Cha Vương Gia Tuổi 20

Chương 31


Bạn đang đọc Cha Vương Gia Tuổi 20: Chương 31

Canh giờ vừa điểm đúng nửa đêm. Nếu là ở hiện đại có lẽ cũng đã đến mười hai giờ. Nghe tiếng nhắc nhở, mọi người trong trạng thái ngủ gật chiangf tỉnh, cảnh giác đề phòng nhìn khắp nơi.
Từng cơn gió lạnh buốt rít gào qua khe cửa, xô đập các cánh cửa với nhau tạo nên âm thanh “lạch cạch” rất quỷ dị.
Tiết Châu cắn môi dưới, lòng vàn tay có chút ướt mồ hôi. Phi phi phi! Ta nói ai mà không sợ yêu quái? Chỉ có những tên ngốc như kiện Minh mới gan hùm gan cọp chui đầu vào rắc rối. Thiên a! Thần a! Đường Ngân Nhi a! Rốt cuộc khi nào thì ngươi mới tới? Nàng sắp bị hù cho chết rồi. Thiên linh linh, địa linh linh, ba hồn bảy día (tính luôn cái xác) của Ngân Nhi mau về đây a!!!
Nhất Minh nhìn khuôn mặt méo xẹo của Tiết Châu mà cười khẽ. Thật ra không phải hắn không tin nàng nhưng bảo hắn có yêu quái… có chút khó tin đi? Có lẽ là tên nào đang tác quai tác quái, giả thần giả quỷ thôi.
Kiện Minh đôi mắt âm trầm quan sát xung quanh. Hiện tượng này quả thật rất kì lạ. Chẳng lẽ đúng như lời Tiết Châu nói, có yêu quái? Không có khả năng! Cho dù thật sự đúng là yêu quái, hắn cũng muốn tận mắt chứng kiến thực hư.
Tiết Châu giấu đối tay run rẩy lạnh toát của mình trong tay áo. Ánh mắt vô tình liếc ngang qua tiểu oa nhi đang nằm trong lòng mẹ. Di? Nàng nhìn lầm sao?
Mạnh mẽ lau mắt vài cái, nàng nhìn kĩ vào miệng của đứa trẻ kia. Nga? Thật sự có một đường chỉ từ trong cổ họng của tiểu oa nhi kia mốc ra ngoài. Eo ơi! Yêu quái cũng thật có cá tính đi?
Bỗng tiểu oa nhi kia mở mắt, đôi mắt vô hồn nhìn thabgwr về phía đại môn. Cô bé ấy đột ngột đứng lên bước đi từng bước nhằm ra bên ngoài. Vị đại thẩm vừa thấy con gái mình như vậy liền hoảng hốt nhào đến ôm lấy cô bé, không cho đi nữa.
Nàng cứ ngỡ đại thẩm kia ôm chặt như vậy thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Thật không ngờ, cô bé kia vậy mà vẫn từng bước từng bước đi về đại môn. Thiên a! Rốt cuộc tiểu oa nhi này làm thế nào có thể có sức mạnh siêu nhân như vậy a?

Đợi đến lúc tiểu oa nhi kia đến gần, đại môn bất ngờ mở ra. Mọi người ai nấy đều sững sờ nhìn bóng dáng của cô bé khuất trong đêm gió lạnh giá.
– Không xong! – Tiết Châu kinh hô. Nàng vội đuổi theo hướng cô bé mà chạy ra ngoài.
Có lẽ do nàng biết đây là yêu quái gây ra nên đã sẵn sàng trước mọi tình huống. Thần kinh nàng sớm đã là thần kinh thép! Chỉ là… những người trong căn phòng này vốn không tin có yêu quái nên mọi chuyện xảy ra khiến thần kinh bọn họ bị bấn loạn, không sao tiếp thu nổi. Đợi sau khi Tiết Châu chạy đi một đoạn rồi bọn họ mới sực tỉnh đuổi theo.
—————————-
Tiết Châu mon men lại gần tiểu oa nhi vẫn vô hồn bước từng bước. Quan sát mãi cũng không thấy cô bé có gì bất thường, chỉ có sợi dây mỏng như chỉ từ trong cuốn họng mốc ra ngoài.
Đảo mắt một cái nàng liền giằng lấy sợi chỉ kia mà bứt đứt nhưng… Kì lạ! Tại sao lại không thể đứt được? Tại sao lại không thể kéo đứt sợi chỉ này? Hoặc đây không phải là một sợi chỉ?!
Mắt thấy mình và tiểu oa nhi đang hướng tới cánh rừng, trong lòng liền kêu không ổn. Thiên! Linh cảm mách bảo nàng nếu bước chân vài nơi âm u, ủ dột đó thì sẽ không thể trở ra.
Trên trán đổ đầy mồ hôi, lại không biết làm cách nào có thể ngăn cản cô bé bên cạnh. Tiết Châu cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng đột nhiên trong đầu nàng loé ra một cái gì đó.
Nàng bắt đầu nhắm mắt, tay bắt ấn đặt lên miệng. Đôi môi mấp máy như đọc thần chú. Nàng đọc rất nhanh, nhưng thần chú dành cho người thường xàu thật sự rất dài. Mãi đến khi lòng nàng quýnh lên, sốt ruột chờ không nổi nữa nàng mới mở mắt, đôi mắt trừng to nhìn bóng lưng tiểu oa nhi đã đến gần khu rừng hô:
– Đứng!
Lập tức, tiểu oa nhi kia đứng yên không động đậy dẫu đôi mắt của cô bé vẫn vô hồn như trước.
Nàng thở phài nhẹ nhõm. Cũng may lúc trước Tuyết Linh đã dạy nàng định thân thuật nếu không hôm nay e rằng sẽ không thể đưa tiểu oa nhi này từ quỷ môn quan trở về. Nhưng mà…
Nàng đưa mắt nhìn vào khu rừng u ám. Trước giờ nàng không nhận ra nhưng càng đến gần, nàng càng lờ lợ nhìn thấu được cái phép thuật quái ác của bọn yêu quái rồi!
Trước mắt nàng chính là sợi dây cước thoắt ẩn thoắt hiện. Nó dính từ khoé miệng cô bé kia vào sâu trong cánh rừng. Cái này giống như người ta đi câu cá, thả dây chờ đến thời điểm thuận lời khi con cá đã mắc câu, kẻ câu cá sẽ đem con cá từ trong nước kéo đến chỗ mình! Trời thật sự đã tối như vậy rồi mà Ngân Nhi vẫn chưa đến khiến nàng thập phần lo lắng. Rốt cuộc… đến khi nào nàng ta mới xuất hiện đây? Xem như nàng đại nhân đại lượng khiến nàng ta gặp tỷ tỷ kiếp trước cử mình sớm hơn một chút đi.
Ánh mắt gắ gao nhìn sâu vào khu rừng tối đen như mực đó. Mồ hôi lạnh không ngừng túa ra khắp người nàng. Rõ ràng đấy là mùa hạ nhưng nàng có cảm giác mình đang đứng giữa đông bão.
Bỗng một bàn tay đặt lên vai nàng khiến nàng giật mình, chút nữa là la lên. Nhưng may thay người đến kịp thời bịt miệng nàng lại. Lúc này nàng mới thấy rõ, thì ra là phụ thân đại nhân của nàng và Nhất Minh. Hai tên này, học lăng ba vi bộ gì đó làm cái gì chứ? Thật là sắp doạ chết nàng rồi!

