Chạm Yêu

Chương 10


Đọc truyện Chạm Yêu – Chương 10

– Ôi trời, – Lissa thốt lên, dừng lại trước khu vực rộng lớn trưng bày ga trải giường, – ai có thể phân biệt được một tấm chăn lông với chăn bông cơ chứ?
Chúng tôi đang ở gian hàng của công ty Linens, được trang bị bằng một tấm thẻ tín dụng hạng vàng của mẹ Lissa, một danh sách vật dụng mà trường đại học gợi ý cho mọi sinh viên năm nhất, và một lá thư từ bạn cùng phòng sắp tới của Lissa – một cô gái đến từ vùng Boca Raton thuộc bang Florida, tên là Delia. Delia đã chủ động liên lạc với Lissa để cả hai có thể phối màu bộ ga trải giường cho phù hợp, thảo luận phân chia ai sẽ mang theo thứ nào trong số những tivi, lò vi sóng, tranh treo tường, và làm quen với nhau trước, để khi bắt đầu năm học vào tháng Tám này thì họ có thể trở nên thân thiết “như hai chị em”. Nếu như Lissa thôi buồn bã về việc bắt đầu năm học sau sự cố Adam, thì lá thư này – viết trên giấy hồng bằng mực nhũ bạc, và rơi vãi kim tuyến khi Lissa lôi nó ra khỏi phong bì – có vẻ sẽ là một điều rất tuyệt.
– Cô ấy nói tớ nên mua chăn bông màu tím hoặc hồng, – Lissa nói, gấp lá thư của Delia lại, – và tấm ga cùng màu. Thêm một tấm diềm quấn giường nữa – mà nó là thứ quái gì vậy nhỉ.
– Là thứ để quấn quanh chân giường, – tôi giải thích, – dài xuống tận sàn để che phần chân giường và thường là tiệp màu với ga trải giường.
Cô ấy nhìn tôi, nhướng cặp chân mày:
– Tiệp màu á?
– Cách đây vài năm, mẹ tớ trang bị lại phòng ngủ – tôi nói, lấy danh sách hàng hóa từ tay Lissa – nên tớ có dịp tìm hiểu về việc dệt chỉ mảnh và vải cotton Ai Cập.
Lissa dừng xe bên cạnh khu trưng bày thùng rác nhựa, chọn một chiếc màu xanh lá cây nhạt với viền xanh da trời.
– Tớ nên chọn cái này, – cô ấy nói, xoay xoay thùng rác trên tay, – bởi vì nó sẽ rất chỏi màu với đồ đạc của Delia. Thực tế là tớ sẽ chọn những mẫu trái ngược với dự tính của cô ta, cho dù cô ta có nói gì đi chăng nữa.
Tôi nhìn quanh. Ở đây Lissa có thể chọn mọi thứ mà cô ấy cần, không chỉ thùng rác nhựa màu xanh lá cây, mà còn có hộp khăn giấy hoa văn da báo, khung tranh đàn mèo con chơi đùa cùng lũ chó con, và thảm phòng tắm hình dạng như bàn chân khổng lồ.
– Lissa nè, – tôi nói nhẹ nhàng, – có lẽ để hôm khác chọn đồ vậy.
– Không, tớ muốn hôm nay. – Cô ấy càu nhàu, chộp một bọc ga trải giường không đúng cỡ, màu đỏ chói ra khỏi kệ và quăng vào trong xe đẩy. – Tớ sẽ gặp Delia trong buổi học định hướng tuần tới, và tớ nghĩ cô ta cần được cập nhật tình hình.
Tôi nhặt bọc ga trả lại chỗ cũ, trong khi Lissa bĩu môi nhìn mấy mẫu móc treo bàn chải đánh răng.
– Lissa, cậu thật sự muốn khởi đầu quãng đời đại học của mình bằng thái độ giận dữ vậy à?
– Ồ, đúng đấy, thưa quý cô chuẩn bị đi đến phía bên kia đất nước và chẳng có một mối bận tâm gì. – Lissa đảo mắt. – Cậu chuẩn bị được tận hưởng cái nắng ở California, lướt sóng và ăn sushi trong khi tớ kẹt ở nơi buồn chán cũ xì này, hằng ngày chứng kiến cảnh Adam hẹn hò hết cô này đến cô khác.
– Lướt sóng và ăn sushi à? Cùng một lúc sao?
– Cậu hiểu ý tớ muốn nói gì mà. – Cô ấy bực bội lớn tiếng, khiến người phụ nữ đang săm soi giá mấy xấp khăn tắm liếc nhìn.
– Có thể tớ sẽ không đi học nữa. Có thể tớ hoãn lại và tham gia Tổ chức Hòa bình, đến châu Phi, và cạo trọc đầu, và đào hố xí nữa. – Lissa hạ giọng nói thêm.
– Cạo đầu à? – Đây quả thật là phần lố bịch nhất của câu chuyện. – Cậu có biết hầu hết những người không có tóc trông tệ thế nào không hả Lissa? Cậu sẽ lòi ra mọi nốt u sần đủ loại thôi. Cậu không biết điều này đâu, cho đến khi cậu hoàn toàn chẳng còn cọng tóc nào trên đầu.
– Cậu thậm chí còn không chịu nghe tớ nói. – Lissa nổi đóa lên. – Mọi chuyện với cậu lúc nào cũng dễ dàng. Cậu đẹp đẽ, tự tin và thông minh. Chẳng gã con trai nào dám đá cậu, hay bỏ rơi cậu với trái tim tan nát.
– Không đúng. – Tôi lạnh lùng. – Và cậu biết rõ như vậy. Nghe lời đó, Lissa im lặng một lúc, như thể duyệt lại những câu chuyện tình cảm mà trước giờ tôi đã chia sẻ với cô ấy. Thì đúng là tôi luôn được cho là cao tay hơn trong các mối quan hệ, nhưng có lý do cho điều đó. Lissa hoàn toàn không biết điều gì đã xảy ra vào đêm ở nhà Albert, trong căn phòng chỉ cách một tầm gọi với tính từ cửa sổ phòng ngủ của cô ấy. Nhưng kể từ lúc đó, tôi đều chia sẻ những câu chuyện tình của mình với các bạn, cho đến khi chuyện bất ngờ xảy đến với Jonathan.
– Tớ đã lên kế hoạch toàn bộ tương lai của mình với Adam. – Giọng Lissa chùng xuống. – Và giờ thì tớ chẳng có gì.
– Không, – tôi nói, – giờ thì cậu chỉ không có Adam mà thôi. Đó là sự khác biệt rất lớn mà, Lissa. Chỉ là cậu chưa nhìn thấy điều đó thôi.
Cô ấy đằng hắng, kéo hộp đựng khăn giấy in hình lũ bò xuống khỏi kệ, thêm vào trong xe đẩy.
– Tớ có thể thấy mọi người khác đều đang làm điều họ muốn với phần đời còn lại của mình. Họ đều đã ở vạch xuất phát, chuẩn bị tư thế sẵn sàng lao tới. Còn tớ thì chỉ có đôi chân què, vẫn quanh quẩn phía cuối chuồng để gặm nhấm nỗi khổ sở của riêng tớ.
– Cưng à, – tôi cố kiên nhẫn, – tụi mình chỉ vừa tốt nghiệp trung học có một tháng thôi. Đây chưa phải là thế giới thực, chỉ là giai đoạn chuyển giao.
– Tớ ghét giai đoạn này. Nếu cho tớ được trở về thời trung học, thì tớ sẽ đồng ý ngay lập tức.
