Bạn đang đọc Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia: Chương 24 : Nam Nhân Ta Hưu Ngươi .
Mĩ Mĩ một thân trắng như tuyết , áo rộng tạo cho nàng cảm giác thoải mái , Chiêu Mai bế con gái của nàng trên tay dỗ dành .
– Nào con ngoan , chọn thứ con thích đi .
– A .. a … a .
Đứa nhỏ thích thú a a trong miệng , tay cầm lấy cái vòng tay do Mĩ Mĩ tặng nắm chặt .
– Tiểu thư , đứa nhỏ này là con dâu của ta , không được gả cho ai đâu nha .
– Ha ha … ta biết rồi .
– Hạ Băng , mau lớn nha .
Mĩ Mĩ đặt một phong bì vào tay của đứa nhỏ , đang vui vẻ tự nhiên cô lại cảm thấy buồn , lòng trống trải .
Chiêu Mai đưa Hạ Băng cho Phúc Tâm rồi đi đến cạnh Mĩ Mĩ .
– Em nhớ vương gia thì viết thư cho ngài ấy .
Mĩ Mĩ lắc đầu nhỏ giọng :
– Ta đợi được , để chàng chuyên tâm lo việc nước , ta không muốn chàng bận tâm về ta .
Chiêu Mai ôm Mĩ Mĩ , Mĩ Mĩ vuốt nhẹ hai mắt ngấn lệ của mình tự nhủ bản thân phải cứng rắn , không được khóc .
Mùa đông đến rồi , Mĩ Mĩ ngồi trước bàn đan áo choàng bằng len , Xuân Xuân khoác thêm áo cho nàng lo lắng nói :
– Vương phi , người nghỉ ngơi một chú đi , người đã đan nó 8 ngày rồi .
– Không được , hai ngày nữa vương gia về rồi , ta phải làm cho song , nhiệt độ thay đổi chắc sẽ lạnh lắm , chàng sẽ bị cảm .
Mĩ Mĩ chăm chú nhìn cái áo choàng sắp hoàn thành mỉm cười vui vẻ . Xuân Xuân thở dài . Ngày hôm sau Mĩ Mĩ ra cửa ngóng trông , Xuân Xuân khuyên nhủ :
– Vương phi mau vào trong đi ạ … mai vương gia mới về … người vào trong đi kẻo cảm lạnh .
– Ta chỉ sợ chàng về sớm .
Mĩ Mĩ được Xuân Xuân dìu vào trong , nàng mang thai đã là cuối tháng thứ 8 , bụng nàng to lên đi lại cũng có chút khó khăn , trời sập tối , Mĩ Mĩ gọi Xuân Xuân đến căn dặn :
– Nếu mai ta có ngủ dậy muộn thì em mang áo choàng len này ra cửa đợi vương gia về liền đưa cho người .
– Vâng , vương phi .
Ngày hôm sau , một đứa nha hoàn chạy vào hớt hải thở dốc :
– Vương … vương phi … vương gia về rồi .
Mĩ Mĩ vừa mới ngồi dạy tóc còn chưa chải liền mang hài đứng dậy đỡ hông đi ra , lòng vui mừng nôn nóng .
– Vương phi người khoác thêm áo .
Mĩ Mĩ đi thật nhanh có thể , Hàn Dạ đã về … ta nhớ chàng lắm chàng có biết không . Mĩ Mĩ đi tới thì thấy Xuân Xuân quỳ xuống khóc nức nở :
– Vương gia không được đâu … cái áo choàng này là do vương phi sợ vương gia trở về sẽ bị cảm lạnh nên tự tay đan nó 9 ngày 9 đêm … vương gia sao người nỡ lòng … hu hu hu hu …
Hàn Dạ khưng lại , tay như muốn lấy lại chiếc áo kia , chỉ thấy cô nương kia kéo chiếc áo xuống lắc đầu nói :
– Diệp Nhi không sao , vương gia ngài mặc đi .
Mĩ Mi như chết lặng , toàn thân run rẩy , Hàn Dạ của nàng đưa một cô nương về , còn ân cần đem tâm huyết của nàng mặc lên người cô ấy .
– Vương Phi người khoác thêm áo .
Hàn Dạ thấy Mĩ Mĩ lòng vui lắm đang muốn chạy đến thì nghe nàng hét lên :
– Đừng tới đây .
– Nói , nàng ta là ai .
Mĩ Mĩ giận dữ chỉ tay về cô nương cạnh Hàn Dạ , Diệp Nhi nhìn Mĩ Mĩ không chớp mắt , đây là cô gái mà Thiên Hữu yêu sao , đẹp như tiên nữ vậy .
Hàn Dạ vẻ mặt khó sử , không biết nói như thế nào , nhìn nàng tức giận hắn cảm thấy sợ hãi , chàng cau mày lời nói ra lớn cũng không lớn nhỏ cũng không nhỏ :
– Nàng ấy đang mang cốt nhục của ta .
Một câu nàng ấy đang mang cốt nhục của ta làm Mĩ Mĩ chết lặng , nam nhân nàng yêu nhất phản bội nàng , Mĩ Mĩ nhắm mắt , tay nắm chặt đến túa máu , toàn thân run rẩy . Hàn Dạ ơi Hàn Dạ , chàng coi ta là cái gì , ta hận không thể tự tay giết chết chàng .
