Bạn đang đọc Cha Vương Gia Tuổi 20: Chương 21
Tiết Châu được Nhất Minh đem từ Nhiếp Chính vương phủ ra ngoài đường lớn. Không khí náo nhiệt, rộn ràng làm nàng hưng phấn cả lên. Không phải là lần đầu tiên bước khỏi cửa, dâu sao nàng cũng hay trốn ra ngoài chơi nhưng so với không khí ngột ngạt, son phấn của đám tiểu thiếp kia thì ngoài này trong lành, vui vẻ hơn nhiều.
Nàng vô thức nắm lấy bàn tay to lớn của Nhất Minh mà kéo đi hết nơi này đến nơi khác. Ghé qua gian hàng này lại đến quầy hàng khác. Vui vẻ thử rất nhiều thứ.
Nhất Minh nhìn nàng vui vẻ, trong lòng cũng vì thế mà cao hứng. Bàn tay cũng nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của nàng. Ánh mắt vạn phần ôn nhu. Bộ dạng như một tiểu oa nhi khác hoàn toàn so với biểu tình phúc hắc hằng ngày.
Đột nhiên ánh mắt nàng sáng lên. Khuôn mặt cũng bởi vì quá khích mà ửng hồng. Bộ dạng trẻ con đòi quà nhìn Nhất Minh chỉ chỉ nói:
– Nhất Minh, ngươi mua giúp ta một cái bánh phù dung nhé?
Nhất Minh nhìn nguòi bán bánh lử đằng kia đang bộn rộn không ngừng. Rất nhanh liền gật đầu đồng ý.
– Nàng ở đây đợi ta. – Bỏ lại một câu, hắn đã hoà vào đám người trong đấy mà chen chút.
Vốn dĩ nàng định đứng tạm ở một nơi gần quầy bánh phù dung nhưng phóng tầm mắt lại không có chỗ nào có thể đứng. Trên đường cái nhiều người qua lại vô tình đẩy nàng đi càng lúc càng xa khỏi Nhất Minh. Đợi đến khi nàng định thần lại thì đã không biết mình là đang ở cái địa phương nào.
Tâm trạng vẫn rất bình ổn. Đối với võ công của Nhất Minh nàng chính là không nghi ngờ. Nếu như cứ đứng tại nơi này thì thế nào hắn cũng tìm ra còn nếu không… Có thể trực tiếp hỏi thăm dân chúng nơi đây đường về Nhiếp Chính vương phủ a. Thật sự không có gì đáng ngại!
Bỗng có một tiếng kêu cứu nho nhỏ vang lên khiến nàng giật mình. Bước chân không khỏi lần theo thanh âm mà tìm đến chỗ của người gặp nạn.
Đến một khu hẻm vắng người, đi sâu vào thêm chút nữa có một chiếc xe ngựa rất lớn mà kì lạ một cái là kiệu xe hoàn toàn bị bao kín bằng một miếng vải thô to màu đen.
– Cứu tôi với! Các người tính đem tôi đi đâu!!! Thả tôi ra!!!!
Một cái gái khuôn mặt xinh đẹp, trang phục hoa lệ lụa là thượng hạng vừa nhìn đã biết con nhà quan lại. Nàng ta đang bị hai cái nam nhân khiên vào trong xe.
– TMD! Con tiện nhân này nói nhiều quá! Đại ca, chúng ta cắt lưỡi ả đi.
– Các ngươi có biết ta là ai hay không mà dám bắt ta? Nói cho các ngươi biết ta là Như Lan quận chúa, là nữ nhi của Khảm Liêu vương a. Các ngươi còn không mau thả ta ra! – Nữ tử tự xưng là Như Lan quận chúa không ngừng la hét. Thanh âm tựa hồ cũng muốn khàn đi.
– Lão tử không cần biết ngươi là cái dạng gì quận chúa. Chỉ cần ngươi đặt chân đến nước khác thì không nghi ngờ gì là một thứ dân đen! – Một tên khinh bỉ nói. Cũng không biết thương hoa tiếc ngọc gì mà quăng thẳng nàng ta vào trong kiệu.