– Nhìn về quá khứ lúc nào cũng dễ hơn tiến tới tương lai, Lissa.
Chúng tôi tiếp tục đi qua khu giới thiệu cửa chớp lật, không nói với nhau lời nào. Nghe tiếng cô ấy làu bàu về những tấm rèm cửa, tôi tiến về phía bán hàng thanh lý – nơi đồ cắm trại mùa hè đang giảm giá đặc biệt chỉ trong một ngày duy nhất. Tôi có thể thấy cơ man nào là đĩa nhựa đủ màu, bộ dao cán trong, nĩa nhựa răng kim loại. Tôi nhặt một bộ cốc được trang trí bằng hình chim hồng hạc lên săm soi. Đúng là xấu tệ.
Nhưng tôi chợt nghĩ đến ngôi nhà màu vàng, nơi đồ dùng nhà bếp chỉ bao gồm một đĩa gốm, mấy chiếc nĩa và dao không cùng bộ, vài cốc cà phê quà tặng từ đại lý ga, và những đồ dùng bằng giấy mà Ted lấy từ chỗ làm ở khu chợ Mayor. Có lần tôi còn nghe ai đó trong nhà nói: “Lấy giùm tớ đồ múc?” thay vì chỉ đích danh cái muỗng, bởi chính anh ta cũng không biết trong nhà họ có muỗng hay không. Còn đây, với chương trình giảm giá đặc biệt, một bộ đồ ăn bằng nhựa có tay cầm màu xanh da trời chỉ có 6,99 đô. Tôi nhặt một bộ bỏ vào xe đẩy mà không hề suy nghĩ.
Nhưng chỉ mười giây sau, tôi giật mình. Mình đang làm cái quái gì thế? Mua bộ đồ ăn cho một gã con trai? Cho người yêu? Điều này như thể tôi, cũng giống như anh trai mình, đột nhiên bị người ngoài hành tinh tẩy não. Kiểu con gái nào lại đi mua bộ đồ ăn cho người mình chỉ mới hẹn hò trong vòng một tháng chứ? Chỉ có loại sẵn-sàng-cưới-và-sinh-một-đống-con, ý nghĩ này khiến tôi rùng mình. Tôi ném mạnh bộ đồ nhựa trở lại trên bàn, khiến nó văng lên đống đĩa hình cá heo, gây ra một tiếng động đủ lớn khiến Lissa đang ngắm nghía đèn đọc sách phải giật mình quay lại.
Bình tĩnh lại nào, tôi tự nhủ, hít một hơi dài, rồi nhanh chóng cân bằng trở lại nhờ vào mùi nến thơm đủ loại của hãng Linens Etc.
– Remy, – Lissa gọi, cầm trên tay chiếc đèn màu xanh lá cây.
– Cậu không sao chứ?
Tôi gật đầu, và cô ấy quay trở lại với đống đèn bàn. Chắc giờ cô ấy đã cảm thấy khá hơn, bởi chiếc đèn cô ấy đang cầm có màu hợp với màu của thùng rác.
Tôi đẩy xe qua dãy khăn mặt, hộp nhựa, rồi tiến gần tới khu vực nến thơm – nơi mùi thơm nồng lên một cách khó chịu. Tâm trí tôi nói rằng không hẳn mọi thứ đều mang một ý nghĩa lớn lao như thế. Xét cho cùng, đó chỉ là một bộ đồ dùng bằng nhựa giảm giá, đâu phải là một chiếc nhẫn đính hôn. Điều này khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn, mặc dù lý trí tôi lại một lần nữa nhắc nhớ tôi rằng trong mười lăm mối quan hệ yêu đương ở trường trung học mà tôi đã trải qua, chưa bao giờ tôi mua cho một anh bạn trai thứ gì vững bền hơn là một chai Zip Coke. Ngay cả trong dịp sinh nhật hay Giáng sinh, tôi vẫn luôn trung thành với những món quà cơ bản như áo sơ mi, đĩa CD, những thứ chẳng mấy chốc sẽ lỗi thời. Không giống như bộ đồ dùng bằng nhựa, thứ sẽ vẫn tồn tại sau cuộc tàn sát bằng hạt nhân. Hơn nữa, nếu tôi đi sâu vào ý nghĩa của món quà thì: đĩa tượng trưng cho thức ăn, thức ăn tượng trưng cho vật chất, vật chất tượng trưng cho cuộc sống, như vậy có nghĩa là dù chỉ tặng một cái đĩa nhựa thì ý nghĩa của nó vẫn là tôi muốn chăm sóc Dexter hôm nay và mãi mãi. Eo ôi…
Trên đường ra quầy tính tiền, Lissa và tôi lại một lần nữa đi ngang qua khu bán đồ hạ giá. Cô ấy nhặt một chiếc đồng hồ báo thức giả cổ, cầm lên ngắm nghía.
– Trông dễ thương chưa này. Và nhìn đống đĩa nhựa và đồ bạc này xem. Có thể tớ sẽ cần đến chúng trong ký túc xá đấy.
– Có thể, – tôi nhún vai, cố phớt lờ chiếc bàn như thể nó là gã con trai nào đó mà tôi từng hẹn hò.
– Nhưng nếu tớ không dùng đến nó thì sao? – Cô ấy tiếp tục bằng giọng nói mà tôi nhận ra chỉ khi cô ấy ở trong tâm trạng cực kỳ lưỡng lự. – Ừm, nó chỉ có bảy đô thôi, phải không nào? Và nó dễ thương nữa. Nhưng có thể tớ chẳng có chỗ cho nó đâu.
– Ừ, chắc không đâu. – Tôi nói, bắt đầu đẩy xe về trước. Nhưng Lissa không di chuyển. Một tay cầm chiếc đồng hồ, tay còn lại cô ấy săm soi bộ đồ nhựa.
– Dễ thương quá nhỉ. Nhiều khi tớ cần dùng nó để ăn mấy món mua về phòng. Nhưng thực ra tớ cũng có nhiều đồ bạc rồi, trong khi chỉ có tớ và Delia.
Lần này tôi không nói gì, chỉ đứng cảm nhận mùi nến thơm phảng phất.
– Nhưng cũng có lúc có ai đó đến thăm chứ. Rồi ăn bánh pizza hay cái gì tương tự nữa này? – Lissa thở dài. – Thôi quên đi, chỉ là thói ham thích mua sắm thôi. Tớ không cần đến chúng.
Tôi đẩy xe về trước một lần nữa. Lissa bước đi bên cạnh – nhưng chỉ được hai bước.
– Nhưng mà… – Lissa dừng lại, thở dài. – Thôi, quên đi.
– Chúa ơi, – tôi vươn người ra phía sau, chộp lấy món đồ và cho vào xe đẩy. – Tớ sẽ mua nó. Giờ đi thôi, được không?
Lissa tròn mắt nhìn tôi:
– Cậu muốn mua thật à? Tớ không chắc là tớ sẽ dùng đến…
– Ừ, – tôi nói lớn. – Tớ muốn mua. Tớ cần chúng. Đi thôi.
– Được rồi, – cô ấy nói, vẻ không chắc chắn. – Nếu cậu thực sự cần.
Khi đưa Lissa về nhà hôm đó, tôi dặn cô ấy lấy hết đồ đi, kể cả bộ đồ nhựa. Nhưng cô ấy chỉ dọn đúng mọi thứ của mình, chừa lại thứ mà tôi nói mua cho tôi. Tôi nhanh chóng quên bẵng nó đi, cho đến vài ngày sau. Hôm đó, tôi và Dexter dọn mấy món đồ tạp hóa vừa mua cho ngôi nhà màu vàng – gồm bơ đậu phộng, bánh mì, nước cam, bim bim Doritos – từ trong xe của tôi. Cầm mọi túi đồ trong tay, anh chuẩn bị đóng cốp thì bỗng dừng lại, nghiêng đầu nhìn vào trong.
