Bạn đang đọc Cha Vương Gia Tuổi 20: Chương 39
Lều trướng của nàng ngoài ý muốn lại ngay sát bên cạnh lều của Kiện Minh. Thật ra, hắn sắp xếp như vậy là vì muốn tiết kiệm chút thời gian để có thể gặp nàng mỗi ngày và thuận tiện chăm sóc nàng.
Nhưng hắn lại quên mất một người. Đó chính là Nhất Minh! Y làm sao có thể để cho tên thối vương gia này tranh thủ tình cảm. Cho dù nàng và hắn có tư tình thì như thế nào? Nàng cũng chưa từng cự tuyệt y a. Vậy xem ra y vẫn sẽ là một trong hai ứng cử viên sáng giá chứ hả? Không phải sao?
…Uy! Nhất Minh, ngươi có chắc là nàng không từ chối ngươi chứ không phải là quên từ chối chứ?
Vì vậy, sau một hồi cãi vã, đánh nhau đến gà bay chó sủa, ba cái lều trướng to chính thức hoa hoa lệ lệ đặc cạnh nhau như chơi xếp hình. À… tất nhiên lều của Tiết Châu vẫn ở giữa lề của hai người.
Ngươi hỏi tại sao nàng không can thiệp? Uy! Ngươi không nhớ súng của nàng đã bị “hất hủi” sao? Vả lại, nếu nàng phản đối, bọn hắn sẽ đồng ý sao? Cho nên, mấy vấn đề này, sau này không cần hỏi nữa.
———————–
Tiết Châu ngơ ngẩn ngồi trong lều trại. Thật ra nàng rất lo lắng cho Kiện Minh. Hắn cầm quân phản loạn, như vậy là tội chết không thể ngờ. Nhưng rốt cuộc tại sao sự việc lại thành ra như thế này nàng vẫn chưa nhận được bất kì câu trả lời nào.
Thở dài. Đêm. Gió nhẹ nhàng thổi vào bên trong lều trướng. Hơi lạnh phả vào khuôn mặt gầy gầy của nàng như nhắc nhở nàng nhớ về cái gì đó. Đột nhiên nàng mỉm cười, hai mắt sáng lên như hai cái đèn xe.
Nàng là nhà bác học của thế kỷ hai mươi mốt. Điều đó có nghĩa là gì ngươi biết không? Nghĩa là nàng có tri thức khoa học hỗ trợ, có thể tuỳ ý phát minh ra bất kì thứ gì miễn có đủ nguyên liệu. Nếu nàng đã không có võ công, không có sức lực trên chiến trường vậy thì sao nàng không ở phía xa giúp hắn? Nàng không cần phải cầm cung tiễn ra giết giặc, không cần phải đứng ở khoảng cách khá gần bắn cung như những người lính khác mà chỉ cần chế ra một cái súng ngắm là được! Khoảng cách xa, uy lực mạnh thì có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.
Đôi mắt to tròn đầy giảo hoạt khẽ đảo một vòng, trong đầu tiếp tục le lói cái ý tưởng gì đó. Nàng nhoẻn miệng cười ranh mãnh, bắt đầy ngồi xuống bàn lấy giấy bút ra viết một hàng chữ to trên tò giấy: “Đang bận, cấm làm phiền” xong rồi ra treo trước lều trại. Lúc này nàng mới an tâm, thoải mái bắt đầu ghi ghi vẽ vẽ mấy ý tưởng của mình.
Bên ngoài….
Kiện Minh và Nhất Minh mới từ cuộc bàn luận với các tướng ra không khỏi hớn hở đi về phía cái lều chính giữa tìm nàng. Thật ngoài ý muốn bọn họ phát hiện nàng thế nhưng dán ngay tờ giấy trước cửa tuyên bố: “Đang bận, cấm làm phiền”.
– ….
Tâm tình tốt của bọn hắn nháy mắt bị phá huỷ. Không cần nói cũng biết nàng lại tiếp tục đi chế tạo mấy cái đồ vật kì quái kia. Các ngươi hỏi tại sao không xông vào à? Uy! Ngươi có gan xong vào rồi để cho nàng hành hạ ngươi một tháng đi.
Thật ra nếu gọi là hành hạ theo phương thức đánh đập thì bọn Kiện Minh sẽ rất vui lòng phá huỷ cuộc chế tạo của nàng. Nhưng hình phạt của nàng thật không giống!
Các ngươi biết không? Hồi xưa lúc Kiện Minh còn là tiểu đồng mười ba tuổi đầy ngây ngô làm trái ý nàng, xông vào cuộc thí nghiệm của nàng thì…. Tiểu oa nhi tám tuổi đó cư nhiên bắt trói hắn bỏ lên cái thứ mà nàng gọi là đu quay siêu tốc! Sau đó… sau đó hắn choáng váng cả đầu ốc, cổ họng không ngừng buồn nôn. Cái thứ đu quay siêu tốc kia cứ xoay vòng tròn, xoay nhanh đến nỗi hắn không thấy được gì cả! Chỉ nghe bên tai mình không ngừng có tiếng bình phẩm của nàng: “Wow wow wow~ Thật nhanh! Thật chóng mặt! Cha trẻ à, ngươi có thấy li kì hấp dẫn không? Ha ha ha.” Đó là tiếng cười man rợ ám ảnh cả đời hắn!
