Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia

Chương 25 : Ta Muốn Đứa Nhỏ Của Ta .


Bạn đang đọc Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia: Chương 25 : Ta Muốn Đứa Nhỏ Của Ta .

Phủ vương gia vọng lên tiếng khóc thút thít của một cô nương , Diệp Nhi nước mắt không ngừng , con của nàng chưa thành hình liền chết , nàng nức nở không nói nên lời .
Hàn Dạ mí mắt rũ xuống , bàn tay đặt lên trán , khuỷu tay chống lên bàn , cái này là trời phạt mình sao , hắn run rẩy bỏ tay xuống lại động phải tách trà , tách trà rơi xuống đất bể tan tành , nước trà đổ ra nền đất .
Chỉ ngay sau đó Đồ Ảo hét lên chút sức cuối cùng :
– Vương gia … không song rồi vương phi nhảy xuống núi tự sát rồi .
Hắn nói song bò phịch xuống đất thở không ra hơi , thân ảnh kia phi ra như bay túm lấy áo người đang còn thở dốc lắc mạnh , hai con mắt trừng to , gân đỏ nổi lên chàng điên tiết hét to :
– Ngươi nói cái gì ? Nàng ở đâu … ở đâu hả ?
Đồ Ảo khó khăn lắm phun ra hai chữ :
– Đồng Vân .
Hàn Dạ hất hắn sang một bên , phi thân ra khỏi phủ , hắn lo lắng sợ hãi , ông trời ơi phạt con đoạn tử tuyệt tôn cũng được , chết đi cũng được , xin đừng làm hại nàng . Mĩ Mĩ ơi , xin lỗi nàng , chỉ vì nhớ thương nàng nên lỡ cùng nàng ta một đêm liền sinh chuyện , ta chỉ yêu mình nàng mà thôi , ta không cầu mong nàng tha thứ chỉ mong nàng đừng xảy ra chuyện gì .
Hàn Dạ nhảy xuống vách núi , khinh công nói chàng thứ hai thì không ai dám nhận thứ 1 , chàng nhảy qua bên này lại nhảy qua bên kia , miệng luôn gọi :
– Mĩ Mĩ … Mĩ Mĩ … nàng ở đâu .
Mĩ Mĩ một thân y phục mỏng manh trắng tuyết nhuộm máu đỏ tươi , nàng một tay ôm bụng một tay nắm chặt sợi dây cước treo lơ lửng trên không trung , nếu không có cành cây kia có lẽ nàng đã rơi thẳng xuống dưới , đầu nàng bị đá rơi trúng , cơn đau vùng dậy ý thức của nàng , nàng hai mắt nheo lại thở một cách yếu ớt . Nàng cảm giác có gì đó trong cơ thể trào ra , cúi nhẹ đầu , nàng run rẩy , sợ hãi :
– Vỡ … vỡ … ối … rồi … hơ hơ hơ …
Mĩ Mĩ ức ử hoai hớp thở , đau quá … đau quá … không song rồi , mình không chịu nổi nữa rồi , Hàn Dạ … Hàn Dạ … thiếp cần chàng … giúp thiếp với … thiếp đau quá … thiếp sợ lắm … , toàn thân cô rã rời , bàn tay run run nắm dây cước liền buôn ra , nàng rơi tự do , hai mắt nhắm lại … thôi rồi … mình không song rồi … Hàn Dạ … Hàn Dạ …
– Mĩ Mĩ .
Cô run run hai mắt hé nhẹ , thân ảnh kia nhìn quen quá , có phải chàng đó không , ảo giác … nhất định là ảo giác .
Hàn Dạ nhanh tay đón được nàng , nhìn nàng máu me nhuộm trắng thân hắn sợ hãi run rẩy , đôi mắt đỏ hau rơi xuống 2 hàng nước mắt nhỏ lên mặt nàng , Mĩ Mĩ thở nhẹ , mí mắt giật giật , mưa … mưa rồi hả … , nàng run rẩy lẩm bẩm :

