Cậu Của Quá Khứ

Chương 33: Niềm Tin


Bạn đang đọc Cậu Của Quá Khứ FULL – Chương 33: Niềm Tin


Chương 32- Niềm tin:
Điều tôi tin tưởng, điều tôi phủ định, và cả điều tôi không tài nào chấp nhận, đâu sẽ là chân tướng? Liệu đi tiếp con đường mình đã lựa chọn có thể vén được bức màn đang che lấp sự thật hay không? Tôi nên làm gì tiếp theo? Niềm tin của tôi có đúng đắn hay không? Tôi nên tin vào điều gì bây giờ?
Tại sao, nhiều khi thế giới này lại phải phức tạp như thế?
Là tại tôi? hay bởi vốn dĩ nó vẫn luôn như vậy?
Trong khi chờ đợi Thanh Hoa, Diệp An lựa chọn một bộ phim hoạt hình trong tủ đĩa, sau đó hai mẹ con cùng ngồi trên sofa để xem.

Vốn dĩ ban đầu khá là hào hứng đối với thể loại đã lâu chưa đụng vào, song chẳng hiểu sao Diệp An cứ thấy là lạ.

Lí do lại bởi căn phòng này, Diệp An cứ cảm thấy nó có cái gì đó khác trước, vô cùng kỳ quặc và khó chịu.
Loại cảm giác này đáng lẽ ra không thể xuất hiện nơi đây mới đúng.
Diệp An nghiêng đầu nghi hoặc, còn chưa kịp lí giải điều mình thắc mắc thì bé Chi đã ngửa mặt lên, hai mắt sáng lấp lánh, “Mẹ ơi, hình như có tiếng xe hay sao ấy!”
Diệp An rời khỏi ghế ngồi, tiến đến bên cạnh cửa kính trong suốt để nhìn ra.

Đúng là xe của Thanh Hoa đang đi vào.

“Cô Thanh Hoa của con về rồi kìa.”
Bé Chi phấn khởi chạy ra định đón chủ nhà, Diệp An thì chỉ cười cười, cúi người thu dọn đống đồ ăn vặt hai mẹ con bày ra.

Tiếng mở cửa vang lên, kèm theo đó là âm thanh vui vẻ của bé Chi.

Diệp An nhất thời gạt đi những thắc mắc không đáng kể, xoay người rời khỏi phòng khách.
“Mua những gì thế?”
Diệp An ra đỡ giùm Thanh Hoa đống túi lớn túi nhỏ, buồn cười hỏi.

Mua nhiều thế này, cũng không biết dành ra cho mấy miệng ăn.

Thanh Hoa tháo giày, rảnh tay lập tức xoa đầu bé Chi, đáp, “Thì đều cho cậu với Chi hết, tớ vẫn chưa biết Chi thích ăn gì nên mua hơi nhiều.”
Bé Chi bám theo chân hai người lớn vào trong bếp, không ngừng ríu rít với Thanh Hoa, “Cô Thanh Hoa, mèo May đúng như miêu tả luôn, vừa mềm vừa ú, từ nãy đến giờ nhà có khách chỉ lăn ra ngủ, cùng lắm là trở mình động đậy.

Còn nữa, ban nãy mẹ với con xem phim hoạt hình, ma vương trong bộ phim đó___”
“Xem con bé quấn cậu chưa kìa.” Diệp An vừa lấy đồ ra phân loại, vừa nói nhỏ với Thanh Hoa.
Thanh Hoa mỉm cười, rũ mi mắt nhìn cái đuôi nhỏ đang vây quanh mình, vẻ mặt trở nên nhu hòa hết mức.

Vốn bình thường trông Thanh Hoa đã rất dịu dàng rồi, song dường như hôm nay cậu ấy còn trở nên trầm ấm hơn hết thảy mọi lần khác.

Diệp An lại cảm thấy, không khí tựa hồ đã trở nên vô cùng lạ thường. 
Cô chợt nhớ mình từng nói với Trúc Thanh – rằng không muốn để Thanh Hoa tiếp tục phải hy vọng…

“Diệp An này.” Chợt Thanh Hoa kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ mới chỉ thoáng bắt đầu.

Diệp An ngẩng mặt lên nhìn Thanh Hoa, có chút tò mò.

Giọng điệu Thanh Hoa hiện tại khá là nghiêm túc, ngay cả ánh mắt cũng vô cùng nghiêm trang.

“Tối nay ở lại nhà tớ đi, có một số chuyện tớ muốn nói với cậu.”
Diệp An mới đầu chỉ hơi nhướng mày.

