta đã gọi cho cô bao nhiêu cuộc điện thoại rồi không, hả cô gái trẻ?
Ông ta đang quát tôi. Phải mất một lúc tôi mới nhận dạng được điều này, bởi đơn giản là tôi chưa bao giờ phải chịu cảnh này từ trước đến giờ. Không ai trong số những cha dượng trước đây của tôi hứng thú với vai trò làm cha, ngay cả khi Chris và tôi hẵng còn nhỏ và có thể chấp nhận thực tế đó. Nhưng lúc này, tôi cứng cả miệng, không nói được gì.
– Đừng đứng phỗng ra như vậy. Trả lời ta đi. – Ông ta rống lên. Lissa bước lùi lại một bước, khuôn mặt căng thẳng. Cô ấy vốn rất ghét đối đầu. Không ai trong nhà cô ấy to tiếng quát mắng cả. Mọi cuộc tranh luận, bất đồng đều diễn ra có kiểm soát, dựa trên tinh thần cảm thông và giải quyết êm thấm trong nhà.
– Don, anh yêu à. – Mẹ tôi lên tiếng, bước tới gần ông. – Đâu có gì phải giận dữ. Con bé đã về rồi, và chúng ta có thể vô nhà ngay thôi mà. Remy, đưa mẹ chìa khóa của con đi.
– Ta đã gọi cho cô sáu lần. – Ông ta vẫn không ngừng. – Cô có ý thức được lúc này đã trễ thế nào rồi không? Ta còn có một cuộc họp lúc bảy giờ sáng mai, nên làm gì có thời gian để quanh quẩn quanh đây, tìm cách đột nhập vào chính ngôi nhà của mình cơ chứ.
– Thôi mà, Don. – Mẹ tôi nói, đưa tay ra chạm vào tay ông. – Bình tĩnh lại nào.
– Mẹ về nhà bằng cách nào nếu như không có chìa khóa? – Tôi hỏi mẹ.
– Ờ, bọn mẹ…
– Hai chúng ta về nhà bằng mẫu xe mới của năm, – Don gắt. – Nhưng đó không phải là vấn đề. Vấn đề là ta đã gọi, đã nhắn cho cô và anh trai cô mà không ai về hay trả lời. Ta đã phải ở bên ngoài này hơn một tiếng, suýt nữa là đập bể cái cửa sổ chết tiệt này…
– Nhưng giờ thì con bé đã ở đây rồi, – mẹ tôi nói bằng giọng vui vẻ, – nên chỉ việc lấy chìa khóa, vô nhà, và mọi thứ sẽ…
– Barbara, vì Chúa, đừng bao giờ ngắt lời khi anh đang nói chứ.
– Ông ta lại quát lên, quay phắt đầu lại để nhìn mẹ tôi trừng trừng.
Trong vòng một giây, chúng tôi đều yên lặng. Tôi nhìn mẹ, cảm thấy một cảm giác đau đớn mà trước đó tôi chưa bao giờ cảm nhận trong đời, bởi thường chỉ có mình tôi, hoặc quát lên với bà, hoặc thường xuyên hơn – là mong muốn được làm như vậy. Nhưng mặc cho cơn giận dữ mà mẹ có thể sẽ trút lên tôi, luôn có một ranh giới rõ ràng, ít nhất là trong tư tưởng của tôi, đánh dấu khoảng cách ngắn nhưng vô cùng rõ ràng giữa Gia Đình Chúng Tôi và bất kỳ người đàn ông nào khác trong cuộc đời mẹ. Don không thấy ranh giới ấy, nhưng tôi thì có.
– Này, – tôi nói với ông ta, – đừng bao giờ nói với mẹ tôi theo kiểu ấy.
– Remy, con yêu, đưa mẹ chìa khóa của con, – mẹ tôi nói, đưa tay ra nắm lấy cánh tay tôi, – được không nào?