Bên này sau khi Tiết Châu nghe được câu “Như Lan quận chúa” kia thì giật mình. Thật không ngờ lại gặp phải họ hàng a. Nhưng Tiết Châu nàng dù gì cũng chả phải người ngốc. Thân cô thế cô lại chả có võ công thâm hậu gì như nàng thì bây giờ ra có mà làm anh hùng rơm! Trước nhớ mặt bọn bắt cóc này rồi trở về báo lại với cha để cứu cô nàng ngốc nghếch kia đã.
Nghĩ thế là làm. Nàng nhanh chóng xoay người, nhấc nhẹ bước chân mà đi khỏi hẻm. Nhưng không đợi nàng tới được đầu ngỏ, một giọng nói sắc bén đã làm cho nàng giật mình không thôi:
– Ai? – Ánh mắt của một tên nhìn thẳng về phía nàng quát.
Tên đàn em còn lại của hắn vừa nhìn thấy nàng liền nhếch môi:
– Không ngờ chúng ta lại may mắn như vậy. Cư nhiên có một con mồi chui đầu vào rọ.
Da đầu Tiết Châu run mãnh liệt. Sao lại xui xẻo như vậy? Hừ lão nương không tin ở khoảng cách này các ngươi đuổi kịp ta! Vì thế nàng chạy, dùng hết sức chạy ra đường cái căn bản không có quay đầu lại. Nhưng cũng vì thế mà nàng không hề hay biết rằng hai tên bắt cóc kia biết võ công. Một khắc sau khi nàng bỏ chạy, bọn họ đã phi thân chặn lại.
Tên đàn em ở phía sau dùng một cái khăn bịt mặt nàng. Chóp mũi ngửi được mùi kì quái khiến Tiết Châu nhíu mày thầm kêu không tốt. Sao nàng chuyên gia gặp người bắt cóc hạ thuốc mê vậy nhỉ?
Dù đã cố gắng nín thở nhưng vì đã ngửi qua nên ánh mắt nàng đã không thể kháng cự nổi tác dụng của thuốc mê mà sụp xuống. Người hoàn toàn rơi vào trạng thái vô lực mà ngất đi.
————————–
Bên này Tiết Châu dơi vào nguy hiểm còn bên đây Kiện Minh đang tức điên lên. Mạnh mẽ nắm lấy cổ áo của Nhất Minh, nghiến răng gằng từng chữ nói:
– Khốn khiếp! Không phải ta đã bảo là không được rủ rê Tiết Châu sao? Sao ngươi còn không nghe? Nói! Ngươi lạc mất nàng ở đâu?
Nhất Minh cũng giương đôi mắt lạnh lùng nhìn đối diện với đôi mắt tràn đầy tức giận của Kiện Minh. Hắn trong lòng cũng lo lắng đến độ đứng ngồi không yên. Khuôn mặt cực kì nghiêm túc nói:
– Ở đường cái chỗ của Vách Viên khách điếm. Ngươi yên tâm, ta sẽ huy động người của Hắc sơn trang tìm nàng.
Kiện Minh đẩy hắn ra. Quay phắt lại ra lệnh cho Lãnh Dực:
– Bảo mọi người truy tìm dấu vết của quận chúa!
– Dạ! – Lãnh Dực cúi đầu nhận mệnh song cũng biến mất.
Lúc này trên người Kiện Minh cũng phát ra hàn khí lạnh thấu xương. Không quay mặt hướng Nhất Minh nói:
– Nếu Tiết Châu có mệnh hệ gì ta sẽ san bằng cả Hắc sơn trang các ngươi!
Nhất Minh cũng không nói gì. Chính là vội vàng phi thân trở về Hắc sơn trang điều động người tìm kiếm tin tức của Tiết Châu. Trong lòng hắn cũng có loại dự cảm bất an. Tiết Châu nàng vạn lần đừng xảy ra chuyện gì. Ta nhất định sẽ đến chỗ nàng.
————————-
Tiết Châu mê mang mở mắt. Bên tai khồng ngừng nghe được những giọng nói nữ tử dễ nghe vang lên:
– A! Tỉnh rồi kìa.
– Tiểu cô nương ngươi không sao chứ?
