Bạn đang đọc Cha Vương Gia Tuổi 20: Chương 13
Tiết Châu thân thể ngẩn ra. Ánh mắt đờ đẫn nhìn Kiện Minh.
Lãnh Dực cúi đầu nói:
– Vương gia, thất lễ rồi.
Nói xong, hắn liền xé rách tay áo của Kiện Minh. Trên cánh tay rắn chắt kia, hai dấu răng tròn nhỏ lập tức hiện ra trước mắt mọi người.
Lãnh Dực cúi đầu hút lấy máu độc ra. Không biết là hắn hút rồi phun đi bao nhiêu máu, cuối cùng hắn cũng dừng lại. Xé lấy một mảng áo của mình, hắn băng lại thật chặt trên chỗ bị thương của Kiện Minh để ngăn cho chất độc lan ra.
Kiện Minh cũng không biết đã rơi vào hôn mê tự lúc nào.
– Tiểu thư, chúng ta mau đi thôi. Phải mời đại phu đến khám cho vương gia gấp. – Lãnh Dực gấp gáp nói với nàng. Nói rồi hắn cũng liền mang theo Kiện Minh leo lên ngựa chạy đi. Vừa chạy vừa để lại một câu:
– Tào Văn, ngươi mau mời thái y của Thuý Nguyệt quốc đến chỗ vương gia.
– Vâng. – Tào Văn lĩnh mệnh rồi cũng leo lên ngựa đi mất.
– Tiểu thư, chúng ta cũng nhanh đi thôi. – Một tên thị vệ đỡ lấy Tiết Châu vẫn còn đang thất thần nhìn theo bóng của Kiện Minh đã khuất. Bọn họ cũng nhanh chóng đưa nàng trở lại hoàng cung.
—————–
Thái y Thuý Nguyệt quốc bắt mạch cho Kiện Minh xong liền thở dài. Lão ta sai người đi bốc thuốc rồi đi ra khỏi bức bình phong.
Vừa thấy lão ta bước ra, Tiết Châu liền hỏi:
– Cha ta sao rồi? Có cứu được không?
– Haizzz… – Lão thái y thở dài lắc đầu nói: – Lão phu lực bấy tòng tâm. Vương gia may là có người hút chất độc ra nhưng lão vẫn không cứu được. Hiện tại… chỉ có thể bốc thuốc ngăn chặn phần nào sự lan truyền của chất độc.
– Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao? – Tiết Châu thất thần nhìn ông ta. Nàng không tin! Kiện Minh làm sao lại chết dễ đang như vậy được chứ?
– Không phải là không có cách. Chỉ là… – Thái y ấp úng.
Tru Liệt cũng sốt ruột lên. Nếu như Kiện Minh ở bên Thuý Nguyệt quốc của hắn mà chết. Có phải hay không Thánh An quốc sẽ đại chiến với quốc gia của hắn? Chuyện này thật sự rất hệ trọng. Nghe có cách cứu Kiện Minh, hắn liền thúc giục:
– Thái y, có cách gì ông nói mau đi.
– Haizzz… Chính là cỏ Côn Sinh trên núi Thượng Nguyệt. Loài cỏ này mộc ở trên đỉnh núi, có thể giải trừ nộc rắn, chữa được bách bệnh. Thật sự rất quý hiếm. Có điều núi Thượng Nguyệt khó leo, cỏ đó lại rất khó tìm, càng lên cao sẽ càng có nhiều vực sâu. Căn bản quá nguy hiểm. – Thái y kia thở dài nói. Chính vì quá nguy hiểm nên không ai hái nó cả.
Lão thái y lấy ra một bức tranh. Trên đó có vẽ một đoá hoa phi thường diễm lệ. Thân của nó rất dài, cánh hoa được chia thành nhiều miếng mỏng chồng lên nhau màu xanh lam.
– Hảo! Ta sẽ lên đó hái về. – Tiết Châu không nghĩ nhiều nói. Không biết có phải nàng ở chung với hắn mười năm nên ít nhiều nhiều sinh tình cảm hay không mà khi vừa nghe đến tin hắn bị rắn cắn tim nàng liền nhảy dựng lên như treo ngược cành cây.
– Tiểu thư, nơi đó quá nguy hiểm. Để mình thuộc hạ đi là được rồi. – Tào Văn chấp tay hướng nàng nói. Dù sao nhiệm vụ của bọn hắn vẫn là bảo vệ vương gia và tiểu thư.
