Chạm Yêu

Chương 11


Đọc truyện Chạm Yêu – Chương 11

– Trời ơi, – Chloe nói khi lại thêm một bong bóng xà phòng nữa bay lên và vỡ tung trước mặt cô ấy. – Gớm quá.
– Thôi nào, – tôi nói, – nó có thể nghe cậu nói đấy.
Cô ấy thở dài, lấy mu bàn tay gạt những chấm nước lốm đốm trên mặt. Hôm nay trời nóng như đổ lửa, và lớp nhựa đường đen trùi trũi bên ngoài càng khiến mọi thứ như muốn bốc hơi. Nhưng dù trời có nóng thế nào, thì Khỉ Con – đang ngồi giữa hai chúng tôi trong bể bơi nhựa dành cho em bé, nước mát xâm xấp ngang hông – cũng hoàn toàn hài lòng.
– Kỳ cọ chân trước của nó đi, – tôi bảo Chloe, bóp thêm xà bông vào tay và chà xát cật lực. – Bẩn lắm đấy.
– Toàn thân nó đều bẩn hết mà. – Cô ấy càu nhàu khi Khỉ Con đứng lên, lắc toàn thân một lần nữa, làm bọt xà phòng và nước bẩn vung vãi hết cả lên người hai chúng tôi. – Cậu nhìn bộ móng này chưa? Dài kinh khủng.
Khỉ Con đột ngột đứng lên một lần nữa, sủa vang khi thấy một con mèo đang đi trên bờ rào sân trước nhà Chloe.
– Ngồi xuống nào. – Chloe ra lệnh. – Này, ngồi xuống. Khỉ Con, ngồi xuống.
Khỉ Con lại lắc thân mình một lần nữa, khiến chúng tôi lại thêm một lần bị tạt nước bẩn vào người. Tôi đưa tay ấn mông nó xuống. Và nó ngồi thật, thật mạnh, khiến nước văng lên tung tóe. Chiếc đuôi xơ xác của nó hất sang một bên.
– Ngoan lắm, cậu bé. – Tôi khen, dù nó lại đang cố gắng đứng lên lần nữa.
– Cậu biết đấy, nếu mẹ tớ mà về lúc này thì đảm bảo tớ thành người vô gia cư liền. – Chloe nói, xịt nước vào ngực Khỉ Con. – Nội cảnh tượng con chó xác xơ này ngồi trên thảm cỏ Chem đặc biệt màu xanh dương mà mẹ tớ luôn tự hào cũng khiến bà ấy lên cơn đau tim mất.
– Cỏ chem gì gì cơ?
– Đó là tên của một loài cỏ. – Cô ấy giải thích.
– Ồ, thế à.
Trước khi tôi kịp bắt đầu năn nỉ, Chloe đã từ chối thẳng thừng ngay khi ra mở cổng, nhìn thấy tôi ôm Khỉ Con và chai dầu gội đầu trên tay. Nhưng sau vài phút nịnh nọt, cộng thêm lời hứa mua bữa tối và phục vụ bất kỳ sở thích nào của cô ấy trong buổi tối hôm nay, Chloe đã xiêu lòng. Thậm chí cô ấy còn chịu trông Khỉ Con một chút, thận trọng vuốt ve nó trong lúc tôi ra xe lấy hồ bơi nhựa dành cho trẻ con mà tôi đã mua ở siêu thị Wal-Mart với giá mặc cả chỉ chín đô la. Tôi đã dự tính sẽ tắm cho Khỉ Con ở nhà mình, nhưng trước đó Chris đã nối các đường ống dẫn nước trong nhà lại để tạo nên một hệ thống nước phức tạp phục vụ cho bọn kỳ nhông, nên tôi chẳng còn nhiều sự lựa chọn.
– Tớ thật vẫn không thể tin cậu lại hạ thấp các tiêu chuẩn của mình đến thế. – Chloe nói khi tôi đã hoàn thành lần xịt nước cuối cùng, rồi để cho Khỉ Con nhảy qua thành bể, làm một loạt các động tác rung lắc mình mẩy trên lối dẫn xe vào nhà. – Đây hoàn toàn là hành động của một cô bạn gái đang yêu.
– Không, – tôi dẫn Khỉ Con ra khỏi bãi cỏ trước khi Chloe nổi điên lên. – Đây là một hành động mang tính nhân đạo. Con chó này rất khốn khổ.
Điều này là hoàn toàn đúng. Hơn nữa, gần đây tôi đã ở bên cạnh Khỉ Con khá nhiều thời gian, nên biết rõ nó nặng mùi thế nào. Vì vậy, nếu chỉ có một chai dầu gội cho chó vỏn vẹn năm đôla, ít kéo cắt móng và tém gọn một chút bộ lông dài mà có thể giải quyết được vấn đề, thì có mất gì đâu nếu tôi bắt tay vào hành động cải tạo? Hành động này xét cho cùng cũng chẳng phải vì ai. Nó chỉ vì Khỉ Con mà thôi.
– Tớ không nghĩ là cậu trở nên gắn bó như thế.
– Không, chỉ trong mùa hè thôi. Tớ đã nói với cậu rồi.
– Tớ không nói về Dexter, – Chloe hất hàm về phía Khỉ Con, lúc này đang tìm cách liếm mặt tôi. Cả người nó giờ thơm mùi cam, bởi siêu thị chỉ còn đúng một loại dầu gội hương cam. Chúng tôi đã tém bớt phần lông phía trên mắt và quanh chân của nó, nên trông nó trẻ hơn ít nhất là năm tuổi. Lola nói thật đúng: một mái tóc đẹp có thể làm thay đổi mọi thứ. – Hành động này của cậu gia tăng mức độ của bổn phận và trách nhiệm.
– Chloe, nó chỉ là một con chó, đâu phải một đứa trẻ năm tuổi bị bỏ rơi đâu.
– Cũng vậy thôi. – Cô ấy ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, nhìn tôi hoàn thành việc tỉa móng cho một bàn chân của Khỉ Con trước khi chuyển sang chân kia. – Điều gì đã xảy ra với mùa hè tuyệt vời và tự do của chúng ta? Khi cậu đá Jonathan, tớ đã nghĩ chúng ta thống nhất tận hưởng quãng thời gian tuyệt vời còn lại cho đến tháng Tám. Không một mối bận tâm nào hết. Cậu còn nhớ không?
– Tớ có bận tâm gì đâu. – Tôi nói.
– Không phải lúc này.
– Không bao giờ. – Tôi đứng dậy. – Đây này, xong cả rồi. Chúng tôi cùng lùi lại để đánh giá tác phẩm của mình.
– Cải thiện nhiều đấy. – Chloe bình luận.
– Cậu nghĩ vậy à?
– Mọi thứ đều vậy. – Cô ấy nhún vai. Nhưng rồi Chloe lại cúi người xuống nựng nịu Khỉ Con, lấy tay vuốt ve đầu nó trong khi tôi trải vài tấm khăn dọc băng sau xe hơi. Tôi thích Khỉ Con, chắc chắn rồi, nhưng điều đó không có nghĩa là trong vài tuần tới, tôi phải dành thời gian nhặt tỉ mẩn lông chó ra khỏi lớp vải bọc ghế sau xe.
– Đi nào, nhóc. – Tôi gọi, và Khỉ Con đứng lên, lon ton chạy xuống lối đi dành cho xe hơi. Nó nhảy lên xe hơi gọn trơn, rồi ngay lập tức thò đầu ra cửa sổ, hít hít không khí. – Cảm ơn đã giúp tớ nhé Chloe.
Tôi bước vào xe, khó chịu bởi sức nóng tỏa lên từ ghế da. Chloe vẫn đứng đó nhìn tôi, hai tay chống hông.
– Cậu biết đấy, chưa phải là quá muộn. Nếu giờ cậu chia tay với anh ta, cậu vẫn còn cơ hội được tận hưởng một tháng hè xứng đáng với giá trị của một cô nàng độc thân trước khi vào đại học.
– Tớ sẽ suy nghĩ về điều này. – Tôi tra chìa khóa vào ổ.
– Gặp cậu khoảng năm rưỡi nhé.
– Ờ, – tôi trả lời. – Tớ sẽ đón cậu.
Chloe gật đầu, nhưng vẫn còn đứng đó, lấy một tay che mắt trông theo khi xe tôi chạy vào con phố chính. Tất nhiên với cô ấy, việc tôi chia tay với Dexter chỉ là một việc chẳng chóng thì chày. Đó luôn là cách mà chúng tôi thực hiện. Sau tất cả mọi thứ, Chloe chính là người chị em song sinh với tôi trong mọi vấn đề liên quan đến các gã con trai và các mối quan hệ. Vậy mà bây giờ tôi thay đổi đường đi của mình, rẽ ngoặt sang một hướng khác mà cô ấy không hề hay biết. Tôi có thể hiểu cô ấy đang cảm thấy thế nào. Từ khi gặp Dexter, mọi thứ dường như chẳng còn dễ hiểu với tôi như trước.
***
Có một tấm bảng dùng dán hình được treo trên bức tường bếp của căn nhà màu vàng, ngay trên đầu chiếc xô-pha. Những tấm hình đầu tiên được đính lên trông rất bình thường, tôi nghĩ đều là hình bạn bè của các chàng trai ở đây. Nhưng khi nhìn kỹ lại, tôi nhận ra chúng là của những khách hàng rửa hình tại tiệm chụp hình Flash Camera, giống như những bức mà Dexter đã gửi cho tôi trong phong bì vài tuần trước.
Dexter và Lucas đều được nhận làm ở tiệm để chạy máy in, một công việc chủ yếu bao gồm ngồi trên ghế, đặt mắt nhìn vào tấm hình qua một lỗ nhỏ, đánh dấu, chỉnh sửa điều kiện màu sắc và ánh sáng sao cho tốt nhất. Đây không phải là một nghề khoa học gì ghê gớm, nhưng nó liên quan tới một số kỹ năng, đôi mắt nhạy và hơn cả là khả năng tập trung để có thể dán mắt vào một hoặc một số các hoạt động đơn điệu trong một hai tiếng cùng một lúc. Điều này có nghĩa rõ ràng là Dexter không phù hợp. Sau khi Dexter phá hủy toàn bộ hình chụp trong chuyến đi Hawaii của một khách hàng và hai mươi máy chụp hình dùng một lần trong đám cưới, chủ tiệm Flash Camera nhẹ nhàng đề nghị rằng bà sẽ rất vui mừng sử dụng khả năng phục vụ khách hàng của anh ở vị trí nhân viên quầy dịch vụ. Và bởi vì anh khá bảnh trai, nên bà vẫn sẽ giữ mức lương của một nhân viên kỹ thuật, điều khiến Lucas luôn xì xầm than phiền mỗi khi có dịp.
– Công việc của tớ đòi hỏi rất nhiều trách nhiệm. – Lucas than vãn mỗi ngày nhận lương, vồ lấy tờ ngân phiếu của mình. – Trong khi tất cả những gì cậu phải làm là cộng trừ mấy con tính đơn giản và sắp xếp theo thứ tự ABC.
– A, – Dexter đưa tay sửa bảng tên đeo trên ngực trái của bộ đồng phục nhân viên, – nhưng tớ sắp xếp theo thứ tự bảng chữ cái rất, rất giỏi.
Trên thực tế thì điều này không đúng. Dexter liên tục làm thất lạc hình của khách, phần lớn bởi anh rất hay bị phân tâm, thường nhầm lẫn chữ B với R, hoặc nhiều khi nhìn nhãn sai và sắp theo thứ tự tên thay vì họ. Nếu anh làm việc cho tôi, tôi sẽ chẳng tin tưởng giao cho anh làm bất kỳ công việc nào phức tạp hơn việc gọt bút chì, thậm chí với điều kiện có giám sát.