– Đau … đau quá … Hàn … Dạ … thiếp sợ … chàng … đâu rồi … giúp thiếp … với … thiếp … đau … quá …
– Ta đây , ta ở đây … nàng sẽ không việc gì … nàng ráng chịu một chút .
Hàn Dạ phi lên , siết nàng vào lòng , nàng sẽ không việc gì , sẽ không viêc gì , ta ở bên nàng đây .
Vừa về đến phủ hắn la lên như điên như dại :
– Truyền thái y , truyền đại phu , truyền bà đỡ cho ta , ngay lập tức .
Hàn Dạ đạp mọi thứ cản đường đi của hắn , người người sợ hãi không thôi , nhìn vương phi hai mắt nhắm lại , hai tay buôn thả toàn thân máu tươi nồng nặc làm họ bủn rủn sợ hãi .
Hàn Dạ đặt nàng trên giường , tay vẫn run không ngừng la hét :
– Sao còn chưa tới … sao còn chưa tới … nàng mà có chuyện gì ta liền giết chết các ngươi .
– Để ta xem cho nàng .
Diệp Nhi đi vào , tiến đến nắm lấy tay Mĩ Mĩ bắt mạch , sơ cứu vết thương trên đầu nàng , lấy khăn ấm lau máu cho nàng .
– Vương gia , thái y , đại phu , bà đỡ đã đến .
Hàn Dạ xoay người lúng túng mang theo lo lắng đi ra cửa nói lớn :
– Mau vào nhanh lên .
Mĩ Mĩ nhăn mặt , tử huyệt .. có người muốn giết mình và con của mình , cô từ từ mở hai mắt nhỏ giọng :
– Ta có thể cách không giải huyệt .
Một câu ta có thể cách không giải huyệt khiến Diệp Nhi sững lặng quay người lại , chỉ thấy người kia hai mắt mở ra nhìn mình , cô lùi lại hai bước , vốn nghĩ ấn tử huyệt của vương phi thì thái y hay đại phu đến bắt mạch cũng sẽ nói là nàng rơi xuống bị va đập toàn thân tụ máu không chữa được .
Hàn Dạ trở vào thì thấy toàn thân Mĩ Mĩ giật giật , miệng nàng máu tươi trào ra khiến hắn rụng tim hoảng hốt nói lớn :

– Mĩ Mĩ … thái y , đại phu mau tới xem cho nàng .
Thái y bàn hoàng đặt nhẹ tay Mĩ Mĩ xuống quay đầu nói :
– Vương gia có người điểm tử huyệt của vương phi , may mắn là vương phi đã dùng nội lực đã thông .
Hàn Dạ quát lớn :
– Cái gì … tử huyệt .
Đại phu đồng ý kiến với thái y nói :
– Vâng , là tử huyệt , chậm một chút nữa e là không sống được .
Hàn Dạ hai mắt đỏ lên nhìn thằng về phía Diệp Nhi khiến cô sợ hãi lùi lại , Hàn Dạ một chưởng đánh tới giận dữ lớn tiếng :
– Bất luận là ai đi nữa muốn hại nàng ta liền giết không tha .
– Á .
Chỉ thấy Diệp Nhi bay lên lưng đập vào tường té xuống nôn ra máu và lục phũ ngũ tạng , tắt thở mắt mở toan . Hàn Dạ thu tay hừ lạnh xoay người nói :
– Lôi ra ngoài .
– Dạ .
Mĩ Mĩ toát mồ hôi nhìn Hàn Dạ , cô thở yếu ớt , chỉ thấy chàng tới gần khụy xuống nắm lấy tay cô đưa lên miệng hôn , toàn thân run rẩy , mặt mày cau có như khóc :
– Nàng sẽ không sao … sẽ không sao … ta xin lỗi … xin lỗi nàng nhiều lắm …
Bà đỡ kéo rèm che ngang nửa thân mình Mĩ Mĩ , Mĩ Mĩ mồ hôi toát ra như mưa nhăn mặt :

