Bạn đang đọc Cha Vương Gia Tuổi 20: Chương 38
Tiết Châu trợn trừng mắt nhìn nữ tử trước mặt mình. Nàng ta không những trực tiếp xem nhẹ ánh mắt không mấy thiện cảm của nàng mà còn mỉm cười dịu dàng, đầy thân thiết hỏi:
– Ai nha, tiểu Châu à, ngươi có đói không? Nữ tử mới lớn nên ăn nhiều thứ tốt một chút. Ở đây ta đã cố tình chuẩn bị cho ngươi canh cá rồi này.
– …..
Nàng đen mặt. Được rồi, vì đại cuộc, vì cha, nàng nhẫn! Các ngươi muốn biết chuyện gì xảy ra sao? Vậy thì hãy quay lại vài phút trước:
[ Ngày đêm thúc ngựa chạy đi. Không ngừng nghỉ một phút nào mà gấp rút lên đường (tất nhiên đôi lúc sẽ ăn uống một chút). Một tháng sau, các nàng cũng đến chỗ đội quân của Kiện Minh. Điều làm nàng ngạc nhiên nhất là chỗ này cư nhiên ở trên một ngọn núi dốc nằm ở phía Tây kinh thành. Thậm chí có thể nhìn ra ngọn núi này bị cây cối bao phủ thành một cái lồng. Nhìn ngọn núi này to lớn, nàng có thể chắc chắn rằng trên núi này ắt hẳn sẽ có dã thú!
Đang đánh giá nơi ở mới của mình, một tiếng gọi đã thành công làm nàng dựng đứng lông:
– Minh ca ca~ Cuối cùng huynh cũng tới rồi. Ta, phụ thân và mấy vị quan quân đã chờ ở nơi này một tháng. Làm ta cứ sợ huynh xảy ra chuyện gì.
Nàng ta vừa nũng nịu vừa nắm lấy cánh tay của Kiện Minh lắc lắc. Nhìn thế nào cũng không giống nam nữ có quan hệ bình thường a!
Kiện Minh liếc nhìn nàng. Thấy sắc mặt nàng đen xuống một nửa thì vội vàng rút tay ra. Chỉ ném một câu “đa tạ” với nàng ta rồi hướng Tiết Châu giải thích:
– Tiết Châu, đây là Trần tiểu thư, Trần Trứ Mai. Là nữ nhi của Trần thừa tướng.
Nàng khẽ gật đầu xem như đã biết. Song, ánh mắt càng lợi hại đánh giá Trần Trứ Mai. Nàng ta có dáng gầy gầy tiêu chuẩn của một vị tiểu thư. Khuôn mặt cũng thuộc hàng mỹ nhân, mắt to, chỉ có điều môi hơi lớn hơn tỉ lệ chuẩn một chút, còn làn da… không đến nỗi đen đâu nhỉ? Nhìn nàng ta một hồi, cuối cùng nàng cũng đoán ra được nàng ta bao nhiêu tuổi. Khụ… chắc là… mười tám đi?
– Oa! Đây là nữ nhi của huynh, Thiên Bảo quận chúa sao? – Trần Trứ Mai mikr cười đầy thân thiện: – Xin chào, ta là Trần Trứ Mai.
Nàng run rẩy khoé miệng. Nhờ, tại sao nàng lại có cảm giác như nàng ta dùng ánh mắt mẹ hiền nhìn nàng thế? Lão nương không phải là nhữ nhi của ngươi, ok? Lão nương chỉ nhỏ hơn ngươi ba tuổi!
Vì có chân lý: muốn bước vào nhà chồng phải qua ải con chồng. Trần Trứ Mai cứ như oan hồn đeo bám lấy nàng nhằm lấy lòng. Đừng đùa a! Đây chính là Thiên Bảo quận chúa, là hòn ngọc quý trong tay Minh ca ca đó. Không lấy lòng ngay bây giờ thì lấy lòng lúc nào a?]
Khụ… vì vậy, mới dẫn đến cục diện này. Kiện Minh và Nhất Minh đã đi bàn chính sự còn nàng… lại phải ngồi ở đây mặc cho Trần Trứ Mai bám lấy. Cmn! Các ngươi có thấy ai sẽ cho tình địch của mình một sắc mặt tốt chưa? Có ai thấy tình địch nhìn mình bằng ánh mắt mẹ hiền thì sẽ vui vẻ đón nhận chưa? Tất nhiên là không rồi!
Trong lúc Tiết Châu sắc mặt cực kì khó coi, bỗng có giọng nói truyền đến:
– Ai nha~ Đây không phải là đại tiểu thư của Trần thừa tướng sao?
Nàng nhíu mày đưa ánh mắt không mấy thiện cảm về phía đám người mới tới. Đó là một nhóm tiểu thư con nhà quan lại. Bọn người người ăn mặc sang trọng, tỉ mỉ, hoàn toàn đối lập với nàng lấy đơn giản, thoải mái làm chủ đạo. Nhìn thì cứ như nàng là nha hoàn. (=.=)
Trần Trứ Mai chào hỏi:
– Các vị tỷ muội hảo.
– Trần tỷ tỷ hảo. – Đám nữ tử kia lập tức đáp lại. Bọn họ nói rồi chuyển ánh mắt qua một nha hoàn đang ngồi dựa vào tường bên cạnh Trần Trứ Mai đang đứng. Ánh mắt mờ mịt.
Trần Trứ Mai dường như nhận ra điều bọn họ thắc mắc bèn nói:
– Đây là Thiên Bảo quận chúa.
– Quận chúa cát tường. – Chúng tiểu thư nghe xong liền nhún người thỉnh an.
