Cha Vương Gia Tuổi 20

Chương 29


Bạn đang đọc Cha Vương Gia Tuổi 20: Chương 29

– Ta không cứu con sớm là vì… ta với Nhất Minh đại nhân đây lúc ấy đang làm chuyện cực kì quan trọng! – Kiện Minh bí bí ẩn ẩn nói. Hắn liếc mắt nhìn Nhất Minh thấy Nhất Minh cũng đồng thời liếc mắt nhìn mình. Trong đáy mắt bọn họ nhóm lửa bùng cháy.
Tiết Châu sững sờ một lúc liền cười. Vẻ mặt am hiểu. Thì ra bọn họ chính là đoạn tụ chi phích. Không sao, không sao. Nàng cũng không có kì thị người đồng giới, sẽ hảo hảo tác hợp cho bọn họ a.
Mặc khác trong lòng Nhất Minh lại ngầm tức giận. Cái tên thối vương gia này! Như thế nào lại nói chuyện mờ ám như thế? Có phải hay không muốn người ta nghĩ bậy nghĩ bạ? Hừ… cái gì mà cùng hắn làm chuyện đại sự? Chính là ngồi trên nốc nhà ngắm Tiết Châu a!
—————————–
Đi khỏi cổng biên giới của Ba Tư quốc chính là phải xuyên qua một khu núi hoang. Dọc theo lối mòn, xe ngựa bọn họ chịu không ít xốc nảy khiến ruột gan Tiết Châu cứ lòng lộn cả lên. Xem ra đường mòn này có không ít ổ voi đi?
Rời khỏi địa phương đầy ổ gà đó chính là đến một trấn nhỏ. Ở đây cũng không phải gần kinh thành nhưng là phụ cận gần nhất với biên giới Ba Tư nên kinh tế cũng có thể gọi là khá giả. Bọn họ người qua, người bán tấp nập. Thi thoảng cũng sẽ có vài ba tiếng đôi co, cò kè giá cả.
– Tiết Châu, đói bụng không? – Kiện Minh bất ngờ lên tiếng. Ngữ điệu ôn nhu hướng nàng hỏi tới.
Nàng mạnh mẽ gật đầu. Bây giờ nhìn lên trời cũng có thể nhận ra đã quá trưa rồi. Không đói bụng cũng là nói dối.
Kiện Minh vừa thấy nàng gật đầu liền đối phu xe bên ngoài vọng đến:
– Ngươi trước kiếm chỗ nào nghỉ ngơi.
– Vâng ạ. – Phu xe cung kính đáp. Không lâu sau đúng thật tìm được một khách điếm hạng tốt. Xe ngựa bọn họ dừng lại lập tức ba đoàn xe ngựa sau cũng đồng loạt dừng theo.

Theo sau đó chính là một đoàn người chen chúc đi xuống mà Kiều Thi cũng lẫn trong đó. Nhóm người tiến vào trong khách điếm liền phân chưa ra chỗ ngồi, gần như là bao thầu hết cả khách điếm này. Nhưng đặc biệt bàn của Tiết Châu vẫn duy trì ba người, ai cũng không dám đến ngồi cùng kể cả Kiều Thi. Thật làm trong lòng nàng có cảm giác kì quái. Như thế nào bọn người kia có vẻ sợ Kiện Minh và Nhất Minh thế nhỉ? Nàng thấy bọn hắn rất tốt a.
Bọn họ vừa ngồi xuống bàn, một tiểu nhị mặt mày sáng lạng, vui vẻ hướng bọn họ đi tới chào mời:
– Các vị khách quan, các ngài muốn dùng gì?
Tiết Châu liếm liếm môi, lập tức lên tiếng trả lời trước:
– Lấy cho ta ba chén súp nóng, một dĩa gà nướng, một bát gà nấu thập cẩm nấm, một dĩa bào ngư di cá, ba bát cơm.
– Vâng, có ngay.
– Tiết Châu, ta có việc này rất thắc mắc. – Nhất Minh đột nhiên lên tiếng.
Nàng đưa mắt nhìn hắn ý bảo hắn nói tiếp.
– Nàng tại sao biết ta cùng vương gia đây đến từ lâu?
– Còn phải hỏi? Hừ… không phải lúc trước khi ta đang biểu diễn chính là ngươi dùng đá bắn vào tay của Nạp Đa hay sao? Đừng tưởng ta không biết sự tình. – Nàng trừng mắt nhìn hắn. Mối thù bắt nàng nhảy như điên nàng còn chưa quên đâu!
– Ha ha! Thì ra nàng nhìn tới sao? – Nhất Minh gượng cười. Hắn không ngờ nha đầu này lại có thể phóng mắt nhận ra bọn hắn trong lúc bọn hắn dùng áo choàng.