– Cô, – Don chỉ thẳng tay vào mặt tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào ngón tay béo tròn ấy, chỉ tập trung vào nó, trong khi mọi thứ khác: Lissa né sang một bên, mẹ tôi nài nỉ, mùi hương đêm mùa hè, tất cả đều trở nên nhạt nhòa. – Cô cần học cách tôn trọng người khác đấy, cô gái ạ.
– Còn ông, – tôi nói, – cần phải tôn trọng mẹ tôi. Đây chẳng phải là lỗi của ai ngoại trừ của chính ông, và ông biết rõ như vậy. Ông quên chìa khóa của mình, ông bị nhốt bên ngoài. Hết chuyện.
Ông ta chỉ đứng đó, thở phì phò một cách khó nhọc. Tôi có thể thấy Lissa lùi lại sát đường xe chạy vào nhà, lần lần từng chút một, như thể chỉ cần một vài bước thôi là cô ấy có thể biến mất hoàn toàn.
– Remy, – mẹ tôi lại nói lần nữa, – chìa khóa.
Tôi lôi chùm chìa khóa ra khỏi túi, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Don, rồi đưa chìa khóa cho mẹ. Mẹ tôi nhận, lẹ làng bước lên thềm nhà và lập cập mở khóa. Don vẫn trừng trừng nhìn tôi, chờ đợi tôi khuất phục. Nhưng ông ta đã sai.
Bóng đèn cổng bật sáng, và mẹ tôi xoa hai tay vào nhau.
– Vào nhà thôi nào. – Bà nói lớn. – Mọi thứ đều tốt đẹp cả mà. Don buông chiếc búa chơi bóng vồ một cái thịch xuống nền,
rồi quay lưng lại, bắt đầu bước lên thềm bằng những bước chân dài giận dữ. Khi bước tới ngưỡng cửa, ông đi thẳng vào trong, không thèm để ý đến mẹ tôi đang cố bắt chuyện. Một vài giây sau, tôi nghe tiếng cửa đóng cái rầm trong nhà.

– Thật là trẻ con. – Tôi nói với Lissa. Giờ cô ấy đang đứng cạnh hộp thư, giả vờ chăm chú đọc dòng chữ Starr/Davis rõ ràng là mới được treo trên đó.
– Ông ta giận dữ lắm đấy, Remy. – Cô ấy nói khi cẩn thận bước lên thảm cỏ, như thể sợ Don sẽ xuất hiện phía sau cánh cửa và nhảy vào hiệp đấu thứ hai. – Lẽ ra nên nói là cậu xin lỗi.
– Xin lỗi vì cái gì? Vì đã không đoán được mọi thứ à?
– Tớ không biết nữa. Nhưng vậy có thể sẽ dễ dàng hơn.
Tôi nhìn vào bên trong nhà, thấy mẹ tôi vẫn đang đặt lên tay nắm cửa, liếc nhìn về lối đi tối om trong bếp – hướng Don đã sầm sập đi vào.
– Mẹ, – tôi gọi, – ông ấy có vấn đề gì thế?
Hình như ông ta nói gì đó bên trong, mẹ tôi vội khép cánh cửa lại một chút, quay cả người lại phía ông ta. Đột nhiên tôi có một cảm giác thật lạ kỳ, như thể khoảng cách giữa mẹ con tôi chợt xa hơn, rộng hơn so với khoảng cách đang thực sự hiện hữu mà tôi có thể trông thấy bằng mắt thường lúc này. Như thể đường ranh giới ấy, luôn luôn rõ ràng đối với tôi, chợt dịch chuyển ra sau, hay cũng có thể nó chưa thực sự tồn tại ở nơi mà tôi vẫn nghĩ.
– Mẹ ổn chứ? – Tôi gọi lần nữa.
– Mẹ tốt mà. Ngủ ngon nhé, Remy. – Bà nói, rồi đóng cánh cửa lại.
***
– Đó, cậu nghe chưa, – tôi nhìn , – chuyện rối rắm kinh khủng. Ở phía đối diện với tôi, Lissa gật đầu đồng tình:
– Tệ lắm, sợ khiếp luôn.