Thế là trong khi Ted – làm việc ở chợ Mayor – có thể lấy vài thứ trái cây dập nhưng vẫn còn ăn được mang về, và John Miller thường xuyên có cà phê miễn phí từ cửa hàng Jump Java, thì Dexter và Lucas chẳng đóng góp được gì. Cho đến khi họ bắt đầu rửa gấp đôi vài tấm hình chọn lọc của khách để hình thành nên bức tranh treo tường trong nhà.
Đều là những gã con trai, nên tất nhiên sẽ có những bức hình “đen”. Không phải dạng hình sex, mà chính xác hơn là thế này: bức hình đầu tiên là một người phụ nữ mặc đồ lót tạo dáng trước lò sưởi. Chị ta không xinh, và bức hình cũng chẳng nghệ thuật gì cho cam. Ngay phông nền phía sau lưng có thể thấy, rất rõ là đằng khác, một túi rác to tướng, làm mất đi tính nghệ thuật của một bức hình ngoại lai kiểu dân chơi mà chị ta và người chụp cố tạo ra.
Thời gian càng trôi qua, các bức hình càng được dán nhiều trên bảng, nhiều nhất là những bức chụp cá nhân trong các chuyến đi nghỉ. Có hình của một gia đình đứng trước tượng Washington, ai cũng mỉm cười, ngoại trừ cô con gái cau mày, mặt tối sầm, đưa ngón tay giữa lên chửi thề. Một vài bức khỏa thân, tiêu biểu là hình một người đàn ông béo tròn béo trục mặc quần lót đen nằm ườn trên giường trải ga kiểu da báo. Tất cả họ đều không hề hay biết rằng trong căn nhà nhỏ sơn vàng nằm ngoài khu trung tâm này, những bức hình chụp riêng tư của họ được treo trên tường, trở thành tâm điểm nghệ thuật độc đáo mà những vị khách đến thăm đều ngắm nghía qua.
Vào ngày tắm cho Khỉ Con, Chloe và tôi trả nó lại lúc khoảng sáu giờ, khi Dexter đã có mặt ở nhà, đang ngồi trong phòng khách xem dịch vụ truyền thông công cộng và nhấm nháp vài quả quýt. Hình như đó là món đặc biệt ở chợ Mayor, và Ted được hưởng mức giá chiết khấu khá hoành tráng, chỉ khoảng hai mươi lăm đô một thùng. Và trong căn nhà này, chúng – cũng như Ensure của chú Don trong nhà tôi – có mặt khắp mọi nơi.
– Được rồi, – tôi giữ cánh cửa ra vào, và kéo dây cổ của Khỉ Con. – Cẩn thận nào.
Ngay khi tôi buông tay, Khỉ Con chạy vụt đi, vẫy đuôi rối rít và nhảy lên xô-pha, làm rơi đống tạp chí xuống đất.
– Ôi trời, nhìn mày kìa. – Dexter thốt lên, gãi gãi phía sau tai của Khỉ Con.
– Mùi nó khác ghê. – Anh nói với tôi. – Giống như em tắm nó trong nước cam vậy.
– Mùi dầu gội đầu đó, – Chloe nói, ngồi vào chiếc ghế xếp bên cạnh bàn cà phê, – nó sẽ ngừng bốc mùi trong khoảng một tuần.
Dexter liếc nhìn tôi, và tôi lắc đầu để bảo anh rằng cô ấy chỉ nói đùa thôi. Khỉ Con nhảy ào xuống sàn để chạy vào bếp, nơi chúng tôi nghe nó tợp lấy tợp để chén nước của mình mà không ngừng lấy một giây để thở.
– Ồ, – Dexter nói, đưa tay kéo tôi ngồi vào lòng, – vụ tu sửa sắc đẹp này khiến người ta khát nước dữ ha.
Cánh cửa bật mở, và John Miller bước vào, quăng chìa khóa xe trên thùng loa cạnh đó. Rồi anh ta bước vào giữa phòng, giơ cao tay ra hiệu ngừng mọi cuộc nói chuyện lại, rồi nói một cách đơn giản:
– Tôi có tin mới đây.
Chúng tôi đều nhìn anh ta. Rồi cánh cửa bật mở lần nữa, Ted bước vào với hai thùng quýt trên tay, người vẫn còn mặc áo khoác màu xanh lá cây của chợ Mayor.
– Ôi Chúa ơi, – Dexter kêu lên. – Làm ơn đừng thêm trái quýt nào nữa.
– Tớ có tin mới. – Ted thông báo, phớt lờ Dexter. – Tin quan trọng đây. Lucas đâu rồi?
– Đi làm rồi. – Dexter trả lời.
– Tớ cũng có tin mới mà, – John Miller nói với Ted. – Vì tớ về nhà trước, cho nên…
– Đây là tin quan trọng. – Ted trả lời, phẩy tay từ chối. – Vậy thì,…
– Cậu đợi vài giây đi. – John Miller lắc đầu, khuôn mặt ngờ vực. Từ lúc sinh ra, anh ấy đã là đứa con không được mong đợi nên luôn bị ám ảnh về việc mình luôn làm hỏng mọi thứ. – Tại sao cậu luôn như thế? Tin của tớ cũng có thể quan trọng vậy.
Mọi người đều im lặng. Ted và Dexter nhìn nhau hoài nghi – điều John Miller không thể không trông thấy, nên lắc đầu thở dài.
– Có thể là, – cuối cùng Dexter lên tiếng, đưa hai tay lên giảng hòa, – nghĩ mà xem, đã lâu lắm rồi chúng ta chẳng có tin gì mới cả, nhưng bây giờ, thật trùng hợp là chúng ta lại có đến hai tin cùng một lúc. Thật ấn tượng.
– Hôm nay tớ đã gặp người quản lý A & R của hãng dĩa Rubber, và cô ấy sẽ đến nghe chúng ta chơi tối nay.
Im lặng. Chỉ có tiếng Khỉ Con bước vào phòng, nước nhỏ giọt từ miệng, những móng chân đã được tỉa gọn chạm êm ái xuống sàn.
– Có ai ngửi thấy mùi cam không? – Ted hỏi, mũi hít hít. John Miller trừng mắt nhìn Ted, gằn giọng:
– Thật là không công bằng.
– A & R là gì vậy? – Chloe hỏi.
– Là người lựa chọn nghệ sĩ mới và giám sát quá trình thu âm, ra đĩa. – Ted giải thích, cởi áo khoác ra và vo tròn lại trong tay, nhét vào túi sau. – Có nghĩa là nếu cô ấy thích nhóm chúng ta, cô ấy có thể cho chúng ta một hợp đồng thu âm nào đó.
– Tớ có tin đây. – John Miller gầm lên, nhưng đã quá trễ. – Tin quan trọng nè.
– Điều này nghiêm túc chứ hả? – Dexter hỏi Ted, cúi người về trước. – Chỉ là nói xã giao sẽ đến nghe chúng ta diễn, hay rõ ràng là xếp lịch hẹn luôn?
Ted đưa tay vào túi:
– Cô ấy đưa tớ danh thiếp nè. Tối nay cô ấy có cuộc họp, nhưng khi tớ nói chúng ta thường bắt đầu hát hiệp hai khoảng mười rưỡi, thì cô ấy nói sẽ đến vào lúc đó.
Dexter kéo tôi ngồi xuống ghế rồi đứng dậy cầm lấy danh thiếp từ tay Ted. Anh liếc sơ qua một lúc rồi trả lại.
– Được rồi, – anh nói, – tìm Lucas cái đã, rồi chúng ta sẽ bàn về chuyện này.
– Chuyện này có thể chẳng đi đến đâu, – John Miller bực bội, vẫn còn cay cú. – Nó có thể chỉ như khói bốc lên từ mông các cậu thôi.
– Có thể là như vậy, – Ted đáp. – Nhưng cũng có thể cô ấy sẽ thích chúng ta, và chúng ta sẽ có một cuộc gặp mặt với hãng. Biết đâu trước khi mùa hè này kết thúc thì chúng ta đã ở một nơi lớn hơn, một sân khấu lớn, tại một thành phố lớn. Điều này đã xảy ra với nhóm Spinnerbait còn gì.
– Tớ ghét Spinnerbait. – John Miller nói, và cả ba bọn họ đều gật đầu, như thể đây là một điều hết sức hiển nhiên.
– Nhưng dù gì thì Spinnerbait đã có hợp đồng, – Dexter nói, – và một đĩa ghi âm.
– Spinnerbait là gì cơ? – Tôi hỏi.

– Họ là một nhóm nhạc cũng bắt đầu chơi cho các quán bar gần Williamsburg khi tụi anh cũng hát ở đó. – Dexter giải thích cho tôi. – Hát dở tệ, bọn nam sinh công tử ấy mà. Nhưng họ có tay guitar rất hay.
– Cậu ta có hay gì lắm đâu. – Ted căm phẫn. – Toàn được đề cao quá đáng.
– Và nhạc cụ của họ cũng khá lắm. Họ được ký hợp đồng hồi năm ngoái. – Dexter thở dài, rồi nhìn lên trần. – Tụi anh ghét Spinnerbait.
– Ghét Spinnerbait. – John Miller lặp lại, và Ted gật đầu.
– Được rồi, liên lạc với Lucas nào. – Dexter nói, vỗ hai tay vào nhau. – Họp nhóm, phiên khẩn cấp – Họp nhóm, – Ted la lên, như thể mọi người đều là thành viên của nhóm, và không thể nghe thấy tiếng anh ta trong vòng bán kính nửa mét. – Tớ đi tắm cái đã, và chúng ta sẽ gặp nhau trong bếp, trong vòng hai mươi phút nữa.
Dexter chộp lấy điện thoại không dây đang đặt trên tivi, bấm số rồi ra khỏi phòng, điện thoại áp vào tai. Tôi có thể nghe tiếng anh hỏi gặp Lucas rồi nói:
– Đoán thử Ted đã làm được gì hôm nay nè?
Một lúc im lặng để Lucas nói ra một giả thuyết nào đó.
– Không, không phải quýt…
John Miller ngồi xuống ghế, gác hai chân lên nhau rồi dựa ra sau khiến đầu anh ta va vào tường đánh bốp. Chloe nhìn tôi, trợn mắt lên rồi đốt một điếu thuốc, bỏ que diêm đã cháy vào gạt tàn đang đựng đầy vỏ quýt.
– Này, tin của anh là gì vậy? – Cuối cùng tôi hỏi.
– Không, giờ hết hứng nói rồi. – Anh ta cằn nhằn, môi bĩu ra. Với tôi, John Miller hoàn toàn giống một đứa con nít. Tóc đỏ rực và mặt đầy tàn nhang, anh ta chỉ như một cậu học sinh trung học mà bạn có thể bắt gặp trong mục quảng cáo bơ đậu phộng trên tivi.
– Tùy anh thôi. – Tôi nhặt cái điều khiển và bật tivi lên. Tôi đâu có định năn nỉ anh ta đâu chứ.
– Tin của tôi là, – anh ta nói chậm rãi, nhỏm đầu lên khỏi bức tường, – cô ấy đã đồng ý đến Bendo tối nay rồi.
– Thật à?
– Ừ, cuối cùng thì cũng đồng ý. Tôi đã mời cô ấy hàng tuần rồi. – Anh ta ngồi thẳng dậy và gãi gãi tai. – Đây là một bước ngoặt lớn, bởi tôi đã bắt đầu nghĩ là tôi sẽ chẳng có cơ hội tiến triển gì với cô ấy.