– Ta như thế nào không nhận ra. – Nàng nói nửa chừng lại chỉ về phía Kiện Minh nói tiếp: – Huống chi trên người cha ta, áo choàng hình mặt cười ngay vai chính là lúc mười tuổi ta thuê lên a.
Nhất Minh bây giờ mới vỡ lẽ. Thì ra… chính là nhìn hình thuê đoán người a.
Vừa lúc đồ ăn được bưng lên, tiểu nhị hướng các nàng cúi người đầy chuyên nghiệp:
– Khách quan, thỉnh dùng.
– Ân. – Nàng đáp một tiếp. Cũng không đợi ai mời dùng gì cả mà trực tiếp cầm đũa lên gấp lấy gấp để ăn.
Trên mặt hai nam nhân ngồi đối diện nàng chính là một trận run rẩy. Tôn quý Thiên Bảo quận chúa… nếu như không chứng thực tình cảnh ăn uống của nàng thì nói ra cũng không ai dám tin nàng lại có thể mạnh mẽ như vậy. Ăn… đúng thật làm cho người ta không nỡ cầm đũa.
Nàng ăn một hồi mới cảm thấy kì quái. Sao không ai cùng nàng tranh đồ ăn vậy kìa? Sau khi ngẩn đầu lên mới thấy bọn hắn thế nhưng đến cả đũa cũng chưa cầm lên:
– Các người sao lại không ăn? Thức ăn không hợp khẩu vị sao?
Bọn hắn im lặng không đáp chính là dùng đôi mắt thâm thuý nhìn nàng. Kiện Minh thanh âm ôn nhu hỏi lại:
– Tiết Châu, mấy ngày qua ăn uống không đủ sao?