Dạo gần đây cứ mỗi lần Thanh Hoa dùng tới thái độ này đều sẽ dẫn đến việc hai người gây gổ, mà phần lớn tựa hồ đều là về Hướng Hòa.

Cô liếc mắt nhìn Chi, thấy cô bé vì mèo May vừa tỉnh còn đang nửa lết nửa nằm lười biếng liếm lông trên hành lang mà lon ton chạy đi, bảo, “Nếu cậu còn định nói về Hướng Hòa thì cân nhắc kỹ chút.”
“Đúng là về Hướng Hòa.” Thanh Hoa thở dài, song vẫn chưa từ bỏ ý định, “Tuy nhiên cậu phải lắng nghe, tớ cũng chỉ nhiều lời nốt hôm nay mà thôi.”
Diệp An không hiểu nổi vì sao Thanh Hoa lại cố chấp với vấn đề liên quan giữa mình và Hướng Hòa đến như vậy, mọi chuyện đều đã trôi qua, các bên liên quan đồng thời xác nhận rồi, không phải sao? Vì cớ gì mà cứ phải lật lại án cũ như vậy? Suy nghĩ một hồi, Diệp An chỉ có thể tạm kết luận, có lẽ Thanh Hoa chưa thể buông bỏ được việc xưa, chỉ khi dám chắc mọi người đã có thể bước tiếp, cậu ấy mới thanh thản được.
Vậy nên, để có thể kết thúc dứt điểm quả bom hẹn giờ thời thời khắc khắc chầu chực giữa bọn họ, Diệp An gật đầu chấp nhận.

Chính vì chuyện này mà trong bữa ăn trông cả hai đều mất tập trung, bởi có bé Chi ở bên cho nên có thể miễn cưỡng nở nụ cười.

Tựa hồ bé Chi trời sinh bản tính đã vô cùng nhạy bén, cô bé nhanh chóng nhận ra mẹ mình và cô Thanh Hoa như đang có chuyện muốn nói, ngay cả lúc ăn cũng không để tâm, hàn huyên lụn vụn câu được câu không.

Lúc mẹ bảo tối nay ở lại đây ngủ qua đêm, mắt bé Chi sáng lên, thoạt trông vô cùng cao hứng.
“Muốn xem đĩa nào? Ngày xưa mẹ Diệp An của cháu rất thích Pokémon đấy.” Thanh Hoa mở tủ đĩa, lựa chọn phim cho bé Chi.
Sau một hồi đắn đo, bé Chi chọn ra một đĩa hoạt hình không phải Pokémon, sau đó đuổi người lớn ra khỏi phòng để mình với mèo May tận hưởng không gian riêng tư thoải mái.

Thanh Hoa nhìn cánh cửa phòng khách khép lại, cười bảo, “Con bé nhà cậu tinh tế thật đấy.”
“Thế giờ phải ngồi đâu để nói chuyện đây?” Diệp An khoanh tay lại hỏi, giọng điệu có chút đùa giỡn.

Không thể phủ nhận thái độ này của Diệp An càng khiến Thanh Hoa càng căng thẳng hơn, cô sợ lát nữa cậu ấy sẽ không thể tiếp tục vui vẻ như vậy nữa.
“Vào phòng tớ đi, Diệp An.” Thanh Hoa lẳng lặng quay người, chậm rãi bước lên cầu thang.

Diệp An thấy vẻ mặt Thanh Hoa cứ cứng nhắc hết cả thì nhướng mày, 
cái con người này…!thật tình…
*
*     *
Nga ngồi trong một căn phòng ngăn nắp tới mức hà khắc, toàn bộ phông màu đều quanh quay trắng và xanh, ngay cả bìa những cuốn sách đặt trên kệ gỗ cũng không dứt nổi sắc thái lạnh lẽo.

Phòng ốc không rộng nhưng ít đồ đạc, chỉ có tủ sách và bàn làm việc, thêm chiếc giường đơn nhỏ dài kê ở góc.


Hiện tại Nga đang ngồi bên bàn, trước mặt đặt một tập hồ sơ giấy, cô cẩn thận nâng một tờ giấy nhăn nhúm lên, nhập tâm cực độ. 
Cánh cửa bật mở, một chàng trai mặc thường phục bước vào, dáng vẻ nghiêm túc lạnh nhạt trông vô cùng hài hòa với thiết kế căn phòng.

