Cha Vương Gia Tuổi 20

Chương 27


Bạn đang đọc Cha Vương Gia Tuổi 20: Chương 27

– Tiết Châu. – Thanh âm hắn ôn nhu vang lên. Nhất Minh ngồi xuống cạnh giường nhìn nàng ngủ.
– Nàng a. Thật là không phòng bị gì cả. – Hắn mỉm cười nói rất nhỏ. Những lo lắng tích tụ bao lâu nay đã hoá thành một màn im lặng. Chỉ là nhìn nàng ngủ trong an bình.
Không lâu sau, hắn cứ như vậy mà biến mất tung cũng không có ý định đánh thức nàng.
—————————–
Ba ngày… Ba ngày này trôi qua một cách khủng bố đối với nàng. Thiên! Bọn người này đúng là bốc lột chết nàng. Ba Tư hoàng tộc a! Khi nào các ngươi mới tìm tới ta?
Tiết Châu nằm trong xe ngựa phi thường sầu muộn đếm từng giây trôi qua. Bỗng từ bên ngoài có tiếng bước chân hớn hở chạy đến. Không cần đợi lâu, tên thị vệ đã đẩy mảnh cánh cửa phòng nàng, vui vẻ hô:
– Quận chúa! Cái kia Ba Tư hoàng tộc đương thời đã đến tìm ngươi rồi.
– A? Thật sao? – Vừa nghe thấy thế hai mắt nàng sáng rỡ, kích động nhảy dựng lên.
– Xác thực là như vậy. Bọn họ mời ngươi tới hoàng cung để hiến vũ.
– Nga? Ngươi bảo hoàng hậu của các ngươi nhanh một chút tìm cho ta bộ thất sắc Ba Tư y, quạt cũng là cùng màu kim tuyến, còn khăn che mặt thì dùng màu trắng đính bạch hoa hồng. – Nàng nhanh chóng phân phó rồi đến gương sửa sang đầu tóc.
Tên thị vệ cũng nhanh chóng thi hành mệnh lệnh. Aiz, cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay a. Thật không uổng công nàng cùng bọn Nạp Đa tốn nhiều công sức lưu lạc để tạo tiếng vang cho thần bí nữ tử. Cũng không uổng công nữ nhân kia của Nạp Đa đặc biệt chế tác ra bộ y phục bảy màu kia.

—————————–
Hoàng cung Ba Tư…
Nơi đây sớm đã trở thành một dạ hội yến tiệc. Bọn quan thần phản loạn đi theo tể tướng hôm nay tấ đều tụ sẵn bên trong chờ xem nữ tử thần bí. Bên cạnh bọn chúng đều là những kĩ nữ xinh đẹp, Thân thể đầy đặn mê lòng người.
Bên trên cao cao tại thượng chính là đương kim hoàng thượng – tể tướng Uy Nhĩ Tề Ma. Mà xung quanh ông ta chính là gia quyến của gã.
– Đoàn xiếc lữ hành đến! – Một tiếng hô vang lên khiến cho tất cả mọi người trong đại sảnh im lặng. Mọi hoạt động đều đình trệ.
Vừa dứt lời, phía đại môn liền xuất hiện bốn thân ảnh. Ai nấy cũng đều mang mạn che mặt tiến vào từng bước.
Tiết Châu nàng chính là đi trước thu hút ánh mắt của mọi người, theo sau là Nạp Đa, sát thần thị vệ và Kiều Thi. Bọn họ đều tựa cuối thấp đầu nhất có thể.
Nàng vừa bước vào, bên trong mọi người liền mở to mắt nhìn một mình nàng. Nàng hôm nay so với thường ngày đẹp hơn bội phần. Trán điểm hoa mai đỏ, mái tóc đen xoã tung như thác nước dài mượt mà. Một bên đính bạch hoa hồng kèm theo mạn che mặt trắng làm cho người ta không rõ dung nhan nhưng có thể nhìn thấy càng mỹ. Y phục màu trắng làm chủ đạo như cũ chỉ là hoạ tiết xinh đẹp, sống động hơn. Xung quanh gấu vấy viền màu hoàng kim, bên trên có vài hình thù kì lạ màu lửa đỏ. Những hình thù đó cứ như dây leo mộc ra những bông hoa sặc sỡ màu cam nhạt. Lại từ quanh những đoá hoa đó là các đường chỉ tinh xảo màu xanh lam và màu tím huyền ảo kết hợp. Ở giữa ngực lại thuê một đoá hoa hồng màu phấn. Nhất thời làm cho người khác hít thở không thông.
– Chúng thần tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. – Bọn Tiết Châu vừa đến giữa trung tâm chính điện liền dừng lại bảo trì khoảng cách mà quỳ xuống hô.
Uy Nhĩ Tề Ma vuốt chòm râu dài, ánh mắt nheo lại đánh giá nàng hỏi:

– Đã đến trước mặt ta tại sao cond không mở mạn che mặt?
Nàng nhếch môi. Trong lòng tất có nghĩ đến sẽ lhats sinh sự tình như thế này bèn đáp:
– Tâu hoàng thượng, tiện thần đây là đang chấp hành đúng lời dặn của tiên sư, khi vào nghề này tuyệt đối không được cho người khác xem dung nhan.
– A? Tại sao lại kì quái như thế? – Lão ta tò mò, hứng trí hỏi tiếp.
– Hoàng thượng, ngài không cảm thấy so với những vũ công bình thường thì vũ nữ che mặt bí ẩn sẽ hấp dẫn hơn sao? – Nàng không sợ hãi nói.
Lời này vừa thốt ra, ai nấy đều kinh ngạc. Trong lòng ngẫm nghĩ hình như cũng có chút đúng. Nữ tử khi hiến vũ deo mạn che mặt sẽ có cảm giac rất thần bí. Huống hồ sau khi che mặt rồi cảm giác mỹ hình như tăng lên!?
– Hảo! Vậy bây giờ có thể bắt đầu đi. – Uy Nhĩ Tề Ma nhìn nàng đưa yêu cầu.
– Tuân lệnh.
Dứt lời, ba người kia đã ngồi bệch xuống sàn nhà, bắt đầu tấu nhạc còn nàng chỉ buông lỏng hai tay từ từ xoay vòng tròn một cách chậm rãi.
Vài giây sau tiết tấu rõ ràng nhanh hơn, nàng xoay cũng ngày càng tăng tốc mà hai tay nâng quạt cũng ngày càng cao để hai vải lụa lay động xung quanh người nàng.