– Đúng vậy a. Các người không biết đâu ta ở Ba Tư thật sự không dễ sống chút nào. Ban đầu bị bọn buôn nô lệ bán cho một tên quý tộc bàn tử. Sau khi ta trốn thoát lại bị binh lính của hắn đuổi theo bắn trúng một mũi tên. Song, ta và Kiều Thi được Nạp Đa chiếu cố nhưng thật sự thảm a. Bọn hắn chính là đang trong cảnh thiếu bạc. Thế là ta phải tự thân vận động để có miếng ăn nga. Nhưng các người biết đấy, nói là đi biểu diễn khắp nơi nhưng kì thật bọn người kia rất nhàn hạ. Chỉ biểu diễn có một tiết mục mà kẻ thì đánh đàn, người thì đi lên đi xuống sân khấu lấy tiền. Chỉ có ta thật sự mệt chết, uốn éo muốn gãy cả sống lưng a. Vậy mà bạc thu vào mua lương thực cũng chỉ vừa đủ. Đúng là tức chết ta mà. Như thế nào lương thực ở Ba Tư lại mắc như thế? Hại ta ăn không no, cứ như vậy lưng chừng bụng đói. Không biết ta đã giảm được bao nhiêu cân rồi a! – Nàng xổ một tràn bụng tức. Miệng cũng không chịu thua mà cắn một miếng thật to vào đùi ca. Lập tức trên đùi gà xuất hiện một lỗ to dấu răng.
Thật ra đồ ăn ở Ba Tư quốc không mắc nhưng là vận nàng rủi, gặp phải lúc Ba Tư quốc đang trong thời nội chiến. Uy Nhĩ Tề Ma vì hao tổn một lượng lớn tài vật mới ngồi được lên vị trí hoàng đế kia nên mới tăng giá thuế để thu vốn về. Mà người dân cũng vì túng quẫn mới bất đắc dĩ tăng giá tiền.
Kiện Minh và Nhất Minh ban đầu nghe xong là sửng sốt. Tiếp theo ánh mắt phá lệ ôn nhu nhìn nàng tức giận cắn cắn đùi gà. Nhất Minh nhẹ giọng nói, cứ như hắn đang an ủi nàng:
– Vất vả cho nàng rồi, Tiết Châu.
Nàng không đáp. Tay cầm đùi gà cứ thế dũng mảnh xử lí gọn gàng. Tận lực đến khi ăn no mới thôi. Lúc này cách đó không xa có một cái bàn ngồi ba người nam nhân. Bọn họ bát quái tám chuyện nơi này.
– Này này, ngươi có nghe không? Mỗi đêm trấn này đều có người mất tích a. – Nam nhân Giáp.
– Có có. Thật sự rất bí ẩn. Người sống sờ sờ như vậy cư nhiên không biết tung tích. Mọi người trong trấn tuy rằng đi tìm nhưng cũng là lực bất tồng tâm a. – Nam nhân Bính.
– Chậc, các ngươi nghĩ có khi nào là yêu quái không? – Nam nhân Uất.
– Cũng có thể a. Nếu không như thế nào lại kì lạ như vậy. Hiện nay trong trấn đã mất tích không dưới một trăm người. – Nam nhân Giáp đồng tình.
Nghe thấy chuyện bát quái tất nhiên Tiết Châu sẽ dựng lỗ tai lên mà nghe ké. Sau khi nghe xong đoạn đối thoại của bọn họ, nàng hướng Kiện Minh hỏi:
– Cha, người quản lí chính sự đất nước như vậy có phải hay không cũng biết chút chuyện này?
– Ta cũng là mới nghe qua. Như thế nào tri huyện ở đây không báo cáo? – Kiện Minh kì quái suy nghĩ. Hắn mím môi, thần sắc ngưng trọng. Nếu như một hai người mất tích thì đúng là có thể mắt nhắm mắt mở cho qua nhưng hiện tại người mất tích trên dưới vượt quá một trăm như thế nào hắn có thể xem như chưa nghe thấy gì đây?

Không đợi nàng cùng Kiện Minh lên tiếng, Nhất minh đã nhanh chóng hướng ba người kia bát quái hỏi:
– Nga? Các vị huynh đệ, có thể hay không cho ta hỏi chuyện một chút?
– Ngươi muốn hỏi gì? – Nam nhân Uất.
– Không biết các ngươi có biết nhà nào có người mất tích có hay không xảy ra chuyện kì lạ gì? – Hắn chóng cằm mỉm cười hoà nhã hỏi tiếp.
– Ừm… nghe nói triệu chứng đồng dạng đều là trước khi đi ngủ thất thần. Cho dù người nhà bọn họ có khoá cửa nhốt bọn họ cẩn thận cách mấy đi chăng nữa đều sáng hôm sau mất tích. – Nam nhân Bính.
– Nha? Đa tạ. – Hắn quay về chỗ ngồi. Đưa mắt nhìn Kiện Minh và Tiết Châu như xem chuyện vui: – Ây da, chuyện này cũng không phải chuyện của ta. Bất quá… Tiết Châu a, nang nghĩ như thế nào?
– Yêu quái. – Nàng không do dự trả lời. Nếu như đây là thời đại của ba vị tam đại vương phi ở bên Nhật Quang quốc thì xác định chính là có yêu nghiệt hoành hành. Mặt khác có thể yêu nghiệt này cùng nữ vương Bách Tử Liên có quan hệ đi? Tốt nhất vẫn là không nên chọc vào.
Lời vừa nói ra nhất thời làm cho Kiện Minh và Nhất minh ngạc nhiên không thôi. Một lúc sau Kiện Minh mới lắc đầu, nhếch môi:
– Không có khả năng.
– Chính là có khả năng! Ta nói các người chớ dây vào chuyện này. – Nàng kiêng định nhìn bọn hắn. Cho dù thế nào nàng nhất định phải ngăn cản hắn đi tìm đường chết.
– Nếu ta nói ta sẽ tra rõ chuyện này? – Kiện Minh cũng đồng dạng giương mắt nhìn nàng đáp lại một câu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.