– Cái gì đây nhỉ? – Anh hỏi, đưa lên bịch đồ mua sắm bằng nhựa trắng được cột gút cẩn thận. Chính tôi đã chỉ cho Lissa điều này, để đồ đạc trong bịch sẽ không rơi ra.
– Có gì đâu. – Tôi nói nhanh, cố đưa tay với lấy bịch đồ.
– Đợi chút nào, – anh đưa nó ra xa hơn, ngoài tầm tay với của tôi. Hộp bơ đậu phộng rơi xuống, lăn long lóc trên nền cỏ nhưng Dexter mặc kệ, quá tò mò muốn xem thứ mà tôi không muốn cho anh biết là gì. – Cái gì trong này hả em?
– Em mua cho em đó mà. – Tôi nói xẵng giọng, cố chộp lấy nó lần nữa. Không may rồi, anh ấy cao quá, và đôi tay cũng dài nữa.
– Bí mật à?

– Vâng.
– Thật chứ?
– Vâng.
Dexter lắc lắc bịch đồ, lắng nghe âm thanh phát ra bên trong.
– Nó nghe chẳng có vẻ bí mật gì cả.
– Chứ cái gì thì nghe có vẻ bí mật? – Tôi hỏi. – Trả em đi.
– Như băng vệ sinh nè. – Anh lại lắc lắc lần nữa. – Cái này nghe có vẻ không giống băng vệ sinh.
Tôi trừng mắt, và anh đưa trả lại tôi, như thể không muốn tìm hiểu nữa. Anh bước lên bãi cỏ, nhặt hộp bơ đậu phộng, chùi sơ trên áo sơ mi rồi bỏ lại vào túi.
– Nếu anh cứ khăng khăng muốn biết, – tôi nói, cố tỏ vẻ như điều này chẳng có gì là quan trọng, – trong đó là mấy món đồ nhựa em mua ở quầy hàng của công ty Linens.
Dexter dừng lại, suy nghĩ một thoáng.
– Đồ nhựa à?
– Vâng. Hàng giảm giá.
Hai chúng tôi đứng yên ở đó. Từ bên trong căn nhà màu vàng, tôi có thể nghe tiếng tivi, và tiếng ai đó đang cười. Khỉ Con đang đứng phía bên kia của cánh cửa chớp, mắt dõi theo chúng tôi, đuôi vẫy rối rít.
– Ví dụ như dao, nĩa và muỗng nhựa à?
Tôi đưa tay phủi phủi bụi ở đuôi xe – ồ, có phải một vết sướt không?
– Vâng. Những thứ căn bản, anh biết mà.
– Em cần đồ nhựa à? – Dexter hỏi. Tôi nhún vai.
– Bởi vì, – anh tiếp tục nói, trong khi tôi đã bắt đầu cảm thấy lúng túng kinh khủng. – Quả thật là buồn cười, bởi vì anh đang cần mấy món đồ nhựa này. Thật sự rất cần.
– Mình vô trong được không? – Tôi hỏi, đóng cốp xe lại. – Ngoài này nóng quá.
Dexter nhìn chiếc túi xách một lần nữa, rồi nhìn tôi. Và rồi, một nụ cười tôi vốn đã quen và cũng đang lo sợ xuất hiện trên gương mặt anh.
– Em mua cho anh, phải không?
– Không, – tôi nhấm nhẳng, kiểm tra lại bảng số xe của mình.
– Có mà. – Dexter cười lớn. – Em mua cho anh mấy cái nĩa. Cả dao. Cả muỗng. Bởi vì…
– Không. – Tôi nói lớn.
-… em yêu anh. – Dexter cười toe toét, như thể đã giải được ô chữ khó nhất mọi thời đại, trong khi tôi cảm thấy máu dồn lên mặt mình nóng bừng. Lissa ngu ngốc. Tôi có thể giết cô ấy mất.
– Hàng giảm giá thôi mà. – Tôi nói lại lần nữa, cố tìm cách bào chữa.
– Em yêu anh! – Dexter nói gọn, cầm lấy chiếc túi và bỏ chung với những thứ đồ khác của mình.
– Chỉ có bảy đô, – tôi nói thêm, nhưng anh đã bước đi, có vẻ rất tự tin – Hàng thanh lý đấy.
– Yêu anh. – Anh nói lớn, rồi nghêu ngao. – Em… Yêu… Anh… Tôi đứng ngay khoảnh sân trước, phía dưới chân cầu thang.
Lần đầu tiên sau một quãng thời gian dài, rất dài, tôi cảm thấy mình hoàn toàn không kiểm soát được tình hình. Sao tôi lại có thể để điều này xảy ra? Bao nhiêu năm chỉ toàn đĩa CD, áo len, vậy mà giờ đây – một bộ đồ picnic, và tôi hoàn toàn mất thế trên cơ của mình. Điều này dường như là không thể.
Dexter bước tới nấc thang cuối cùng để vào cửa chính. Khỉ Con nhảy chồm về trước, chạy vòng quanh, hít lấy hít để những túi đồ cho đến khi cả hai bước vào trong, cánh cửa đóng lại sau lưng. Khi tôi đứng đó, có điều gì đó nói với tôi rằng tôi nên quay lưng lại mà trở về xe, lái về nhà càng nhanh càng tốt và đóng tất cả các cửa sổ, cửa chính, chỉ ngồi tĩnh tâm trong phòng để bảo vệ chân giá trị của mình. Có nhiều khi chúng ta có cơ hội để kết thúc mọi chuyện trước khi nó bắt đầu, hoặc thậm chí có thể kết thúc nó ngay khi nó đang diễn ra nửa chừng. Nhưng càng tệ hơn nữa khi dẫu biết vẫn còn thời gian để tự cứu lấy bản thân mình, bạn lại không thể nhúc nhích nổi đôi chân để quay lại và bỏ chạy.
Cánh cửa mở ra lần nữa, và Khỉ Con ló đầu ra, thở hổn hển. Phía trên đầu nó là một cánh tay đưa ra từ phía bên trái khung cửa, nắm chặt lấy chiếc nĩa màu xanh da trời và vẫy qua vẫy lại như một dấu hiệu, một đoạn tin nhắn mật mã siêu bí mật nào đó. Nó nói gì? Nó có nghĩa gì? Tôi có cần quan tâm nữa hay không?
Chiếc nĩa vẫn tiếp tục lắc lư một cách thu hút. Cơ hội cuối cùng đây – tôi nghĩ.
Tôi thở ra thật mạnh, và bước lên bậc thềm.
***
Có nhiều cách để biết mẹ tôi sắp hoàn thành tác phẩm của bà. Đầu tiên, bà làm việc cả ngày, không chỉ theo lịch từ trưa đến bốn giờ sáng như mọi ngày. Rồi tôi bắt đầu bị đánh thức ngay giữa đêm bởi tiếng đánh máy, và khi nhìn qua cửa sổ, tôi thấy vùng ánh sáng hắt xiên ra khoảng sân từ phòng làm việc của bà. Mẹ tôi cũng bắt đầu độc thoại khi viết. Những lời độc thoại đó không đủ lớn để có thể nghe thấy rõ, nhưng đôi lúc nghe như trong từng dòng chữ có hai người tồn tại, một dẫn đầu, một hối hả đuổi theo sau trong những tiếng lách cách của máy đánh chữ. Và cuối cùng, một dấu hiệu rõ ràng hơn hết thảy: một khi đã tìm được mạch cảm xúc, khi những con chữ như tuôn chảy khiến mẹ tôi dường như phải nỗ lực để kìm giữ chúng lại trên trang giấy, thì bà nghe nhạc của nhóm The Beatles. Nhóm nhạc này sẽ hỗ trợ mẹ tôi trên con đường đi đến lời kết của tác phẩm.