Tiết Châu nhàm chán nhìn bọn họ một chút rồi phất phất tay tỏ ý “miễn lễ”. Song, đứng dậy đi ra khỏi lều.
– Tiểu Châu, ngươi đi đâu a? – Trần Trứ Mai đuổi theo, thân thiết hỏi.
– …. – Thân người của nàng hơi cứng lại. Cố gắng bình ổn tâm tình một chút rồi quay đầu lạnh lùng nói: – Trần tiểu thư, nơi này khi nào thì có tiểu Châu? Sau này đừng tự tự tiện tiện gọi tên của bổn quận chúa. Ngươi nên giống như những người khác gọi ta mộ tiếng “Thiên Bảo quận chúa” đi. Còn nữa, sau này đừng đi theo ta nữa.
Nói xong không đợi nàng ta trả lời bèn đi mất. Nàng không rảnh ở đây chơi trò lấy lòng với nàng ta. Nàng còn rất nhiều việc phải làm.
Trần Trứ Mai cắn môi, không cam lòng nhìn bóng lưng nàng. Chẳng lẽ khi nãy nàng ta làm sai gì sao? Cửa con chồng không qua thì làm sao bây giờ?
———————-
Tiết Châu vừa ra khỏi lều trướng đã thấy Kiện Minh đang đi tìm nàng. Thấy nàng xuất hiện, hắn vội đến gần:
– Tiết Châu, thì ra nàng ở đây. Đi nào, ta dẫn nàng đến lều trướng của nàng. – Nói rồi hắn nắm lấy tay nàng kéo đi.
Bàn tay ấm áp của hắn khiến cho tâm tình không tốt của nàng bình ổn trở lại. Cảm giác hạnh phúc từ lòng bàn tay truyền tới khiến nàng không khỏi nhoẻn miệng cười.
Nhất Minh ngồi trên nốc một cái lều cách đó không xa, thu tất cả vào mắt. Khuôn mặt y vẫn lạnh lùng như vậy nhưng ánh mắt của y chứa đầy đau đớn. Y không cam tâm nhìn nàng tay trong tay với người khác nhưng y cũng không cam tâm phá huỷ hạnh phúc của nàng. Vì vậy, y chỉ có thể thủ hộ, chỉ có thể lẳng lặng nhìn nàng từ xa.
Bỗng, có hắc y nhân đứng bên cạnh y. Hắn cúi đầu, cung kính hỏi:
– Chủ thượng, ngài thật sự muốn gia nhập quân của Nhiếp Chính vương, đối đầu với triều đình sao?
– Ngươi có dị nghị?
– Thưa, không. – Hắc y nhân lập tức trả lời. Hắn là được bọn huynh đệ giao phó sứ mệnh hỏi rõ ràng Nhất Minh. Không phải hắn có ý kiến mà là nếu Nhất Minh không tham gia vào chuyện này thì cũng chả có vấn đề gì. Triều đình lẫn Nhiếp Chính vương vẫn sẽ kiêng kị bọn họ, không dám động thủ. Chỉ cần nhắm mắt cũng đủ biết chủ thượng của bọn họ là vì một người.
Hắn đưa mắt nhìn Tiết Châu đang tay trong tay với Kiện Minh. Bọn họ trải qua rất nhiều chuyện, thấy qua rất nhiều loại chuyện thế gian cho nên vừa nhìn một chút là biết nàng với cha của mình có vấn đề.
Hắn nhìn Nhất Minh. Y vẫn lặng im nhìn như vậy. Khuôn mặt không biểu tình nhưng hắn biết y thương tâm. Lần đầu tiên chủ thượng yêu lại là yêu từ cái nhìn đầu tiên, không ngờ lại trúng một quận chúa. Đã vậy vị quận chúa này tính tình kì quái, thích làm ra mấy thứ quái dị. Điều khổ sở nhất là… nàng thế nhưng có tình cảm với cha của mình…
– Đáng sao? – Hắn nhỏ giọng hỏi. Phải biết, nếu trải qua trận chiến tranh giành ngôi vị này, tổ chức sát thủ của bọn họ sẽ phải mất đi không ít người.
Tuy rằng hắn đã nói rất nhỏ nhưng Nhất Minh là người luyện võ, thính lực dũ nhiên tốt. Y chỉ cười khẩy một cái rồi nói, tựa như đang trả lời mà cũng tựa như tự nói với mình:
– Khi nào ngươi gặp được người làm ngươi động tâm thì ngươi sẽ hiểu. Dù nàng thân phận là gì, dù nàng có ra sao, dù nàng động tâm với người khác, ngươi vẫn không thể không quan tâm nàng. Điều ngươi muốn làm sẽ chỉ có hai thứ: thủ hộ nàng, làm cho nàng có cuộc sống hạnh phúc. Cho nên, đối với ta mà nói, không có gì đáng hay không đáng. Chỉ cần là vì nàng, ta sẵn sàng cho đi tất thảy.
– … – Hắc y nhân cúi thấp đầu như nói mình đã biết. Hắn không muốn làm chủ thượng thêm thương tâm nữa. Vì thế chỉ im lặng đứng bên cạnh ngài như an ủi.
Con người là sinh vật rất kì quái. Nhiều lúc buồn tủi chỉ muốn có người bên cạnh an ủi. Nhưng khi có người bên cạnh rồi lại không muốn người đó nói gì cả. Chỉ cần đứng đó, chỉ cần im lặng kế bên mình, để mình cảm nhận được mình còn có người quan tâm, còn có người bên cạnh chăm sóc thì trong lòng đã cảm thấy được an ủi.
Ánh chiều tà kéo dài bóng của hai người. Màu vàng cam hắt lên khuôn mặt lạnh lùng cùng quần áo đến truyền của họ mang một vẻ thê lương, cô độc…