– John Miller phải lòng cô chủ của mình. – Tôi giải thích cho Chloe.
– Quán Jump Java hả? – Chloe thở ra thật mạnh. John Miller thở dài lần nữa.
– Cô ấy thực ra cũng không phải chủ của tôi cho lắm. Cô ấy chỉ như một đồng nghiệp. Đúng hơn là một người bạn.
– Scarlett Thomas đó hả? – Chloe nhìn tôi, hỏi.
Tôi gật đầu, nhưng John Miller mở to mắt ra ngạc nhiên:
– Em biết cô ấy à?
– Cũng sơ sơ, – Chloe nhún vai, – nhưng Remy biết rõ hơn. Cô ta và Chris đã từng quen nhau mà, phải không?
Tôi nuốt nước bọt, tập trung vào việc bấm chuyển kênh trên tivi. Tôi biết John Miller mê tít Scarlett từ khi tình cảm đó chỉ mới là sự tò mò thích thú, rồi dõi theo – cùng với hết thảy mọi nhân viên ở các cửa tiệm xung quanh khu chợ Mayor – cho đến khi nó tiến triển thành sự tận tụy trung thành và cuối cùng là mức độ say đắm lãng mạn như bây giờ. Scarlett là quản lý của quán Jump Java, chỉ thuê John Miller vì nể Lola đã tặng cô ấy một lần cắt tóc, sơn móng tay miễn phí. Và trong suốt thời gian nghe John Miller ca ngợi cô ấy, tôi cố im lặng bởi tôi đã biết rõ về Scarlett hơn chỉ là gặp mặt thoáng qua. Cho đến bây giờ.
Tôi có thể cảm thấy John Miller đang nhìn tôi, dù tôi cố vờ như đang chăm chú xem tin tức về một số sự cố ở cấu trúc của con đập mới.
– Remy à? – Anh ta gọi. – Em biết cô ấy à?
– Anh trai em từng hẹn hò với Scarlett. – Tôi trả lời, hy vọng giọng mình nghe có vẻ bình thản như chuyện này là không có gì đáng nói. – Mấy năm trước rồi.
Anh ta cúi người tới, cầm lấy cái điều khiển và bấm nút tắt tiếng. Con đập vẫn còn trên màn hình, trông vẫn giữ nước tốt.
– Nói tôi nghe, nào. Tôi nhìn anh ta.
– Ý tôi là, em có thể kể cho tôi nghe về cô ấy được không? Bất kỳ điều gì cũng được.
Phía bên kia căn phòng, Chloe bật cười. Tôi nhún vai:
– Anh trai em đã hẹn hò với cô ấy vào cuối năm học trung học. Chẳng có gì sâu sắc cả đâu. Lúc đó Chris vẫn còn nghiện cần sa, sao Scarlett có thể chịu được chứ. Thêm nữa lúc đó cô ấy đã có Grace rồi.
Anh ta gật đầu. Grace là con gái của Scarlett, giờ đã ba tuổi. Con bé được sinh ra khi Scarlett chỉ mới vào trung học, và gây nên một vụ scandal nho nhỏ trong thị trấn. Nhưng Scarlett vẫn tiếp tục đi học, tham dự các lớp học mùa hè ở những môn còn nợ, và giờ thì đang học nửa buổi tại trường đại học trong khi vẫn điều hành quán Jump Java. Bây giờ có vẻ cô ấy đã bắt đầu rung rinh trước John Miller si dại, người vẫn trao cho cô ấy những ánh mắt tình tứ suốt hai mươi giờ một tuần.
– Chẳng phải Scarlett không hợp lắm với anh sao? – Chloe hỏi, không phải theo ý mỉa mai. – Cô ấy đã có một đứa con gái nhỏ.
– Tôi thích con nít. – Anh ta có vẻ giận. – Grace thương tôi lắm.
– Ai mà Grace chẳng thương. – Tôi nói. Giống như Khỉ Con vậy, tôi nghĩ trong đầu. Bọn trẻ con và lũ cún, chúng có thể làm quen với bất kỳ ai.
– Không, con bé thực sự thích tôi.
Dexter thò đầu qua khe cửa, chỉ tay vào John Miller.
– Họp nhóm.
– Họp nhóm. – John Miller lặp lại rồi đứng dậy. Rồi anh ta nhìn tôi. – Nếu em giúp tôi một chút vào tối nay, thì tôi sẽ thực sự biết ơn đấy Remy. Vài lời nói tốt về tôi, có thể chứ?
– Em không hứa được gì đâu. – Tôi nói. – Nhưng em sẽ xem em có thể làm gì.
Điều này khiến anh ta có vẻ vui hơn khi tiến về phía bếp. Tôi đứng dậy, cầm lấy ví và tìm chìa khóa.
– Đi thôi, – tôi nói với Chloe, – mình cũng họp nhóm. Cô ấy gật đầu, bỏ bao thuốc lá vào túi và bước ra cửa.
– Tớ sẽ gọi cho Lissa trong xe. Để coi cô ấy có muốn gặp bọn mình ở Điểm tập kết không.
– Được đó.
Khi cánh cửa đóng lại sau lưng Chloe, Dexter bước lại bên tôi.
– Đây là một phi vụ lớn, – anh mỉm cười với tôi. – Ý anh là, nó có thể không phải như vậy. Có thể nó hóa ra chỉ là một nỗi thất vọng lớn.
– Quan điểm vậy là đúng đó.
– Hoặc có thể, – anh tiếp tục, đưa cả hai tay luồn vào tóc, hành động mà anh thường làm khi khó kiềm chế được cảm xúc của mình, – nó là sự khởi đầu cho mọi thứ. Em biết không, lúc Spinnerbait được hẹn gặp công ty thu âm, ngay lập tức họ được hát ở những bar lớn. Tụi anh có thể đến cả Richmond, hoặc tới thủ đô Washington, dễ lắm. Điều này cũng có thể xảy ra.
Dexter chỉ đứng đó, cười thật tươi, khiến tôi cũng mỉm cười đáp trả. Tất nhiên đây là một tin tốt lành. Chẳng phải tôi là người muốn mọi thứ đều chỉ tạm bợ? Đây đích thị là một kịch bản tốt, cho anh có một cơ hội tuyệt vời khởi hành cùng với chiếc xe thùng màu trắng dơ hầy giữa ánh hoàng hôn, giữa tiếng lạch xạch của tiếng ống bô xe lỏng lẻo. Rồi theo thời gian, anh chỉ còn là một trong những câu chuyện tôi kể, về một gã nhạc sĩ điên rồ tôi đã giao du vào những ngày cuối cùng của mùa hè năm tôi tốt nghiệp phổ thông trung học – như kiểu mà giờ đây Scarlett Thomas chú thích về Chris. Họ viết những bài hát nhăng nhít về khoai tây cơ đấy, – tôi có thể nghe thấy tôi kể với ai đó. – Cả một loạt bài.
Vâng, rõ ràng rồi. Như thế này thật tốt hơn nhiều.
Dexter ngả người về trước, hôn lên trán tôi, rồi nhìn tôi thật gần, đầu nghiêng sang một bên.
– Em khỏe chứ? Trông em không bình thường.
– Tạ ơn Chúa.
– Không, ý anh là, nhìn em…
– Họp nhóm. – Ted la lớn từ trong bếp. – Tập hợp ngay lập tức. Dexter liếc nhìn ngưỡng cửa vào bếp, rồi nhìn tôi.
– Đi đi, – tôi nói, ấn lòng bàn tay vào ngực anh, đẩy nhẹ anh về sau. – Họp nhóm kìa.
Anh mỉm cười, và trong một khoảnh khắc tôi cảm thấy một mong muốn mãnh liệt, một cảm giác lạ kỳ khiến tôi muốn đưa tay kéo anh lại. Nhưng anh đã quay lưng đi về phía nhà bếp, nơi các bạn trong nhóm anh đang bàn luận kế hoạch cho tương lai của họ.
– Anh sẽ gặp em ở quán Bendo khoảng chín giờ nhé, – anh nói, – được không?
Tôi gật đầu. Cuộc hẹn bình thường như mọi ngày. Rồi anh rẽ vào góc khuất, để tôi một mình đứng đó. Nhìn thấy anh bước đi, trong tôi chợt có một cảm giác rất lạ kỳ. Một cảm giác mà tôi không hề thích. Không một chút nào.
***
Mười rưỡi, hiệp hát thứ hai của nhóm Truth Squad đã chuẩn bị bắt đầu, nhưng người phụ trách A&R vẫn chưa xuất hiện. Các chàng trai trở nên lo lắng, bồn chồn.
– Tớ nói là mình cứ tiếp tục và quên cô ta đi. – Lucas nói, nhả mấy viên đá trong miệng ra lại ly nước gừng của mình, – lo lắng chỉ làm chúng ta tệ hơn mà thôi. Ted lạc tông cả đoạn sau cùng đợt rồi còn gì.
Ted – đang ngồi kế tôi và vô thức cào cào từng dòng dài trên mặt bàn, – nhìn anh ta bằng cặp mắt tối sầm.
– Tôi chính là lý do duy nhất để cô ấy đến đây đấy. Vì vậy đừng có mà nói như thế với tôi.
– Thôi thôi, – Dexter kéo mạnh cổ áo, điều mà anh đã làm suốt cả buổi tối hôm nay. Giờ nó đã mất cả nếp, dốc sang một bên. – Chúng ta cần lên trên kia và làm tốt nhất có thể. Mọi thứ phụ thuộc vào điều này đấy.
– Dù gì thì cũng đừng áp lực, – Lucas lầm bầm.
– John Miller đang ở chỗ quái nào vậy? – Ted hỏi, chống tay lên bàn để nhướng cổ lên, nhìn khắp một lượt quanh quán. – Không phải đây là cuộc họp nhóm sao?
– Chỉ là một cuộc hội ý thôi, – Dexter nói, kéo cổ áo lần nữa.
– Với lại cậu ta đang ở đằng kia, với cô gái tên gì ấy nhỉ? Cô chủ quán cà phê đó.
Chúng tôi cùng nhìn về hướng đó. Quả thật, ngay chiếc bàn dựng sát sân khấu là John Miller đang ngồi cùng Scarlett. Anh ta đặt que trống trên bàn và đang nói gì đó mà huơ tay huơ chân thật sinh động. Scarlett đang uống một ly bia và lắng nghe anh ta nói, mỉm cười một cách lịch sự. Cứ chốc chốc, cô ấy lại liếc quanh căn phòng, như thể đã nghĩ sẽ gặp cả nhóm nhạc và đang tự hỏi những người khác giờ đang ở đâu.
– Cảm động chưa kìa. – Ted nhạo. – Hoàn toàn bỏ rơi chúng ta và tương lai của ban nhạc chỉ vì một cô ả.
– Thôi kệ cậu ta, – Dexter nói. – Được rồi, tớ nghĩ bọn mình nên bắt đầu bằng Bài ca Khoai tây lời hai, rồi đến phiên bản trái quất, và…
Tôi chẳng để tâm đến họ nữa, đưa ngón tay quanh vòng tròn nước đã rịn ra bên dưới ly bia của mình. Bên trái tôi là Chloe, Lissa và Jess đang nói chuyện cùng một nhóm các chàng trai ở quầy bar. ỞĐiểm tập kết trước đó, Chloe đã quyết định sẽ “trở lại là chính mình” và tận hưởng mùa hè tuyệt diệu của các nàng độc thân, đồng thời tự chỉ định mình là thủ lĩnh của nhóm. Giờ thì kết quả có vẻ khả quan hơn rồi đây: cậu ấy đang ngồi trên ghế cao ở quầy bar, bên cạnh một chàng trai có cái nhìn mang vẻ đau buồn. Lissa đang chuyện trò với hai anh chàng một lúc, một người có vẻ bảnh chọe, vẫn đưa mắt ngang dọc để tìm kiếm một đối tượng khá khẩm hơn (dấu hiệu tồi tệ) và một không- bảnh-lắm-nhưng-cũng-tương-đối, người trông có vẻ thích thú và không có ý định trốn chạy. Còn Jess đang kẹt cứng bên vại bia với một anh chàng thấp người, nhưng trông cũng dẻo dai. Anh ta nói chuyện hăng đến nỗi cô ấy phải ngả người dựa lưng ra phía sau, điều này chứng minh rằng anh ta không chỉ phun ra những lời vàng ngọc từ miệng mình.
