Bạn đang đọc Cha Vương Gia Tuổi 20: Chương 20
Tiêu sườn phi người thì bị trói, tay thì bị gắn một sợi dây đen đen to dài. Đầu bị trói chặt vào ghế dựa đằng sau. Bộ dạng vừa thê thảm, vừa có chút kì quái.
– Mọi người nhanh tay một chút. – Tiết Châu hứng thú nhìn bọn hạ nhân gắn này, chuyển nọ vào người Tiêu sườn phi. Trong lòng háo hức hẳn lên.
– Tiểu thư, xong rồi ạ. – Một tên hạ nhân đến báo cáo với nàng.
Nàng vừa lòng gật đầu:
– Hảo! Các ngươi tránh xa một chút.
Lập tức bọn hạ nhân chạy mất dép. Gì chứ mấy cái thí nghiệm của tiểu thư bọn họ đã nếm qua. Nào là bẫy chuột suýt kẹp đứt tay bọn họ. Nào là cái gì mà hộp quẹt, mém nữa làm cháy ngự thiện phòng. Tốt nhất là nên tránh xa một chút không sẽ mang hoạ vào thân a.
– Tiểu bất điểm, nàng đang định làm gì vậy? – Nhất Minh hào hứng nhìn nàng cùng một đống dây nhợ.
Kiện Minh cũng không tránh khỏi tò mò. Nhưng vẫn giữ vững quy tắc: làm cho cái tên ma đầu Nhất Minh kia tránh xa Tiết Châu nhà hắn ra một chút. Vì thế hắn đã rất… có duyên mà lách người chắn trước mặt Nhất Minh. Điều này khiến cho Nhất Minh thầm điểm mặt có thù với hắn.
– Được rồi mau đổ nước vào cái hộp này. – Tiết Châu bơ luôn hai người họ. Nàng quay sang phân phó ấy nô tì cầm thùng nước đổ vào trong máy chuyển điện của nàng.
Nước vừa đổ vào, máy chuyển điện đã hút hết. Nhưng hút lượng nước thì nhiều mà chuyển thành điện chả được bao nhiêu khiến Tiết Châu cực kì buồn bực. Nàng nhìn tóc của Tiêu sườn phi sớm đã như bà điên mà phùng lên hết cũng có chút suy nghĩ. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui nàng bèn quăng cái lương tâm thánh thiện của mình vào thùng rác và tiếp tục phân phó:
– Các ngươi mau đổ nước nhanh lên.
Tức thì có thêm mấy nha hoàn nữa cầm thùng nước xếp hàng khắp vương phủ để đổ nước. Hết tóp này đến tóp khác, hết thùng này đến thùng khác tiếp nước cho cái máy không ngừng nghỉ một giây nào. Cái máy được cung cấp nhiều nước nên công suất hoạt động cũng tăng cao. Vì thế điện làm ra cũng khá hơn lúc trước.
Tiêu sườn phi đầu tóc phùng mang trợn má. Người không ngừng bị dòng điện nhè nhẹ giật khí thế. Tiết Châu hứng thú nhìn đầu Tiêu sườn phi cứ gật lên lại gật xuống trong thật vui mắt. Uầy! Nhìn cũng thật giống mấy cái DJ thời hiện đại lúc tung hoành sân khấu.
Khoảng chừng gần nửa canh giờ sau, Tiết Châu mới cho họ dừng việc đổ nước lại. Mấy nha hoàn trong vương phủ cũng thở lấy thở để. Cha mẹ ơi! Các nàng khiêng nước đến nỗi bây giờ chỉ còn sức lết đi thôi. Kiểu này chắc hôm nay các nàng đã có chút cơ bắp rồi quá.
– Cha à, giam con chuột bạch này lại giúp con. Sau này sẽ có cái mà dùng a. – Tiết Châu rất tự nhiên phân phó Kiện Minh. Song nàng vừa đi về phòng, vừa ôm cái máy phát điện mà lẩm bẩm: – Hừm… đúng là máy ngốn quá nhiều nước. Không thể cung cấp đủ cho cổ máy thời gian được.
Kiện Minh hóp một ngụm trà, liếc mắt nhìn bọn người hầu, giọng nói lạnh lùng vang lên:
– Các ngươi nghe tiểu thư nói rồi đấy. Mau giải nàng ta vào ngục!
– Dạ. – Tức thì có hai thị vệ đến khiêng Tiêu sườn phi còn đang bất tỉnh xuống.
Nhất Minh kể ra cũng chưa quen với mấy cái phát minh kì quái của Tiết Châu như Kiện Minh nên vừa lau mồ hôi trên trán vừa gượng cười nói:
– Vương gia, nữ nhi của ngài thật có một không hai.
Kiện Minh một tay chóng cằm, đôi mắt trắng dã sắc bén nhìn về phía Nhất Minh như cảnh cáo:
– Nàng là ái nữ* của ta. Ngươi đừng nghĩ đến chuyện kết phu thê với nàng.
