Bạn đang đọc Cha Vương Gia Tuổi 20: Chương 6
– Bây giờ ta mới biết tại sao mấy bà nhà giàu thường hay thích có mỹ nam bu xung quanh hầu hạ a. – Tuyết Linh gật gù nói. Cảm giác cứ như mình là nữ hoàng vậy. Không tệ, không tệ!
– Phải a! – Tiết Châu mở miệng ăn một trái nho của một mũ nam đút. Gương mặt thoã mãn vô cùng.
– Hừ! Xì xầm…chít chít… – Đột nhiên sau bức bình phong, những tiếng động vang lên liên tục.
– Di? Chẳng lẽ ở thanh lâu này có chuột sao? – Ngân Nhi nhướng mày hỏi.
– Hừ…ta liệng lổ đầu con chuột!!! – Tiết Châu rất hùng hổ mà cầm VÀNG CỦA TUYẾT LINH thẳng tay chọi vào bức bình phong.
– Ê Võ Tắc Thở! Đó là vàng của ta mà! – Tuyết Linh nhe răng trợn mắt nhìn Tiết Châu.
– Linh Đầu Đinh, ngươi cũng đừng quá keo kiệt. – Tiết Châu cũng không chịu thua nói. Trong lòng nàng thở dài. Cái tên này được đặt ra là từ lúc bọn họ làm quen giới thiệu tên với nhau. Nàng rõ ràng là nói mình tên Võ Tiết Châu. Không hiểu sao An Tuyết Linh kia lại nghe thành Võ Tắt Thở. Thật khiến nàng phiền não nga.
————–
Đằng sau bức bình phong…..
Không biết bọn người Kiện Minh đã đột nhập vào gian phòng của các nàng bằng cách nào mà hiện giờ đang rất tức giận nhìn các nàng hưởng thụ. Bọn họ nghiến răng kèn kẹt.
– Ây da! – Huỳnh Lưu khẽ hô. Sao số hắn lại đen như vậy? Cư nhiên bị vàng do tiểu nha đầu kia chọi trúng đầu a! Bây giờ đã sưng một cục rồi.
– Ây da! Muỗi nó chích ta! – Thiếu Hạo vừa gãi chân vừa nhỏ giọng la. Hừ…bọn muỗi chết tiệt! Nãy giờ cắn hắn mấy chỗ rồi không biết nữa.
– Linh nhi nàng… – Nguyên Phong cắn răng.
Kiện Minh tuy không nói gì nhưng gân xanh trên đầu đập rất dữ dội. Báo hiệu hắn đang rất kiềm chế.
Vậy mà mấy cái người kia đâu có biết. Bọn họ vẫn rất hứng thú hưởng thủ. Ngọc Di nhìn đi nhìn lại chả có tên nào tuấn mỹ bằng lão công của nàng liền không bằng lòng nói:
– Ta muốn về với tướng công của ta…
– … – Mọi người lập tức bơ nàng.
Đằng sau tấm bình phong, Huỳnh Lưu đang cười rất đắc ý. Di nhi của hắn thật ngoan.
Nguyên Phong và Thiếu Hạo liền dùng ánh mắt như có ngàn lưỡi dao đâm thủng người Huỳnh Lưu. Xong bọn họ lại ánh mắt oán hận nhìn Tuyết Linh và Ngân Nhi.
– Nương tử của sứ giả cũng thật giống Linh nhi nhà ta. – Nguyên Phong thở dài hướng Kiện Minh nói.
Nhưng khác với dự tính của hắn, Kiện Minh lại lạnh nhạt nói:
– Nàng là nữ nhi của ta.
– Hả? – Nguyên Phong trố mắt. Nữ nhi? Trông Tiết Châu kia cũng đã mười lăm tuổi, Kiện Minh cũng chỉ mới hai mươi. Có được nữ nhi như vậy cũng là quá lớn đi? Chẳng lẽ hắn và nương tử hắn sinh ra nàng vào lúc hắn năm tuổi? Thật phi lí a.
– Ta thấy mở một thanh lâu kĩ nam cũng thật có lí. – Ngân Nhi nghĩ ra sáng kiến nói.
– Đúng vậy. Hay chúng ta rủ Nguyên Phong và Thiếu Hạo cùng đi? Hai người họ chắc hái ra rất nhiều tiền a. – Tuyết Linh xoa xoa tay nói. Bọn họ tuấn mĩ như vậy chắc chắn sẽ được giá rất cao.
– Nga? Đến lúc đó ta sẽ đến ủng hộ. – Tiết Châu hớn hở nói.
Level chịu đựng của mấy người nào đó đã đến giới hạn. Nguyên Phong lật tung tấm bình phong lên. Thiếu Hạo và Kiện Minh gằng từng tiếng:
– ĐƯỜNG…NGÂN…NHI…/ VÕ…TIẾT…CHÂU…
Nguyên Phong cũng nghiến răng nghiến lợi:
– LINH NHI!!!
– Ặc…Thiếu Hạo./ Ha ha! Nguyên Phong… – Tuyết Linh và Ngân Nhi đồng thời nuốt khan, mặt méo xệ cười. Các nàng bị bọn họ thẳng tay vạch trần mưu kế a. Ít nhiều gì cũng có chút…nhột….
Đột nhiên bọn họ chú ý đến Kiện Minh, lại quay sang hỏi Tiết Châu:
– Đó là phu quân của ngươi sao? Hảo soái a!
Tiết Châu mếu máo, khóc không ra nước mắt nhìn Kiện Minh:
– Ặc…. Hắn là cha ta a….