Bạn đang đọc Cha Vương Gia Tuổi 20: Chương 30
Thân thể Tiết Châu chấn động. Kiện Minh như vậy mà nói ra những lời này. Thật khiến nàng tức chết. Nhưng nàng cũng không thể làm ngơ trước tánh mạng của người ở trấn này. Bây giờ phải làm sao đây? Phải chi nàng có pháp thuật như bọn người Tuyết Linh thì hay biết mấy… Khoan đã, bọn người Tuyết Linh… Ngân Nhi!? Đúng rồi! Thời điểm bây giờ, Ngân Nhi đã nhớ lại được hết thảy rồi. Như vậy có thể giúp nàng a.
Nàng mãnh mẽ giương mắt nhìn chằm chằm Kiện Minh, một lần nữa hỏi:
– Cha, người thật sự muốn cứu người dân ở đây? Không tin có yêu quái sao?
– Đúng vậy. – Hắn gậy đầu khẳng định.
Tiết Châu thở dài, hướng Nhất Minh hỏi:
– Nhất Minh, ngươi có đem theo bồ câu không?
– Có a. Ta định lát nữa đi thông tri với người ở Hắc sơn trang. – Hắn thản nhiên trả lời.
– Như vậy có thể cho ta mượn bồ cấu của ngươi sai bảo người của Hắc sơn trang làm chút chuyện không? – Nàng không vòng vo hỏi thẳng.
– Tất nhiên là được. – Nhất Minh mỉm cười.
Một lúc sau, sau khi ăn cơm xong, hắn đưa nàng đến một cái lồng chim. Bên trong con bồ câu đã ghim sẵn một ống đựng thư. Nàng không nghĩ nhiều mà lập tức hạ bút viết xuống: “Phái một người lập tức nhanh chóng đến Nhật Quang quốc hoàng cung tìm Nhị vương phi. Thỉnh nàng nhanh đến Vạt Ngân trấn ở Thánh An quốc có Tiết Châu gấp tìm.”
Viết xong, nàng lưu loát nhét thư vào trong ống rồi thả nó đi. Nhìn nó bây trên trời xanh mà lòng nàng thấp thỏm. Cầu nó bây nhanh, người của Hắc sơn trang đi nhanh một chút đến thông tri với Ngân Nhi. Nếu không… sẽ thật thảm…
Thật ra nàng không trách Kiện Minh vì thật ra cổ đại cũng giống như hiện đại. Hầu hết trong tiềm thức con người đều nghĩ yêu quái không hề tồn tại. Hắn cũng là một trong số đó. Nhưng thật sai lầm a. Vốn hắn không tin, giờ lại gặp cái sự tình này thật nan giải… Kiện Minh hắn cũng là nghĩ cho con dân đi? Vẫn là không trách được hắn…
Nàng sắc bén hướng Nhất Minh nghiêm túc phân phó:
– Nhất Minh, ta nghĩ nên bảo những người còn lại về trước.
Nói ra những lời này nàng cũng rất đắn đo. Có ai lại không muốn mình được nhiều người bảo vệ chứ? Nhưng nàng không muốn kéo theo người vô tội cùng chết. Bởi vậy mới đối với nhất Minh nói ra câu này.
– Tiết Châu, ngươi thật sự nghĩ có yêu quái sao? – Nhất Minh thật sâu nhìn nàng. Hắn tuy có chút hoài nghi nhưng không có bác bỏ suy nghĩ của nàng. Tuy nàng rất xảo trá nhưng làm việc gì cũng rất sắc bén cẩn thận. Nếu như không phải vạn nhất có lí do, nàng nhất định sẽ không nói ra những lời khiến người ta nghĩ đầu ốc không tỉnh táo như thế.
Nàng lẳng lặng gật gật đầu.
– Thật sự khó đối phó?
– Ta không dám bảo đảm gì. – Nàng bình tĩnh trả lời. Thật ra trong lòng nàng mồ hôi hột đã sớm đổ xuống như mưa nhưng nếu bây giờ nàng không thảnh tỉnh đầu ốc của mình để suy nghĩ thì còn ai có thể suy nghĩ đây?