Đúng vào lúc tiếng nhạc “tang” một cái thật mạnh, Tiết Châu rốt cuộc cũng người xoay mà hai tay nàng cũng lập tức mở quạt. Chiếc quạt này có vải bảy màu sắc kết hợp hài hoà và đính theo kim tuyến do chính tay nàng nhuộm. Khi nàng dùng chúng uốn lượn theo từng cử động của mình, người xem cứ ngỡ mình thật sự nhìn thấy cầu vòng xinh đẹp.
Tất cả mọi người xem đến chăm chú ngỡ ngàng. Nàng vừa múa vừa di chuyển bước chân đến gần ngai vàng. Cứ như vậy nhẫn nại, nhẫn nại nhích từng bước.
Cuối cùng vào lúc Nạo Đa “ting” hai cái âm thanh phát ra vô cùng mạnh mẽ, nàng rốt cuộc bỏ đi hai cây quạt của mình mà lấy từ bên dưới đùi ra một thanh trường kiếm lao thẳng về phía Uy Nhĩ Tề Ma.
Lão ta vì bất ngờ mà không kịp phản ứng còn bọn quan thần phế đi ở dưới cũng đồng dạng như vậy.
Nàng đứng bên cạnh lão ta, mũi kiếm cứa vào cổ khiến cho nó rỉ máu.
– Hoàng thượng! – Sau một lúc định thần, bọn người kia bây giờ mới giật mình, kích động đứng lên.
– Không ai được cửa động, nếu không ta sẽ… – Nàng trừng mắt nhìn tất cả như cảnh cáo. Song, lại liếc mắt nhìn Thập Nhạn A Khắc Nạp Đa.
Hắn từng bước bước lên, tay mở khăn che mặt làm cho mọi người nhìn rõ dung mạo của hắn. Tay còn lại tiếp kiếm từ trong tay nàng nói:
– Các ngươi nhìn rõ rồi chứ? Ta, Thập Nhạn A Khắc Nạp Đa – thái tử Ba Tư quốc, con trai vua Táp Na đệ nhất. Hôm nay ở đây xử tội lũ phản nghịch các ngươi. – Hắn lia ánh mắt về phía Uy Nhĩ Tề Ma, lạnh lùng mỉm cười: – Trước tiên chết chính là ngươi!
Nói rồi hắn vung tay. Đao quang kiếm ảnh nhanh như chớp hướng lão ta chém tới. Lúc tưởng chừng như hắn đã thực sự sẽ bị Nạo Đa chém một nhát vậy mà lại xảy ra đại biến lật ngược ván cờ.
Uy Nhĩ Tề Ma nhếch môi, một chưởng nhanh chống đánh bay Nạp Đa ra xa. Lão khinh thường nói:
– Nếu như ta như vậy dễ dàng bị một cái oắt con như ngươi giết thì ta đã sớm không leo lên được vị trí hôm nay.

Mọi người cả kinh. Ngay lúc Tiết Châu còn ngay người, lão ta đã tóm được cổ của nàng, dùng sức nâng nàng lên trên không. Khoé miệng mang tia trào phúng:
– Tốt lắm! Không ngờ ngươi nữ tử như vậy mà dám làm chuyện to gan tày trời. – Hắn dời ánh mắt nhìn xuống viên saphire trên cổ nàng, khoé miệng nâng lên rồi một trận cuồng tiếu: – Nha? Ra là thái tử phi. Hà hà, hôm nay ta sẽ cho phu phụ ngươi đồng lòng chôn thay tại đây!
Không! Nàng không phải thái tử phi! Nàng thật sự muốn nói như thế nhưng không có cách nào mở miệng được. Chỉ thấy cổ họng mình khô khốc, hô hấp càng ngày càng khó khăn.
– Không! Nàng không phải. Mau thả nàng ra. – Nạo Đa mồ hôi túa ra. Thiên! Nếu nàng thật sự bị lão giết chết như vậy đại hoạ sẽ ập đến Ba Tư a.
Tên thị vệ nhanh chóng lao tới, rút gươm hướng lão chém xuống nhưng thanh gươm đã bị người khác cản lại.
Đó chính là trưởng nhi tử của lão. Hắn ta nhìn hắn đầy khiêu khích:
– Nếu ta đoán không lầm thì đây chính là thái tử cận vệ đi?
– Không sai, chính là ta. – Sát thần thị vệ nhếch môi.
Hai bên xem như chào hỏi liền giao nhau động binh khí đánh đến long trời lở đất. Nhưng chính là vẫn cứu không được Tiết Châu.
Kiều Thi sớm đã thân thể mềm nhũn, vô lực ngã trên sàn đất lạnh lẽo nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra như một cơn ác mộng.
Lực đạo trong tay Uy Nhĩ Tề Ma càng lúc càng tăng. Cơ hồ muốn bóp gãy xương của nàng. Nàng vô lực quơ loạn muốn thoát khỏi tay của hắn nhưng vẫn không được. Chân cách mặt đất của càng lúc càng xa. Bây giờ bản thân nàng chỉ cảm thấy rất buồn ngủ, rất khó thở. Thật sự chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.