-… đã quyết định là chúng ta sẽ không chơi lại nhạc của nhóm khác. Đó là kết quả cuối cùng của cuộc họp hôm qua đấy.
– Dexter nói.
– Tớ chỉ nói là nếu Bài ca khoai tây không khả quan thì chúng ta cần phải có kế hoạch dự phòng. – Lucas cãi. – Nếu cô ta ghét khoai tây thì sao? Nếu cô ta nghĩ bài hát của chúng ta chán ngắt, ấu trĩ và nhảm nhí thì sao?
Một khoảnh khắc im lặng ngỡ ngàng khi Dexter và Ted cố nuốt trôi điều này.
– Vậy ra đó là những gì cậu nghĩ. – Ted lạnh lùng.

– Không. – Lucas vội vàng nói, liếc nhìn Dexter, người đang giật cổ áo mình mạnh đến nỗi tôi phải vươn người qua để gỡ mấy ngón tay của anh ra và kéo xuống, nhưng anh không để ý. – Tớ chỉ muốn nói là ta sẽ không muốn bỏ qua cơ hội này đâu.
– Vậy hát lại mấy bài nhạc cũ là chúng ta không bỏ qua cơ hội này? – Dexter hỏi.
– Chơi mấy bài cũ sẽ khuấy động đám đông và điều này thể hiện được trình độ của chúng ta. – Lucas nói. – Nghe này, tớ đã ở trong nhiều ban nhạc rồi…
– Ôi Chúa ơi, – Ted nói, đột ngột giơ hai tay lên trời. – Thế đấy, dạy cho chúng tớ đi, người thông minh.
– Và kinh nghiệm của tớ là, những người đại diện thường thích các màn trình diễn khiến đám đông reo hò và chứng tỏ được khả năng của chúng ta là nhóm nhạc tốt. Điều này có nghĩa là nên kết hợp những sáng tác của chính chúng ta với những bài hát cũ của người khác nhưng được phối lại theo cách riêng. Chúng ta sẽ không chơi bản “I’ve got you babe” theo phong cách của Sonny và Cher. Chúng ta sẽ chơi theo một kiểu hoàn toàn khác.
– Chúng ta sẽ không chơi nhạc của Sonny và Cher tối nay. – Ted hét toáng lên. – Chắc chắn là không. Tớ sẽ không biến thành nhóm Sol Giáng lần nữa vì cô ta đâu. Đó là thứ vớ vẩn của đám cưới. Quên đi.
– Tớ chỉ lấy ví dụ thôi. – Lucas dứt khoát. – Chúng ta có thể chơi các bản khác. Cậu bình tĩnh lại được không?
– Này, – Robert, chủ quán Bendo gọi lớn từ phía sau quầy bar. – Các cậu có định chơi tối nay không đấy?
– Đi nào. – Ted nói, đứng dậy và uống hết ly bia của mình.
– Nhưng ta đã quyết định gì chưa nhỉ? – Lucas hỏi, nhưng Ted phớt lờ khi cả hai cùng bước lên sân khấu.
Dexter thở dài, đưa mấy ngón tay luồn vào tóc. Chưa bao giờ tôi thấy anh như thế này, quá cáu kỉnh, bực bội.
– Chúa ơi, – anh nói nhỏ, lắc đầu, – điều này căng thẳng khủng khiếp.
– Anh đừng suy nghĩ về nó nữa. – Tôi nói. – Cứ lên kia và chơi như cách anh vẫn làm. Cứ suy nghĩ hoài chỉ khiến anh mất bình tĩnh thôi.
– Tụi anh hát dở như hạch, phải vậy không?
– Không. – Tôi nói. Điều này không hoàn toàn là lời nói dối. Nhưng Ted bị trật nhịp vài chỗ. John Miller thì trình diễn hơi thái quá: ném que trống lên cao rồi không chụp lại được, và Dexter hát nhầm vài từ sang “Bài ca Khoai tây lời 3”, trong khi tôi biết anh có thể hát đúng từng chữ ngay cả trong lúc ngủ. – Nhưng anh có vẻ không tự tin lắm, cứ lưỡng lự, băn khoăn thế nào ấy. Nhưng có gì mà phải vậy chứ, anh đã biểu diễn cả triệu lần rồi mà.
– Cả triệu lần. – Dexter lặp lại, nhưng vẫn không có vẻ thuyết phục lắm.
– Nó giống như lái xe đạp vậy. – Tôi nói. – Nếu anh cứ nghĩ về nó quá, thì anh sẽ cảm thấy vô cùng rắc rối. Tất cả những gì anh cần làm là leo lên yên và lái đi, không cần lo lắng về máy móc vận hành hay kỹ thuật gì cả. Hãy để nó tự chạy, vậy thôi.
– Em nói đúng. – Dexter nói, hôn lên má tôi. – Sao em lúc nào cũng đúng hết vậy?
– Đó là một lời nguyền. – Tôi nhún vai. Dexter bóp mạnh chân tôi như để lấy tinh thần, lắc lắc vài cái rồi bước ra khỏi bàn, vẫn kéo mạnh cổ áo mình. Tôi trông theo khi anh rẽ đám đông, dừng lại một chút để vỗ một cái vào đầu John Miller – hiện vẫn đang mê mải trò chuyện cùng Scarlett. Ted cầm lấy cây guitar, chơi vài đoạn ngẫu hứng và rồi anh ta, Lucas và Dexter trao đổi bằng mắt, cùng gật đầu để quyết định kế hoạch.
Bài hát đầu tiên vẻ ngập ngừng. Nhưng bài hát tiếp theo có khá hơn. Tôi có thể cảm thấy Dexter thoải mái hơn một chút, hòa mình vào bài hát. Đến bài thứ ba, khi tôi trông thấy người phụ trách A&R bước vào quán, thì họ đang chơi khá nhất trong cả tối. Tôi nhận ra cô ấy gần như ngay lập tức. Đầu tiên, cô ấy hơi đứng tuổi so với đối tượng khách hàng thường xuyên của quán, thường là sinh viên đại học hay giới trẻ; và điểm thứ hai, cô ấy ăn mặc hơi quá thời trang so với thị trấn nhỏ này: quần đen, áo sơ mi lụa, kiếng đen nhỏ, chỉ vừa đủ lớn để phù hợp với gương mặt. Tóc cô ấy để dài, cột sơ phía sau cổ. Khi cô bước tới quầy bar để gọi nước, mọi chàng trai đang trò chuyện cùng bạn gái mình đều phải ngừng lại để nhìn theo. Tôi trông thấy Ted liếc nhìn về phía quầy bar, trông thấy cô ấy, liền nói thầm điều gì đó với Dexter ngay lập tức.
Sau khi tiếng vỗ tay và la hét cổ vũ lắng xuống, Dexter kéo cổ áo mình lên, nói:
– Và giờ, xin gửi đến các bạn Bài ca Khoai tây.
Đám đông reo lên. Nhóm đã chơi ở Bendo đủ lâu để Bài ca Khoai tây và các phiên bản của nó được biết tới. Ted bắt đầu giai điệu mở đầu, John Miller cầm lấy que trống, và cả nhóm cùng hòa mình vào bài hát.
Tôi vẫn chăm chú nhìn cô gái ở quầy bar. Cô ấy đang lắng nghe, ly bia trong tay, nhấp vài ngụm. Cô ấy mỉm cười khi bài hát đến đoạn nói về công chúa ăn chay và thêm một lần khi đám đông phụ họa theo từ “khoai lang”. Khi bài hát kết thúc, cô ấy vỗ tay nhiệt tình, không phải theo kiểu lịch sự cho có. Một dấu hiệu tốt.
Cảm thấy tự tin, họ tiếp tục chơi một lời khác của Bài ca Khoai tây. Nhưng bài hát không gây được hiệu ứng tốt cho lắm, bởi đám đông có vẻ còn hơi xa lạ với bài này. Họ cố gắng diễn thật tốt, nhưng nó vẫn có vẻ nhạt nhẽo. Trong một thoáng, John Miller – người chỉ vừa học phần lời mới này – mất nhịp một giây. Tôi thấy Dexter ngay lập tức căng thẳng, tay lại kéo cổ áo lần nữa. Ted đưa mắt nhìn lung tung khắp nơi, trừ phía quầy bar. Họ tiếp tục chơi một bản tự sáng tác khác, thậm chí không phải về khoai tây, nhưng từ ngữ của nó quá gọt giũa. Họ ngừng lại sau hai đoạn, bỏ qua đoạn thứ ba.
Lúc này, người phụ trách A&R trông có vẻ mất tập trung, gần như chán chường, nhìn quanh căn phòng, và rồi – dấu hiệu rất xấu – nhìn đồng hồ trên tay. Ted ngả người về trước và nói điều gì đó với Dexter, ngay lập tức anh lắc đầu. Nhưng Lucas bước tới, gật đầu. Ted nói thêm điều gì đó, và cuối cùng thì Dexter cũng nhún vai, bước tới micro. John Miller bắt nhịp, Ted hòa theo, và họ bắt đầu dồn hết sức vào một bài hát cũ của nhóm Thin Lizzy. Cả đám đông đột nhiên ùa theo hưởng ứng, một lần nữa dồn về trước reo hò. Sau đoạn thứ nhất, người phụ trách A&R gọi thêm một ly bia.
Khi bài hát kết thúc, Ted nói gì đó với Dexter nhưng anh lưỡng lự. Ted nói thêm lần nữa, nhưng chỉ khiến anh nhăn mặt lắc đầu.
– Hãy làm đi nào. -Tôi tự nhủ. – Một bài hát lại nữa cũng chẳng giết chết anh đâu.
Dexter nhìn Lucas. Anh ta gật đầu khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Và thế là giai điệu bài hát được cất lên. Nghe nó quen lắm, đến nỗi tôi cảm thấy như thể mình biết một phiên bản khác của bài này. Tôi lắng nghe một giây, càng cảm thấy quen hơn nữa. Và cuối cùng thì tôi cũng nhận ra.
Chỉ vài từ – Cha viết khúc ru ca – Dexter hát.
Ôi Chúa ơi, tôi thầm nghĩ.
Thêm vào chút hợp âm,
Bài hát hoài cổ và theo phong cách ca sĩ phòng trà, với khía cạnh ủy mị khiến nó trở nên phổ biến ở các lễ cưới và được yêu thích trên đài FM bỗng chốc trở nên khác biệt. Giọng hát như nhại lại chính mình, như thể nó đang nhạo chính tính trang trọng của mình. Tôi cảm thấy một cảm giác hẫng đi trong dạ dày. Anh biết tôi cảm thấy thế nào về nó. Anh ấy biết. Nhưng vẫn tiếp tục hát.
Lặng yên căn phòng trống
Thanh âm này vẳng xa,
Dịu dàng vỗ về con
Đám đông rõ ràng thích bài hát này, hô vang cổ vũ, mấy cô gái ở hàng cuối còn hát theo, tay đặt trên ngực trái, như những nữ danh ca hát trên truyền hình vào ngày lễ Lao động.
