Cha Vương Gia Tuổi 20

Chương 40


Bạn đang đọc Cha Vương Gia Tuổi 20: Chương 40

Ám vệ làm việc tương đối nhanh nhẹn. Chỉ trong vòng ba ngày, những đồ vật nàng cần đã được bọn họ mang tới đầy đủ. Hiện giờ chúng đang chất thành đống trong lều trại của nàng.
Nàng nhanh chống bắt tay vào làm việc. Tranh thủ từng tấc thời gian để hoàn thành chế phẩm của mình. Nàng không muốn mình trì độn mọi chuyện để đến khi phát sinh chuyện mới hối hận bản thân đã tốn quá nhiều thời gian. Huống chi súng bắn tỉa không phải nói tạo là tạo, không phải muốn chế là chế. Nàng tuy là nhà khoa học tham gia dự án của cỗ máy thời gian nhưng chưa từng thử dự án vũ khí quốc gia. Vì vậy thời gian càng bức thiết.
Cũng may nàng đã sớm nhờ cha cho hai ám vệ canh cửa lều trại phòng ngừa có ai quấy rầy. Đặc biệt là Trần Trứ Mai! Nếu không nàng đã sớm phát điên muốn chém người.
Năm tháng. Nàng dùng năm tháng cố hết sức dùng những đồ vật cổ đại tạo ra súng bắn tỉa. Các bộ phận kĩ thuật công nghệ bị nàng thay thế bằng những chất liệu khác. Lược bỏ đi rất nhiều chi tiết, lại phải nung nóng, rèn sắt, tạo kính, vân vân khiến thân thể và thần kinh nàng căng thẳng đến mệt nhoài mới hoàn thành được cây súng bắn tỉa này.
Súng bắn tỉa khác với súng thường. Bởi vì nó cần phải có đủ lực thúc đẩy để bắn ở một vị trí thật xa, kèm theo đó là nòng súng rất dài. Vì điểm này mà Tiết Châu tốn không ít công sức. Tiếp đến là kính bắn tỉa. Muốn tạo ra loại kính này thì nàng phải dựa theo cách đơn giản nhất để chế tạo kính của ống nhòm mà làm, sau đó mới tỉ mỉ lấy kim châm khắc lên hồng tâm. Hai thứ quan trong trọng nhất này nàng phải tiêu tốn đến ba tháng! Hai tháng còn lại dùng để giảm bớt âm thanh do súng phát ra, lắp ráp hoàn chỉnh súng và chế thêm một cái ống nhòm nữa. Bất quá ống nhòm và súng có chút còng kềnh.
Phần cuối cùng chính là… chế đạn! Nếu lúc trước nàng chế súng không nghĩ tới phương diện này là vì không muốn đả thương người quá nặng. Nhưng bây giờ thì khác. Một cây súng cần phải có viên đạn của chính mình mới có thể xé gió giết người!
Sau khi làm xong tất thảy, Tiết Châu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng kèn kêu “tu tu” làm nàng thất thần.
Nàng biết tiếng kèn này, âm thanh “tu tu” trầm thấp chính là âm thanh của tử thần, âm thanh cho sự tàn khốc.
Chiến tranh bắt đầu rồi___

Không suy nghĩ nhiều, nàng cấp tốc ôm hai thứ mình vừa tạo ra được chạy ra ngoài. Vừa vặn gặp được hai ám vệ đang đứng trước trại bảo vệ an toàn của nàng.
– Cha ta đâu?
– Tiểu thư… – Hai ám vệ kinh ngạc nhìn nàng. Nhưng cái gì cũng không nói.
– Ta hỏi lại lần nữa. Cha ta đâu? – Nàng nâng cao giọng hỏi lại. Trong lòng nàng không hiểu sao có một tia bất an le lói. Trái tim như nhảy loạn lên.
Nàng rqats tin tưởng giác quan thứ sáu của mình. Trong mấy lần tham gia dự án khó khăn trước nàng cũng nhờ dự cảm mà hoàn thành được khá nhiều chỗ khuất mắc. Vì vậy bây giờ nàng mới cảm thấy sợ hãi.
– Vương gia… đang ở trên tiền tuyến. – Một ám vệ quỳ xuống đáp. Hắn không biết vì sao nàng lại lộ ra biểu tình lo lắng như thế.
Tiết Châu hít một hơi thật sâu. Tiếp trấn tĩnh:
– Nói cho ta biết chi tiết về quân đội cha thống lĩnh xuất trận.
Ám vệ thứ hai có chút chần chừ nhưng cuối cũng vẫn quỳ xuống trả lời:
– Vương gia dẫn theo đội cung tiễn, bộ binh tổng cộng hai vạn quân. Theo sau còn có đội thích khách do Nhất Minh tiên sinh thống lĩnh. Bọn họ có hơn một trăm người.
Quá ít! Đây là ý nghĩ đầu tiên của nàng. Hơn hai vạn người làm sao địch lại triều đình? Nàng biết đây là trận đầu. Là trận đấu tinh thần của người người. Nếu trận này thua, chúng ta tức thua triệt để! Trận này thắng, chúng ta mới có cơ hội. Cho nên bọn hắn… không thể không xuất trận, dáy lên khí thế của binh sĩ…
Tiết Châu không nói nữa, ánh mắt tập trung nhìn xung quanh. Bỗng nàng phát hiện trên một cái cổ thụ to lớn gần đó có một cái nhà gỗ lớn bằng cái lều trại của nàng. Các nhánh cây rậm rạp thành công che lấp đi tầm nhìn chính diện từ dưới núi, thuận tiện ẩn thân cho nhà gỗ.
Nàng khẽ cười. Không ngờ ám vệ đúng là biết chọn, tốc độ làm nhà thật nhanh. Thật vừa ý nàng a.
Hai ám vệ đang quỳ trên mặt đất chỉ nghe vù một cái, thân thể của nàng đã không còn ở trước mặt bọn hắn mà nhanh nhẹn xách mấy thứ còng kềnh leo lên thang dây hòng trèo lên nhà gỗ.
Bọn hắn hốt hoảng, vọt ngay tới bên dưới thang. Nếu lỡ như nàng thất thủ rơi xuống thì bọn hắn còn kịp ứng phó a.
Một mạch trèo thẳng lên nhà gỗ, nàng đặt chân lên “hành lang” bằng gỗ tốt, không chút do dự tìm chỗ thích hợp đặt súng bắn tỉa cuống. Một chân khuỵu xuống, mắt đặt vào kính ngắm.

