Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia

Chương 26 : Chàng Muốn Lên Giường Hay Là Xuống Đất .


Bạn đang đọc Cẩu Ma Nữ Và Đại Vương Gia: Chương 26 : Chàng Muốn Lên Giường Hay Là Xuống Đất .

Mấy ngày rồi Mĩ Mĩ vẫn chưa tỉnh , Hàn Dạ rất lo lắng suốt ngày cứ kêu gọi thái y , cả nhà tướng quân đến thăm lại nghe Chiêu Mai khóc rống lên như khóc tang :
– Ô … ô … Mĩ Mĩ ơi … hu hu hu … mở mắt đi a .
– Mạc tướng xin lỗi vương gia .
– Không sao , cứ để nàng khóc một chút , biết đâu Mĩ Mĩ nghe được liền tỉnh lại .
Hàn Dạ thở dài , mấy ngày trước muốn Mĩ Mĩ nghỉ ngơi tỉnh dưỡng nên không cho ai quấy rầy nàng nhưng nàng đã hôn mê 5 ngày 4 đêm rồi hắn rất lo lắng .
Mĩ Mĩ nhăn nhó , hai mắt từ từ mở ra yếu ớt nhỏ giọng :
– Thật … ồn … quá .
Chiêu Mai vui mừng quay đầu nói :
– Tỉnh rồi … Mĩ Mĩ tỉnh rồi .
Hàn Dạ bật dậy đi nhanh tới giường , nắm lấy tay nàng xúc động nhìn nàng :
– Mĩ Mĩ , nàng đã tỉnh .
Chỉ thấy nàng hừ lạnh rút tay ra nhẹ nhàng nói :
– Con trai ta đâu rồi .

Hàn Dạ ánh mắt đượm buồn , chắc hắn biết nàng còn giận nên cũng không nói gì hơn , chàng nhìn ra cửa gọi lớn :
– Xuân Xuân , mau bế tiểu vương gia đến đây .
– Dạ , vương gia .
Mĩ Mĩ nhăn nhó chống tay ngồi dậy thì Hàn Dạ đỡ nàng , lấy chăn kéo lại để nàng tựa vào thành giường , Mĩ Mĩ nhẹ giọng nói :
– Tiểu thư ở lại , tất cả ra ngoài .
Chiêu Mai hiểu ý Mĩ Mĩ , nàng là muốn làm việc đầu tiên của người mẹ đó là cho con bú sữa , mấy người kia theo Hàn Dạ ra ngoài , Xuân Xuân bế tiểu vương gia đi vào nói :
– Vương phi , tiểu vương gia đây ạ .
Đứa nhỏ nằm trong lòng Mĩ Mĩ , mắt nhỏ mở ra , Mĩ Mĩ cúi nhìn đứa nhỏ mỉm cười ở khoảng cách 25 cm ôn nhu nói :
– Con trai , nhìn thấy rõ mặt mẹ chưa nào … mẹ xin lỗi … mấy ngày qua … không thể ở bên con .
– Oa … oa … oa …
Tiếng khóc non nớt vang lên như một sự hờn dỗi , đứa nhỏ bấu lấy áo nàng thật chặt không muốn rời , Mĩ Mĩ nhìn đứa nhỏ nằm trong lòng mình không khỏi rơi nước mắt , hạnh phúc tràn ngập , nhìn đứa nhỏ ngậm sâu vào quầng vú nuốt đều từng ngụm sữa , Mĩ Mĩ mỉm cười hạnh phúc quay sang nhìn Chiêu Mai .
Chiêu Mai cũng không tiện ở lâu , nàng còn phải về lo cho Hạ Băng nên tạm biệt Mĩ Mĩ trở về .
Hàn Dạ vào phòng lại thấy Mĩ Mĩ tựa vào thành giường nhìn chàng rồi quay đi , biết nàng vẫn còn giận hắn nhẹ nhàng xoay người đi ra , đi đến cửa lại nghe thấy nàng mở miệng :
– Ta đói , muốn ăn cháo , chàng lấy hộ ta .
– Được , nàng đợi một chút ta liền xuống bếp lấy cháo cho nàng .
Hàn Dạ sung sướng phi nhanh ra ngoài , nàng rốt cuộc cũng chịu nói chuyện với mình , tốt quá rồi .
Mĩ Mĩ cởi áo nhìn xem vết mổ thế nào , cũng may là không nhiễm trùng , cách may hơi tệ nhưng nhìn cũng tạm ổn , sống được là may rồi .
Hàn Dạ chăm sóc nàng từng li từng tí , không rời nàng , sau khi vết mổ liền lại dính chặt vào nhau nàng mới đi đứng như người bình thường , nàng bế con trai ra ngoài đi lên chùa xin cho nó một lá bùa bình an đeo vào cổ , mọi người nhìn nàng như muốn mòn cả mắt .
Từ chùa trở về , nàng thấy một đống đồ ở trong sân ngạc nhiên hỏi :
– Những thứ này của ai vậy ?
– Dạ bẩm vương phi , đây là hoàng thượng ban cho tiểu vương gia ạ .
– Còn đây là của thái tử Ngụy quốc tặng cho vương phi .
Nha hoàn chỉ bên phải rồi chỉ bên trái , Hàn Dạ vừa giận vừa lo đi ra nói :

