Bạn đang đọc Cha Vương Gia Tuổi 20: Chương 42
Thời điểm đoàn người Kiện Minh bước vào trong thành luỹ, Tiết Châu đã được Nhất Minh ôm vào trong lòng phi thân lên cái cây ngoài thành.
Nàng dựa vào người y, tay cầm chắt ống nhòm đảo mắt nhìn khắp thành. Mặc dù không nghĩ thành luỹ sẽ có kai phục nhưng để chắc chắn cũng nên có chút chuẩn bị đi? Nghĩ như vậy nàng lập tức gắt gao phóng mắt nhìn vào từng gian nhà tìm kiếm xem có việc gì bất thường không. Lại bất ngờ phát hiện trong bóng đêm có cái gì đó đang di động.
Động tác bóng đen nhẹ nhàng lại quỷ dị khiến cho Tiết Châu không khỏi nuốt một ngụm khí lạnh. Cmn! Nếu như không phải nàng gặp qua rất nhiều cao thủ thì giờ phút này có lẽ đã bị thân ảnh kia hù cho một phát, sẽ tưởng rằng đối phương là quỷ a!
Nàng đưa cánh tay lên, hướng thuộc hạ sát thủ bên trái liếc mắt một cái như ra hiệu để gã sẵn sàng. Khi thấy gã bắt đầu giương cung lên, nàng mới phất tay về hướng ba mươi độ. Lập tức mũi tên y theo chỉ thị của nabgf phóng tới, bắn trúng ngay cái ngôi nhà đang được bóng đen ẩn núp.
Đám người Kiện Minh thấy ám hiệu của nàng cũng lập tức cảnh giác. Ba bốn người vây quanh ngôi nhà chuẩn bị đối phó với hết thảy bấy trắc.
Không bao lâu sau, một mũi tên nữa tiếp tục cắm chặt lên mặt đất trước cửa căn nhà khác. Một lúc lại một cây nữa. Cứ như vậy xung quanh đám người Kiện Minh không dưới năm mươi ngôi nhà khả nghi!
Da đầu nàng run lên. Đệ*! Bộ định chơi trò du kích sao? Làm cái gì mà nhiều đến như thế?
Bọn Kiện Minh nhanh chóng vào trạng thái tấn công, ánh mắt lom lom nhìn chăm chú vào mấy ngôi nhà. Đột nhiên không biết là thích khách nào hô lên:
– A!? Là Nhất Kiệt đại nhân!
Vừa dứt lời, trên không trung liền truyền tới một trận cuồng tiếu, thân ảnh màu trắng xuất quỷ nhập thần từ trên cao phi thân xuống giữa bọn họ:
– Ai nha~ Không nghĩ tới lại trùng hợp gặp các ngươi ở đây a.
Bọn thích khách đột ngột rùng mình. Ách, đúng là người này. Giọng điệu vẫn ghê tởm như ngày nào.
Thấy Nhất Kiệt lộ diện, những kẻ khả nghi cũng từ trong mấy căn nhà đi ra. Tổng cộng có khoảng một trăm người, tất cả đều bịt mặt. Trên ngực trái của bộ dạ hành có thêu một hoa văn màu trắng tinh xảo, có thể thấy người thêu thật sự rất dụng tâm.
Kiện Minh đánh giá nam nhân trước mặt. Hắn ta một thân khí suất nho nhã. Khuôn mặt ôn hoà khiến người ta thoải mái. Đôi con ngươi màu nâu vui vẻ đảo khắp nơi. Ách, đây là một đại nhân vật sao? Bất quá nhìn người không thể nhìn bề ngoài.
Kiện Minh vẫn ở trên lưng ngựa, hắn hơi khom về phía trước:
– Không biết các hạ là người phương nào?
Nhất Kiệt đảo mắt nhìn hắn một cái cũng không có trả lời câu hỏi của hắn mà thẳng tắp đánh một chưởng về phía xa.
Chưởng phong ấy không nghi ngờ là hướng về phía Võ Tiết Châu nàng!
Nhất Minh hừ lạnh, lập tức ôm chặt lấy nàng phi thân tránh thoát. Sau đó, nhanh chóng phi thân về phía Kiện Minh.
