Bạn đang đọc Cha Vương Gia Tuổi 20: Chương 28
Uy Nhĩ Tề Ma gương mặt dữ tợn, khoé miệng nở nụ cười nhìn nàng. Bây giờ nàng không thể nào quản nhiều được nữa. Nàng chỉ cảm thấy đau đớn giày vò muốn chết đi. Đau quá, khó thở quá… Ai đó đến giết nàng đi, đừng để cho lão tao tra tấn nàng nữa. A! Có lẽ nàng sắp chết rồi. Có thể sau khi chết nàng sẽ tá thi hoàn hồn, trở về thế giới chính mình chăng?
Thời điểm nàng buông xuôi tất cả, đột nhiên không biết ở đâu vang lên âm thanh hùng hậu:
– To gan! Mau bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra khỏi người nàng.
Các giác quang của nàng đình trệ như bị gì đó ngăn cản không cho hoạt động nên cũng chỉ đành có thể mơ màng đoán người đến là ai.
Chỉ nghe một tiếng “bùm” rất lớn, nàng đã ở trong vòng tay ấm áp của một người ho sặc sụa. Người đó nhẹ vỗ lưng nàng giúp nàng thuận khí, giọng đầy lo lắng:
– Tiết Châu, không sao chứ? Có chỗ nào bị thương nói cho ta xem.
Nàng vẫn ho lấy ho để. Đến khi nàng từ trong mụ mị tỉnh hẳn đã thấy nàng được Kiện Minh ôm. Bên cạnh là Nhất Minh cũng đồng dạng lo đến chân tay không yên. Bọn họ vừa thấy nàng mở mắt, sắc mặt liền hoà hoãn một chút.
– Ta không sao… – Nàng suy yếu thì thào. Nhưng lúc này không hiểu sao nàng không cầm được nước mắt. Từng gọt nóng hổi cứ như vậy tí tách rơi xuống khiến cả hai người kia càng lo lắng hơn.
Bọn họ quýnh quán chân tay, vội vàng dùng ống tay áo của chính mình lau nước mắt cho nàng. Kiện Minh nhíu mày, quan sát khắp cơ thể nàng hỏi:
– Tiết Châu, có phải bị đau ở đâu không?
– Hỗn đản! Bây giờ ta liền đi giết chết tên cẩu lão đầu kia! – Nhất Minh tức giận đứng phắt dậy. Nhưng Kiện Minh đã kịp thời nắm lấy tay hắn. Ngăn hắn đại khai sát giới.
Tiết Châu sau khi cố gắng đè nén tiếng nấc của mình, nàng bấy giờ mới dùng đôi mắt động nước nhìn bọn họ. Khuôn mặt nhỏ nhắn có mang chút giận hờn, đôi mắt không tự chủ cứ tiếp tục rơi lệ mà đôi môi kia cứ bị nàng mím lại như trách cứ bọn hắn khiến cho bọn hắn ngẩn người.
Nhất Minh lập tức trong lòng cảm thấy rất thoải mái mà đem mặt nàng xoa xoa:
– Tiết Châu a! Ngươi thật sự đáng yêu a.
– Khụ! – Kiện Minh lập tức hắng giọng, liếc mắt cảnh cáo hắn.
Lúc này ngoài dự liệu của bọn hắn. Tiế Châu cư nhiên… nổi trận lôi đình. Dùng sức lực yếu ớt của nàng mà đánh bọn hắn. Vừa đánh vừa hét:
– Các ngươi… tại sao tới bây giờ mới đến? Các ngươi có biết ta chờ các ngươi lây lắm rồi không? Các ngươi… các ngươi…
– Xin lỗi. Ta xin lỗi. – Trong lòng Kiện Minh và Nhất Minh nhói lên. Bọn hắn bất chấp đây là đâu, bấy chấp lễ giáo nam nữ mà ôm chặt lấy nàng.
– Bọn khốn khiếp các ngươi có phải hay không đã quên mình đang ở trong tình cảnh nào rồi? – Uy Nhĩ Tề Ma sau khi trứng một chưởng của Nhất Minh khó khăn đứng lên. Lão ôm lấy ngực mình, bên môi chảy ra một vệt máu.