Mĩ Mĩ đưa hai tay vuốt nhẹ hai mắt hướng Hàn Dạ nói :
– Muốn chăm sóc nàng cho nàng một cái danh phận chứ gì .
– Được … Đồ Ảo .
Đồ Ảo không dám nhìn mặt Mĩ Mĩ , cúi đầu nói :
– Dạ vương phi .
– Đem toàn bộ đồ đạc của nàng ta đến Lạc cát uyển .
Toàn bộ sửng sốt , nơi đó là nơi ở của vương phi , Đồ Ảo sững người ấp úng :
– Vương phi … không thể được …
Mĩ Mĩ hét lên :
– Đi làm ngày .
Hàn Dạ tức giận nhìn nàng nói lớn :
– Nàng muốn làm gì ?
Chỉ thấy nàng nhìn chàng với ánh mắt căm phẫn , lửa giận ngút trời , nàng vung tay áo , chiếc áo choàng trong tay chàng bay lên không trung sau đó nát vụn kế đó là một tiếng nói dứt tình :
– Nam nhân , ta hưu ngươi .
Hàn Dạ không thể tin nổi nửa rồi , hắn vì nhớ thương nàng nên mới nhầm người khác là nàng , làm người ta mang thai đều là lỗi của hắn nhưng hắn thật sự không muốn mọi chuyện như thế này .
Hàn Dạ thân ảnh phi nhanh đến bên nàng , hắn sợ mất nàng , sợ nàng rời xa hắn , hắn nhăn nhó nói :
– Mĩ Mĩ , nàng tha thứ cho ta một lần có được không , ta xin lỗi … ta nhớ nàng mới nhầm nàng ấy là nàng … xin nàng tha thứ … tha thứ cho ta … đừng xa ta …
Mĩ Mĩ căm phẫn lạnh lùng một chưởng đánh Hàn Dạ bay ra :
– Đừng chạm vào ta .
Hàn Dạ phun máu ra đất , Diệp Nhi hoảng hốt đỡ Hàn Dạ đứng dậy :
– Vương gia , có sao không …
– Sao cô có thể đánh chàng như vậy dù gì chàng cũng là tướng công của cô mà .
Mĩ Mĩ cười lạnh lùng nhếch môi :
– Tướng công của ta đã thề với trời cả đời chỉ lấy mình ta , chỉ yêu mình ta , chỉ chạm vào một nữ nhân chính là ta … hắn không xứng .
Mĩ Mĩ phất tay áo bay đi , Hàn Dạ hét lên :
– Không được , nàng đứng lại … ta không cho phép …
Hàn Dạ đang muốn theo lại bị Diệp Nhi kéo lại , Hàn Dạ hất mạnh tay hét lên :
– Tránh ra .
Chỉ thấy Diệp Nhi té mạnh xuống nền bậc thang , nàng ôm bụng , máu thẩm đỏ váy nàng .
– Đau quá … đau quá …
Hàn Dạ cau có mặt mày nhìn Mĩ Mĩ đi khuất , lại nhìn Diệp Nhi ở bên cạnh , chàng cắn răng đi đến bế Diệp Nhi lên nói lớn :
– Đồ Ảo , ngươi đi theo vương phi , người tới gọi đại phu .
– Dạ , vương gia .
Mĩ Mĩ run rẩy nuốt từng ngụm nước miếng , lòng nàng như tơ rối , nước mắt lăng dài , thân ảnh phi nhanh , sao lại đau thế này , không được rồi , không thể cầm cự được nữa rồi , nàng dừng lại khóc nức nở :
– Hu hu hu hu .
– Nói dối … chàng nói dối … ta hận chàng …
– Ah ……a … a …
Nàng hét lên hướng cái cây đấm mạnh , chỉ thấy thân cây gãy đôi ngã xuống đáy vực .
– Ta vì chàng chịu khổ … hức hức …mang thai … ta ăn uống thất thường chàng có biết … hức hức … ta ốm đau chàng có hay … ta sợ hãi … ta cần chàng … chàng ở đâu … hu hu hu … hức hức … sao chàng có thể … sao chàng có thể … tại sao … hu hu hu hu …
– Đau quá … đau … hơ ..
Mĩ Mĩ ôm bụng thở hổn hển , không được rồi cơn đau quặn thế này sợ là mình sắp sinh , chỉ thấy xung quanh rung chuyển đất chỗ cô đứng nứt ra rơi xuống vực.
Mĩ Mĩ há hốc mồm thở dốc , nàng đau quá toàn thân cứng lại ko di chuyển được , nàng ôm bụng run rẩy , thân thể ngã nhào , đằng sau có tiếng gọi lớn :
– Vương phi … vương phi … vương phi ….
Hắn chạy đến nơi thì thân thể kia đã biến mất trước tầm nhìn của hắn chỉ để lại khói bụi mù mịt , hắn run rẩy hốt hoảng miệng lẩm bẩm gọi :
– Vương phi … vương phi …
Hắn chạy đi , chỉ có vương gia mới có thể nhảy xuống núi đó một cách an toàn , còn hắn nếu nhảy xuống cũng không thể đem vương phi trờ lên , hắn lao nhanh nhất có thể , hi vọng một chút , mong có thể đem vương phi trờ về .