Giờ đây, một ngày giữa tháng Bảy, tôi đang vừa đi vừa dụi mắt trên đường từ phòng xuống bếp dùng bữa sáng thì dừng lại trên đầu cầu thang, lắng tai nghe. Đúng rồi. Đây chính là tiếng hát Paul McCartney của The Beatles, giọng cao vút trong một bài xưa cũ nào đó.
Cánh cửa phòng nuôi kỳ nhông bật mở và Chris bước ra trong bộ đồng phục, cả hai tay cầm theo vài lọ thức ăn em bé đã trống rỗng – đấy là một trong những món ăn kiêng hàng ngày của lũ kỳ nhông – rồi nghiêng đầu đẩy cánh cửa đóng lại.
– Nghe như bài hát Na Uy đấy nhỉ. – Chris nói.
– Không, – tôi bắt đầu bước xuống cầu tháng, – bài hát gì mà bốn người họ đứng nhìn xuống từ cửa sổ ấy.
Anh ấy gật đầu, rồi bước theo tôi. Khi đến bếp, chúng tôi thấy chiếc mành bằng chuỗi hạt được buông rũ xuống chắn trước phòng làm việc của mẹ, nơi tiếng hát của Paul giờ thay thế bằng giọng của John Lennon. Tôi bước tới, liếc nhìn qua tấm mành, ấn tượng bởi chồng giấy đặt trên bàn cạnh cây nến đã cháy hết. Ít nhất mẹ tôi đã viết được hai trăm trang. Khi đã vào guồng rồi thì không gì có thể ngăn được bước bà.
Tôi quay trở lại bếp, đẩy hai lon sữa Ensure đã cạn sang một bên – tôi đã kiên quyết không dọn dẹp đống bừa bãi của Don nữa, và thực tế diễn ra hàng ngày trong nhà luôn thử thách ý chí này của tôi – trước khi tự phục vụ cho mình một chén yến mạch với chuối và một ly cà phê lớn. Rồi tôi ngồi xuống, quay lưng lại với người phụ nữ khỏa thân trên tường và với tay lấy tấm lịch bàn – quà tặng từ đại lý xe hơi Don Davis, chụp hình Don đang mỉm cười phía trước chiếc 4Runner bóng loáng.
Hôm nay đã là ngày 15 tháng Bảy. Hai tháng nữa, sớm hơn hoặc trễ hơn vài ngày, tôi sẽ mang theo hai vali đầy và laptop lên đường tiến ra sân bay. Và rồi trong vòng bảy tiếng sau đó, tôi đã có mặt ở California, bắt đầu cuộc sống mới tại Stanford. Không có dòng ghi chú nào trong khoảng thời gian từ đây đến lúc đó trên lịch, thậm chí ngày tôi đi cũng chẳng được ai đánh dấu, ngoại trừ một vòng son môi mà tôi tự tay đánh lên, như thể đây chỉ là một sự kiện quan trọng với riêng mình tôi thôi.
– Ôi trời, – Chris than thở trước tủ lạnh. Tôi liếc nhìn, thấy anh đang cầm trên tay một bọc bánh mì chẳng còn cái nào nguyên vẹn ngoại trừ hai mẩu đầu bánh. – Lại vậy nữa rồi.
Chú Don đã quen sống độc thân khá lâu đến mức gặp rắc rối với việc hiểu được khái niệm có thể có người khác trong nhà cũng sẽ dùng tủ lạnh, dùng món thực phẩm mà ông đã dùng trước đó. Ông không hề nghĩ đến việc vứt vào thùng rác hộp nước cam đã cạn đến đáy, thay vào đó lại bỏ ngược trở vào tủ lạnh. Bánh mì chỉ còn phần cùi bánh, ông cũng để lại, mặc Chris tự xoay xở lấy bữa sáng. Mặc dù cả tôi và Chris đều lịch sự đề nghị ông viết ra giấy, hay thậm chí chỉ cần khoanh tròn thứ đồ mà ông là người cuối cùng dùng vào danh sách các đồ dùng cần thiết mà tôi vẫn dán trước cửa tủ lạnh nhưng ông cũng quên, hoặc không quan tâm tới.
Chris đóng cửa tủ lạnh hơi mạnh hơn bình thường, khiến hàng sữa Ensure chất phía bên trên rung rinh va vào nhau và một hộp rơi đánh thịch xuống.
– Bực không chịu nổi, – Chris cằn nhằn, cho mẩu cùi bánh vào lò nướng. – Chúa ơi, anh chỉ vừa mua bịch bánh này đấy. Nếu đã uống đống Ensure này rồi thì còn ăn bánh của anh làm gì nữa nhỉ? Có phải sữa Ensure đã là một bữa ăn hoàn chỉnh rồi không?
– Em nghĩ vậy.
– Tất cả những gì anh mong muốn chỉ là một chút để ý, – Chris chưa nguôi giận, trong khi tiếng nhạc ở phòng bên đã chuyển qua đoạn điệp khúc la la la, – một chút cho đi thay vì chỉ biết nhận. Anh nghĩ nó đâu phải điều gì quá đáng chứ, phải không?
Tôi nhún vai, nhìn lại vòng đánh dấu bằng son môi của mình.
– Remy à? – Mẹ tôi gọi với sang, tiếng đánh máy ngưng trong vài giây. – Giúp mẹ tí được không?
– Được mẹ. – Tôi trả lời.
– Mang cho mẹ tách cà phê nhé, – tiếng đánh máy lại tiếp tục, – với sữa nữa.
Tôi đứng dậy, rót một tách cà phê đầy rồi châm thêm sữa gầy cho đến gần tận miệng. Đây là một trong những điểm chung ít ỏi giữa mẹ con tôi: cách uống cà phê giống nhau. Tôi bước qua hành lang dẫn đến phòng làm việc, cố giữ thăng bằng cho hai cái ly đang cầm trên tay: của tôi và của mẹ. Vén tấm màn bằng vai, tôi bước vào căn phòng đang sực nức mùi vani, đẩy một hàng dài những chiếc cốc – chúng đều có những vết son hồng trên miệng và phần lớn vẫn còn một nửa nhưng đã nguội ngắt – sang một bên, lấy chỗ cho tách cà phê mới. Trên chiếc ghế bên cạnh mẹ là một trong những con mèo bà nuôi nằm chễm chệ, và tôi phải hất nó xuống – khiến nó rít lên giận dữ – mới có chỗ mà ngồi. Ngay trước mặt tôi là xấp giấy đánh máy đặc kín chữ, sắp gọn gàng. Tôi đã đoán đúng: mẹ tôi đang trong giai đoạn nước rút. Trang trên cùng được đánh dấu trang 207. Tôi biết tốt nhất không nói gì cho đến khi mẹ viết xong câu, hoặc xong đoạn văn mà bà đang thả hồn vào. Lấy trang trên cùng, tôi đọc lướt qua.
– Luc. – Melanie gọi to sang phòng bên cạnh, nhưng chỉ có sự yên ắng đáp trả. -Trả lời em đi.