Jess nhấp một ngụm Zip Coke, khoanh tay lại suy nghĩ. Chúng tôi đã ghé qua nhà cô ấy sau khi rời khỏi nhà tôi, bởi tôi quyết định là mình không thể qua đêm dưới cùng một mái nhà với Don và tính khí kỳ cục của ông ta. Hơn nữa còn có một điều khác: cảm giác bị phản bội, gần như vậy, như thể trước giờ mẹ với tôi luôn ở cùng phe với nhau mà giờ bà lại rời bỏ, đẩy tôi qua một bên vì một người đã dám chỉ thẳng ngón tay vào mặt tôi và đòi hỏi sự tôn trọng mà thậm chí ông ta còn chưa giành được một mẩu nào từ trước đến giờ ở tôi.
– Đây chỉ là một hành động bình thường thôi, – Jess nói, – kiểu nhà-của-tôi-thì-tôi-có-quyền. Rất gia trưởng, kiểu của các ông bố.
– Nhưng ông ta không phải bố tớ.
– Nhưng ông ta có địa vị thống trị, – Lissa chen vào, – như kiểu loài vật chiến đấu giành quyền kiểm soát lãnh địa ấy. Ông ta muốn cậu hiểu rõ là ông ấy mới là con đầu đàn trong nhà cậu.
Tôi nhìn cô ấy.
– Ý tớ là, thường thì cậu mới là con đầu đàn. – Lissa rõ ràng chột dạ vì cái nhìn của tôi. – Nhưng ông ta không biết điều đó. Ông ta thách thức đó mà.
– Tớ đâu muốn làm con đầu đàn chứ. – Tôi càu nhàu. – Tớ cũng chẳng muốn làm con vật đâu.
– Thật lạ là mẹ cậu lại có thể chịu được. – Jess suy ngẫm. – Bà ấy đâu phải là người có thể quen với những thứ vớ vẩn thế này. Cậu phải nhìn nhận lại từ điểm này cơ.
– Tớ nghĩ là mẹ tớ sợ. – Tôi nói, và cả hai bọn họ nhìn tôi, ngạc nhiên. Chính bản thân tôi cũng ngạc nhiên; tôi không nhận ra là mình nghĩ như vậy cho đến khi chính miệng mình nói ra lúc này. – Ý của tớ là bà ấy sợ cô đơn. Đây là cuộc hôn nhân thứ năm, các cậu biết rồi đấy. Nên nếu như nó không tốt đẹp…
-… trong khi cậu lại đi, – Lissa thêm vào, – và Chris thì có vẻ như sắp cưới nữa…
Tôi thở dài, ngoạm lấy ống hút, hút một hơi ly nước Coke Zip.
-…nên mẹ cậu nghĩ đây là cơ hội cuối cùng của mình. Bà phải làm mọi cách để gìn giữ nó. – Lissa ngả người ra sau, dựa vào thành ghế, mở một bịch kẹo Skittles cô ấy đã mua và cho một viên vào miệng. – Vậy cho nên có thể mẹ cậu chọn ông ta thay vì cậu. Chỉ trong lúc này thôi. Bởi ông ta mới là người mà bà ấy phải sống cùng, rõ ràng là như vậy.
Jess nhìn tôi, vẻ như chờ xem tôi phản ứng thế nào.
– Chào mừng đến với thế giới phức tạp của người lớn. – Cô ấy nói. – Nó cũng kinh khiếp như trường trung học vậy.
– Đây là lý do vì sao tớ không tin tưởng vào các mối quan hệ.
– Tôi nói. – Chúng luôn như cái nạng chống đỡ vậy. Tại sao mẹ tớ lại chấp nhận kiểu hành xử trẻ con của ông ta như thế? Bởi bà cần ông ta hay vì một lý do nào khác nữa?
– Ừm, – Lissa nói chậm rãi, – có thể mẹ cậu cần ông ta.
– Nghi ngờ lắm. Nếu ông ta ra khỏi nhà tớ vào ngày mai thì chỉ trong vòng một tuần là mẹ tớ có đối tượng mới ngay. Tớ dám cá như vậy đấy.