Nhất Minh nhìn nàng thật lâu, cuối cùng vẫn nghe theo lời nàng mà cho những người khác đi trước.
————————
Các nàng đi gặp quan huyện ở đây. Lão ta vừa thấy các nàng liền không giấu được vẻ kinh ngạc:
– Tham kiến vương gia, tham kiến quận chúa.
Kiện Minh phất tay áo, hướng ông ta hỏi:
– Ngươi là quan tri huyện ở đây, tại sao ngay cả sự tình này phát sinh cũng không báo cho ta biết?
– Bẩm vương gia, ngài cũng thấy đó. Người ở đây chịu ma thuật của yêu quái mới xảy ra chuyện. Nếu nói như vậy có ai tin chăng? Ngay cả ngài cũng có tin không? – Ông ta bình tĩnh, hợp tình hợp lí giải thích.
Nghe ông nói vậy, trong mắt Kiện Minh hiện lên thần sắc không nắm bắt. Hắn không truy cứu nữa mà lảng sang chuyện khác. Ngỏ ý muốn tri huyện giúp bọn họ điều tra.
Tri huyện đại nhân do dự một chút nhưng vẫn gật đầu. Ông cho người đi hỏi thăm khắp trấn xem có người nào có dấu hiệu hay không. Quả nhiên, sau một lúc, tin tức đã được xác thực.
Các nàng đi đến ngôi nhà nhỏ. Mấy mảnh lá dùng để lợp nhà sớm đã mục nát. Bên trong ngôi nhà cũng không có gì nhiều, chỉ có một cái giường, một cái bàn, hai cái ghế và một chút dụng cụ bếp.
Vừa bước vào căn nhà, bọn Tiết Châu đã nghe tiếng khóc thút thít. Phóng mắt đến trên giường thì thấy một người mẹ ngồi ôm đứa bé cỡ chừng mười tuổi. Ánh mắt nhìn đứa bé vô hồn mà tuyệt vọng.
Tiết Châu trợn mắt. Tiểu oa nhi này chỉ có mười tuổi mà bọn yêu quái đó cũng không tha hay sao? Đúng là làm cho lòng người kinh tởm!
– Các người là ai? – Nhìn thấy trong nhà của mình xuất hiện thêm vài người lạ, người mẹ liền mờ mịt, nấc nghẹn hỏi.
– Là ta, tri huyện đây. – Tri huyện đột nhiên lên tiếng trấn an bà.
Bà vừa nghe như vậy ánh mắt vội vàng giống như bám được cây cỏ cứu mạng:
– Tri huyện đại nhân, cầu ngài cứu… cứu con của ta đi. Nàng bị trúng tà rồi. Cầu ngài… cứu nàng đi…
– Bình tĩnh nào. Ngươi đừng kích động như thế. Ta sẽ làm hết khả năng của mình. – Tri huyện mỉm cười hướng bà ta trấn an nhưng nàng thấy dõ trong đáy mắt ông chính là bất lực.
Tiết Châu thở dài, nhìn sắc trời nhanh chóng bị bao phủ một màu đen. Kiện Minh đột nhiên lên tiếng:
– Tri huyện đại nhân, bình thường người mất tích là tầm khoảng mấy giờ?
– Bẩm, là vào khoảng nửa đêm.
Kiện Minh không đáp. Nhưng ánh mắt của hắn khoá chặt trên người hai mẹ con kia. Trên mặt tuy không biểu hiện chút cảm xúc gì nhưng nàng biết được hắn đang rất muốn cứu tiểu oa nhi đó.
Nhất Minh đặt tay lên vai nàng vỗ vỗ vài cái ý bảo không cần lo. Nàng nhẹ gật đầu.
Cứ như vậy, bọn họ tại đây ngồi rất lâu. Đến khi mí mắt nàng cảm thấy nặng trĩu, bên tai truyền đến một âm thanh:
– Tốt cuộc tới!