Không có tiếng trả lời của người đàn ông mà chỉ vài giờ trước còn hôn cô dưới rừng cánh hoa hồng tung bay, tuyên bố rằng cô chính là người anh ta yêu trước mặt hết thảy giới thượng lưu Paris. Sao chiếc giường tân hôn lại trở lên lạnh lẽo đến thế này? Dưới bộ váy cưới viền đăng ten, Melanie rùng mình, cảm thấy những giọt lệ tràn ra khóe mi khi cô chợt bắt gặp hình ảnh bó hoa hồng trắng và lili tím cô hầu phòng đã đặt trên chiếc tủ con cạnh giường. Trông nó vẫn còn tươi nguyên. Melanie vẫn còn nhớ rất rõ cảm giác lúc cô úp mặt vào nó, ngửi sâu vào lồng ngực mùi hương dịu dàng và tận hưởng ý nghĩ từ lúc này trở đi, cô đã trở thành bà Luc Perethel. Tên gọi ấy đã từng như một điều kỳ diệu, như một câu thần chú trong các câu chuyện thần tiên. Nhưng giờ, khi cả thành phố phía bên ngoài cửa sổ kia đang bắt đầu lên đèn, Melanie lại cảm thấy khát khao một người đàn ông khác, trong một thành phố khác chứ không phải chồng mình. Ôi, Brock – cô nghĩ. Cô không dám kêu lên lớn tiếng, bởi sợ rằng những lời ấy sẽ vượt ra khỏi tầm tay cô, sẽ quá xa xôi để tìm thấy lại mối tình đích thực duy nhất mà cô từng có.
Tôi liếc nhìn mẹ. Bà vẫn đang mải mê đánh máy, hàng chân mày nhíu lại, miệng lẩm bẩm. Lại một câu chuyện tình cảm hư cấu. Mẹ tôi vẫn vậy, có thể xây dựng nên những câu chuyện về cuộc đời và tình yêu của giới thượng lưu trong khi cả nhà chúng tôi vẫn phải mua hàng đại hạ giá và thường xuyên bị cắt điện thoại vì thiếu tiền. Và cả nhân vật nam sáng láng đẹp trai kia cũng chẳng có vẻ gì được xây dựng trên hình tượng chú rể mới của mẹ.

– Ồ, cảm ơn con gái. – Mẹ tôi liếc nhìn cốc cà phê, vươn người cho đỡ mỏi rồi đưa tay cầm lấy, nhấp một ngụm. Bà đang mặc bộ pyjama, tóc buộc đuôi gà, khuôn mặt không trang điểm và mang đôi dép trong nhà in hình con báo đốm mà tôi đã mua tặng nhân dịp sinh nhật. Ngả người về sau, bà ngáp dài: – Mẹ viết nguyên cả đêm. Giờ mấy giờ rồi?
Tôi liếc chiếc đồng hồ trong bếp, vẫn có thể thấy rõ qua bức mành còn đang đong đưa.
– Tám giờ mười lăm rồi mẹ.
Bà thở dài, nhấp thêm một ngụm nữa. Tôi nhìn tờ giấy trên máy đánh chữ, cố đọc xem câu chuyện diễn biến thế nào, nhưng chỉ thấy nhiều dòng độc thoại khác. Hình như cuối cùng thì Luc cũng có điều gì đó để nói.
– Mẹ viết được nhiều đấy chứ. – Tôi nói, nhìn về phía xấp giấy bên cạnh cùi chỏ mình.
Mẹ buông thõng hai tay.
– Mẹ có hơi cạn ý tưởng một tí ở khúc giữa. Con biết đấy, luôn luôn có một điểm bế tắc như vậy. Nhưng tối qua khi đã gần ngủ, mẹ chợt có được nguồn cảm hứng này đây. Đó là những con thiên nga.
Tôi đợi mẹ nói tiếp, nhưng có vẻ như đó là tất cả những gì bà định nói với tôi bởi giờ bà đã lấy cái dũa từ chiếc cốc đựng viết chì ra, khéo léo dũa tròn đầu móng tay mình.
– Thiên nga à? – Tôi hỏi.
Mẹ ném cái dũa xuống bàn, vươn hai tay lên khỏi đầu, kéo dãn người ra.
– Chúng là những con vật đáng sợ, thật sự là như vậy. – Bà nói, vén một lọn tóc qua tai. – Nhìn thì chúng đẹp đấy, nhưng lại dữ dằn. Người La Mã đã từng nuôi chúng thay cho chó giữ nhà nữa cơ.
Tôi gật đầu, nhấm nháp tách cà phê của mình. Ngồi đây, tôi có thể nghe thấy tiếng ngáy của con mèo đang nằm phía góc phòng.
– Điều này khiến mẹ nghĩ đâu là giá trị của sắc đẹp, hay đâu là giá trị của mọi thứ trên đời? Ta có thể đánh đổi tình yêu vì sắc đẹp hay không? Hay ta có thể đánh đổi hạnh phúc vì sắc đẹp hay không? Có đáng để cưới một người đẹp lộng lẫy nhưng tính tình lại nhỏ nhen hay không? Và nếu ta đã quyết định chọn một con thiên nga xinh đẹp nhưng hung dữ với hy vọng nó sẽ không cắn mình, thì ta phải làm gì trong trường hợp hy vọng này trở nên vô vọng?
Chúng chỉ là những câu hỏi tu từ, không cần lời đáp – tôi nghĩ.
– Mẹ không thể ngừng suy nghĩ về điều đó. – Bà lắc đầu nói. – Và rồi mẹ cũng không thể ngủ được. Mẹ nghĩ chắc do tấm thảm thêu nực cười mà Don đã nằng nặc đòi treo lên tường. Mẹ không thể nào thoải mái được khi nhìn những mũi chỉ cẩn thận vẽ nên cảnh đánh nhau và cảnh đóng đinh vào thập tự.
– Đúng là nó có hơi quá thật. – Tôi đồng ý. Mỗi lần vào phòng mẹ có việc gì đó là tôi lại bị tấm tranh thêu dọa cho chết sững. Thật khó để không trông thấy cảnh trảm quyết thánh Gioan Tẩy giả trên tấm pano khổng lồ ấy.
– Thế là mẹ xuống đây, nghĩ rằng sẽ làm qua loa thêm chút nữa, nhưng giờ đã là tám giờ sáng mà mẹ vẫn không thể tìm ra câu trả lời. Sao có thể như thế được nhỉ.
Tiếng nhạc nhỏ dần, và căn phòng trở nên im lặng, hoàn toàn im lặng. Dường như tôi có thể nghe thấy tiếng bụng mình sôi lên, chắc là do cà phê. Trong giai đoạn sáng tác, mẹ tôi rất dễ bị kích động. Với mỗi cuốn tiểu thuyết của mẹ, ít nhất có một lần bà chạy ào vào bếp, nước mắt lưng tròng, cuống cuồng bảo rằng bà đã mất khả năng viết, cuốn sách giờ đã là một vũng sình lớn, một thảm họa, là bước chấm dứt cho sự nghiệp của bà. Tôi và anh Chris cứ ngồi đó, im lặng, cho đến khi bà lại khóc lóc, kể lể điều này thêm lần nữa. Sau một vài phút, hoặc một vài giờ, thậm chí không may mắn thì một vài ngày sau, mẹ tôi lại có mặt trong phòng làm việc, màn cửa rũ xuống, tiếp tục đánh máy. Và khi cuốn sách được xuất bản vài tháng sau đó, bà luôn quên đi những cơn khủng hoảng đã góp phần tạo nên tác phẩm ấy. Nếu tôi có nhắc lại đi nữa thì bà nói việc sáng tác cũng giống như sinh con: nếu luôn ghi nhớ quãng thời gian đớn đau khủng khiếp đã trải qua thì sẽ không bao giờ muốn lặp lại lần nữa.
