Bạn đang đọc Cha Vương Gia Tuổi 20: Chương 41
Qua ống kính, nàng thấy quân của Kiện Minh đang nhân cơ hội thừa thắng xông lên mà cắn chặt môi. Không phải nàng không muốn thắng mà nàng sợ rằng sức người không đủ. Nhìn quân giặc ngùn ngụt kia nàng không thể không tự hỏi liệu hắn có cơ hội thắng chăng? Tuy hiện tại quân địch rối loạn nhưng nàng không tin lát nữa sẽ có người chấn hưng binh sĩ!
Đúng như nàng nghĩ. Không lâu sau, một vị thống lĩnh trẻ tuổi đứng trên tường thành hô to:
– Các binh sĩ chớ hỗn loạn. Ngay lúc này đây hơn bao giờ hết, các ngươi cần phải bình tĩnh đối địch. Các ngươi như vậy xứng đáng làm quân sĩ Thánh An ta sao? Các ngươi như vậy không thẹn với đất nước, không thẹn với người nhà đang đợi các ngươi sao?
Nhất tề một mảnh hỗn loạn dần dần lắng xuống. Quân sĩ tuy rằng vẫn đang bị binh lính của Kiện Minh giết nhưng đã có một số người có thể chống cự lại. Không biết là ai trong đoàn người đột nhiên thét lên:
– Diệt quân phản loạn!
Tiếng thét khàn khàn kia như dáy lên dũng khí cho người người. Lập tức ai nấy đều hưởng ứng:
– Diệt quân phản loạn!
Kiện Minh nhếch môi. Hắn biết trận đầu này có tầm quan trọng rất lớn. Vả lại nếu không chiếm thành, lương thực làm sao có thể duy trì? Tóm lại, nếu trận này thành công chiếm thành thì có rất nhiều lợi thế bao gồm cả việc ăn mặc và quân sự. Quan trọng như vậy làm sao hắn để ra sai sót?
Quay đầu hướng Nhất Minh ra hiệu. Tức thì, Nhất Minh từ trong tay áo xuất ra một chiếc kèn nho nhỏ hình xoắn ốc. Môi mỏng nhẹ nhàng đặt vào phần thổi.
Tiền tuyến đẫm máu, quân triều đình có được khí sĩ liền hợp sức giết binh sĩ của bọn hắn. Cũng may những binh sĩ này đã được huấn luyện khắc nghiệt nên người ngã xuống cũng không nhiều.
Tử thi la liệt. Máu chảy thành sông. La hét, oán hận, nguyền rủa làm cho người ta phải run rẩy như ngỡ mình rơi vào địa ngục. Lúc này, một tiếng “tu tu” vang lên như làm âm cảnh cho chiến tranh mà cũng như tiếng nhạc mở đầu cho cuộc chém giết đẫm máu.
“Tu tu___”
Tiếng kèn vẫn không dứt như tạo nên khúc giao hưởng chết chốc. Khiến cho người ta không khỏi nhíu mày là người thổi rốt cuộc có dụng ý gì.
Đột nhiên, rừng cây hai phía lây động. Tiếng cây xào xạc trong chiến trường không gây ra bất kì chú ý nào.
Không lâu sau, từ hai bên rừng cây xuất hiện rất nhiều cung tên bắn lên tường thành. Cho dù là thống lĩnh trẻ tuổi võ công không tệ dưới làn mưa tên ấy cũng bị bắn trúng hai chỗ hiểm huống hồ chi quân sĩ cỏn con?
Tiết Châu không dám tin vào mắt mình. Nàng vừa nhìn thấy gì cơ? Trời ạ! Cư nhiên có hàng loạt mũi tên không biết từ đâu bắn chết hết quân sĩ trên tường thành. Sau đó mấy mũi tên lại liên tiếp giết địch nhân bên dưới. Chắc là… người ở phe ta nhỉ?
Nàng hơi nhíu mày, xoay nòng súng sang tìm bọn người Kiện Minh thì thấy Nhất Minh đang thổi kèn. Khúc mắc trong lòng đã được giải đáp nhưng nàng vẫn không hiểu được. Vì sao không cho những binh sĩ ẩn nấp này ra giết địch mà cứ trốn ở trong rừng để bắn cung?