– Tớ nghĩ mẹ cậu yêu ông ta. – Lissa ý kiến. – Và yêu là cần một ai đó. Yêu là có thể chịu được những cái xấu của nhau bởi bằng cách nào đó chúng có thể lấp vào chỗ trống trong con người bạn.
– Tình yêu là một cái cớ để chịu đựng một đống rác rưởi mà bạn không nên dính vào. – Tôi đáp lại, khiến Jess cười ngặt nghẽo. – Đó là cách tình yêu bắt bài chúng ta đấy. Nó có những thước đo riêng khiến những thứ nặng như chì lại chỉ như cục bông gòn. Một cái bẫy đấy.
– Thôi được, – Lissa ngồi thẳng dậy, – vậy giờ nói tới mấy sợi dây giày chẳng bao giờ buộc chặt đi.
– Gì cơ? – Tôi nói.
– Dexter. Dây giày của anh ta có bao giờ buộc lại đâu, phải không?
– Điều này có liên quan gì ở đây?
– Cậu trả lời tớ đi.
– Tớ không nhớ.
– Có mà, cậu có nhớ, và đúng là nó chẳng bao giờ được buộc chặt. Anh ta lại còn vụng về, phòng anh ta là cả một đống lộn xộn. Anh ta không biết sắp xếp gì cả, và còn ăn trong xe cậu nữa.
– Anh ta ăn trong xe cậu sao? – Jess ngờ vực.
– Chỉ một lần. – Tôi nói, phớt lờ khuôn mặt thấy chưa, tớ đã bảo mà của Lissa. – Vậy vấn đề ở đây là gì?
– Vấn đề là, – Lissa trịnh trọng, – đó là tất cả những thứ khiến cậu phải đá đít ngay bất kỳ một gã trai nào khác trong vòng một giây. Nhưng với Dexter, cậu lại có thể chịu được.
– Tớ đâu có.
– Có. – Cô ấy lấy thêm một viên Skittles khác. – Và cậu nghĩ thử lý do là vì sao mà cậu lại có thể bỏ qua những điều đó?
– Đừng nói là bởi vì tớ yêu anh ta đấy nhé! – Tôi cảnh báo.
– Không. Nhưng có thể cậu đã từng yêu anh ta.
– Không có khả năng đó đâu.
– Hoàn toàn có khả năng. – Jess tán đồng. – Cậu để cho anh ta ăn trong xe mình, nên tớ nghĩ mọi thứ đều có thể.
– Cậu hoàn toàn là một người khác khi có anh ta. – Lissa nói với tôi. – Có gì đó rất mới về cậu mà tớ chưa bao giờ thấy trước đó. Có thể đó là tình yêu.
– Hoặc là lòng ham muốn. – Jess tiếp lời.
– Có thể là như vậy – Tôi nói, chống tay ra sau rồi ngả tựa vào. – Nhưng tớ chưa bao giờ ngủ với anh ta cả.
Jess nhướng mày lên.
– Không à? Tôi lắc đầu:
– Gần thôi, nhưng không.
Bữa tối anh chơi guitar cho tôi nghe, lần đầu tiên anh chơi bài hát của cha, tôi đã sẵn sàng cho điều đó. Lúc đó chúng tôi đã quen nhau được vài tuần, có thể xem như một kỷ lục đối với tôi. Nhưng khi chúng tôi nằm bên nhau, thay vì vùi đầu vào cổ tôi, anh lại lùi ra một chút, nắm lấy tay tôi, ủ lại bằng tay anh và đặt chúng trên ngực anh. Một dấu hiệu tinh tế, nhưng rõ ràng. Chưa nên. Không phải lúc này. Tôi tự hỏi anh chờ đợi điều gì, nhưng chưa tìm được thời điểm thích hợp để hỏi. Và giờ thì tôi sẽ không bao giờ biết được.
– Điều này, – Lissa nói, búng ngón tay như thể vừa phát hiện ra mỏ uranium, – càng chứng minh quan điểm của tớ. Đúng nó đấy.
– Chứng minh gì cơ? – Tôi hỏi.
