Bạn đang đọc Cha Vương Gia Tuổi 20: Chương 37
Không khí có chút gượng gạo. Kiện Minh dường như cũng không có ý định buông Tiết Châu khiến nàng cảm thấy càng ngượng ngùng. Nội tâm không ngừng gào thét: cha! Ngươi như thế nào lại đột ngột như vậy hôn a? Không thể đóng của rồi mới thủ thỉ sao? Khụ… Khụ… Ý nàng là tìm không gian thích hợp một chút đó mà. Các người không nên có suy nghĩ gì đen tối với lời nói đầy trong sáng của tiểu nữ.
Sau một hồi chờ đợi, mỗ nữ bắt đầu sốt sắn. Oa! Sao bây giờ còn chưa chịu buông? Không thấy người của ngươi đã trợn lồi con mắt rồi sao? Mau mau buông a.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt quá nồng nhiệt của nàng, Kiện Minh dần bình ổn thân thể, bàn tay đang đặt trên eo nàng cũng thoái lui. Hắng giọng một cái để phá vỡ không khí quỷ dị này, hắn bắt đầu hạ lệnh:
– Tất cả các ngươi triệu tập tất cả ám vệ, mang theo tất cả lương thực cùng tiền bạc. Chúng ta lập tức xuất phát đến doanh trại!
– Dạ. – Mặc dù ai cũng đáp lời một cách vô thức nhưng phải đợi đến tận một phút để não bộ tiếp thu mới bắt đầu thực hiện mệnh lệnh. Trời a! Loạn, loạn hết rồi!
Đợi sau khi tất cả mọi người đều đi hết, Tiết Châu mới hai tay chóng hong, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ phừng phừng. Miệng nhỏ không ngừng trách mốc cùng lên án:
– Cha! Sao ngươi lại làm vậy? Ngươi… ngươi có biết làm vậy mọi người sẽ nghĩ như thế nào không? Đây là… loạn… loạn…
Nói đến chữ “loạn” cả nửa ngày, nàng vẫn không thể nào phun ra thêm chữ “luân” được. Tổng cảm giác hình như nàng đang tự bán mình. Nhưng không nói thì không được. Thật sự chuyện này hình như đi hơi xa rồi a.
Không đợi nàng nói tiếp chữ kia, Kiện Minh đã đánh gãy. Hắn nhướng mày, khoá miệng tựa tiếu phi tiếu nhếch lên:
– Nàng là con của ta? Thật sự?
Vỏn vẹn bảy chữ thành công làm cho nàng cứng đờ người. WTF? Đây không phải là câu hỏi mà giống như câu nói: “ta đã vạch trần bí mật của ngươi” vậy? Nhưng là người thức thời, tất nhiên nàng sẽ không ngu ngốc hỏi ngược lại mấy câu như: “sao cha lại hỏi vậy?” hay “ý cha là gì?”.
– Ngươi biết từ lúc trước tại sao không vạch trần ta? – Khi hỏi câu hỏi này nàng cực kì nghiêm túc. Hắn Là Nhiếp Chính vương của Thánh An quốc tự nhiên là thông minh. Nếu nói lúc hắn mười tuổi nghĩ nàng là do hắn sinh ra thật thì bất quá cũng chỉ là suy nghĩ non nớt một tiểu hài tử thôi nhưng bây giờ hắn đã trưởng thành. Đánh chết nàng cũng không tin hắn vẫn còn tin như thế. Từ đó kết luận, không phải Kiện Minh tin tưởng mà là hắn không muốn vạch trần!
Kiện Minh sờ sờ mũi nàng. Thanh âm trầm trầm nói ra toàn bộ đáp án:
– Từ lần đầu tiên gặp nàng, ta đã biết nàng không phải do ta sinh. Đuổi nàng, nàng lại không chịu. Chấp nhất đưa ra lý luận khiến cho người khác tin tưởng nàng là nữ nhi của ta. Kết luận hoàn hảo không tì vết nhưng lại đầy sơ hở. Một tiểu oa nhi năm tuổi có thể nói ra nhưng lời đó sao? Vì vậy ta để nàng ở trong phủ thêm vài ngày xem nàng có hành động gì nhưng tựa hồ ta đã phán đoán sai. – Hắn ngừng lại một chút. Thoả mãn nhìn ánh mắt có chút mờ mịt của nàng nhìn chăm chú, hắn mới tiếp tục thành thật khai báo: – Ta nhận ra nàng dường như không hề có âm mưu gì khác ngoài ăn vạ vương phủ. Thậm chí còn phát hiện nàng tính khí quái gở lại vô sỉ không chê vào đâu được. Nếu để nàng ra khỏi Nhiếp Chính vương phủ thì thanh danh của ta liệu có còn tới bây giờ không?