Nhất Minh đực mặt ra. Hả? Vương gia đang nói cái thể loại ngôn ngữ gì a? Đúng thật là hắn có hứng thú với Tiết Châu nhưng kết thành phu thê thì vẫn chưa hề có ý định đó. Có phải là ngài đã quá bảo vệ nàng không?
– Ha ha ha! Vương gia, ngài yên tâm. Tại hạ biết chừng mực mà.
Đôi mắt Kiện Minh dịu đi một chút. Hắn ngắm nghiền mắt lại, kéo kéo khoé miệng:
– Vậy thì tốt.
– Không phiền vương gia nghỉ ngơi, ta xin cáo từ. – Nhất Minh nói rồi quay người bỏ đi. Nhưng đi không được mấy bước, từ sau hắn đã vọng đến giọng nói sắc bén của Kiện Minh:
– Ngươi về thì về tận nhà. Đừng có mà rủ rê Tiết Châu đấy!
Trong lòng ai đó có chuý nhột. Nhất Minh giật mình, ách… tên kia như thế nào lại biết hắn đang muốn đi tìm Tiết Châu để chơi a? Hừ… mà biết thì đã sao? Hắn vẫn sẽ rủ nàng đi chơi!
————————-
Tiết Châu nằm sấp trên bàn, ánh mắt chán nản nhìn máy phát điện của mình. Đôi lông mày nhíu chặt lại. Rốt cuộc phải làm sao mới có thể có đủ điện cho cổ máy thờ gian đây? Ở đây nguyên liệu lại khan hiếm như vậy… chẳng lẽ nàng có thể làm được cổ máy thời gian nhưng lại không thể có đủ nhiên liệu để về nhà hay sao?
Khẽ thở dài. Lúc nàng mở mắt ra lại đã có nguyên một khuôn mặt phóng đại trước mặt mình.
Tiết Châu giật mình hét lên:
– Aaaa!!! Má ơi ma!!!!
– Aaaa!!! – Nhất Minh cũng bị dạo cho bị liệu theo. Đang yên đang lành tự dưng lại hét lên là sao a?
– Ngươi… Cái tên này, ngươi vào đây làm gì? – Nàng chỉ vào mặt hắn quát. Tên này không phải lại muốn mạng của nàng nữa chứ?
– Ây da! Tiết Châu, ta là có ý tốt đến rủ nàng đi chơi nga.
– Thật à? – Trong lòng nàng cả tin. Hắn tốt vậy sao ta? No way! Hắn sao lại tốt vậy được?
– Haizzz… Nàng đừng dùng gương mặt đó để nghi ngờ ta a. Trái tim nhỏ bé mỏng manh dễ vỡ của ta sẽ nát mất. – Hắn làm bộ ôm ngực, mặt nhăn nhó nói.
Tiết Châu vừa nghe xong, một thứ chất lỏng mùi chua từ trong cổ họng muốn phụt ra. Mẹ ơi! Tên này thật sự có vấn đề!
– Vậy ngươi định dẫn ta đi đâu? Nói trước, cha sẽ không cho ta đi đâu. – Nàng chóng tay nhìn hắn.
– Nàng yên tâm. Giờ nàng sẽ chịu đi với ta chứ? – Nhất Minh mỉm cười hỏi. Ánh mắt hắn sáng tựa vì sao nhìn nàng.
– Ừm, chúng ta đi thôi.
—————————-
Đứng dưới bức tường ca khoảng bốn mét, Tiết Châu gương mặt đưa đám nhìn Nhất Minh:
– Tên kia, ngươi đang giỡn mặt với bà đấy à? Dẫn ta ra đứng dưới bức tường này chơi cái ôn gì?
– Không a. Ta sẽ đưa nàng đi thông qua bức tường này. – Nhất Minh nói xong liền ôm lấy eo nàng mà phi thân ra khỏi vương phủ.
– Oa!!! Ngươi siêu thật đó! – Nàng hâm hở nhìn khắp nơi.
Sau vương phủ chính là một rừng trúc nhỏ, bên cạnh còn có một dòng sông xanh trong. Không khí trong lành mát mẻ hơn hẳn thế kỉ hai mươi mốt chỉ có khói bụi.
Nhất Minh cúi đầu nhìn nàng. Ánh nắng dịu nhẹ chiếu vào khuôn mặt trắng mịn của nàng làm nổi bật đôi mắt to đen láy. Những sợi tóc mai cũng theo gió mà lay động, công thêm biểu tình trẻ con của nàng khiến cho tim hắn loạn mất một nhịp.
Nhớ lại những lần hắn gặp nàng, thông minh, xinh đẹp, vừa phúc hắc cũng vừa tốt bụng. Một nữ tử hợp ý hắn như vậy trong thiên hạ có mấy người?
Khoé môi khẽ nhếch lên. Đúng là càng tiếp xúc nhiều với nàng, hắn càng cảm thấy không muốn xa nàng chút nào. Đây là cảm giác nhất thời hay là hắn đã bị nàng mê hoặc? Không biết sau chuyến đi này hắn có nên bắt nàng về thành của riêng mình luôn không nhỉ?