– Nếu là một gã khác thì cậu đã ngủ với anh ta rồi, không thắc mắc lằng nhằng gì hết.
– Cẩn thận lời nói của cậu đấy. Tớ đã thay đổi, cậu biết rồi còn gì.
– Nhưng cậu đã có thể như vậy, phải không? – Cô ấy hỏi tôi. Lissa đã thay đổi. Cô nàng mới này thật cứng đầu. – Cậu biết rõ anh ta, cậu thích anh ta, cậu cũng đã hẹn hò được một thời gian rồi. Nhưng cậu không làm điều đó. Và tại sao lại như vậy?

– Tớ chẳng có ý kiến gì hết.
– Bởi vì, – cô ấy trả lời quả quyết, vung cả hai tay, – điều này có ý nghĩa nào đó đối với cậu. Anh ta không chỉ là một gã trai tình-một-đêm mà cậu có thể dứt bỏ một cách tự do. Đó là một phần những thay đổi tớ thấy ở cậu. Chúng tớ đều thấy. Nó có ý nghĩa lớn, cho nên nó khiến cậu sợ.
Tôi liếc nhìn về phía Jess nhưng cô ấy chỉ gãi gãi đầu gối, chọn cách đứng ngoài cuộc. Và vì sao Lissa biết tất cả những điều này? Dexter mới là người dừng lại, không phải tôi. Nhưng tôi đã không cố tiến xa hơn, dù chúng tôi có nhiều cơ hội khác. Nhưng điều đó cũng chẳng có nghĩa lý, chẳng có một tí nào.
– Thấy chưa? – Lissa nói, hài lòng với chính mình. – Cậu không nói được gì nữa kìa.
– Không phải như vậy. – Tôi nói. – Đó là điều ngớ ngẩn nhất mà tờ từng được nghe.
– Dexter, – cô ấy thì thầm, – là điều gần nhất với tình yêu của cậu, Remy à, tình yêu thực sự đấy. Nhưng cậu đã lảng tránh nó vào phút cuối. Nó rất gần, rất gần với tình yêu rồi. Cậu có thể đã yêu anh ta.
– Không thể nào, – tôi hét tướng lên, – không thể nào như vậy.
***
Khi trở về nhà khuya hôm ấy, tôi chợt nhận ra, mỉa mai hơn hết thảy mọi điều mỉa mai, tôi bị khóa bên ngoài. Tôi đã đưa chìa khóa cho mẹ, nhưng lại không nghĩ tới chuyện đòi lại. May mắn thay, Chris đang ở nhà. Tôi gõ lên cánh cửa sổ phía trên bồn rửa bát trong bếp làm anh ấy nhảy dựng lên khoảng một mét khỏi mặt đất, thét lên như một cô học sinh nhỏ, khiến tôi cũng được an ủi là việc tôi phải dò dẫm giữa bóng tối, tránh mấy bụi cây gai ở sau vườn trở nên không uổng phí chút nào.
– Này, – Chris thờ ơ khi mở cửa sau, hoàn toàn bình thường như thể hai chúng tôi không hề chứng kiến cảnh yếu đuối sợ sệt vừa rồi. – Chìa khóa của em đâu?
– Đâu đó trong nhà nè. – Tôi nói, giữ cánh cửa trước khi nó đóng sầm lại. – Lúc tối nay, mẹ và Don bị khóa bên ngoài.
Tôi kể lại toàn bộ chi tiết ly kỳ của câu chuyện trong khi anh ấy nhóp nhép nhai miếng bánh mì trét bơ đậu phộng – lại là một mẩu đầu bánh nữa – gật đầu và tròn mắt ở những chỗ hấp dẫn nhất.
– Không thể nào. – Chris la lớn lên lúc tôi kết thúc. Tôi ra hiệu im lặng, và anh ấy ngay lập tức vặn nhỏ âm lượng giọng nói mình lại. Cả hai chúng tôi đều biết những bức tường trong nhà này đều rất mỏng. – Đúng là một lão khó ưa. Ông ta hét lên với mẹ à?