– Rồi mẹ sẽ nghĩ ra thôi mà. – Tôi nói. – Mẹ thì lúc nào cũng như vậy.
Mẹ tôi cắn môi, liếc nhìn xuống trang bản thảo còn đang đánh dở rồi nhìn ra cửa sổ. Nắng đang tràn vào trong phòng, và tôi chợt nhận ra trông mẹ mới mệt mỏi làm sao, thậm chí là buồn bã, theo cách mà trước giờ tôi chưa bao giờ để ý.
– Mẹ biết. – Bà trả lời tôi, lơ đãng như chỉ để cho qua chuyện. Và rồi, sau vài giây im lặng, bà chuyển đổi trạng thái hoàn toàn, quay sang tôi hỏi: – Dexter thế nào rồi?
– Cũng ổn, con nghĩ vậy.
– Mẹ thích cậu ta lắm, – mẹ ngáp rồi mỉm cười tỏ ý xin lỗi. – Cậu ta không giống các cậu con trai khác mà con từng hẹn hò.
– Nhưng con có nguyên tắc là không-nhạc-sĩ. Mẹ thở dài:
– Mẹ cũng vậy.
Tôi cười lớn, và bà cũng vậy. Rồi tôi hỏi:
– Vậy tại sao mẹ lại chia tay bố chứ?
– Mỗi người có một lý do riêng. Lúc đó mẹ đang yêu.
Tôi nghe tiếng cánh cửa trước đóng lại khi Chris rời nhà đi làm, nhưng vẫn còn kịp với vào tạm biệt chúng tôi. Mẹ con tôi cùng nhìn theo cho đến khi anh ấy bước đến xe mình, trên tay cầm lon nước ngọt Mountain Dew – phiên bản cà phê sáng đặc trưng của mình.
– Mẹ nghĩ anh con sắp tặng nhẫn đính hôn cho cô gái đó rồi, nếu thật sự nó chưa làm. Mẹ có linh cảm như thế.
Chris khởi động xe rồi lái xe ra khỏi chỗ đậu, quay đầu chậm chậm qua đường. Vừa đi, anh ấy vừa nhấp từng ngụm, từng ngụm Mountain Dew.
– Ồ, rồi mẹ sẽ biết thôi. – Tôi trả lời.
Mẹ tôi uống hết ly cà phê, vươn người về trước vuốt má tôi. Thật là một cử chỉ tình cảm, như hầu hết cách thể hiện trước giờ của bà, nhưng tôi lại cảm thấy dễ chịu bởi bà vẫn thường thể hiện như vậy ngay từ khi tôi còn nhỏ. Những ngón tay của mẹ mát lạnh như mọi khi.
– Ôi, Remy của mẹ. Chỉ có con mới hiểu mẹ thôi.
Tôi hiểu ý mẹ nói, nhưng thực sự thì tôi chưa tới mức thông hiểu bà đến vậy. Tôi có nhiều điểm giống mẹ, nhưng không phải những điểm đáng tự hào. Nếu cha mẹ tôi vẫn đang sống hạnh phúc bên nhau, cùng hát những bài ca phản kháng lúc rửa bát sau bữa tối, thì có thể tôi đã khác hơn. Nếu tôi được chứng kiến tận mắt những gì tình yêu có thể làm được, thì tôi đã có thể tin tưởng vào nó ngay từ đầu. Nhưng phần lớn cuộc đời từ trước tới giờ của tôi chỉ là nhìn thấy những cuộc hôn nhân đến rồi đi một cách chóng vánh. Nên hiểu mẹ, vâng, tôi hiểu. Nhưng đôi khi, như mới đây, tôi ước gì tôi đừng hiểu gì cả.
***
– Nhưng nước đang dâng lên rồi.
– Dâng lên nhưng chưa đầy. – Tôi lấy hũ bột giặt Tide từ tay anh, mở nắp ra. – Nó phải đầy mới được.
– Anh luôn đổ bột giặt vào ngay từ khi bắt đầu bật máy.
– Đó là lý do đấy. – Tôi nói, đổ một ít bột giặt vào khi mực nước đã dâng lên vừa đủ. – Quần áo của anh sẽ không bao giờ sạch thật sự được. Liên quan đến hóa học thôi mà, Dexter.
– Chỉ là giặt giũ thôi mà.
– Đúng như em nói đấy. Dexter thở dài.
– Em biết đấy, – anh nói khi tôi đổ phần bột giặt còn lại vào và đậy nắp máy giặt lại. – Các cậu ấy lại còn tệ hơn. Họ thậm chí còn chưa giặt đồ bao giờ, thậm chí còn không phân biệt được đồ màu và đồ sáng.
– Đồ màu và đồ trắng, – tôi chỉnh. – Đồ màu và đồ sáng màu đi chung với nhau.
– Cái gì em cũng biết như vậy à?
– Vậy anh muốn mọi thứ bị nhuộm hồng lần nữa phải không? Điều này khiến Dexter im lặng. Bài học nhỏ về cách giặt đồ này tôi phải cấp tốc thực hiện sau một lần anh ném cái áo sơ mi đỏ mới mua vào máy giặt với chế độ giặt nóng, kết quả là mọi thứ nằm chung trong máy lúc đó nhanh chóng bị nhuộm thành màu hồng nhạt. Kể từ sự cố với bộ đồ nhựa, tôi cố gắng tránh xa mọi biểu hiện tình cảm, nhưng thật tình tôi không thể chịu được một gã bạn trai mặc toàn đồ màu hồng. Thế là giờ tôi đang ở đây, trong phòng giặt của ngôi nhà màu vàng, nơi tôi vẫn thường tránh xa bởi những núi đồ lót, tất, áo sơ mi,… chưa giặt chất đống, thậm chí còn tràn cả ra bên ngoài lối đi. Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, khi chẳng một ai trong căn nhà này chịu mua bột giặt. Chỉ mới tuần rồi, John Miller hình như còn giặt quần jeans bằng chai sữa tắm Palmolive.
Khi máy giặt bắt đầu quay, tôi cẩn thận nhón chân tránh khỏi những đống quần áo bẩn để ra bên ngoài, khép nhẹ cánh cửa lại sau lưng. Bước theo Dexter, tôi xuống bếp, nơi Lucas đang ngồi bên bàn ăn, nhấm nháp một quả quýt.
– Cậu giặt đồ à? – Anh ta hỏi Dexter.
– Ừ.
– Lại giặt nữa hả? Dexter gật đầu:
– Tớ tẩy mấy cái áo trắng.
Lucas trông thật ấn tượng. Anh ta đang mặc một chiếc áo sơ mi có vệt sốt cà chua dính trên cổ áo.
– Ồ, thật là… – Lucas chưa nói hết câu thì vụt một cái, căn nhà chìm trong bóng tối hoàn toàn. Mọi bóng đèn tắt ngấm, tủ lạnh ộc lên một tiếng rồi ngừng chạy, máy giặt đang quay cũng trở nên im lặng. Điểm sáng duy nhất mà tôi có thể thấy là chiếc đèn cổng của nhà hàng xóm.

– Này, – John Miller kêu lớn từ phòng khách, nơi anh ta đang mải mê với chương trình “Chiếc nón kỳ diệu” như thường lệ. – Tớ sắp sửa giải được ô chữ rồi, trời ạ!