– Có bị thương ở đâu không?
Giật mình ngồi dậy, nàng đưa mắt nhìn xung quanh. Nàng nhớ rõ đây chính là cái kiệu mình đã thấy lúc nãy. Lại nhìn xuống chân mình, một cái dây xích khoá chặt ở chân. Trừ bỏ có độ dài hai gan tay ra thì không có gì khác ngoài màu xám cũ kĩ.
Lại phóng mắt nhìn quay mình, tất cả đều là nữ tử ở cái độ tuổi xuân sắc từ mười sau đến mười tám tuổi. Ai cũng là một cái dung mạo mỹ nhân. TNND! Cái loại sự tình gì đây? Lão nương tính ra cũng đã ba mươi chín tuổi, lần đầu bị bắt cóc đấy! Mà còn là hai thằng nhóc người tiền sử. Đúng là TMD mà!
– Đến giờ ăn rồi! – Tên cầm đầu khi nãy xốc màn che lên, tiện tay quăng một cái bát to vào.
Trong cái bát to đó là những nắm cơm được đặt trên mấy cái lá chuối. Mấy nữ tử khác đều vui vẻ mỉm cười. Mỗi người cầm một phần rất có trật tự ăn.
– Cái gì đây? Thức ăn cho bổn quận chúa lại là cái loại hạ cấp này? Các ngươi đang muốn chết sao? – Như Lan công chúa tức giận đùng đùng nói.
Tiết Châu trong lòng lạnh lùng cười nhạo nàng ta. Đến nước này rồi thì thân phận quận chúa đi chăng nữa cũng chả là gì. Xem ra nàng ta là cái loại tiểu thư, chỉ biết dựa vào thân thế mà không có chút não bộ nào.
Đôi tay nàng cũng cầm phần của mình lên. Cho dù chỉ là một nắm cơm không nhưng so với bị chết đói vẫn hơn.
Như Lan quận chúa thấy ai cũng ăn rất ngon lành, bụng nàng ta cũng phát ra âm thanh “cô lỗ cô lỗ” kháng nghị. Ánh mắt phi thường không đành lòng mà miễn cưỡng cũng cầm nắm cơm lên ăn.
Cứ như thế mỗi ngày hai bữa các nàng cùng nhau trong chiếc xe ngựa này mà trải qua chín ngày chín đêm.
Sáng sớm trong chiếc xe ngựa không có lấy một tia sáng mặt trời này bị âm thanh ồn ào làm ọi người đều tỉnh. Bên tai bọn họ, thanh âm rõ ràng của bọn buôn người vang lên:
– Các vị đại nhân, hôm nay tôi mang bọn nô lệ có nhan sắc đến cho các vị đây. Hy vọng các vị sẽ thích chúng.
Câu nói vừa dứt, tấm màn đen tối kia cũng được giựt ra. Trước mắt các nàng là bàn tử (người béo) vận trang phục kì lạ ngồi chiễm chệ trong lương đình nhìn các nàng.
TNND! Cái loại tình huống gì đây? Nàng đây là đụng phải bọn người bắt cóc bán sang biên giới sao? Thật không ngờ ở cổ đại lại có loại chuyện này phát sinh.
– Đi ra nhanh! – Một tên lôi các nàng khỏi xe ngựa. Không thương tình mà xô các nàng ngã trên đất.
– Ồ! Hàng kì này cũng được ra phết. – Một tên quý tộc nói. Kéo theo đó là tràn cười trào phúng của những người khác.
Những nữ tử bị bắt cóc ở đây ai cũng đưa ánh mắt sợ sệt nhìn xung quanh. Bọn họ không ngừng xích lại gần nhau như muốn tìm điểm tựa mà người ngồi kế bên nàng – Như Lan quận chúa lại trừng mắt ra uy quát:
– Các ngươi biết ta là ai không? Ta là Như Lan quận…
Lời còn chưa nói xong đã bị Tiết Châu bịt miệng:
– Ngu ngốc! Ngươi có biết đây là nước Ba Tư luôn đối đầu với Thánh An quốc không? Còn dám nói mình là quận chúa. Có phải ngươi muốn đi tìm chết?
