Bạn đang đọc Cha Vương Gia Tuổi 20: Chương 14
Tiếng xé gió vang lên khiến Tiết Châu ù tai, không thể nghe thấy tiếng kinh hô của bọn Tào Văn nữa. Trong khoảnh khắc đó, nàng hoàn toàn ngỡ ngàng trước mọi chuyện.
– Tiểu Thư!!!! – Bọn Tào Văn kinh hãi gọi nàng. Tim bọn họ như run lên từng hồi. Tiết Châu cũng là do một tay bọn họ chăm sóc cũng đã gần tám năm rồi. Ít nhiều gì bọn hắn cũng thật lòng xem nàng là tiểu thư của mình. Ấy vậy vương gia còn giao nàng cho bọn họ bảo vệ. Nếu như… nếu như nàng chết tại đây… bọn họ biết nhìn mặt vương gia như thế nào đây?
Tiết Châu ánh mắt đờ đẫn nhìn bầu trời cao vô tận kia, lại nhìn cỏ Côn Sinh mà nàng cố chấp giữ chặt. Điều duy nhất nàng còn có thể nghĩ đến là Kiện Minh còn đợi nàng đem thuốc về.
Đột nhiên ánh mắt nàng thay đổi hẳn, rút thanh kiếm mà nàng đem theo để phòng thân ra. Tiết Châu đâm cây kiếm sắc ngọn ấy vào một chỗ nứt nhỏ trên vách vực thẳm.
Thanh kiếm và vách đá ma sát với nhau làm giảm tốc độ rơi của nàng. Tiết Châu giữ chặt lấy thanh kiếm, không biết qua bao lâu, thanh kiếm cuối cùng cũng có thể giữ nàng lại. Tiết Châu vui mừng khôn tả nhưng….
“Rắc”
Vào đúng lúc Tiết Châu vừa mới thở phào ra một hơi, thanh kiếm kia đã bị gẫy. Nàng lại một lần nữa rơi xuống vực thẳm. Nhưng rất may, nàng đã ở rất gần với đấy vực rồi nên khi ngã xuống cũng không bị thương gì nặng lắm chỉ là đau ê ẩm khắp toàn thân thôi.
– Tiết Châu? – Một âm thanh từ trên đỉnh đầu vang lên. Trong giọng nói không giấu nổi vẻ bất ngờ.
Tiết Châu nhìn lên, ánh mắt nàng cũng không kém phần ngạc nhiên cùng run rẩy:
– Lạc Lạc?
– Đúng là cô rồi! – Lạc Lạc ôm chầm lấy Tiết Châu.
Lạc Lạc chính là người cùng cô làm dự án cổ máy thời gian. Không biết như thế nào cũng có mặt tại nơi này?
Tiết Châu vỗ vỗ lưng Lạc Lạc nói:
– Sao cô lại ở đây?
– Sau khi cô dùng cổ máy thời gian đi đến quá khứ không lâu sau cổ máy thời gian lại xuất hiện lại trong phòng thí nghiệm. Nhưng tôi tìm mãi cũng không thấy cô vậy là tôi liền kiểm tra lại máy. Xong, cũng đi tìm cô. Không hiểu sao lại tới đây. Đáng nhẽ tôi có thể quay về lại không ngờ cái máy báo còn phải đúng ngày này năm sau mới có thể xuyên trở lại. À mà sao cô lại ở hình dạng có mườ mấy tuổi thế này? Nếu tôi nhớ không lầm thì cô đã hai mươi chín rồi cơ mà. – Lạc Lạc cùng Tiết Châu vừa đi về phoá hang động của Lạc Lạc vừa nói.
Tiết Châu thở dài:
– Haizzz… Cô đừng hỏi tôi. Đi mà hỏi cái cổ mấy thời gian chết tiệt ấy đấy. Nó biến tôi thành thế này này.
Trong hang động có rất nhiểu trái cây cùng nước. Không những vậy máy thời gian còn được giữ gìn rất cẩn thận. Lạc Lạc nắm lấy tay Tiết Châu nói:
– Tiết Châu, bây giờ tìm được cô rồi. Chúng ta mau về thôi.
– … – Nàng im lặng không trả lời. Nàng từ trước đến giờ thực muốn về thế kỉ 21 nhưng không hiểu sao trong lúc này đây. Việc trở về làm nàng cảm thấy… có chút bối rối cùng lưu luyến. Lại nhìn cỏ Côn Sinh trên tay mình thật lâu. Cuối cùng Tiết Châu mới nói: – Lạc Lạc, thực xin lỗi. Tôi bây giờ chưa thể về được. Còn có người đợi tôi đến cứu. Cô hãy về trước đi.
– Nhưng nếu bây giờ co không về thì năm sau mới có thể trở về đó. Đến lúc đó cổ máy đâu mà cô trở về? – Lạc Lạc lo lắng hỏi. Cô thật không biết cô ngố này đang nghĩ gì nữa.
– Lạc Lạc, yên tâm. Cổ máy ở trong đây. – Tiết Châu chỉ vào đầu mình rồi nói tiếp: – Tôi cũng đang làm một cổ máy thời gian khác. Một năm là quá đủ rồi.
– … – Lạc Lạc im lặng một hồi cuối cùng cũng mở miệng: – Được rồi. Vậy tôi về trước. Một năm sau, cô nhớ trở về đấy nhé.
– Tôi biết rồi.
Lạc lạc vừa leo lên cổ máy thời gian vừa nói:
– Tiết Châu, từ hang động này cô cứ đi thẳng về hướng mặt trời lặng. Chắc chắn sẽ lên được phía trên. Ở đây có ít trái cây, cô cứ dùng đi nhé.
– Cảm ơn cô. – Tiết Châu mỉm cười, vẫy tay nói.
Lạc Lạc nhìn cô gật đầu rồi biến mất cùng với cổ máy thời gian. Tiết Châu một mình đứng ở giữa hang động thở dài. Thật không ngờ cô lại vì Kiện Minh mà từ bỏ việc trở về…
—————
– Tiểu thư!!!! Người ở đâu mau trả lời đi. Tiểu thư!!!! – Bọn Tào Văn đi khắp núi Thượng Nguyệt không ngừng tìm kiếm Tiết Châu. Trời càng lúc càng tối khiến bọn họ càng khó tìm hơn.
Đột nhiên một giọng nói trong trẻo cất lên:
– Ta ở đây!!!
Lập tức bọn họ liền phi thân đến chỗ phát ra tiếng trả lời. Vừa đến đó, cảnh tượng Tiết Châu người đầy bùn đất, nhết nhát, đang ăn trái táo đỏ khiến cho bọn họ cúi người. Quỳ gối hướng nàng nói:
– Tiểu thư, người hãytrách tội bọn thuộc hạ đi. Là do bọn thuộc hạ bảo hộ người không chu toàn.
– Các ngươi đừng tự tra hs mình nữa. Mau đưa ta về hoàng cung của Thuý Nguyệt quốc. Cha còn đang chờ thuốc. – Tiết Châu đỡ từng người dậy nói.
– Dạ. – Bọn họ đồng loạt hô lên. Tào Văn cõng nàng trên lưng nhanh chóng xuống núi. Phía trước là hai tên thị vệ đi đầu mở đường, phía sau là hai thị vệ bảo hộ.
Tiết Châu tuy rằng mệt mỏi nhưng vẫn không ngủ nghê gì. Nàng bây giờ thật sự rất lo cho Kiện Minh. Mong rằng hắn không xảy ra chuyện gì. Chờ nàng, chờ nàng một chút nữa thôi sẽ đem cỏ Côn Sinh về cứu hắn.