Tiết Châu sau khi nghe xong đột nhiên có chút vi diệu. Ngao! Chẳng lẽ nàng biểu hiện tuyệt kĩ mặt dày lộ liễu như thế sao? Ế? Hình như đó không phải là trọng tâm. Quan trọng là… nàng không ngờ trong mắt hắn hình tượng của nàng lại nát bét đến như thế. Ô ô ô… có lộn không vậy? Nam nhân mình thích lại có suy nghĩ như vậy thì em gái nàng đây phải chịu đả kích đến mức nào?
Hắn nhìn nàng thất thần, khoé miệng không tự giác lại cong lên. Nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tai nàng khuyên nhủ:
– Đừng suy nghĩ nhiều nữa. Chúng ta đi thôi. Khẳng định lát nữa quan binh sẽ đuổi tới đây. Đến lúc đó thì khá phiền hà.
Nàng ngu ngơ gật gật đầu, sau khi bị hắn kéo đi mới choàng tỉnh. Lạy hồn, nàng vừa mới tưởng tượng ra bức tượng khắc hình nàng trong lòng hắn bị gió thổi cuốn đi, cuốn xa, cuốn bay và bay mãi méo có quay về nữa… 〜( ̄▽ ̄〜)
F*ck! Nàng đột nhiên cảm thấy mình là một cô gái nhỏ đáng thương, ông trời vì ghen tị nhan sắc của nàng nên mới hãm hại nàng như thế. Quả là âm hiểm! (゚Д ゚ )
———————–
Kiện Minh mang theo Tiết Châu và một đội quân ám vệ thúc ngựa chạy nhanh đến căn cứ mà hắn đã chuẩn bị tốt từ trước lại ngoài ý muốn nhìn thấy Nhất Minh cùng với sát thủ của y đợi sẵn ở đấy.
Hắn cho ngựa dừng lại, chậm rãi cho ngựa đi từ từ đến trước mặt y:
– Ngươi muốn gì?
Nhất Minh không nhìn đến biểu cảm lạnh như băng của hắn. Y cứ như vậy chăm chăm nhìn nàng đang ngồi chung một con ngựa với hắn. Không những vậy còn được hắn ôm vào trong ngực bảo hộ. Tim y lập tức có gì đó nhói lên nhưng rất nhanh cảm xúc đã bị che phủ bởi vẻ cà lơ phất phơ của hắn:
– Ta a? Ta là đến đầu nhập quân nga. Ta muốn sau này tổ chức sát thủ của ta không cần phải sợ triều đình truy đuổi nữa~ Hắc hắc.
Kiện Minh trào phúng. Một cái cớ chỉ lừa được nữ tử không am hiểu triều đình. Sợ bị truy đuổi? Tức cười! Tổ chức ám sát của y ngay cả triều đình còn kiêng kị huống chi phát binh truy đuổi? Bất quá, nếu như y đã có lòng hắn cũng không dại gì từ chối. Thời buổi này đúng là cần thực lực cử đám sát thủ kia.
Nhẹ nhàng phun ra hai chữ “tuỳ ngươi”. Hắn không nói gì thêm liền thúc ngựa chạy đi. Đoàn âm vệ phía sau hắn cũng đi theo
Nhất Minh thấy thế cũng thúc ngựa, kéo theo quân đoàn sát thủ cũng phi a phi. Y sánh bước với hắn. Y vẫn tiếp tục mang bộ dáng nhiễn đầy bụi đời mà ý ới gọi Tiết Châu:
– Tiết Châu ới ời ơi~ Qua đây cưỡi ngựa với ta nè. Cưỡi bên này ngựa không sốc nảy, phi thường dễ chịu a
~ Nàng lập tức quăng cho y một cái ánh nhìn đầy khinh bỉ. Ngươi cho là ta mù không thấy ngươi bị ngựa sốc đến độ ngồi mà như bay sao? Còn bày ra bộ dáng tởm lợn ấy làm gì? Nghe xong liền muốn nổi da gà.
– Cút! – Kiện Minh liếc mắt nhìn y. Đột nhiên hắn có cảm giác hối hận khi nhận lời y…
– Ấy ấy, không cần ngại. Ta sẽ tuyệt đối phi ngựa ôn nhu a. Nàng sẽ cảm thấy thoải mái, tận hưởng gió mát nga. – Y lơ đẹp người nào đó, tiếp tục đại sự tán tỉnh lão bà.
Lần này, Tiết Châu thật sự nhìn y bằng nữa con mắt. Ê ê, đại ca, ngươi không thấy trong lời nói của ngươi có mâu thuẩn sao? Phi ngựa ôn nhu bằng chậm chạp. Mà chậm chạp thì có thể hưởng thụ gió mát. Có biết logic là gì không hở? (¬_¬)
Thấy nàng không trả lời, y tiếp tục dùng ngữ khí làm nũng:
– Tiết Châu
~ Nàng thật sự nhịn không được nữa. Cmn! Một đại nam nhân cư nhiên chơi trò bán manh. Moá nó! Manh muốn trào máu hộng!