Hai thích khách bên cạnh nhìn nhau một cái. Uể oải thở dài thườn thượt. Đại nhân nha, mỗi lần xuất hiện đều quấn lấy chủ thượng của bọn họ đánh đánh đánh tới thấy thương. ╮ (╯-╰”) ╭
Đặt nàng đáp đất an toàn, Nhất Minh không chút khách khí quăng cho Nhất Kiệt một ánh mắt khinh bỉ. Y không chút lưu tình mở miệng mắng:
– Không biết ngọn gió nào đã đưa vị thần bí bí hiểm đê tiện như ngươi tới đây?
– Nga! Đệ đệ à, ngươi không cần phải đối xử với ta như thế. Ta sẽ rất đau lòng a. – Nhất Kiệt làm ra vẻ mặt đau khổ, một tay ôm lấy ngực trái của mình tỏ rõ hắn ta bị tổn thương sâu sắc bởi lời nói của y.
Tất cả mọi người run rẩy khoé miệng. Bọn họ vừa nghe được gì cở? Ân, là đệ đệ. Đệ đệ đó các ngươi tin không? Nha! Thì ra tên này cũng có ca ca.
Shizu: Đại ca lên sàn!!! (( o( ^ 0 ^ )o ))
Tiết Châu bĩu môi đánh giá Nhất Kiệt cùng y. Một người khí chất nho nhã thư sinh. Sặc… là một tiểu bạch kiểm! Còn một người… yêu dị khùng khùng. Hai người một trắng một đen chả có tí gì dính dáng làm huynh đệ.
Nhất Minh: … hình tượng của ta là như thế sao?
Y liếc mắt nhìn hắn ta. Lãnh giọng:
– Nếu có việc thì nói. Không có thì lăn đi.
– Chậc, tính tình vẫn đáng ghét như ngày nào. Bất quá, đệ cũng không định giới thiệu đệ muội* tương lai cho ta sao? – Nhất Kiệt ánh mắt có chút ái muội đảo qua giữ nàng và y. Gương mặt hoà nhã lập tức bị thay thế bởi cái phiên bản hồ ly.
*Đệ muội: vợ của em trai.
Tiết Châu bốn lăm độ đối mặt với trời cảm thán: Nơi này thật lắm người là diễn viên chuyên nghiệp…
Nhất Minh có chút lúng túng. Hắn có chút không được tự nhiên:
– Đây là Thiên Bảo quận chúa Võ Tiết Châu. – Dừng một chút như có điều suy nghĩ rồi đưa tay chỉ hướng Kiện Minh mà nghiếng răng nghiếng lợi gằn từng chữ rõ ràng: – Còn đây là cha của nàng, Nhiếp Chính vương Hoắc Kiện Minh.
Nhất Kiệt vừa nghe y giới thiệu xong liền giật mình. Ách… cha cũng thật trẻ đi? Nhưng hắn ta cũng sẽ không giống như những người khác mà phán đoán Kiện Minh sinh con từ cái lúc bé xí xi mà đoán ngay là hắn nhận nuôi nàng. Có điều, đối với hoàng tộc, nhận nuôi thật sự rất hiếm. Bất quá… dựa theo lời của Nhất Minh, hắn ta dường như đã đoán ra được gì đó. Đôi mắt nâu có chút vi diệu đảo giữa ba người, khoé miệng câu lên nụ cười trêu tức.
Hắn ta hướng bọn họ hơi khom người đáp:
– Xin chào, tại hạ là ca ca của tên nhóc này, Nhất Kiệt. Là chủ thượng của Bách Lạc. Hân hạnh gặp mặt.
Vừa nghe hắn giới thiệu xong, mọi người lặp tức hít một ngụm khí lạnh. Bọn họ biết Bách Lạc là cái dạng gì. Không phải là lò đào tạo sát thủ nổi tiếng thần bí sao? Cư nhiên lại có quan hệ sâu như thế!