Tôi đưa mắt liếc qua quầy bar, nơi Chloe đang chằm chằm nhìn tôi, nhưng không phải với ánh mắt tự mãn, mà điều gì đó còn tệ hơn. Nó trông như đang thương hại. Nhưng tôi quay đầu đi chỗ khác khi chưa chắc chắn điều gì. Cách chỗ Chloe vài ghế, cô gái A&R đung đưa cả thân người theo nhịp điệu, mỉm cười. Cô ta thích nó.
Tôi rời khỏi bàn. Chung quanh tôi, tất cả mọi người đều đang hát theo bài hát mà họ đã nghe rất nhiều lần trong cuộc đời, nhưng không phải trong căn phòng tối một mình như tôi. Với họ, đó chỉ là một bài hát cũ và quen thuộc, đủ để gợi lại trong họ cảm giác nhớ nhung quá khứ. Bài hát này chính cha mẹ họ cũng từng nghe. Nó có thể được sử dụng trong các buổi lễ trưởng thành hoặc lễ cưới của chị gái họ, thường đi chung với bài Con gái nhỏ của cha và Nụ hôn gió. Nhưng rõ ràng nó mang lại một tác dụng không ngờ đến. Sự hấp dẫn thật rõ ràng, năng lượng từ đám đông thật mạnh mẽ, một phản ứng mà với Ted, trong một triệu giấc mơ khoai tây của mình, cũng không thể nào hy vọng đến.
Dẫu muộn phiền cha trao – Dexter tiếp tục hát trong khi tôi đẩy đám đông đi ra. – Khúc ru ca-Vẫn dìu dặt-Tìm về bên con…
Tôi bước vào nhà vệ sinh – lúc này chẳng có lấy một người nào khác ngoại trừ chính tôi – vào một buồng rồi đóng cửa lại. Tôi ngồi xuống, đưa hai tay đan vào mái tóc mình, tự nhủ phải bình tĩnh lại. Bài hát này không có nghĩa gì cả. Trong suốt cuộc đời mình, tôi đã để người khác đặt quá nhiều sức nặng vào nó, cho đến khi nó quá nặng để đủ nhấn chìm tôi. Nhưng nó chỉ là âm nhạc mà thôi. Nhưng ngay cả khi ngồi đây, trong nhà vệ sinh, tôi vẫn nghe thấy từng giai điệu của bài hát, những nốt nhạc mà tôi đã từng nghe suốt cả đời mình giờ bị bẻ vặn đi, bóp méo, hát theo một cách hoàn toàn khác bởi một người đàn ông có thể gọi là có chút ý nghĩa với tôi.
Mẹ tôi đã nói gì khi chúng tôi cùng lắng nghe bài hát này từ đĩa hát mà bà nhận được từ cha tôi nhỉ? Quà của cha tặng con, bà luôn nói với tôi như vậy lúc vẩn vơ vén lọn tóc ra khỏi mặt tôi với một cử chỉ mơ màng, như thể một ngày nào đó tôi sẽ thực sự hiểu nó quan trọng đến thế nào. Lúc đó, bà đã quên mất quãng thời gian chẳng mấy tốt đẹp với cha chúng tôi, một cuộc sống mà tôi đã từng nghe nói: họ nghèo đến thế nào, cha tôi đã không quan tâm tới Chris khi còn bé ra sao, và chỉ cưới mẹ, thậm chí cũng chẳng trên phương diện pháp lý, chỉ với nỗ lực cứu vãn mối quan hệ đã đổ vỡ. Thật là một huyền thoại đẹp. Thật là một món quà có ý nghĩa. Nó cũng giống như quà tặng khuyến mãi cho khách tham dự chương trình game show trên truyền hình: một hộp cơm đóng hộp Rice-a-Roni và túi xách rẻ tiền – một chút gì đó để an ủi người thua cuộc.
Nốt cuối cùng vang lên: tiếng chũm chọe rền vang. Rồi tiếng vỗ tay nổ ra như sấm. Cuối cùng thì bài hát cũng kết thúc.
Được rồi, tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, quay đầu hướng tới quán bar, nơi Chloe đang ngồi trên băng ghế cao với vẻ buồn chán trên gương mặt. Truth Squad vẫn tiếp tục chơi một liên khúc bài hát cắm trại theo phong cách Led Zeppelin, với tiếng guitar bập bùng và nhiều tiếng hò reo – tôi nhận ra đó là đoạn kết sắp đặt cho buổi trình diễn hôm nay. Anh chàng Chloe vừa nói chuyện đã biến mất, Lissa vẫn đang mải mê với anh chàng không-bảnh-nhưng-tương-đối, còn Jess, tôi đoán đã lại sử dụng kế đào tẩu của mình: “phải gọi điện thoại một chút” hay “lấy cái gì đó ngoài xe”.
– Chuyện gì xảy ra với anh chàng lướt sóng thế? – Tôi hỏi Chloe khi cô ấy tuột qua một bên ghế, nhường một chỗ cho tôi trên chính ghế của mình.
– Bạn gái. – Cô ấy trả lời, hất cằm về hướng bàn bên tay trái, nơi anh chàng đang ôm ghì lấy một cô gái tóc đỏ có vòng khuyên ở một bên chân mày.
Tôi gật đầu khi Ted vung vẩy vài động tác biểu diễn, John Miller cật lực biểu diễn một đoạn solo, mặt đỏ như mái tóc của mình vậy. Tôi tự hỏi không biết Scarlett có ấn tượng hay không, nhưng cô ấy đã rời khỏi nơi đã ngồi, nên tôi không thể nào chắc chắn được.
– Hồi nãy họ chọn bài hay đấy nhỉ, cậu có nghĩ vậy không?
– Chloe hỏi tôi, đẩy chân xuống sàn khiến chiếc ghế quay vòng sang bên kia, rồi ngược trở lại. – Không thể không nghĩ là tớ đã từng nghe ở đâu đó trước kia rồi.
Tôi không nói gì, chỉ nhìn John Miller tiếp tục cuộc chiến với que trống trong khi đám đông vỗ tay hòa theo.
– Trong tất cả những gì anh ta nên biết, – Chloe tiếp tục, – là cậu ghét bài hát đó. Chúa ơi, điều cơ bản vậy mà.
– Chloe, – tôi nói nhỏ, – cậu đừng nói nữa, được không?
Tôi có thể cảm thấy cô ấy nhìn mình, mắt trợn tròn bước khi trở lại khuấy ly nước bằng ngón tay. Giờ chỉ còn một người ngồi giữa tôi và cô gái A&R, người đang hí hoáy viết gì đó bằng cây bút chì đã mượn từ anh chàng pha chế nước. Anh ta nhìn cô viết một cách thú vị, bỏ lơ vài vị khách khác đang vẫy vẫy tờ tiền gọi thêm bia.
– Chúng tôi là nhóm Truth Squad! – Dexter hét lên. – Và chúng tôi có mặt ở đây mỗi thứ Ba. Cảm ơn và chúc ngủ ngon.
Tiếng nhạc thu âm sẵn được bật lên, mọi người dồn về phía quầy bar. Tôi nhìn theo Dexter khi anh nhảy xuống khỏi sân khấu, hội ý với Ted trong vòng vài giây rồi cả hai bắt đầu tiến đến chỗ chúng tôi, Lucas theo sau. John Miller tiến thẳng tới chỗ Scarlett -người đang đứng cạnh cửa chính, như thể đang cố gắng dần dần rời khỏi nơi đây.
Người phụ trách A&R đưa tay về phía Dexter khi họ bước tới gần.
– Tôi là Arianna Moss.
Và Dexter bắt lấy tay cô ta một cách hồ hởi thái quá.
– Biểu diễn hay đấy. – Arianna khen.
– Cảm ơn chị. – Anh trả lời, trong khi cô ta vẫn giữ nụ cười với anh. Tôi liếc nhìn quanh căn phòng, hướng về phía cửa chính, tự hỏi Jess đang ở chỗ nào.
Ted tiến lại gần, nói thêm:
– Âm thanh ở đây tệ quá. Chúng tôi chơi khá hơn nhiều nếu có thiết bị khá hơn, và đám đông ở đây ồn ào quá chừng.
Dexter nhìn anh ta với cái nhìn như-vậy-là-chẳng-giúp-ích- được-gì-đâu.
– Chúng tôi rất muốn biết chị nghĩ gì. – Anh nói với cô ta. – Tôi mua cho chị ly bia nhé.
Arianna nhìn đồng hồ.
– Chắc chắn rồi. Nhưng để tôi gọi một cuộc điện thoại trước đã.
Rồi cô ta đi khỏi chỗ ngồi, lôi điện thoại di động từ trong túi của mình ra. Dexter nhìn tôi, vẫy tay, và mấp máy môi nói chỉ một lúc mà thôi. Tôi nhún vai. Anh bắt đầu tiến về phía tôi, nhưng Ted kéo giật lại phía sau.
– Cậu đang làm gì thế? – Anh ta hỏi gặng. – Cô ấy đến đây là để nói chuyện với cả nhóm, chứ đâu phải chỉ mình cậu.
– Cậu ấy chỉ nói là muốn nghe ý kiến của cô ta thôi mà. – Lucas nói. – Cậu bình tĩnh lại đi chứ.
– Nhưng cậu ta mua cho cô ấy ly bia.
– Điều đó được gọi là quan hệ công chúng đấy, – Dexter nói với Ted, liếc nhìn lần nữa về phía tôi. Nhưng giờ thì Adrianna Moss đã trên đường quay về chỗ ngồi, nhét điện thoại trở lại vào túi.
– Và bài hát đó là sao chứ? – Ted lắc đầu, hoài nghi. – Bài hát của Sonny và Cher chẳng phải là hay hơn nhiều sao? Chúa ơi, tất cả các bài hát khác đều hay hơn nhiều. Lẽ ra chúng ta còn nên mặc vét đi chơi và hát mua vui cho bữa tối bằng bài hát vớ vẩn đó.
– Cô ấy thích nó. – Dexter nói, cố gắng tìm kiếm ánh mắt của tôi, nhưng tôi cố tình nhìn chăm chăm vào anh chàng vạm vỡ đội nón bóng chày trước mặt.
– Đúng vậy, – Lucas đồng tình, – và nó còn cứu chúng ta khỏi cái hố sâu mà Bài ca khoai tây đã đẩy chúng ta vào.
– Bài ca Khoai tây rất ổn. – Ted nổi cáu. – Nếu như John Miller chịu đến tập lần cuối đúng giờ thì…
– Ồ, toàn là lỗi của người khác cả thôi, phải không? – Lucas mỉa mai.

– Im đi, các cậu. – Dexter thì thầm nhắc.
– Nào, giờ chúng ta nói chuyện được chưa? – Arianna Moss hỏi khi bước tới gần. Cô ta hỏi Dexter. Tôi để ý thấy điều đó, và Ted cũng vậy. Và tất nhiên chỉ có mỗi anh ta cảm thấy phiền lòng vì điều đó, tất nhiên rồi.
– Chắc chắn rồi. – Dexter nói. – Chúng tôi chơi tốt chứ?
– Tốt đấy.
Họ bắt đầu di chuyển đi chỗ khác. Tôi quay lưng lại lần nữa, vẫy tay gọi người phục vụ cho thêm một ly bia. Đến lúc tôi trả tiền, họ đã yên vị ở bàn cạnh cửa ra vào, Arianna và Dexter ngồi cùng băng ghế, Ted và Lucas ở phía đối diện. Cô ta đang nói, và cả ba bọn họ đều lắng nghe.