Tôi gật đầu:
– Không phải theo kiểu bạo hành, mà giống một đứa trẻ hư chỉ quen được nuông chiều bỗng nổi cơn hờn dỗi xấc láo hơn.
Chris nhìn xuống mẩu bánh mì còn thừa trên tay:
– Chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Ông ta trẻ con vô cùng. Và lần tiếp theo mà anh vấp phải một trong những lon Ensure ở hành lang nữa thì sẽ có người phải biết tay. Biết tay thật sự.
Điều này khiến tôi bật cười, nhớ lại trước kia tôi đã khoái anh trai mình biết bao nhiêu. Dù có rất nhiều những khác biệt, nhưng chúng tôi đã trải qua thời thơ ấu cùng nhau. Không ai có thể hiểu rõ tiểu sử của tôi như anh ấy cả.
– Này Chris, – tôi hỏi khi anh ấy lấy một hộp sữa từ trong tủ lạnh ra, rót cho mình một ly.
– Gì?
Tôi ngồi xuống trên mép bàn, đưa tay di di trên mặt bàn. Tôi có thể cảm thấy vài hạt đường dính vào ngón tay mình, dù nhỏ xíu nhưng vẫn dễ nhận thấy.
– Điều gì khiến anh quyết định yêu Jennifer Anne?
Chris quay lại, nhìn tôi rồi nuốt đánh ực một cái – âm thanh vẫn khiến mẹ tôi hét tướng lên khi chúng tôi còn con nít, nói rằng giống như anh ấy đang nuốt đá vậy.
– Quyết định yêu à?
– Anh biết em muốn nói gì mà. Anh ấy lắc đầu:
– Không, không hiểu gì.
– Điều gì khiến cho anh cảm thấy nó thật đáng để liều lĩnh?
– Tôi giải thích.
– Nó đâu phải là đầu tư tài chính đâu hả Remy. – Chris nói, bỏ lại hộp sữa vào trong tủ lạnh. – Không tính toán gì được cả.
– Đó đâu phải ý em.
– Vậy ý em là gì?
– Em cũng chẳng biết nữa, – tôi nhún vai. – Thôi quên đi. Chris đặt ly vào bồn rửa rồi xối nước.
– Ý em là điều gì khiến anh yêu cô ấy hả?
Tôi không chắc liệu mình có thể tiếp tục thảo luận về vấn đề này không.
– Không. Ý em là, khi anh nghĩ về việc có nên mở lòng mình ra hay không, anh biết đấy, việc anh có thể bị tổn thương, bằng cách nào đó, nếu anh đến với cô ấy, anh đã nghĩ gì? Về bản thân anh?
Chris nhướng mày lên nhìn tôi:
– Em say à?
– Không, – tôi bực bội. – Chúa ơi, đó chỉ là một câu hỏi đơn giản thôi mà.
– Ừ, đơn giản đến mức anh vẫn không biết là em hỏi cái gì.
– Anh tắt bóng đèn phía trên bồn rửa, rồi lấy khăn lau tay. – Em muốn biết anh đã cân nhắc thế nào về việc có nên hay không nên yêu cô ấy chứ gì? Anh nói vậy gần đúng ý em chưa?
– Thôi quên đi. – Tôi nói, dợm đứng dậy. – Em cũng chẳng biết mình muốn biết điều gì nữa. Gặp lại anh sáng mai nhé.
Tôi bước ra phía hành lang. Khi đến gần, tôi thấy chùm chìa khóa của mình đang đặt ngay ngắn trên chiếc bàn cạnh cầu thang. Tôi cầm lấy và bỏ vào túi sau.
Tôi bước lên bậc thang thứ hai thì Chris xuất hiện nơi cửa bếp.
– Remy. – Anh ấy gọi.
– Sao anh?
– Nếu em muốn hỏi anh đã cân nhắc thế nào về việc có nên yêu cô ấy hay không, thì câu trả lời là anh chẳng cân nhắc gì cả. Không hề. Nó chỉ tự nhiên xảy đến, vậy thôi. Anh thậm chí không đặt câu hỏi gì. Vào lúc anh nhận ra điều gì đang xảy ra, thì nó đã xong hết cả rồi.