Như Lan quận chúa – Hoắc Kiều Thi mơ to mắt. Ba Tư? Như thế nào bọn họ lại bị đưa đến tận Ba Tư chứ?
Tiết Châu lạnh nhạt nhìn bọn bàn tử không ngừng dùng cái loại ánh mắt dơ bẩn cùng khuôn mặt vô sỉ nhìn mình. Đáy lòng càng lúc càng lạnh. Xem ra phen này bọn họ khó thoát.
– Được, ta lấy hai con đàn bà này. – Một tên trang sức đầy người, bụng phệ xấu xí chỉ vào Tiết Châu và Kiều Thi nói. Vừa quăng ra một bao vàng cho tên buôn người.
Tên buôn người thấy vàng thì vui vẻ không thôi. Thô bạo nắm tóc các nàng giao cho người của tên quý tộc kia nói:
– Đại nhân, người của ngài đây.
– Các ngươi giải hải ả về phủ. – Tên quý tộc đó vừa nói xong liền đi vào xe ngựa mà trở về. Hai tên thị vệ của hắn cũng đem các nàng áp giải lên lưng ngựa rồi phi theo sau. Mà cùng lúc với các nàng bị bán đi, những nữ tử của Thánh An quốc cũng đồng loạt không tránh khỏi số kiếp bị người ta mua làm nô lệ.
———————-
Thánh An quốc…
Nhất Minh một cước đạp văng một tên hắc y nhân, giọng nói thập phần tức giận:
– Tại sao bây giờ còn chưa tra ra được nàng đang ở đâu hả?
– Chủ thượng xin người bớt giận. – Hắc y nhân bị đạp văng khó khăn cất tiếng. Hắn ôm lấy ngực mình cầu xin: – Xin người hãy cho bọn thuộc hạ thời gian. Bọn thuộc hạ nhất định sẽ tìm thấy người.
– Lũ vô dụng! Còn không mau tiếp tục tìm. – Nhất Minh lãnh huyết nói. Trong lời nói toát ra vẻ nguy hiểm làm cho hắc y nhân kia rùng mình. Hắn biết nếu như lần báo cáo tiếp theo mà không tìm được vị quận chúa Tiết Châu kia thì không thể nghi ngờ chính là ngày chết của hắn.
– Thuộc hạ cáo lui. – Mạnh mẽ cúi đầu, hắn nhanh chóng đi ra ngoài tiếp tục cùng tổ đội thực hiện nhiệm vụ.
Mà bên Kiện Minh, bọn Lãnh Dực cũng ra sức tìm như điên. Dùng hết tất cả lực lượng của mình đi khắp nơi trên Thánh An quốc mà truy tìm tung tích của Tiết Châu.
Trong khi đó hạ nhân ở Nhiếp Chính vương phủ lại phi thường sợ hãi. Mấy ngày này tiểu thư mất tích làm cho không khí trong vương phủ yên tĩnh hẳn. Không còn tiếng cười nói, những cái phát minh biến thái của nàng làm cho gà bay chó sủa nữa. Vương gia của bọn họ cũng thay đổi hẳn. Tránh được thì ai cũng cố tránh xa sợ rằng không cẩn thận sẽ chọc tới vương gia mà mất đi mạng sống.
– Xoảng! – Lại một âm thanh đồ vật bị đập bể từ thư phòng Kiện Minh vang lên.
Bên trong bình hoa vỡ tung, những mảnh sứ trắng vương rãi trên đất. Hoa trong bình bị hắn giẫm nát. Trên tay gắt gao nhồi tờ giấy báo cáo của các ám vệ báo cáo cho hắn.
Chết tiệt! Như thế nào bây giờ còn chưa có tin tức của tiết Châu? Có phải hay không nàng đã xảy ra chuyện rồi? Không hiểu sao cái loại cảm giác bất an trong lòng cứ dâng lên khiến hắn mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên. Cực kì khó chịu! Nếu như vạn nhất nữ nhi của hắn có mệnh hệ gì thì hắn nhất định sẽ đem Hắc sơn trang cùng kẻ đã làm thương tổn nàng diệt trừ không tha!