Sắc mặt anh ta thoạt không tốt, trông hơi xanh xao song lại toát lên sự kiên nghị từng trải. 
Người này chưa quá ba mươi, vậy mà ánh mắt thâm sâu khó lường. 
Nga nghe thấy động tĩnh bèn dời mắt khỏi trang giấy, khóe miệng khẽ nâng, “Về rồi à?”
“Từ bao giờ phòng tôi lại để chị tùy tiện vào ra như vậy.” Chàng trai chỉ liếc nhìn cô, sau đó đặt cốc nước đá trên tay lên bàn, “Mang cái này sang đây làm gì?”
“Có việc cần dùng, dù sao giấu cũng lâu rồi.” Nga mỉm cười, “Có căn phòng mà cũng keo kiệt? Tôi giúp cậu đâu có ít gì đâu, sao cứ chốc chốc lại trở mặt thế.”
“Chị định làm gì với nó?” Người đàn ông nhíu mày, “Có gì phải bàn bạc với tôi trước, tôi không thích những sự cố đột ngột.”
“Biết mà, tôi nào dám chạm vào giới hạn của cậu.” Nga nghiêng đầu, cất lại tờ giấy nhàu nhĩ kia vào tập hồ sơ, sau đó dựa lưng về đằng sau, nhắm nghiền mắt lại, “Cậu biết không, kể từ khi lấy được nó về, tôi đã đọc đến hàng trăm, hàng ngàn lần, đọc đến thuộc từng câu chữ, bây giờ tôi có thể đọc làu làu từ đầu chí cuối đấy, cậu có tin không.”
Chàng trai uống một ngụm nước đá, vẻ mặt chợt trở nên sắc bén, “Có chết cũng không quên.”
“Phải, cậu thì đúng là có chết cũng không quên, sao tôi lại có thể hỏi cậu một câu ngu ngốc thế chứ.” Mắt vẫn nhắm, Nga chậm rãi mở miệng, “Coi như lần cuối chúng ta còn được cầm nó, để tôi thuật lại một lần nữa nội dung đằng sau bức màn kịch đó nhé.

Cậu có muốn nghe không?”
Chàng trai đi về phía chiếc giường, nặng nề ngồi xuống, vẻ đăm chiêu lắng nghe như đã trả lời thay anh.

Nga không mở mắt, cô tựa hồ có thể đoán trước đáp án của đối phương, cứ thế đọc như một cái máy.
Đây là một bức thư thú tội.
Về tội lỗi của tôi, hay của những ai đã can dự vào tấn bi kịch này. Nhưng trên hết, tôi sẽ không đổ lỗi cho bất kỳ ai, bởi lẽ mọi chuyện xảy ra đều do tôi, vì tôi, và chỉ xoay quanh tôi mà thôi.
Bất cứ ai tìm được bức thư này, xin hãy giao nộp nó cho cảnh sát.

Tôi sẽ ở Ngã Tư Hoa, chờ đợi đến ngày tội ác bị trừng phạt. 
Tôi không thể nhân danh công lý, bởi lẽ tôi chính là kẻ phạm tội. 
Tên tôi, là Mai Hướng Hòa.
————————-
“Hòa, bên này, bên này!”
Đứng ở cửa ga tàu, Thế Anh xách ba lô, nâng cao tay vẫy gọi.

“Ở đây!”
“Mua vé chưa?” Hướng Hòa thở hồng hộc, mặt chôn sâu hơn vào khăn quàng cổ. 
“Mua rồi, mà túi lớn túi nhỏ gì thế kia?”
“Diệp An sắp cho đấy, bảo không thiếu được thứ này không thiếu được thứ kia.” Hướng Hòa nở nụ cười, gương mặt lộ rõ sự vui vẻ, “Lần này đi có báo cho mẹ với em cậu biết không?” 
“Không báo, chỉ bảo với hai người họ là đi trải nghiệm trước khóa luận với cậu thôi.

Cho họ bất ngờ chơi.” Thế Anh cũng cao hứng khôn cùng, sau đó xoay người lại, ngoắc tay, “Lên tàu rồi nói, mười lăm phút nữa tàu khởi hành rồi.”

Hai người nối đuôi nhau đi lên bậc thang bằng sắt, trời còn sớm mà đã kha khá người qua kẻ lại tại trạm ga, ánh đèn hắt qua những khung cửa sổ, tạo cảm giác vừa ấm áp, lại vừa xa xôi lạc lõng.

Chiếc tàu này chở nhiều đứa con xa xứ lắm, tuy biết rồi sẽ sớm quay trở về Ngã Tư Hoa thôi, song Hướng Hòa vẫn có chút bùi ngùi xao xuyến.
Diệp An, phải đợi tôi – Hướng Hòa nhìn cảnh tượng bên ngoài dần trượt trôi, trái tim bỗng dưng thót lên, sợ hãi đến mức có thể cảm nhận được rõ nhịp đập thình thịch của nó.