Đang thắc mắc thì nàng đột nhiên nhìn thấy một tên lính tiếp cận Nhất Minh. Thích khách phía sau y đang bận đối phó với từng tốp binh lính nhiều như kiến căn bản không thể lo liệu cho y được.
Sở dĩ bọn họ bị nhiều quân giặc nhắm đến như là do tâm lí giết giặc phải giết vua trước. Vừa nhìn thì biết hai người này có hẳn là thống lĩnh cho nên bọn binh sĩ mới hợp thành nhiều đoàn tấn công bọn họ.
Đôi tay nàng run lên. Trong đầu còn chưa kịp suy nghĩ cơ thể đã tự hành động trước. Nàng không chút do dự nhắm thẳng ngay đầu của tên binh sĩ đó mà bắn.
“Pằng” một tiếng, viên đạn trong gió rít gào nhanh chống chuẩn xác xuyên qua não kết liễu tính mạng của tên lính ấy.
Nàng nhìn máu tươi từ đầu gã phun ra rơi rãi trên mặt đất, thân thể gã như rối đứt dây ngã phịch trên nền đất đỏ mà ngũ vị tạp trần. Nàng mấp máy môi. Nàng đã không thể nói nên lời nữa rồi. Không phải nàng yếu đuối mà dù sao đó cũng là tính mạng của một con người. Đấy là sự mâu thuẫn của con người. Đôi khi ngươi ngươi biết rằng mình làm đúng, mình không sai! Nhưng khi đối mặt với sự việc, trong lòng ngươi không khỏi có điểm sợ hãi. Huống chi bây giờ nàng đang giết người!
Nàng không nghe thấy giọng nói của mình. Có lẽ do tâm lý chưa được chuẩn bị tốt nên trong nhất thời không thể chấp nhận được. Chỉ có nhìn khẩu hình của nàng mới có thể hiểu được. Nàng đang hướng bọn họ – những người mà nàng đã giết, nói một câu… “xin lỗi”.
Nhất Minh lạnh lùng nhìn tên lính tiếp cận mình ngã xuống. Thật ra lúc nãy y đã phát hiện ra. Cũng đang đợi gã lại gần rồi tiện tây giết cho nhanh nhưng thật không ngờ có ai đó đã ra tay trước y một bước. Tốc độ phát ra ám khí như thế này khiến y sinh ra cảnh giác. Y nhớ rõ trong quân ngũ không có ai có khả năng phóng ám khí như thế này. Người này còn không biết là bạn hay thù.
Một đường đánh thẳng vào thành luỹ. Tuy rằng đây chỉ là thành nhỏ ở gần biên giới, cách kinh đô còn rất xa nhưng do ở gần biên giới lương thực dự trữ không phải ít. Đủ để quân của Kiện Minh dùng trong sáu tháng.
Không lâu sau, Nhất Minh cất đi chiếc kèn. Lập tức làn mưa tên ngừng lại, rất có trậ tự như được huấn luyện sẵn từ trước. Sau đó thanh âm “xào xạt” trong rừng cây vang lên.
Lúc này trên chiến trường đã không còn nhiều địch nhân nữa. Đa số chỉ là các binh lính hèn nhát chạy trốn nãy giờ mà thôi. Không tốn bao nhiêu thời gian, bọn họ đã bị diệt hết.
Phái một âm vệ vào thành tra xét xem còn có mai phục hay tướng lĩnh nào không kết quả nhận được làm hai người Minh có chút sửng sốt. Không biết có phải là dự đoán được trận này sẽ thư hay không mà trước đó địch nhân đã cho bá tánh sớm di tản đi hết. Bây giờ trong thành chỉ toàn là nhà không thành trống.
– Trước mắt rút lui. Lát nữa dân quân vào trong thành kiểm tra một chút. – Kiện Minh ra lệnh xong lập tức dẫn dắt những binh lính còn sót lại chạy về doanh trại. Hiện giờ quân nhân từ hai vạn đã giảm xuống thành một vạn! Tuy như vậy nhưng khi đem con số một vạn ra để đối phó với hơn ba vạn qua đã là tốt lắm rồi.
————————–
– Tiểu thư của các ngươi đâu? – Vừa về đến doanh trại, Kiện Minh đã lập tức hỏi ngay tin tức của nàng. Nhớ đến hiện tượng kì lạ trên chiến trường lúc nãy mà hắn không khỏi rùng mình. Nếu thật sự xa như vậy mà mấy thứ kì lạ của nàng còn đả thương người được thì đúng là hắn đã xem nhẹ mấy vật kì quái đó rồi.