Jess xuất hiện ngay bên cạnh tôi:
– Đến giờ đi chưa?
– Cậu đã ở đâu vậy? – Chloe thắc mắc.
– Tớ phải lấy vài thứ trong xe. – Jess thẳng thừng.
– Ồ Remy đây rồi. – John Miller tiến tới bên cạnh tôi. – Có thấy Scarlett ở đâu không nhỉ?
– Hồi nãy em thấy chị ấy đứng cạnh cửa.
Anh ta nghển cổ lên nhìn xung quanh, rồi vẫy tay rối rít:
– Scarlett, ở đây này.
Scarlett nhìn lên, trông thấy chúng tôi, và mỉm cười theo đúng kiểu mà tôi nghĩ tôi đã đúng khi cho rằng cô ấy đang hy vọng có thể lảng đi một cách kín đáo. Nhưng giờ thì John Miller đang vẫy tay gọi, nên cô ấy không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc rẽ đám đông lại chỗ chúng tôi.
– Cậu chơi cừ lắm, – cô ta nói với John Miller, – rất tốt đấy.
– Thường thì bọn tôi chơi tốt hơn nhiều. – John Miller nói với một chút huênh hoang. – nhưng Ted hôm nay tệ quá. Cậu ta tới trễ trong buổi tập cuối cùng, nên không biết kế hoạch mới của bọn anh.
Scarlett gật đầu, nhìn xung quanh. Đám đông xung quanh quầy bar ngày càng dày đặc, và mọi người cứ va vào chúng tôi liên tục.
Lucas bước tới phía sau John Miller, cố vỗ vào phía sau đầu của anh ta trong khi giữ thăng bằng cho hai ly bia trên tay.
– Này, nếu như cậu có rảnh vài phút, thì chúng tớ đang nói chuyện với người phụ trách A&R ở đằng kia, và cô ấy có thể cho chúng ta một hợp đồng lớn ở Washington đấy, nếu như cậu quan tâm.
– Thật sao? – John Miller xoa xoa phía sau đầu mình.
– Trong một nhà hát lớn, nơi chúng ta đã thấy Spinnerbait một lần hồi trước. – Lucas nhăn mặt. – Ghét Spinnerbait.
– Ghét Spinnerbait, – John Miller đồng tình, cầm lấy một ly bia rồi giải thích với Scarlett. – Đó là tên một ban nhạc.
– À, – cô ấy nói.
– Đi nào, – Lucas giục, – cô ấy cần nói chuyện với tất cả chúng ta. Đây có thể là một bước ngoặt lớn đấy.
– Tôi sẽ quay lại nhanh thôi. – John Miller nói với Scarlett, lay lay cánh tay cô ấy. – Đây chỉ là nghi thức làm ăn của nhóm thôi mà. Quyết định vấn đề quản lý và những thứ khác nữa.
– Được thôi, – Scarlett nói khi John Miller theo Lucas tiến đến bàn hội nghị của nhóm, nơi Ted nhỏm dậy nhường chỗ cho cả hai người. Tôi có thể thấy Dexter ngồi ngay trong góc, dựa lưng vào bức tường, tay nghịch cái bật lửa và chăm chú lắng nghe những lời Arianna Moss nói.
– Tội nghiệp chị ghê. – Chloe nói với Scarlett. – Anh ta bị ám ảnh mất rồi.
– Cậu ấy rất dễ thương. – Scarlett nói.
– Một anh chàng đáng thương. – Chloe nhảy xuống khỏi ghế.
– Tớ đi vô nhà vệ sinh đây, cậu đi cùng không?
Tôi lắc đầu. Cô ấy hất vài gã trai sang một bên để tìm đường rồi biến mất vào đám đông. Khi mọi người xung quanh thay đổi vị trí, tôi có thể trông thấy rõ hơn chiếc bàn nơi Dexter đang ngồi. Trông như anh đang giải thích gì đó, và Arianna Moss gật đầu, nhấp một ngụm bia. Ted và Lucas nói chuyện riêng với nhau, trong khi John Miller trông hoàn toàn mất tập trung, cứ mỗi vài giây lại liếc nhìn về phía chúng tôi để chắc rằng Scarlett chưa bỏ về.
– John Miller tử tế lắm. – Tôi nói, cảm thấy bắt buộc phải làm vậy bởi anh ta luôn nhìn tôi như nhắc chừng.
– Đúng mà. – Scarlett tán thành. – Nhưng hơi trẻ so với chị. Chị cũng không chắc cậu ấy có khả năng làm một ông bố tốt không, em biết ý chị ra sao rồi đó.
Tôi muốn nói với chị ta rằng điều này, ít nhất là theo kinh nghiệm của tôi, chẳng phải là một nhân tố lớn trong các mối quan hệ như chúng ta vẫn nghĩ, nhưng rồi tôi quyết định tốt nhất không nên nói gì.
– Vậy em quen với Dexter bao lâu rồi?
– Không lâu lắm, – tôi liếc nhìn lần nữa vào chiếc bàn cạnh cửa. Dexter đang vung cả hai tay ra xung quanh, trong khi Arianna Moss cười lớn, đốt một điếu thuốc. Nhìn vào thì ai cũng có thể nghĩ là hai người đang hẹn hò, nếu như họ không biết rõ mọi chuyện.
– Cậu ta có vẻ tuyệt đấy, – Scarlett nói. – Ngọt ngào. Và vui tính nữa.
– Vâng, – tôi gật đầu.
Đột nhiên, Ted xuất hiện bên cạnh tôi, chen lấn qua một đám các cô gái to lớn mặc áo thun ôm có vẻ đang tổ chức bữa tiệc độc thân trước khi cưới: một cô che mạng, và các cô còn lại đội nón Barbie.
– Hai bia. – Anh ta hét lên với người phục vụ bằng kiểu cách chán chường thường ngày của mình, rồi đứng yên ở đấy một lúc, vẻ kích động, trước khi trông thấy chúng tôi.
– Mọi chuyện thế nào? – Tôi hỏi.
Anh ta nhìn về phía bàn mình ngồi trước đó.
– Tốt. Dexter chắc chỉ một chút nữa thôi là nhảy ngay vào quần cô ta, cũng chẳng phải để giúp cho cả đội.
Scarlett nhìn tôi, nhướng mày lên.
– Thật á? – Tôi hỏi.
– Ừm, – anh ta nhún vai, như thể giờ mới nhận ra tôi không phải là người thích hợp lắm để trút nỗi niềm này. Nhưng điều này cũng không khiến anh ta ngừng lại. Dù sao thì đây cũng là Ted. – Cậu ta lúc nào chẳng thế. Cậu ta hẹn hò, rồi kết thúc chẳng tốt đẹp gì, và cả nhóm bị mất hợp đồng, mất chỗ ở, mất cả trăm đô mua đồ tạp hóa trong nhà. Lúc nào cũng vậy.
Đứng đó, ngay trong lúc này đây, tôi cảm thấy ngốc nghếch, lố bịch đến mức có lẽ điều này hiện ra rõ ràng trên gương mặt tôi. Tôi cầm lấy ly của Chloe, giờ chỉ toàn là đá, nuốt ừng ực, chỉ là để có việc gì đó để làm thay vì cứ đực mặt ra như con ngố.
– Vấn đề ở đây là, – anh ta làu bàu khi hai ly bia được đặt xuống trước mặt, – nếu muốn làm việc nhóm, thì phải nghĩ như một nhóm.
Và rồi anh ta đi mất, va vào các cô gái trước mặt mạnh đến nỗi họ buông tiếng chửi thề. Tôi ở lại, kẹt với Scarlett.
– Ờ, – Scarlett nói một cách không thoải mái, – chị nghĩ cậu ta không có ý gì đâu.
Tôi ghét cô ta cảm thấy thương hại tôi. Điều này còn tồi tệ hơn là tôi cảm thấy thương hại chính bản thân mình gấp cả trăm lần. Tôi quay lưng lại, bỏ chiếc bàn cạnh cửa lại đằng sau, chẳng cần quan tâm câu chuyện đã đi đến đâu rồi. Tôi ngồi lên ghế, bắt chéo chân.
– Dù sao thì, – tôi nói với Scarlett, – không phải em không biết Dexter thế nào.
– Ồ, thật à?
Tôi cầm lấy ống hút trong ly của Chloe, xoắn nó lại bằng hai ngón tay.
– Chỉ nói với mỗi chị thôi, đó là em có lý do để chọn Dexter. Ý em là em sẽ đi học đại học vào mùa thu tới. Em không thể nghiêm túc thật sự với bất kỳ một mối quan hệ nào được. Đó là điều khiến việc này trở nên hoàn hảo. Một kết thúc được sắp đặt trước. Không có gì phức tạp hết.
– Ừ, – Scarlett nói, giữ mình đứng vững khi cùi chỏ tay ai đó huých một cú không nhẹ từ phía sau.
– Tất cả những mối quan hệ nên dễ dàng theo kiểu này, chị biết mà, đúng không? Tìm một anh chàng kha khá vào tháng Sáu, vui vẻ cho đến tháng Tám, rồi đường ai nấy đi vào tháng Chín. – Nói ra điều này thật dễ dàng, tôi nhận ra như vậy, nhưng dù gì thì nó cũng là sự thật. Chẳng phải đây là điều tôi vẫn nói về Jonathan và những anh bạn trai theo mùa khác của tôi sao? Tất nhiên, lần này cũng chẳng khác biệt gì.
Scarlett gật đầu, nhưng điều gì đó trên khuôn mặt Scarlett nói với tôi rằng cô ấy không hề tin. Dù gì thì Scarlett cũng đã là mẹ của một đứa trẻ.
– Chỉ là một anh bạn trai mùa hè thôi. Không lo âu, không vướng víu. Đó là cách mà em thích. Dexter không thể làm một anh chồng tốt. Anh ta thậm chí còn không buộc chặt được dây giày của mình nữa.
Tôi ngoác miệng ra cười. Chúa ơi, điều này là sự thật. Rất thật.
Cả hai người chúng tôi đứng đó một lúc, trong sự im lặng bao trùm, không phải một khoảnh khắc bối rối, mà trong cảm giác dễ chịu.
Scarlett nhìn đồng hồ, rồi nhìn ra phía sau tôi, nơi đám đông vẫn đang ồn ào náo nhiệt. Cô ấy trông có vẻ thoáng ngạc nhiên, và tôi nghĩ ngay rằng John Miller chắc lại một lần nữa vẫy tay ra hiệu chờ-chút-cưng-anh-gần-xong-rồi-đây.
– Này, – cô ấy nói, – chị phải đi đây, nếu không thì chị gái chị giết chị mất. Em nói với John Miller là chị sẽ gặp anh ấy vào ngày mai, được chứ?
– Chắc chắn rồi, – tôi nói. – Không có vấn đề gì đâu.
– Cảm ơn Remy. Em tự lo cho mình nhé, được không nào?
– Chị cũng vậy nha.
Tôi nhìn cô ấy bước ra cửa, nhưng rồi lại quay mặt đi chỗ khác ngay khi John Miller quay đầu nhìn chỗ bàn tôi lần nữa. Quá trễ rồi – tôi nghĩ. Tôi đã làm cho cô ấy sợ chạy mất dép rồi. Con nhỏ Remy lạnh lùng xấu xa đã trở lại.
– Đến giờ về rồi đó. – Jess xuất hiện bên cạnh tôi, nói.
– Tớ về với, – Chloe nói, ngồi xuống cạnh tôi, – chẳng còn gì triển vọng ở đây nữa hết.
– Lissa cũng khá đó chớ. – Jess nói.