– Cậu thôi đi. – Lucas gắt, rồi đứng dậy bước tới chỗ công tắc đèn, bật tắt vài lần. – Chắc đứt cầu chì rồi.
– Bị toàn bộ căn nhà luôn mà.
– Vậy thì sao?
– Thì có nghĩa, nếu chỉ bị đứt một cầu chì thì vẫn còn điện ở phòng khác. – Dexter nhặt bật lửa trên bàn, bật lên. – Tại nguồn điện rồi. Có thể cả hệ thống.
– Ối, – Lucas ngồi lại xuống ghế. Trong phòng khách vang lên tiếng loảng xoảng, có vẻ John Miller đang cố tìm đường trong bóng tối.
Đây không phải là vấn đề của tôi. Chắc chắn là như vậy. Nhưng tôi không thể không chỉ cho họ:
– Đèn nhà hàng xóm vẫn sáng kìa.
Dexter dựa lưng vào ghế, ngoái nhìn qua cửa sổ để xem.
– Ồ, đúng vậy kìa. Thú vị nhỉ.
Lucas bắt đầu bóc vỏ một quả quýt nữa thì John Miller xuất hiện ngay cửa bếp. Làn da nhợt nhạt của anh ta trông càng có vẻ sáng hơn trong bóng tối.
– Điện cúp rồi. – Anh ta nói, như thể chúng tôi bị mù, cần được thông báo.
– Cảm ơn, bác học Einstein. – Lucas mỉa mai.
– Vấn đề cục bộ nhà mình thôi. – Dexter nói. – Do dây điện dỏm, có lẽ vậy.
John Miller bước vào bếp, ngồi phịch xuống chiếc xô-pha. Trong vòng một phút tiếp theo, không ai nói một lời nào. Tôi nhận ra rằng đây chẳng phải là một vấn đề lớn với họ. Điện đóm ư? Chẳng thành vấn đề gì cả.
– Bọn anh thanh toán hóa đơn chưa? – Cuối cùng tôi đành hỏi Dexter.
– Hóa đơn á?
– Hóa đơn tiền điện. Im lặng.
– Ôi trời, cái hóa đơn tiền điện chết tiệt. – Lucas lầm bầm.
– Nhưng mình trả rồi mà, – John Miller lên tiếng. – Nó nằm ngay trên quầy bếp đấy, tớ thấy hôm qua mà.
Dexter nhìn anh ta:
– Cậu trông thấy nó, hay là chúng ta đã thanh toán rồi?
– Không phải hai thứ đi chung à? – John Miller hỏi, và Lucas thở dài, vẻ mất kiên nhẫn.
– Nó nằm ở đâu? – Tôi hỏi John Miller rồi đứng lên. Phải có người đứng ra làm một điều gì đó, rõ ràng là như vậy. – Quầy bếp nào?
– Chỗ đó, – anh ta chỉ tay, nhưng tôi chẳng thấy gì trong bóng tối, – trong ngăn kéo nơi bọn anh bỏ những thứ quan trọng đó.
Dexter cầm bật lửa, đốt nến rồi bước tới chỗ ngăn kéo, lục tung và sắp xếp lại những thứ mà mấy ông con trai cho là quan trọng. Chúng bao gồm mấy bịch xì dầu, một cô búp bê hula bằng nhựa, vài hộp diêm nhỏ quà tặng từ các cửa hàng tiện lợi và quán bar trong vùng. Ồ, và một vài mẩu giấy.
– Có phải cái này không?
Tôi cầm lấy, đọc lướt qua những dòng chữ.
– Không phải hóa đơn, mà là thông báo. Nó nói là các anh không trả hóa đơn trước ngày, để em xem nào, ngày hôm qua, thì họ sẽ cắt điện.
– Ồ, sao chúng ta lại bỏ sót thứ đó vậy nhỉ? – John Miller nói. Tôi lật mặt sau của tờ thông báo, thấy dính vào đó là một vài phiếu thưởng của cửa hàng pizza còn lem những vết dầu mỡ.
– Cái đó thì em không biết. – Tôi nói.
– Hôm qua, – Lucas trầm ngâm, – vậy là họ cho chúng ta thêm nửa ngày nữa đó chứ. Khá là hào phóng chứ nhỉ.
Tôi chỉ nhìn anh ta.
– Được rồi, – Dexter vui vẻ. – Vậy thanh toán hóa đơn tiền điện là nhiệm vụ của ai?
Một lúc im ắng khác. Rồi John Miller nói:
– Ted.
– Ted. – Lucas đồng thuận.
– Ted. – Dexter nói, với tay tới chỗ điện thoại, cầm lấy tai nghe. Anh bấm số rồi ngồi xuống, những ngón tay gõ gõ nhịp trên bàn.
– Chào cậu, Ted. Dexter đây. Cậu đoán tớ đang ở đâu. Anh lắng nghe một lúc.
– Không. Bóng tối. Tớ đang ở trong bóng tối đây này. Chẳng phải cậu được giao nhiệm vụ thanh toán hóa đơn tiền điện à?
Tôi có thể nghe thấy Ted nói gì đó, rất nhanh.
– Tớ sắp giải được ô chữ, – John Miller nói tướng lên, – chỉ cần một chữ L hay V nữa là xong rồi.
– Ai quan tâm tới điều đó chứ. – Lucas nói.
Dexter tiếp tục “ừm ừm” lắng nghe Ted. Có vẻ anh ta chưa chịu ngừng nói dù chỉ một chút để lấy hơi. Cuối cùng anh nói: “Rồi, được rồi” và cúp máy.
– Vậy là sao? – Lucas hỏi.
– Vậy là, – Dexter bảo, – Ted giải quyết được chuyện này rồi.
– Nghĩa là sao? – Tôi thắc mắc.
– Nghĩa là anh ta nổi điên lên, bởi hình như lần này tới lượt anh phải thanh toán hóa đơn tiền điện. – Nói rồi anh mỉm cười.
– Vậy là ai muốn kể chuyện ma nè?
– Dexter, thật tình đó. – Tôi nói. Thái độ thiếu tinh thần trách nhiệm này khiến bụng tôi quặn lên, nhưng hình như Lucas và John Miller đã quá quen với việc này. Không ai trong số họ tỏ ra bối rối, hay thậm chí ngạc nhiên.
– Ổn rồi, ổn rồi. – Dexter kêu lên. – Ted có tiền. Cậu ấy sẽ gọi tới công ty điện lực và xem tối nay hay sáng sớm ngày mai là có điện trở lại.
– Vậy Ted ổn rồi, – Lucas nói. – Còn cậu thì sao?
– Tớ? – Dexter có vẻ ngạc nhiên. – Tớ thì sao?
– Ý anh ấy là, – tôi chen vô, – anh phải có hành động gì đó tử tế để chuộc lỗi của mình chứ.
– Chính xác, – Lucas gật gù. – Cậu nghe Remy nói rồi đó. Dexter nhìn tôi:
– Em yêu, em chẳng giúp anh gì cả.
– Chúng ta đang ở trong bóng tối. – John Miller hùa vào. – Và tất cả là lỗi của cậu đấy Dexter.
– Được rồi, được rồi. Để xem tớ làm được gì. Tớ sẽ…
– Lau dọn phòng tắm? – Lucas đề xuất.
– Không. – Dexter thẳng thừng.
– Giặt đồ cho tớ?
– Không.
Cuối cùng, John Miller nói:
– Mua bia nhé?
Mọi người cùng chờ.