– Không được, ta cũng phải đi. – Tiết Châu cứng đầu nói. Để bọn người này đi nàng không an tâm. Nàng cũng có chế ra được vài món thuận lợi cho việc đi núi. Nói không chừng còn có ít hơn bọn người này.
– Nhưng mà… – Lãnh Dực định ngăn nàng lại nhưng liế thấy ánh mắt của Tiết Châu hắn liền ngoan ngoãn im lặng cúi đầu. Không phải là hắn nhát gan mà sống chung với nàng mười năm, ít nhiều hắn cũng đã lãnh không ít cơn giận của nàng. Nhớ khi đó nàng mười tuổi, hắn vì ngăn không có nàng trốn khổ vương phủ mà nàng đã dùng một cây kéo rất to. Không biết là nàng lấy ở đâu ra hướng chỗ kia của hắn mà cắt. Còn truy cùng giết tận. Cũng may hắn võ công cao cường, trốn thoát được nên mới không tuyệt tự a. Đêm đó về hắn còn gặp ác mộng. Thật sự quá đáng sợ!
——————-
Tiết Châu cùng Tào Văn và một số người khác lên núi. Đúng thật là rất khó leo. Bọn họ leo đến hơn nửa ngày mới tới được đỉnh núi. Trên núi khí hậu rất lạnh, cảnh vật lại rất um tùm thật khó tìm cỏ Côn Sinh. Bọn họ đi mãi vẫn không thấy đâu, đã tìm hết cả buổi chiều rồi mà vẫn không có lấy tung tích của cỏ Côn Sinh, trong lòng mọi người liền sinh ra nản chí.
Tiết Châu nhìn trời cũng đã gần tối, lại không biết nên làm sao cho phải thì đột nhiên nàng nhìn thấy đối diện vực thẩm khá xa có một đoá xanh lam mộc trên vách đá đang đung đưa theo gió. Nàng liền vui mừng hô lên:
– Tào Văn, các ngươi nhìn xem. Có phải đó là cỏ Côn Sinh không?
Bọn Tào Văn nghe nàng nhắc đến cỏ Côn Sinh cũng vội đuw mắt nhìn theo. Sau khi nhìn xong, trong lòng ai cũng vui mừng khôn siết. Bọn họ tìm thấy rồi!!!
– Nhưng làm sao để hái được nó bây giờ? – Một thị vệ hỏi. Nhìn vực thẩm kia xa và sâu như vậy, có dùng kinh công đi chăng nữa thì cũng e rằng…
Tiết Châu hất cái mũi nhỏ, đắc ý cầm trong tay một cái mốc neo có gắn thêm sợi dây thừng rất dài ra nói:
– Tào Văn, ngươi giúp ta thẩy cái mốc này qua bên kia.
Tào Văn nhớ người. Không hiểu nàng đang định làm gì nhưng cũng nghe lời mà dùng hết sức thẩy cái mốc neo qua.
Chiếc mốc neo dính vào trên đất bằng phía đối diện, Tiết Châu lại khẽ kéo kéo sợi dây. Chắc chắn rằng nó đã an toàn, nàng liền đu mình qua bên đó.
Bọn Tào Văn hốt hoảng la lên:
– Tiểu thư! Nguy hiểm lắm.
– Không sao đâu. – Tiết Châu vừa với tay tới cỏ Côn Sinh vừa nói. Thật chất nàng cũng không muốn chui đầu vào chỗ chết đâu nhưng sợi dây thừng này nàng đã cất không biết bao nhiêu năm rồi. Sáu năm hay năm năm nhỉ? Vì vậy cho nên không chắc rằng nó sẽ không bị chuột gặm. Mà mọi người nhìn đi, bọn Tảo Văn tên nào tên nấy cơ bắp cuồng cuộng. To con như đô vật mĩ thì làm sao cái dây chịu nỗi? Vậy là nàng! Một cô bé ốm yếu đã phải hi sinh anh dũng để đu qua. (Shizu: Vơn, ốm yếu lắm.)
Đôi tay của nàng vừa mới nắm được thân cỏ Côn Sinh, chưa kịp để cho nàng vui mừng thì….
“Phựt”
Một âm thanh giòn tan vang lên. Sợi dây thừng liền đứt đoạn. Tiết Châu lập tức rơi từ trên cao xuống. Trên tay nàng vẫn không quên giữ chặt lấy cỏ Côn Sinh.
– Aaaa!!!!
– Tiểu thư!!!!!