– Sao tiểu oa nhi này không đi tiếp nữa? – Nhất Minh kì quái nhìn cô bé kia đứng yên bất động hỏi.
– Bị ta định thân rồi. – Nàng nhỏ giọng đáp.
Câu trả lời của nàng khiến hai người kia giật mình nhưng cũng không truy hỏi nữa. Chuyện trước mắt chính là cứu đứa bé này, à không, là cứu thôn này khỏi yêu quái!
– Hảo! Vậy mau mang tiểu oa nhi này về đi? – Nhất Minh vui vẻ đưa ý kiến lập tức bị nàng phản bác:
– Không thể! Chỉ có cắt đứt dây cước này mới có thể cứu cô bé. – Tiết Châu chỉ sợi dây mỏng manh được căng cứng.
– Yêu quái trong đấy? – Kiện Minh nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng. Đôi mắt sâu hoắn nhìn trong bóng tối.
Nàng nặng nề gật đầu. Kiện Minh lại nói tiếp:
– Con đi về trước, ta vào trong xem thử.
– Cha, ta biết ngươi có quang minh phò trợ, tà ma bất xâm nhưng ngươi cũng không thể mạo hiểm. – Nàng biết hắn là vương tử. Xem khí chất, biểu hiện và cách xử trí của hắn nàng sớm biết hắn mới chính là chân mệnh thiên tử, hắn mới chính là người xứng trở thành vua. Nhưng ngộ nhỡ gặp phảm vạn yêu nữ vương thì phải làm sao? Vạn yêu nữ vương cũng đâu phải chân chính là yêu, mà là bán thần bán yêu! Thần đối phó với Thiên… có phải hay không hắn cũng sẽ bị thưởng tổn?
– Con yên tâm. Ta muốn tận mắt thấy. Ta sẽ không đi trước bỏ lại con. – Hắn thâm tình nhìn nàng hứa hẹn.
Mặc dù nàng rất cảm động nhưng… Ách? Có phải ánh mắt này hơi ám muội không?

Sau nghĩ rất lâu cuối cùng nàng không cản hắn nữa. Để hắn đi vào khu rừng kia. Chỉ là ánh mắt gắt gao nhìn hắn, nhìn rất lâu. Mãi cho đến khi Nhất Minh lên tiếng nàng mới sực tỉnh:
– Tiết Châu, ta đi thôi.
Nàng liếc mắt nhìn hắn:
– Ai nói với ngươi ta sẽ trở về?
Nhất Minh đờ người. Hắn còn chưa kịp định thần lại đã bị nàng kéo đi. Vừa kéo vừa nói:
– Uầy! Ngươi còn đứng ấy làm gì? Chúng ta cũng đi thôi.
Lúc mới đi nàng còn hăng máu nhưng khi vừa bước vào khu rừng kia, mọi khung cảnh cứ như thay đổi. Trước mặt nàng không phải là khu rừng âm u! Không có màu xanh đen của cây cối, cũng không có màu quen thuộc của đêm sao. Mà trước mặt nàng và Nhất Minh chính là một bầu trời đỏ rực, đất đai khô cằn đầy vết nứt rạn. Sâu trong lớp nứt ấy là dòng nham thạch nóng chảy. Cây cối héo rũ, đến một sinh vật cũng không thấy. Lẽ nào… đây chính là Ma giới? Lẽ nào… nàng vừa mới bước qua kết giới của yêu ma!?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.