Ám vệ cúi đầu đáp:
– Thưa vương gia, tiểu thư đang ở trong nhà gỗ.
Không nói không rằng, Kiện Minh và Nhất Minh đã phi thân lên trên cái cây cổ thụ kia. Vừa mới đặt chân lên trên nhà gỗ, bọn hắn không khỏi giật mình.
Tiết Châu sắc mặt trắng bệch ngã ngồi trên sàn. Bên cạnh nàng là một thứ vì đó giống như mấy cây súng mà nàng nói nhưng trông có vẻ ngoài khác và nặng hơn nhiều. Nằm la liệt ở trên sàn là một vật gì đó kì lạ. Nó có hai ống vừa dài vừa to gắn với nhau. Tuy rangef hai cái ống này ngắn hơn đồ vật giống súng kia một chút nhưng lại có phần đầu nhỏ, dần dần đến phần cuối mới to ra. Nhìn hết sức kì cục.
Nhất Minh nhìn nàng như vậy thì khẽ nhíu mày, nhẹ giọng gọi:
– Tiết Châu, nàng không sao chứ?
Ngẩn người một chút, nàng mới quay đầu nhìn bọn họ. Lúc này nhìn bọn họ có chút thất thần khiến cho bọn họ không khỏi cảm thấy kì quái. Rốt cuộc là nàng bị làm sao?
Không lâu sau, nàng hít sâu một hơi đứng dậy. Mỉm cười gượng gạo:
– Cha, Nhất Minh, hai ngươi về rồi à? Không bị thương ở đâu chứ?
– Ta không sao. – Hai người đồng thanh trả lời.
Liếc mắt nhìn nhau một cái bọn họ tiếp tục đồng thanh hỏi:
– Nàng không khoẻ à?
Vừa hỏi xong thì bọn họ lại liếc nhau thêm cái nữa. Trong ánh mắt có chút bất mãn với đối phương.
Nhìn thấy tình cảnh này Tiết Châu có chút buồn cười:
– Ta không sao.
– Mấy cái ám khí trên chiến trường lúc nãy là do nàng phóng à? – Nhất Minh quan sát cây súng bắn tỉa đang nằm một bên của nàng nghi hoặc.
Chần chờ một chút nàng mới nhẹ giọng “ừm” một cái. Tưởng đâu bọn hắn sẽ ca tụng nàng hay khen ngợi gì đó ngờ đâu hai người này lập tức đen mặt khiến nàng giật thót. Uy! Không phải ta vừa giúp các người sao? Sao lại có bộ mặt đưa đám như vậy? Bộ không cảm thấy lão nương vác cây súng bắn tỉa từ chỗ này bắn tới thành luỹ bên kia là rất lợi hại, rất oách sao?
Nhất Minh và Kiện Minh thở dài. Bọn hắn biết nàng không muốn giết người cũng chưa từng giết người. Càng làm bọn hắn sót xa hơn nữa là nàng gượng ép bản thân mình phải giết người, tâm lí thừa nhận sự quá kích này đến độ sắc mặt trắng bệch. Nếu nói thật lòng bọn hắn tunhf nguyện cả đời này không để tay nàng phải dính máu, một đời bảo vệ cho nàng sống vui vẻ nhưng không ngờ nha đầu này lại…
Kiện Minh đến gần nàng, bàn tay ấm áp đặt lên trên đỉnh đầu nàng nhẹ nhàng xoa như an ủi. Giọng hắn rất trầm, rât nhẹ:
– Ngốc quá. Sau này không cần phải như vậy nữa.
Tiết Châu cúi đầu. Nàng nghe thấy giọng mình vô tri vô giác “ừm” một cái. Khoé mắt phiếm hồng. Ấm áp từ trên đỉnh đầu truyền xuống xoa dịu nội tâm không yên của nàng. Nàng mỉm cười. Cha mới là đồ ngốc. Không cần phải bao bộc nàng như vậy. Nếu không phải nàng là người của thế kỉ hai mươi mốt thì đã sớm bị hắn chiều hư.
Shizu: … Vậy bây giờ ngươi rất ngoan sao? (¬0¬)