Tiết Châu nhíu mày. Ân, cái tên này chưa từng nghe qua. Thảy ra sau đầu không cần nghĩ nữa ~
– Tiểu tử này thật là! Nếu hôm nay biết sẽ gặp đệ muội tương lai thì ta đã mang lễ vật rồi. – Nhất Kiệt ánh mắt trách cứ nhìn y lập tức khiến y muốn phun tào.
Mịe nó! Ngươi không phải thần bí sao? Đi đây đi đó bảo ta thông báo cho ngươi bằng cách nào? Niềm tin chắc!?
Thấy gương mặt của y có chút vặn vẹo, Nhất Kiệt cười cười không nói nữa mà đi đến gần nàng, lấy ra chiếc hộp gấm tinh xảo đưa cho nàng:
– Ta hiện tại không có gì quý giá, chỉ có bộ Mị Ngọc này. Nay xem như quà ra mắt tặng cho cô nương.
Lập tức thêm một ngụm khí lạnh nữa! Bộ Mị Ngọc và Bạch Ngọc của hoàng hậu Nhật Quang quốc giá trị liên thành, là hai bộ quý giá nhất nữ nhân nào cũng muốn sở hữu. Nếu nói Bạch Ngọc tinh khiết, trang nhã thì Mị Ngọc chính là yêu diễm, xinh đẹp.
Tiết Châu: sao ta cứ thấy có gì đó dị dị?
Không đợi nàng lên tiếng, Kiện Minh đã đem nàng kéo lùi khoảng cách vơi hắn ta. Hắn lạnh đạm từ chối:
– Các hạ hiểu lầm rồi. Nữ nhi của ta không phải là đệ muội tương lai gì cử các hạ. Xin các hạ thu lại quà ra mắt quý giá này.
Trong lòng Nhất Kiệt sáng tỏ. Quả nhiên là thế! Hắn ta liếc mắt nhìn về phía Nhất Minh ý vị thâm trường. Chậc, nếu đã là đại ca thì phải giúp tiểu đệ nhà mình một chút phải không?
– Quà của ta, ta muốn tặng cho ai là do ta quản. Cho dù ngài có là Nhiếp Chính vương đi chăng nữa cũng không có quyền ngăn cản. Vả lại, có là đệ muội hay không hẳn nên để sau này mới nói đi?
Kiện minh nhíu mày. Đúng là đại ca của thối nam nhân kia cũng là thối nam nhân. Thế mà tiếp tục giành người với hắn! Tên chết tiệt!
Nhất Kiện gương mặt hiền lành đặt Mị Ngọc vào tay nàng nói:
– Đệ muội à, muội nhận đi. Sau này quà cưới đại ca chắc chắn sẽ đền bù cho muội. Nhờ muội chiếu cố tốt tiểu tử nhà ta nhé.
Làm xong việc cũng không lưu lại lâu, hắn ta nhanh cho gs kéo xa khoảng cách với nàng. Tựa tiếu phi tiếu bắn một ánh mắt sang Nhất Minh như muốn nói: có phải ta đã lập công lớn hay không? Mau khen ta đi, mau khen ta đi.
Nhất Minh nhìn hắn ta. Nghĩ nghĩ một hồi y liền cho hắn một nụ cười hiếm hoi hơn năm năm nay chưa cho lần nào.
Aaaa!!! Y chịu cười rồi. Tiểu đệ cười với hắn ta. Ân, thật đáng yêu a
~ Shizu: đã phát hiện đại ca có bệnh brother complex…
Tiết Châu: ta phát hiện hình như thế giới này càng ngày càng nói loại ngôn ngữ mà ta không hiểu.
Xoắn suýt một hồi, Nhất Kiệt như nhớ ra điều gì đó, hắn ta lặp tức bảo y cùng Kiện Minh đi theo mình đến một nơi vắng vẻ. Cũng không biết hắn ta nói gì mà hai người kia cực kì nghiêm túc lắng nghe. Thậm chí đầu lông mày còn nhíu chặt lại.
Tâm nàng nhảy một cái. Dường như có một cảm giác bất an dần lan tràn trong lòng nàng khiến nang không khỏi lo lắng. Trận chiến này đã thật sự bắt đầu…