Chloe chúi người về trước, săm soi quầy bar.
– Đó là anh chàng đầu tiên nói chuyện với Lissa từ khi cô ấy đến đây, nên mình phải đi là đúng rồi đó. Nếu không về lúc này thì đến khi quán đóng cửa cô ấy đính ước với anh ta mất. Lissa ơi.
– Gì hả? – Lissa giật mình, nhảy dựng lên.
– Mình đi thôi. – Chloe xuống khỏi ghế, kéo tôi theo cùng. – Chắc phải có điều gì đó thú vị hơn để làm tối nay chứ.
– Các cậu à, – Lissa bước tới chỗ chúng tôi, vuốt tóc. – Tớ đang nói chuyện mà.
– Nhưng anh ta tệ quá. – Chloe nói, liếc nhìn về phía chàng trai đó lần nữa. Anh ta vẫy tay, mỉm cười. Thật tội nghiệp. – Cậu có thể kiếm được một mối khá hơn nhiều mà.
– Nhưng anh ấy dễ thương lắm, – Lissa phản kháng. – Tớ đã nói chuyện cả buổi với anh ấy rồi.
– Chính xác. – Jess nói. – Cậu cần tìm hiểu nhiều, chứ không phải chỉ một. Đúng vậy không, Remy?
– Đúng. – Tôi đồng tình – Giờ đi thôi.
Khi chúng tôi đã bước ra gần tới cửa thì tôi thấy Jonathan. Anh ta đang đứng cạnh cột máy hát tự động, nói chuyện với bảo vệ quán. Sau khi chia tay, tôi đã vài lần trông thấy anh ta từ xa, nhưng đây là lần đầu tiên chạm mặt chính thức. Tôi đi chậm lại.
– Nè Remy, – anh ta nói khi chúng tôi đi ngang qua, rồi vươn tay ra theo kiểu cách đặc trưng của mình để nắm lấy cánh tay tôi. Bình thường thì tôi sẽ tránh sang một bên, chỗ nằm ngoài tầm tay của anh ta. Nhưng lần này thì không. Jonathan trông chẳng khác gì trước, dù mái tóc có cắt ngắn hơn, và làn da rám nắng hơn – sự thay đổi thường thấy vào mùa hè, và sẽ biến mất vào tháng Chín.
– Dạo này em thế nào?
– Tốt. – Tôi nói khi Chloe và Lissa bước ngang qua mặt tôi, ra cửa. Jess dừng lại, đứng loanh quanh gần đó như muốn nhắc tôi đừng phí thời gian vô ích. – Còn anh thì sao?
– Cũng thường thôi. – Anh ta nói, mỉm cười thật tươi, và tôi tự hỏi không biết tôi đã thấy cái gì thú vị ở anh ta, ở cái nhìn giả dối và kiểu cách sực mùi trần tục. Nếu nói về những anh chàng hạ cấp, thì tôi toàn vét của ôi mà không hay biết. Dexter cũng có phải là người khá hơn chút nào đâu.
– Ồ, Jonathan, – tôi mỉm cười, rồi tiến lại gần anh ta hơn một chút khi hai cô gái đi ngang qua phía sau lưng tôi. – Anh lúc nào cũng khiêm tốn hết.
Anh ta nhún vai, chạm lấy cánh tay tôi lần nữa.
– Và anh cũng luôn tuyệt vời nữa, phải không?
– Em đâu nói vậy đâu. – Tôi nói, nhưng vẫn mỉm cười. – Thôi em đi đây,
– Ờ, gặp em sau nhé. – Anh ta nói với theo sau lưng tôi, thật lớn. – Lát nữa em có đi đâu không? Đến bữa tiệc ở quán Arbors nhé.
Tôi đưa tay lên, vẫy vẫy mấy ngón tay, rồi bước ra màn đêm ẩm ướt, dày đặc hơi nước bên ngoài. Lissa đã lấy xe xong. Cô ấy và Chloe đã đợi sẵn khi tôi và Jess bước xuống cầu thang.
– Hay nhỉ. – Lissa nói khi chúng tôi ngồi vào băng sau.
– Tớ chỉ nói chuyện thôi mà. – Tôi nói, nhưng cô ấy chỉ quay đầu lại, kéo kính xe lên và không nói gì cả.

Lissa vào số và chúng tôi rời khỏi Bendo. Tôi biết Dexter sẽ thắc mắc tôi đi đâu, cũng như tự hỏi tôi đã nói chuyện với ai, và vì sao lại mỉm cười với anh ta kiểu đó. Chẳng phải các chàng trai đều giống nhau sao? Tôi đâu thể ngồi chờ khi anh ta mải mê ve vãn các cô gái khác cơ chứ.
– Giờ tụi mình đi đâu đây? – Lissa hỏi, quay đầu lại nhìn tôi.
– Tới quán Arbors đi, – tôi nói, – có tiệc ở đó đấy.
– Giờ mình lại như xưa. – Chloe nói, đưa tay tới radio để bật lên. Và thế là tôi trở lại là tôi của lúc trước, lại là thành viên của bộ tứ chuyên tìm kiếm chốn vui. Chỉ cách đây có vài giờ, tôi còn là một thành viên thừa, chỉ ngồi cho nóng ghế trong khi bọn họ bắt đầu các trò vui thường lệ. Nhưng giờ thì không còn vậy nữa. Mùa hè vẫn còn dài.
Chúng tôi gần rời khỏi bãi đỗ xe thì tôi nghe có tiếng gọi lớn phía sau. Chloe vặn nhỏ radio, trong khi tôi co người lại, tự hỏi mình sẽ nói gì khi Dexter hỏi lý do vì sao tôi rời đi trong khi đã có hẹn với anh trước đó rồi, và mình sẽ bẻ lại ra sao khi anh cho rằng đây là hành động của cô bạn gái ghen tuông. Không phải, chắc chắn là không phải.
Ai đó lại gọi lớn lần nữa, và tôi quay lại, nhìn qua cửa sổ xe. Không phải Dexter. Đó là chàng trai đã nói chuyện với Lissa trước đó. Anh ta đang gọi tên cô ấy, trông rõ ràng thất vọng khi chúng tôi rẽ ra đường lớn và phóng đi.
***
Khi Lissa đưa tôi về đầu ngõ thì đã hơn một giờ sáng. Tôi cởi giày, bước đi trên bãi cỏ, nhấp một ngụm Diet Zip đã mua trên đường từ quán Arbors trở về nhà. Dự định tham dự cuộc vui ở đó của chúng tôi hóa ra thành công cốc. Khi chúng tôi đến nơi thì cảnh sát đã đến và rời đi rồi, nên chúng tôi quay đầu về hướng tiệm Quick Zip. Ở đó, chúng tôi ngồi trên capo xe Lissa trò chuyện và ăn chung một bọc bắp rang bơ to tướng. Đó là cách tốt nhất để kết thúc một đêm mà tính đến lúc đó, phần lớn đều dở hơi và tào lao cực kỳ.
Dù vậy, không gian bên ngoài lúc này thật tuyệt. Ấm áp. Tiếng dế kêu đâu đó, và cỏ mượt mà mát lạnh dưới đôi chân trần của tôi. Bầu trời phía trên đầy sao, và xung quanh tôi, cả khu phố đều yên ắng như đã chìm vào giấc ngủ say, ngoại trừ tiếng chó sủa nhắng lên xa xa, và tiếng lách cách vọng ra từ cửa sổ phòng làm việc của mẹ. Ánh đèn từ căn phòng ấy cũng hắt ra, dát ánh sáng vàng trên một khoảnh sân nhỏ.
– Này, – ai đó gọi phía sau tôi. Cả người tôi đông cứng lại, rồi nóng bừng lên khi tôi quay lại. Ly nước Diet Zip còn đầy đã rời khỏi tay tôi ngay cả trước khi tôi để ý, bay vèo qua thẳng đầu của một bóng người đang đứng giữa bãi cỏ. Lẽ ra nó đã trúng đích một cách hoàn hảo nếu như ở giây cuối cùng người ấy không né sang một bên. Vẫn theo đà bay, ly nước bay vụt qua, đập vào thùng thư rồi rớt xuống đất, ly một đằng, nắp một nẻo. Nước và đá văng tung tóe khắp nơi.
– Có chuyện gì với em vậy? – Dexter nói lớn.
– Chuyện gì với em? – Tôi bực bội gắt. Tôi vẫn còn cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, thình thịch liên hồi trong lồng ngực. Ai mới là người núp đâu đó giữa đêm khuya để dọa chết tôi cơ chứ? – Anh mới là người dọa em sợ chết điếng.
– Không, – anh bước đến gần, để lại những dấu giày ấn trên nền cỏ ướt, và dừng lại ngay trước mặt tôi. – Ở quán bar ấy, khi em bỏ đi mà không nói tiếng nào. Tất cả những điều đó là sao vậy, hả Remy?
Tôi cần một lúc để định thần lại, và thầm tiếc cho ly nước Diet Zip chỉ vừa mới rót đầy vài phút trước của mình.
– Anh bận, – tôi nhún vai, – còn em đã phát chán vì phải chờ với đợi.
Anh thọc hai tay vào túi, nhìn tôi một lúc:
– Không, không phải vậy.
Tôi quay lưng lại, lấy chùm chìa khóa ra khỏi túi, lắc lắc cho đến khi tìm thấy đúng chìa mở cửa.
– Khuya rồi, – tôi nói, – em mệt quá. Em vào ngủ đây.
– Có phải vì bài hát đó không? – Anh bước lên thềm, tiến đến gần tôi khi tôi tra chìa vào ổ. – Có phải đó là lý do em thay đổi khác lạ và bỏ đi hay không?
– Em không có gì khác lạ cả, – tôi thẳng thừng. – Em nghĩ hai tay anh đều đang bận với cô ta cả rồi, nên…
– Ôi Chúa ơi, – anh lùi về sau, bước xuống bậc thềm, và cười lớn. – Vì vậy đó à? Em ghen sao?
Đúng rồi, đây đúng là điều tôi đã e ngại.
– Em không ghen. – Tôi quay lại, nói từng từ chậm rãi.
– Ồ, được rồi. Vậy thì em chẳng phải là người phàm. Tôi nhún vai.
– Remy à, vì Chúa. Tất cả những gì anh biết là một phút trước anh nói với em là anh sắp xong rồi, vậy mà một phút sau em lại biến mất. Và điều cuối cùng anh thấy, đó là em nói chuyện với gã bạn trai cũ, hẹn gặp anh ta sau đó. Đó thật là một bất ngờ với anh đấy, bởi hai chúng ta đang quen nhau cơ mà. Hoặc đó chỉ là những gì anh nghĩ mà thôi.
Có quá nhiều thông tin sai lệch trong câu này khiến tôi phải dành một chút thời gian để suy nghĩ, quyết định xem mình nên làm gì, nói gì trước.
– Anh biết đấy, – cuối cùng tôi cũng lên tiếng. – Em ngồi đợi anh khá lâu, Ted nói anh đang mải mê thương lượng với cô ta, trong khi bạn em thì sắp đi rồi. Vậy nên em bỏ đi thôi.
– Ted à? Ted đã nói gì? – Dexter hỏi ngay.
– Không có gì.
Anh đưa bàn tay lên, chải vào tóc, rồi buông thõng xuống.
– Thôi được rồi, vậy mọi thứ đều ổn phải không?
– Hoàn toàn đúng. – Tôi nói và quay người lại lần nữa, tra chìa vào ổ.
Và rồi, khi tôi vừa định đẩy cửa bước vào, anh nói:
– Anh nghe thấy rồi.