– Được. – Dexter đồng tình. – Được rồi, tớ sẽ mua bia. Đây này. – Anh lôi từ trong túi ra vài tờ tiền nhàu nhĩ, đưa lên cho chúng tôi cùng nhìn thấy. – Hai mươi đô. Tiền tớ vất vả kiếm được đấy. Cho các cậu luôn.

Lucas chộp lấy thật nhanh, như sợ Dexter đổi ý.
– Tuyệt, đi nào.
– Tớ lái cho. – John Miller xung phong, rồi anh ta và Lucas rời khỏi bếp, tranh cãi với nhau về chùm chìa khóa đang ở đâu. Cánh cửa đóng sầm lại, và chúng tôi chỉ còn một mình một cõi.
Dexter vươn người qua tủ bếp lấy thêm cây nến nữa, thắp lên và để trên bàn. Tôi kéo một chiếc ghế ra ngồi đối diện anh.
– Lãng mạn nhỉ. – Tôi nói.
– Dĩ nhiên rồi. Anh đã lên kế hoạch chuyện này mà, để được một mình ở bên em trong ánh nến giữa căn nhà tối om.
– Anh sến quá. Anh mỉm cười:
– Anh cố được như vậy mà.
Chúng tôi cùng ngồi đó lặng yên. Tôi có thể thấy anh nhìn tôi từ phía bên kia bàn. Sau vài giây, tôi đẩy ghế đứng lên, đi vòng qua bàn và ngồi vào lòng anh.
– Nếu anh ở chung phòng với em mà lại để tình trạng mất điện này xảy ra… – tôi nói khi anh vén tóc tôi khỏi lưng để vùi mặt vào, -… thì em sẽ giết anh đấy.
– Em sẽ học được cách vui lòng chấp nhận điều đó thôi.
– Em nghi ngờ lắm à.
– Anh nghĩ là em thực sự bị thu hút bởi mọi phần trong tính cách của anh, mặc dù em luôn tuyên bố là mình ghét cay ghét đắng.
Tôi nhìn anh.
– Em không nghĩ vậy.
– Thế thì vì điều gì?
– Điều gì cơ?
– Điều gì khiến em thích anh?
– Dexter.
– Không, thật đấy. – Anh kéo tôi dựa vào người anh, khiến đầu tôi chạm vào đầu anh, và đôi tay anh khóa chặt eo tôi lại. Trước mặt chúng tôi là ngọn nến đang rung rinh cháy, tạo nên những hình thù khác nhau trên bức tường ở đằng xa kia. – Nói anh nghe đi.
– Không. Nó khó hiểu lắm.
– Không đâu. Này, anh sẽ nói cho em biết anh thích em ở điểm nào.
Tôi rên rỉ, không muốn nghe.
– Rõ ràng là bởi em rất xinh đẹp. – Dexter nói, phớt lờ thái độ không hợp tác của tôi. – Anh phải thừa nhận đó là điều đầu tiên khiến anh chú ý đến em ngay tại đại lý xe hơi hôm đó. Nhưng rồi phải nói là sự tự tin của em khiến anh bị hạ gục. Em cũng biết rồi đó, có rất nhiều cô gái rất dễ bị kích động. Họ luôn tự hỏi liệu họ có mập quá không, hoặc các chàng trai có thích họ hay không. Còn em lại tỏ ra như không quan tâm gì đến việc anh có nói chuyện với em hay không.
– Tỏ ra? – Tôi vặn vẹo.
– Thấy chưa? – Tôi có thể cảm thấy anh cười. – Ý anh là vậy đó.
– Vậy ra anh bị thu hút vì thực tế em chỉ là một đứa không ra gì?
– Không không, không phải vậy. Điều anh thích là nó giống như một sự thách đố vậy. Anh phải vượt qua, phải mở khóa. Phần lớn mọi người đều rất dễ đoán. Nhưng một cô gái như em, Remy à, có rất nhiều lớp vỏ bao bọc. Có thể để xuyên qua thì rất khó, nhưng tận sâu bên trong, lại là một khoảng trống mềm mại.
– Gì cơ? – Thật sự tôi cảm thấy như bị chạm tự ái. – Em không mềm yếu.
– Em mua cho anh đồ nhựa.
– Nó đại hạ giá đấy, – tôi kêu lên, – ôi Chúa ơi.
– Em rất tốt với con chó của anh.
Tôi thở dài.
– Và, – anh tiếp tục, – không những em tình nguyện dạy cho anh cách phân chia chính xác đồ màu và đồ sáng…
– Đồ màu và đồ trắng, – tôi chỉnh.
-… em còn giúp anh giải quyết rắc rối với hóa đơn tiền điện và làm dịu đi cơn nóng của mấy gã to xác kia. Nhìn nhận đi, Remy. Em thật ngọt ngào.
– Anh thôi đi. – Tôi càu nhàu.
– Tại sao đó lại là điều không tốt chứ?
– Không phải, – tôi nói, – chỉ không phải là sự thật. – Quả thật là như vậy. Tôi đã từng được nhận xét bằng nhiều từ, nhưng ngọt ngào chưa bao giờ xuất hiện trong số chúng. Nó khiến tôi cảm thấy bực bội lạ thường, như thể anh đã khám phá bí mật sâu nhất mà tôi cũng chưa từng nghĩ là mình đang cất giữ.
– Được rồi, giờ đến lượt em.
– Lượt em làm gì?
– Nói cho anh biết sao em thích anh.
– Ai nói chứ?
– Remy à, – Dexter nghiêm nghị. – Anh gọi em là ngọt ngào nữa đấy.
– Thôi được, thôi được. – Tôi ngồi thẳng dậy, dựa về trước, kéo ngọn nến đến phía góc bàn để chuẩn bị nói về thất bại của mình. Một sự thú nhận thật sự trước ánh nến.
– Ừm.. – cuối cùng tôi nói, biết rằng anh đang chờ đợi, – anh làm em cười.
Anh gật đầu.
– Và?
– Anh nhìn cũng được.
– Cũng được á? Trong khi anh nói em rất xinh đẹp cơ đấy.
– Anh cũng muốn được cho là rất xinh đẹp à? – Tôi hỏi.
– Em nói không phải sao?
Tôi nhìn lên trần nhà, lắc đầu.
– Anh giỡn đấy. Anh sẽ không nói nữa. Chúa ơi, bớt căng thẳng đi nào. Anh có chĩa súng vào đầu bắt em phải đọc lại bảng Tuyên ngôn Độc lập đâu.
– Em ước được như vậy còn hơn. – Tôi nói, và anh phá lên cười, lớn đến mức thổi tắt ngọn nến trên bàn, khiến chúng tôi một lần nữa chìm trong bóng tối.
– Được rồi. – Anh nói khi tôi quay đầu lại, choàng tay ôm lấy cổ anh. – Em không phải nói ra đâu. Anh biết vì sao em thích anh rồi.
– Thật không?
– Thật.
Dexter vòng hai tay ôm lấy eo tôi rồi kéo tôi lại thật gần.
– Vậy anh nói em nghe xem.
– Do sự hấp dẫn tự nhiên, – anh nói, – hoàn toàn là phản ứng hóa học.
– Ừm… Có thể anh đúng.
– Nhưng dù sao đi nữa thì nó cũng chẳng thành vấn đề, lý do vì sao em thích anh ấy.
– Không à?
– Không. – Hai tay anh giờ ôm lấy mái tóc tôi. Tôi nghiêng người, không hoàn toàn thấy được mặt anh nhưng giọng nói anh thật rõ ràng, ngay sát tai tôi. – Chỉ cần em thích anh là đủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.