Lại nói đến Nhất Minh, y chỉ có thể mắng một câu: Nàng quá vô sỉ! Y đỡ hơn Kiện Minh rằng đến hai mươi tuổi… à… cũng tức là mấy tháng trước, khi y ngu muội bị vẻ ngoài hiền lành, trong sáng cử nàng đánh lừa thị giác đã đi theo vết xe đổ của Kiện Minh xông vào phòng nàng khi nàng đang làm thí nghiệm. Nhưng y không nhận được hình phạt đu quay siêu tốc kia mà là hình phạt cực kì tàn nhẫn: Nghe chuyện cổ tích, lông chim hầu hạ! Khụ… đây là cái tên nàng đặt ra, đừng đưa ánh mắt khinh bỉ đấy nhìn y. Tóm tắt nội tình của ngày đó là y bị trói bởi năm cộng dây thừng. Hài và tất bị lột sạch. Nàng ngồi trước mặt hắn với khuôn mặt cực kì nghiêm túc. Kế bên nàng là một nữ tì nhu thuận cầm cái lông chim trắng phau phau gãi lòng bàn chân y khiến y cười ngoác miệng đến tận mang tai thậm chí còn chảy cả nước mắt! Bên tai lại văng vẳng tiếng nàng: “Nhất Minh, ngươi biết không? Sau khi cô Tấm bị mẹ con Cám hãm hại mấy lần thì rốt cuộc ông trời cũng sáng mắt! Thương cảm trước số phận của nàng, ông đã cho nàng tá thi hoàn hồn. Sau khi Tấm tá thi hoàn hồn, Tấm phát hiện ra mình sở hữu dung mạo phi thường xinh đẹp. Đó là một vị công tử ngọc thụ lâm phong Σ( ̄y ̄;), chân dài như người mẫu model, da trắng như sửa tắm ngọc trai En – chen – tơ ( ⊙︿⊙), tóc đen như mè đen, mắt to tròn như hai hòn bi ve, mũi cao như chú bé Pinochio ( ・◇・)?, miệng nhỏ chúm chím như chim sẻ. Tấm cả kinh, hoàng tử cả kinh! Sau đó… sau đó… Tấm và hoàng tử lưỡng tình tương duyệt, sống với nhau hạnh phúc hết đời. Cám vì không cam lòng nên chạy qua Thái Lan chuyển giới hòng cướ hoàng tử (゚Д ゚ ). Nhưng Cám vẫn không có được tâm của hoàng tử bèn buồn bã. Rồi Cám thấy được tình yêu đích thực của đời mình! Cám cùng với quan cận thần của hoàng tử kết thành phu phu, sống đời sống thật hạnh phúc ( ⊙△⊙). Nhất Minh, câu chuyện thật cảm động phải không? Ngươi khóc sao? Ta biết mà.”
Các người đang tự hỏi tại sao có võ công mà không thoát ra sao?
Kiện Minh, Nhất Minh: nữ nhân các ngươi yêu thương đang dùng ánh mắt đầy nước, đáng thương hề hề nhìn ngươi ngươi có chịu nổi không?
Shizu: Vậy các ngươi kế tiếp làm gì?
Hai vị Minh: Tất nhiên là buông vũ khí đầu hàng. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! ( = v =+ )
Shizu: si phu, xin hãy nhận đệ tử một lạy! 人( ̄ω ̄;)
Khoảng thời gian kinh hoàng đó để lại trong lòng người nỗi ám ảnh không nguôi. Ai đã từng trải qua nỗi thống khổ ấy sẽ không muốn tiếp tục trải qua lần nào nữa. Cho nên hai người đành lủi thủi về lều của mình.
————————–
Sau mấy hôm liền không ăn không uống, miệt mài làm việc. Cuối cùng Tiết Châu cũng ra khỏi chiếc lều của mình. Nàng hai mắt sáng như đèn pha chạy ngay đến chôc Kiện Minh quăng xuống cho hắn một tờ danh sách dài những nguyên liệu của súng bắn tỉa. Đắc ý bảo hắn chuẩn bị cho nàng.
Kiện Minh còn có thể làm gì khác hơn ngoài gậy đầu đồng ý?
Sau đó nàng lại tiếp tục thảy xuống cho hắn một bức hoạ, ánh mắt phi thường mong chờ cùng uy hiếp không cho cự tuyệt nói:
– Cha, ngươi tìm người xây cho ta một cái nhà bằng gỗ trên cây. Kiểu dáng, kích cỡ trước, sau, hai bên, ta đều ghi và vẽ rõ ra trên giấy. Phải làm thật cẩn thận đấy nhé.
Hắn mấp máy môi như muốn nói gì đó nhưng lại bị câu nói nhẹ nhàng của nàng doạ cho sắc mặt trắng bệch:
– Sao? Ngươi muốn chơi đu quay siêu tốc sao? Ta sẽ chế liền a.
– Ha ha, không cần, không cần. Ta sẽ sai ám vệ đi làm theo yêu cầu của con ngay. – Hắn méo miệng nặn ra nụ cười. Thật ra hắn muốn nói trong hoàn cảnh này không tiện lắm nhưng hắn không muốn thấy nàng thất vọng chút nào. Vậy thì đành phải uỷ khuất cho ám vệ làm cho nàng vậy. Dù sao ngoài hắn và cái tên bám dai như đỉa kia thì cũng chỉ có những ám vệ và nô bộc trong phủ là thương nàng nhất. Ai bảo vương phủ bọn họ có một hòn ngọc nghịch ngợm chứ. ┐(´~`)┌
Sau khi nhận được đáp án mình mong muốn. Mỗ nữ chạy vọt về phía lều bếp ăn cơm đầy vui vẻ.
Mỗ nữ hưng phấn: I am tẹt – răng. Do you want to try? (☝ ՞ਊ ՞)☝