Tôi đứng ngay trên cầu thang, nhìn xuống:
– Em không hiểu gì hết.
– Phần nào?
– Mọi thứ.
Chris nhún vai, tắt bóng đèn cuối cùng trong bếp rồi bắt đầu lên cầu thang.
– Đừng lo, – anh nói khi đi lướt qua tôi. – Ngày nào đó em sẽ hiểu.
Chris biến mất sau lối rẽ, và một phút sau tôi nghe tiếng anh đóng cửa phòng, giọng nói thì thầm hết mức có thể lúc thực hiện cuộc gọi chúc ngủ ngon thường lệ cho Jennifer Anne. Tôi rửa mặt, đánh răng và đang trên đường quay trở về giường thì chợt dừng lại trước cánh cửa khép hờ của phòng nuôi kỳ nhông.
Phần lớn các chuồng đều tối om. Hệ thống đèn ở đây đều được hẹn giờ để bật và tắt chính xác các lần trong ngày. Tôi nghĩ rằng mục đích chính là để bọn kỳ nhông tin rằng chúng vẫn còn đang nằm phơi nắng trên phiến đá nơi sa mạc thay vì ngồi trong lồng, trong phòng thay đồ được chuyển đổi chức năng. Nhưng nơi góc phòng, trên một cái kệ, đèn vẫn đang sáng.
Đó là một cái lồng bằng thủy tinh, đáy được rải cát. Trong lồng có vài cành cây khô được đặt đan chéo vào nhau, mỗi đầu là hai chú kỳ nhông. Khi tôi tiến tới gần hơn, tôi thấy chúng đang quấn chặt nhau – không phải theo kiểu giao phối tự nhiên, mà trông gần như một hành động dịu dàng, như thể chúng đang ôm ấp nhau vậy. Mắt chúng nhắm nghiền, và tôi có thể thấy một phần xương hông của chúng hằn lên dưới làn da phập phồng theo nhịp thở.
Tôi quỳ xuống phía trước lồng, ấn ngón tay trỏ vào lớp kính. Con kỳ nhông trên cùng mở mắt ra và nhìn tôi, không hề nao núng. Con ngươi trong mắt nó mở rộng ra khi chăm chú nhìn vào ngón tay tôi.
Tôi biết điều này không có ý nghĩa gì cả. Chúng chỉ là những con kỳ nhông, loài máu lạnh và có thể thông minh hơn mức trung bình của giun đất. Nhưng có điều gì đó thật con người ở chúng, và trong vòng một phút, mọi thứ trong vòng vài tuần rồi chợt lướt qua trong tâm trí tôi: Dexter và tôi chia tay, khuôn mặt lo buồn của mẹ, ngón tay của Don chỉ thẳng vào tôi, và cách anh Chris lắc đầu, không nói được thành lời điều mà đối với tôi là một khái niệm đơn giản nhất. Và tất cả mọi thứ đều tựu trung lại ở một thứ: tình yêu, và sự thiếu thốn tình yêu. Đó là những cơ hội mà chúng ta lựa chọn, dẫu không biết thế nào là tốt hơn: hoặc nắm bắt lấy chúng, hoặc lùi lại, tự bảo vệ trái tim mình thật chặt trong lồng ngực.
Tôi lại nhìn chú kỳ nhông trước mặt mình, tự hỏi liệu mình đã trở nên điên loạn hay chưa. Chú ta cũng nhìn tôi chăm chăm đáp trả, biết rằng tôi không phải là mối đe dọa, và rồi từ từ nhắm mắt lại lần nữa. Tôi cúi đầu sát hơn nữa, vẫn chăm chú nhìn, nhưng chiếc đèn bỗng mờ dần khi đồng hồ đến giờ hẹn. Và trước khi tôi kịp nhận ra, mọi thứ quanh tôi đã tối đen như mực.
________________________________________
[21] Frisbee: một trò chơi giống như ném dĩa trong thể thao, chỉ khác là dĩa Frisbee nhẹ hơn và được làm bằng nhựa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.