Lão phất tay, lập tức hai bên binh lính tràn vào chỉa giáo về phía bọn Tiết Châu.
– Bắt bọn chúng lại cho ta!
– Ba Tư bệ hạ có phải là hơi vội vàng rồi không? – Kiện Minh nhếch môi. Không biết từ lúc nào xung quanh bọn Nạp Đa đã được bao bộc bởi một đám sát thủ của Hắc sơn trang.
– Chỉ bằng vài người các ngươi? Ta phi! – Uy Nhĩ Tề Ma phun xuống đất nước bọt của mình thể hiện hắn khinh thường tột độ.
– Ồ? Tử lão đầu, ngươi làm ta thấy chướng mắt rồi đó. – Nhất Minh gương mặt âm trầm, khoé môi treo lên nụ cười tàn ác. Đôi mắt như ác ma trừng lớn về phía lão khiến lão nổi lên từng trận ớn lạnh.
Hắn rút kiếm, từng bước từng bước đến gần lão. Lão ta tuy rằng có chút kiêng kị sát khí của hắn nhưng vẫn cố chấp rút kiếm nghênh chiến. Lão ta điên cuồng tấn công Nhất Minh nhưng hắn lại không có vẻ gì là gấp gáp. Ngực lại rất dễ dàng và nhàn nhạ hoá giải hết tất cả trận đòn. Mà bên dưới kia, binh sĩ cùng sát thủ hai bên giao tranh cũng rất nhanh biết kết quả bên nào đang ở thế thượng phong.
Tiết Châu nhìn chằm chằm cuộc giao tranh của Uy Nhĩ Tề Ma và Nhất Minh. Cứ tưởng hắn đánh không lại lão ta nên quay đầu hỏi Kiện Minh:
– Cha, ngươi không giúp hắn sao?
– Tại sao? – Hắn tỉnh bơ hỏi lại nàng.
– Nhưng là… hắn đánh không lại.
– Hắn đang đùa vui. Ta cũng không muốn động tay. Có người dọn dẹp giúp ta không phải rất tiện lợi sao? – Hắn nở một nụ cười rất ư là cáo già hướng nàng đáp làm nàng một phen co giật khoé miệng. Tuy rằng bản thân sống chung mái nhà với hắn đã mười năm, đã chứng kiến rất nhiều cảnh hắn phúc hắc gian trá nhưng nàng lại không ngờ hắn lại gian trá và lười như thế này! Kháo! Vậy mà nàng vẫn một mực hâm mộ hắn là anh hùng hào kiệt, dù phúc hắc nhưng vẫn nghĩa khí. Thật sao lầm, sai lầm a.
Sau một hồi sau, đám binh lính và quan thần phản loạn đã bị Hắc nha trang sát thủ giết sạch. Thậm chí bọn họ còn nhàm chán ngồi bệch xuống đất nhìn trận đấu của Nhất Minh.
Không hiểu như thế nào giữa một biển máu tanh như vậy mà bọn người này còn có thể có tâm trạng ngáp lên ngáp xuống như thế. Nhưng mà sống trong thời đại này riết rồi Tiết Châu nàng cũng quen. Đây là thời chiến quốc, ngươi không giết ta thì cũng là ta giết ngươi. Người ở đây đa phần đều là bước lên vinh quang bằng cách đạp lên con đường đầy máu tươi của người khác. Đối với nàng mà nói giết người, nhìn thấy máu tanh đã là chuyện không có gì đáng nói chỉ là nàng không thể phản bội lại nhân tính của mình mà cầm đao giết người thôi.
Đột nhiên âm thanh lạnh lùng của Nhất Minh vang lên:
– Đủ chưa?
Uy Nhĩ Tề Ma giật mình. Lão nhìn hắn, khuôn mặt hiện lên chính là khiếp sợ. Trong khi lão ta mệt nhọc thở dốc thì hắn lại mặt không đổi sắc, hơi thở đều đều chậm rãi nhìn lão.
– Ngươi… ngươi… – Lão cả kinh lắp bắp. Bấy giờ lão mới nhận ra tất cả đồng minh của lão đều đã chết mà bên kia sát thủ lại là có người nằm lăn ra giữa sàn mà ngủ. Rốt cuộc thì lão dùng hêt sức lực nhưng là vẫn đánh không lại hắn!?