– Nàng yếu như vậy còn mang Khôi Vĩ ra ngoài làm gì .
Chàng đi đến dìu Mĩ Mĩ , Mĩ Mĩ thở dài liếc Hàn Dạ một cái :
– Chàng lo quá rồi đó , ta ổn mà .
– Hoàng đệ , đệ suy nghĩ lại có được không , giúp ta đi mà .
Hàn Diệu từ trong đi ra , mọi người quỳ xuống , Hàn Dạ cau có nói :
– Đệ nói không là không , đệ không đi đâu hết , đệ còn phải chăm sóc nương tử và con trai .
Sát khí từ Mĩ Mĩ bắn ra khiến Hàn Diệu giật nãy mình , chàng liếc qua Mĩ Mĩ rồi nói với vẻ mặt ngượng ngạo :
– Ta … ta nhớ là trong cung còn có tấu chương chưa đọc … ta đi trước .
Hàn Diệu nói xong đi nhanh rời khỏi phủ , Mĩ Mĩ trừng mắt nhìn Hàn Dạ nói :
– Chàng muốn lên giường hay là xuống đất .
Hàn Dạ vẻ mặt ngượng ngạo , chuyện lần trước khiến hắn sợ chết đi được , có cho hắn lá gang lớn đến đâu hắn cũng không dám tái phạm .
– Ta ở đây với nàng và con , không đi đâu hết .
– Người tới mang những thứ này vào trong .
– Dạ , vương gia .
Năm năm sau ở Cát thanh lâu có tiếng nói chuyện rôm rả kèm theo tiếng cười đùa của các kỹ nữ :
– Thế tử , người ăn cái này nha , Lan nhi đút cho người ..

– Thế tử , mời ăn táo a .
– Thế tử , ăn lê nha .
– Được … được … ta cái gì của các ngươi đều ăn nha .
Tiểu hài tử gác chân lên bàn , càng nhìn càng đáng yêu khiến các kỹ nữ cưng chiều , xoa bóp mát xa , từ đâu có tiếng quát vọng đến làm cho đám kỹ nữ rùng mình xanh mặt :
– Ranh con dám trốn học đến đây càng quấy , ta giết chết ngươi .
Tiểu hài tử đen mặt lật đật đứng lên bỏ chạy thì tai đã bị nhéo , cậu nhăn mặt la lên :
– Ối á … đau … đau quá … thả con ra …
– Ranh con , ta không biết mi giống ai nữa , đã có hôn ước rồi mà còn đến chỗ này , cút về nhà cho ta .
– Các ngươi về sau không được cho con trai ta vào đây biết chưa .
Đám kỹ nữ run run đáp :
– Vâng , vương phi .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.