– Đau … đau quá … ah …
Nàng cấu tay Hàn Dạ đến túa máu , đầu lắc qua lắc lại , bà đỡ cuối xuống lời nói trấn an :
– Vương phi người cố chịu một chút … cố gắn hít thở … rặng đi vương phi … cố lên vương phi .
– Không ổn rồi vương gia … vương phi không sinh được … chỉ sợ cả hai sẽ …
Hàn Dạ trợn mắt điên tiết hét to :
– Im miệng , ta không cần gì cả , ta chỉ cần nàng , cứu nàng … ta nói là cứu nàng có nghe không … nàng mà có mệnh hệ nào các ngươi một ai cũng đừng hòng sống sót mà rời khỏi đây .
Tất cả mọi người sợ hãi run bần bật , bà đỡ hoảng loạn , bây giờ muốn vương phi sống thì phải kéo nhanh thai ra ngoài , nhưng mà thai nhi bị kẹt kéo ra sẽ khiến vương phi băng huyết mà chết , mà để thai trong bụng lâu quá cả hai mẹ con liền chết , không song rồi , bà đỡ khóc không ra nước mắt .
Mĩ Mĩ hét lên :
– Im miệng cho ta , ta có chết cũng sẽ để lại đứa nhỏ cho chàng .
– Ta muốn đứa nhỏ của ta .
– Các ngươi cút ra ngoài hết cho ta để vương gia ở lại .
Chỉ thấy mọi người sợ hãi chạy ra , Mĩ Mĩ thở hổn hển nhìn Hàn Dạ , nàng mở miệng :
– Chàng nghe cho kỹ đây , ta muốn đứa nhỏ , không cứu được nó ta sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng .
Mĩ Mĩ run run đưa tay cởi áo ra , chỉ tay lên bụng kéo một đoạn rồi nói :
– Từ đây tới đây , dùng dao nhỏ đun sôi nửa nén nhang … rạch bụng ta … đem đứa nhỏ ra ngoài , sau đó dùng kim chỉ may lại … ta sống hay chết mặc ta … đứa nhỏ quan trọng … làm đi .
Nói song Mĩ Mĩ tự tay điểm huyệt bản thân , đem toàn bộ nội lực dồn lại bảo vệ con nàng , nàng lâm vào trạng thái hôn mê .
Hàn Dạ run run sững người với hai hàng nước mắt , khóe miệng giật giật hô lớn :
– Mau mang dao nhỏ và nước sôi đến đây cho ta .
– Chuẩn bị kim và chỉ nữa … mau lên …
Mọi người luống cuống chuẩn bị , nửa nén nhan qua đi , Hàn Dạ cầm dao đi đến rạch bụng Mĩ Mĩ , máu bắn tung tóe lên mặt chàng , nữ nhân chàng yêu thương nhất vì chàng mà khổ sở không tiếc mạng sống sinh con cho chàng , vô luận thế nào cũng phải cứu sống được hai mẹ con nàng .

Mọi người bên ngoài đứng ngồi không yên , không biết ở bên trong phát sinh chuyện gì thì bỗng có tiếng trẻ con khóc to :
– Oe … Oe … Oe .
Lại thấy Hàn Dạ lo lắng gọi lớn :
– Bà đỡ đâu , mau vào đây nhanh lên .
Bà đỡ chạy vào suýt chút nữa thì hét lên , nhưng bà kịp đưa tay bịt miệng , Hàn Dạ luống cuống nói :
– Còn đứng đó làm gì , mau qua lo cho đứa nhỏ .
Hàn Dạ cắt dây rốn cho đứa nhỏ , rồi đưa đứa nhỏ cho bà đỡ , sau đó chàng dùng kim chỉ đã khử trùng khâu vết mổ cho Mĩ Mĩ .
Chàng nhanh tay nhẹ nhàng nhưng vẫn run rẩy , cầm khăn thấm nước ấm lau người cho nàng , sau đó mở tủ lấy y phuc thay cho nàng , cuối cùng giải huyệt đạo cho nàng , nhưng nàng đã ngủ say , không còn biết gì xung quanh .
Hàn Dạ gọi lớn :
– Thái y mau vào đây .
Thái y chạy vào bắt mạch cho Mĩ Mĩ , thở một cái phào nhẹ nhõm cả người :
– Bẩm vương gia , vương phi kiệt sức thiếp đi , không nguy hiểm đến tính mạng đâu ạ , thân sẽ kê thuốc cho vương phi .
Hàn Dạ rã rời hai tay chống lên bàn thở phào , gánh nặng trên người như được gỡ xuống , bà đỡ đưa đứa bé cho vương gia vui vẻ nói :
– Chúc mừng vương gia , là một tiểu vương gia a .
– Chúc mừng vương gia , vương phi .
Đón nhận tấm vải bọc đứa nhỏ , Hàn Dạ vui lắm , cảm giác hạnh phúc ngập tràn khắp nơi , đây là đứa con trai hắn tự tay đỡ ra từ bụng mẹ nó , nhìn nó híp hai mắt ngủ ngon lành , Hàn Dạ hôn nhẹ lên trán nó , lại quay sang đi đến cạnh Mĩ Mĩ , ngồi trên giường rồi cúi xuống hôn lên trán nàng nhỏ nhẹ yêu thương :
– Nàng thật giỏi … cảm ơn nàng .
Hàn Dạ bảo mọi người lui ra , hắn phải để cho hai mẹ con nàng nghỉ ngơi không ai được phép làm ồn , mọi người đi ra bủn rủn tay chân , cứ tưởng là chết rồi chứ , cũng may vương phi tài chí hơn người liền nghĩ ra biện pháp nếu không họ không thể sống sót mà trở về .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.