– Im ngay! – Nàng rống giận thét lên, không chút khách khí lấy ra AK47 phiên bảo teo nhỏ lúc nào cũng được nàng cất trong y phục ra: – Nếu không, lão nương liền bắn chết ngươi!
Nhất Minh cùng Kiện Minh méo miệng nhìn cây súng chỉ bằng nửa cánh tay người được nàng lôi ra từ… đùi! Có thể gọi đây là tiểu AK47. Không những vậy, bọn hắn còn có ấn tượng không thể phai mờ với đại AK47.
Nhiếp Chính vương cho biết: đấy là “thủ phạm” đã trộm dao, muỗng trong phủ của hắn.
Chủ thượng sát thủ tâm sự: đây là “thủ phạm” suýt chút nữa đem hạ thân của hắn làm cảnh.
Tổng kết chỉ có vài câu: Lực phóng ám khí của đồ vật này cực kì nhanh! Tốc độ quá nhanh ở khoảng cách nhất định sẽ gây thương tổn không thể xem thường a.
Khụ… vì tất cả những kí ức trên, hai người không chút khách khí nào hất văng cây súng của nàng. Tốt nhất nên cách li nàng xa mấy đồ vật quái gở đó xa một chút.
Tiết Châu trơ mắt nhìn tiểu Ak47 bị “hất hủi”. Nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi:
– Các ngươi thật quá đáng! Sao lại hất tiểu AK của ta?
Sau đó, tiếp tục lấy thêm hai cây súng lục, khuôn mặt tràn đầy thách thức:
– Lão nương không tin không bắn được các ngươi!
Vì thế bèn “vèo vèo” thêm hai cái nữa, súng lục song sinh đồng chí đã oanh liệt hi sinh. Trong lòng nàng gào khóc. Ngao! Súng của nàng a! Tuy rằng không có đạn dược gì ở trỏng nhưng có mấy cây kim nàng trộm từ đám thiếp thân của cha về a. Lại còn cất công chế tạo nữa. Các ngươi không thấy lão nương cầm súng chỉa trời trông rất dũng mãng, rất khí phách, rất quyến rũ sao? Ô ô ô…
Cho nên, tiểu nữ nào đó bị khi dễ lập tức phát hoả. Giận!
Thấy nàng mặt hầm hầm, bọn hắn cũng không tiêos tục nói chuyện nữa. Phải biết núi nhỏ nổi giận thì phải đó nó phun trào. Phụ không được thì sẽ đợi đến khi ngươi tới gần nó sẽ phụt vào mặt ngươi a. Dù sao nhiệm vụ tách nàng khỏi đám đồ vật dị hợm kia cũng đã thành công, cho nên bọn hắn thành thành thật thật làm một mỹ nam an tĩnh.
————————-
Cứ như vậy bọn họ một mạch phi tới doanh trại, một mạch tìm cách xoa dịu mỗ nữ nào đó đang lồng ngự tức đến phập phồng.
Mỗ nữ tỏ vẻ: Hứ! Lãi nương không thèm để ý tới các ngươi.
Mà ngay lúc bọn họ vừa rời khỏi phạm vi kinh thành, bên trong kinh đô lập tức rối loạn. Tin tức Nhiếp Chính vương tham gia buôn bán thuốc phiện làm cho lòng dân hoang mang. Bọn họ thật sự choáng váng đầu óc, nửa tin nửa ngờ. Vương gia luôn anh minh, nhìn xa trông rộng, thật sự can hệ đến việc buôn bán á phiện? Còn Thiên Bảo quận chúa được tân hoàng sủng ái vô hạn bị chính cha ruột của mình – Nhiếp chính vương, bắt làm con tin, uy hiếp tín mạng? Bộ mặt thật của vương gia là như vậy sao?
Bên trên chỉ là suy luận của những vá tánh cơ cực. Có người nghe xong liền xung khí, mắng mỏ Nhiếp Chính vương còn không bằng cầm thú. Mặc khác, không ít bá tánh nghi ngờ triều đình điều tra chưa tường tận. Vương gia thương dân như con làm sao có thể làm ra loại chuyện ấy?
Chẳng mấy chốc chia làm ba phe. Một phe mắng mở Kiện Minh, một phe bảo vệ thanh danh cho hắn, còn một phe thì ở thế trung lập.
Chỉ có các thế gia vọng tộc là tiếp xúc nhiều với mưu toan hiểm độc. Vừa nhìn là lờ mờ đoán ra chân tướng. Nhưng sự việc của Thiên Bảo quận chúa vẫn còn là dấu chấm hỏi lớn trong lòng bọn họ. Vì cái gì tân hoàng phải dụng tâm bảo hộ thanh danh nàng như thế? Vì cái gì một mực muốn “cứu” nàng rồi đón nàng vào cung? Thật sự khó hiểu.
Các lão quan tỏ vẻ: Bọn ta già cả, không theo kịp lối suy nghĩ của giới trẻ hiện nay.( ̄へ ̄)