Tôi dừng lại, ấn lòng bàn tay vào gỗ. Tôi có thể trông thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong khuôn kính hình vuông nho nhỏ trên cửa, và anh đang đứng phía sau. Anh đang đá đá chân trên cỏ, không nhìn tôi.
– Nghe gì chứ? – Tôi hỏi.
– Nghe em nói chuyện với Scarlett. – Giờ thì anh ngước lên nhìn, nhưng tôi quay mặt đi chỗ khác. – Lúc đó anh chỉ muốn nói với em là anh sắp xong rồi, nếu có thể thì em đợi anh thêm một chút. Vậy là anh bước tới, và anh nghe em nói, về tụi mình.
Vậy ra đó là điều khiến Scarlett ngạc nhiên. Tôi bước tới, vén tóc qua vành tai.
– Thật tốt khi biết được mình thế nào đối với em. – Anh nói.
– Bạn trai mùa hè, vậy thôi. Kết thúc đã được lên kế hoạch trước. Không vướng bận gì. Phải công nhận là điều này có đôi chút ngạc nhiên đối với anh. Nhưng có thể anh nên biết ơn sự chân thật của em.
– Dexter à. – Tôi nói.
– Không, điều đó cũng tốt thôi. Mẹ anh luôn nói là anh sẽ là một người chồng tốt, cho nên có ý kiến khác thì cũng tốt mà. Với lại anh muốn được biết em nghĩ gì, rằng chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu. Chẳng cần phải đoán chừng điều đó nữa.
Tôi quay lại, nhìn thẳng vào anh:
– Vậy chứ anh mong muốn điều gì? Rằng chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi?
– Có phải đó là sự chọn lựa duy nhất? Hoặc không có gì, hoặc mãi mãi? – Anh hạ giọng. – Chúa ơi, Remy, đó là điều em thật sự tin tưởng à?
Có thể vậy – tôi thầm nghĩ. Có thể là như vậy.
– Nhìn này, – tôi bảo anh, – chân thật lúc nào cũng tốt. Em sắp vô đại học, còn anh sẽ rời khỏi đây khi mùa hè kết thúc, hoặc cũng có thể là sau bữa tối hôm nay, thậm chí có thể sớm hơn nữa. Ted nói như thể bọn anh sẽ đi ngay sáng mai.
– Ted là một gã ngốc. Cậu ta chắc còn nói với em là anh ngủ với mọi cô gái anh gặp phải không?
Tôi nhún vai:
– Không…
– Anh biết điều đó. Anh biết Ted có liên quan đến việc này. Khốn kiếp thật. Thế cậu ta nói những gì?
– Điều đó không quan trọng. Anh thở ra thật mạnh:
– Một năm trước anh quen với một cô gái sắp lịch cho các ban nhạc trong quán bar ở Virginia Beach. Mối quan hệ đó kết thúc rất tồi tệ và…
Tôi đưa tay ra, ngăn anh lại:
– Em không quan tâm. Em không muốn nghe. Không cần phải thú nhận bất kỳ thứ gì ở đây, được không? Tin em đi, anh sẽ không muốn nghe phần của em đâu.
Anh có vẻ ngỡ ngàng về điều này, và trong một thoáng tôi nhận ra rằng anh không hiểu gì về tôi cả. Không hiểu bất cứ thứ gì.
– Nhưng anh thì quan tâm. – Anh nói, dịu giọng xuống. – Đó là điểm khác biệt. Anh không muốn quen chỉ trong một tuần, hay một tháng, Remy à. Anh không như vậy.
Một chiếc xe hơi chạy chậm lại khi đi ngang qua chúng tôi. Gã trai ngồi sau tay lái cứ nhìn chằm chằm vào chúng tôi một cách tò mò. Tôi cố gắng lắm để không tặng cho gã một câu chửi.
– Em sợ gì vậy? – Anh nói, tiến lại gần tôi hơn. – Chẳng lẽ việc em thật sự thích anh lại tồi tệ đến thế sao?
– Em không sợ. – Tôi nói. – Không phải như vậy, mà đơn giản hơn nhiều.
– Vậy em muốn giờ chúng ta nói rằng mùa hè này cuối cùng chẳng có nghĩa lý gì cả, phải không? Chỉ quen nhau cho đỡ buồn, rồi khi em đi, hay anh đi, vậy là xong, phải vậy không?
Điều anh nói nghe mới tệ làm sao.
– Em đã rất cố gắng, đã rất mong đợi để được rời khỏi đây mà chẳng vướng bận gì. – Tôi nói. – Em không thể mang theo bất cứ vướng mắc nào theo được.
– Nhưng điều này có phải là một gánh nặng đâu chứ? Tại sao em cứ xem nó như vậy?
– Bởi em biết cách mà mọi thứ sẽ kết thúc, Dexter ạ. – Tôi thấp giọng xuống. – Em đã thấy những lời cam kết cuối cùng sẽ đi đến đâu rồi, và điều này chẳng hay ho gì cả. Chỉ đi lướt qua nhau thôi là điều dễ dàng nhất. Nên có một kết thúc mà không vướng bận.
– Em nghĩ em đang nói chuyện với ai vậy? Mẹ anh có đến sáu ông chồng. Anh là họ hàng với một nửa dân số nước này cơ đấy.
– Đây không phải chuyện đùa. – Tôi lắc đầu. – Đây là kết cục tất nhiên sẽ xảy đến. Em rất tiếc.
Trong một phút, cả hai chúng tôi không nói với nhau câu nào. Sau nhiều năm chỉ nghĩ những điều này trong đầu, việc nói thẳng chúng ra thật lạ lẫm, như thể giờ chúng mới chính thức là sự thật. Trái tim băng giá, chai sạn của tôi cuối cùng cũng được phơi bày. Lời cảnh báo đúng lúc, – tôi nghĩ. Lẽ ra tôi đã nên nói với anh ngay từ lúc bắt đầu, rằng tôi sẽ làm anh thất vọng.
– Anh biết vì sao em nói vậy. – Cuối cùng anh lên tiếng. – Nhưng em bỏ qua một điều. Em biết không, tình yêu rất kỳ diệu. Anh không nói quá đâu. Luôn luôn có lý do cho những bản tình ca ấy được viết nên.
– Chúng chỉ là những bài hát thôi. – Tôi nhìn xuống đôi tay mình. – Chúng chẳng có nghĩa lý gì cả.
Anh bước tới, đứng trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi:
– Anh chỉ hát bài hát ấy tối nay bởi lúc đó bọn anh sắp đuối trên sân khấu rồi. Lucas đã nghe anh ngân nga bài này cả ngày, nên nảy ra ý tưởng hát nó. Họ không biết bài hát có ý nghĩa thế nào với em cả. Họ chỉ nghĩ nó sẽ khiến đám đông hài lòng hơn.
– Em cũng đoán vậy. Không phải chỉ cho em.
Giờ thì tôi cảm thấy điều đó. Một cảm giác như thể phần tồi tệ nhất của sự việc đã qua, và giờ chúng tôi chỉ đang trao đổi vài chuyện thông thường. Nó giống như đã đến điểm đích trên con dốc cao, và từ giờ mọi thứ phía trước đều trong tầm nhìn của bạn.
– Em biết không, – Dexter dùng ngón tay xoa nhẹ lên ngón tay cái của tôi, – chúng ta có thể vượt qua được mọi thứ, như hôn nhân và các thứ khác nữa. Một ngày nào đó, em sẽ tin, và em sẽ đón nhận anh.
– Có thể như vậy. – Tôi trả lời. Nhưng thật tình tôi không thể tưởng tượng mình sẽ tin tưởng vào tình yêu như cách của anh. Không, với những gì tôi đã trải qua. Tôi phải là một kẻ điên mới có thể thoát ra khỏi những thứ ấy và tin rằng sự vĩnh cửu vẫn tồn tại trên đời này.
Dexter cúi người về trước, vẫn nắm lấy tay tôi, và dịu dàng hôn lên trán tôi. Tôi nhắm mắt lại, ấn những ngón chân của mình xuống cỏ, tận hưởng mọi thứ ở anh đã trở nên quen thuộc với tôi: mùi hương cơ thể anh, cái hông nhỏ nhắn, làn da mượt đang chạm vào tôi. Quá nhiều thứ mà tôi đã quen trong một thời gian ngắn như thế.
– Anh sẽ gặp lại em nhé, – anh nói, bước ra phía sau, rời khỏi tôi, – được không?
Tôi gật đầu:
– Được.
Anh lắc lắc tay tôi, lần cuối cùng, rồi buông ra và bước khỏi bãi cỏ, để lại những vết chân mới nguyên. Những vết chân cũ đã biến mất, và chỉ một chốc nữa thôi những vết chân này cũng biến mất, như thể không có gì xảy ra.
Khi đã vào trong nhà, tôi về ngay phòng ngủ của mình. Tôi lôi chiếc quần rộng và áo thun ba lỗ ra mặc, rồi bò vào trong chăn. Tôi biết cảm giác này, cảm giác cô đơn lúc hai giờ sáng mà chính tôi đã tạo cho nó cái tên. Sau mỗi cuộc chia tay, cảm giác luôn rất tệ. Trong những giờ đầu tiên sau khi chính thức rời khỏi ràng buộc tình cảm, thế giới dường như trải rộng ra, to lớn hơn, mênh mông hơn vì bạn biết mình sẽ phải tiếp tục đi một mình.
Đó là lý do vì sao tôi bắt đầu lắng nghe bài hát ấy ngay từ phút đầu: nó có thể khiến mọi điều u uất biến mất khỏi đầu tôi. Bài hát này là thứ duy nhất không đổi trong cuộc đời tôi, dù cho tôi có cảm thấy thế nào về nó, là thứ duy nhất gắn bó với tôi qua những sự luân chuyển không ngừng những ông bố dượng, những người bạn trai và những chuyến chuyển nhà đến rồi đi. Bản thu âm không bao giờ thay đổi, những từ ngữ của bài hát vẫn giữ nguyên, giọng cha tôi với cách lấy hơi giữa từng đoạn cũng vẫn như vậy. Nhưng giờ thì dù có cố gắng, tôi vẫn không thể làm được, không thể gạt bỏ khỏi đầu mình cách mà Dexter đã hát nó: kéo dài giọng như chế giễu, nhưng vẫn ngọt ngào và vô cùng khác biệt. Tôi không thể ngừng suy nghĩ về cách anh hôn lên trán tôi lúc chúng tôi chào tạm biệt. Đây là cuộc chia tay êm đẹp nhất từ trước tới giờ của tôi. Nhưng điều này không làm cho việc chấp nhận nó trở nên dễ dàng hơn. Ít nhất cho đến thời điểm này.
Tôi lăn một vòng, đè chặt gối trên đầu và nhắm mắt lại. Tôi cố làm mình phân tâm bằng những bài hát khác: ban nhạc The Beatles, đĩa yêu thích nhất của tôi, những bài hát thịnh hành ở thập niên 80 mà trong thời thơ ấu tôi vẫn thường nghe. Nhưng giọng hát của Dexter vẫn vang vọng trở lại, trên những con chữ mà tôi đã thuộc nằm lòng. Tôi thiếp đi khi những lời hát ấy vẫn còn quanh quẩn trong đầu, và điều tiếp theo tôi biết là trời đã sáng. Một ngày mới bắt đầu.
Tháng tám
“… Vậy nên, xin em đấy, hãy thử cùng với tôi
Băng qua phố phường vắng tanh khi đêm buông
Bởi lẽ, dưới ánh trăng này, những điều bình dị
Bỗng trở nên thật xinh đẹp…”
(Trích lời bài hát August Serenade của Suga Shikao)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.