– Ngươi nói nhiều quá đấy. – Nhất Minh vừa dứt thanh âm, thanh kiếm lạnh buốt đã đâm xuyên qua ngay chính tim lão khiến lão chết ngay tức khắc mà vẫn không thể nhắm mắt. Cứ như vậy trừng mắt nhìn nụ cười tàn nhẫn hắn mà ngã xuống.
——————————
Sau trận chiến tại hoàng cung Ba Tư mọi thứ đã trở lại bình thường. A Khắc Nạp Đa hiển nhiên trở thành quốc vương. Trước lúc từ biệt bọn họ trở về Thánh An quốc, nàng nghiêm túc đứng trước mặt Nạp Đa:
– Ta có vài lời muốn nói với ngươi.
Hắn nhướng mày hướng nàng:
– Mời nói.
– Kì thật tên ngu ngốc nhà ngươi lúc nào mới phát hiện ra người quan trọng thật sự đối với ngươi? Ngươi vẫn còn nghĩ ngươi ái ta sao? Sỡ dĩ ngươi có cảm giác muốn chiếm đoạt ta vì ngươi không có được ta thôi. Hay là… bởi vì người bên cạnh ngươi đã ở quá gần cho nên ngươi không biết trân trọng? Ta chắc hẳn ngươi biết ta đang nói đến ai nên hãy suy nghĩ đi. Còn viên saphire này… trên đó đã khắc danh của ta nên không thể hồi lại. Đành phiền ngươi vất vả tìm một viên ngọc khác xứng với nàng.
Nạp Đa bị nàng giáo huấn một trận liền ngẩn người mà nàng cũng không có ý định ở lại đây lâu vì thế sau khi nói xong đã trực tiếp lên xe ngựa đi. Mãi cho đến lúc nàng đi rồi, hắn mới sực tỉnh, quay đầu nhìn nữ nhân của hắn bên cạnh bằng đôi mắt sâu thẳm.
—————————–
Trên xe ngựa, Tiết Châu đầu nổi đầy hắc tuyến nhìn hai người nam nhân trước mặt:
– Sao các người lại ở cùng xe ngựa với ta?
– Ta tất nhiên là muốn bên cạnh nàng bồi đắp tình cảm a. – Nhất Minh rất không biết xấu hổ đáp. Hắn miệng cười tới tận mang tai nhìn nàng.
– Còn ta tất nhiên là ở đây canh hắn có ý đồ xấu với con. – Kiện Minh nhắm mắt dưỡng thần, từ tốn trả lời.
– Ha ha! Vui nhỉ? – Nàng khoé miệng co giật nhìn một bên như con khỉ nói đủ thứ chuyện, lăng xăng lích xích. Một bên như tảng băng ngàn năm im ru phăng phắc. Thật sự… không thú vị chút nào.
– Thế bây giờ có thể nói cho ta biết vì sao các người không cứu ta sớm chút không? – Nàng gương mặt cười đến u ám, khoanh tay bắt chéo chân. Bộ dạng như bà thím đến hỏi tội.
Vừa nghe nàng nói như vậy Nhất Minh đang loay hoay lập tức đông cứng ngồi im còn Kiện Minh lại mở to mắt.
– Hô hô, có thể cho ta một lời giải thích không? – Nàng hắc ám cười làm cho bọn hắn nổi da gà.
– Ách… cái này nàng nên hỏi cha của nàng, vương gia đại nhân a. Ta mọi sự đều nghe theo hắn sắp xếp. – Nhất Minh rất không nghĩa khí mà quăng mồi lửa qua cho Kiện Minh khiến hắn trợn mắt.
– Ồ? – Nàng đưa mắt, mỉm cười đến sáng lạng hướng hắn chờ giải thích.
Kiện Minh nhất thời không biết nói gì. Chẳng lẽ nói hắn không cứu nàng vì muốn nàng tự thoát ra? Hay là nói vì muốn xem năng lực của nàng? Sặc… nói như thế thì hắn chỉ có nước đi chầu Diêm Vương. Vì thế hắn bèn đánh liều, hắng giọng, thanh âm bí bí ẩn ẩn nói:
– Ta không cứu con sớm là vì…