Thông qua kính, chiến trường ở xa làm nàng nhìn thấy rõ ràng. Nàng không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Trên chiến trường rất nhiều người chết. Nàng thấy rõ Kiện Minh không ngừng ở trên lưng ngựa lộng đao. Máu tươi dính trên mặt hắn càng làm hắn thêm âm trầm.
Bên cạnh hắn còn có Nhất Minh. Y đồng thời cưỡi ngựa song song với hắn. Trường giáo trong tay không ngừng lay động. Trên moi y là nụ cười khiến lòng người run rẩy.
Hai người bọn họ một đường song tới phía trước không sợ gì cả. Ở phía sau thích khách và ám vệ không ngừng hỗ trợ bọn họ. Nhưng nàng nhìn thấy rõ ràng… quân địch đông như kiến. Căn bản vượt xa con số hai vạn rất nhiều!
Nàng cắn môi nhìn bọn người Kiện Minh bị vay khốn. Nếu như bọn họ xảy ra chuyện gì thì… Không! Nàng sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra!
Tiết Châu lập tức chuyển đầu súng về phía quân giặc. Nàng thấy có một lão nhân đứng ở trên thành luỹ nhàn nhã nhìn xuống phía dưới. Đây chắc hẳn là thống lĩnh bên bọn họ đi?
Tuy rằng nàng không muố giết người nhưng nếu trong thời kì loạn lạc này tay không dính máu thì làm sao bảo vệ người thân? Có đôi khi ngươi biết đó là sai nhưng người lại cố chấp làm vì ngươi còn có thứ quan trọng cần bảo vệ. Cho nên, dù tay nhuốm máu, dù mang tội nghiệt ngươi vẫn sẽ tiếp tục làm! Có đôi khi muốn được này thì phải trả giá. Tiết Châu biết điều đó. Vì vậy, cái giá phải trả cho sự bảo vệ chính là tội danh sẽ theo nàng suốt cả cuộc đời. Tội danh___ giết người…
Lặng lẽ lên nòng, hít sâu một hơi, bàn tay run rẩy dần dần siết chặt còi súng. Nàng nghe tiếng tim mình mạnh mẽ đập nhanh nói lên tâm tình sợ hãi của mình.
“Pằng”
Một tiếng động chói tai làm toàn bộ lều trại đều giật mình. Bọn họ mờ mịt nhìn trời. Sấm sét sao? Chẳng lẽ trời mưa?
Bất quá vì khẩu súng đã được giảm thanh nên chỉ có doanh trại mới có thể nghe được còn trên chiến trường không liệt xa như vậy thì nào có ai nghe tới. Chỉ có âm thanh xé gió rít gào của một viên đạn đang băng băng lao đến…
Nàng bắn… Nàng đã bóp còi! Sau khi nàng bóp còi không lâu nàng gương mặt đầy thống khổ nhìn người nam nhân mình nhắm tới bị máu tươi phun ra, thân thể như một con diêu đứt dây ngã xuống mặt đất. Nàng… lần đầu tiên giết người…

Bọn người Kiện Minh ngơ ngát nhìn binh sĩ địch nhân trở nên rối loạn. Hình như có gì đó doạ sợ bọn họ. Lúc này bỗng có một binh sĩ nhỏ giọng nói với người khác:
– Thống lĩnh đại nhân… chết rồi!
Mảnh hỗn độn càng lưc càng loạn. Có người sắc mặt trắng bệch, sỡ hãi buông vũ khí đầu hàng. Có người run rẩy lúng túng không biết làm gì cả giống như chờ người ta đến giết.
Mâu quang của Kiện Minh chợt loé, Hắn giơ cao đao lên hét:
– Công thành!!!
Lập tức, các bịh sĩ hừng hực khí thế, lớn giọng hô:
– Công thành!!!
Nhất thời trên chiến trường từng mảng từng mảng huyết nhục mơ hồ, trên đất đâu đâu cũng là máu. Nhiều đến độ khiến người ta lầm tưởng đây thật sự là đất đỏ thật sự…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.