Đặt tay lên tim, Hướng Hòa cố gắng giữ bình tĩnh.

Từ ba năm trước, Hướng Hòa đã luôn tự dặn lòng phải mạnh mẽ, phải rắn rỏi, phải đủ khả năng để trở thành tán ô che chắn bão táp cho người mình yêu.

Hướng Hòa rất yêu Diệp An, cũng rất yêu bản thân hiện tại.

Hướng Hòa không muốn tình yêu của bọn họ phải chịu đựng bất kỳ tổn thương nào, tựa như một quả trứng nhỏ hứng trong lòng bàn tay, nếu giữ không cẩn thận, chỉ sợ nó sẽ rớt xuống, vỡ tan.
“Sao thế?” Thế Anh nhận ra vẻ khác thường của Hướng Hòa bèn nhẹ vỗ vai cô, Hướng Hòa giật mình hoàn hồn, sau đó lắc đầu, “Dần rời khỏi Ngã Tư Hoa, có hơi căng thẳng chút thôi.”
“Đằng nào cũng có ngày phải ra khỏi thành phố này chứ, chúng ta cũng không thể ở lì đó mãi được.” Thế Anh nhẹ giọng an ủi, sau đó xoay người bước vào khoang, “Đi kiếm chỗ ngồi đã, không lẽ cậu định đứng suốt? Năm tiếng đường xe đấy.”
“Vạch lộ trình chưa?” Hướng Hòa bám theo sau lưng Thế Anh, mắt vẫn chưa thể rời khỏi những khung cửa.
“Rồi…!À mà cậu biết không_” Thế Anh kéo Hướng Hòa ngồi xuống bên mình trên một toa ghế còn trống, nhìn vẻ mặt thắc mắc của cô, cậu mới nhẹ lắc đầu, “Chắc là không hay biết gì rồi, cậu còn nhớ người về thứ ba cuộc thi ART mà hồi năm hai cậu từng tham dự không?”
“Đã lâu vậy rồi, sao còn nhớ nổi.” Hướng Hòa đảo mắt, xong lại hơi ngập ngừng, nghi hoặc, “Là…!cuộc thi mà chung kết còn tớ và đàn em Thanh Hoa?”
“Rồi kết quả là cậu thua vì bài dự thi bị hủy.” Thế Anh gật đầu, vẻ mặt bực dọc, “Dạo ấy ai cũng nghĩ là con bé quán quân làm, dù chẳng có chứng cứ gì, nhưng lòng người đều rõ năm rõ mười, đến cả tớ cũng vậy.

Đúng ngu.” Lấy tay vỗ lên đùi một cái, cậu mới nói tiếp, “Vụ này mới bị lật lại xong, tớ cũng không rõ đầu mối ngọn ngành nữa, cơ mà nhà trường đã cắt tư cách tham dự chuyến đi này của Thắng rồi.

Chính là thằng về thứ ba trong cuộc thi năm đó đấy, nó bị lật tẩy ngày xưa chính là hung thủ phá hỏng bài thi của cậu.”
“Không ai nói với tớ cả!” Hướng Hòa sửng sốt, sau đó như nghĩ đến một điều gì đó, cô rũ mi mắt, dáng vẻ trầm tư, lẩm bẩm, “Vậy mà năm xưa em ấy chẳng nói một lời.

Thanh minh chút cho mình cũng được mà…”
“Người ta cãi mới giống lạy ông tôi ở bụi này.” Thế Anh phất tay, “Năm đó ai cũng nghi oan cho cô bé ấy rồi, đến giờ tớ nghĩ lại vẫn áy náy không thôi.

Mà nhà trường không thông báo gì cho cậu á? Diễn đàn trường đang làm ầm lên rồi kìa.”
Hướng Hòa nghĩ ngợi một lát rồi mở điện thoại, thử lên diễn đàn trường một hồi mới nhíu mày, “Đâu có bài viết nào về chủ đề này đâu.”
“Đùa à?” Thế Anh ngạc nhiên giật lại điện thoại, lướt một chút cũng lẳng lặng trả lại, “Lạ thật.”
“Thế tức là lần này cậu ta sẽ không được dự buổi gặp mặt hả? Cái cậu…!Thắng đó ấy.” Hướng Hòa lại soạn một tin nhắn ngắn gọn gửi cho Diệp An.
“Ừ, nó bị cắt suất rồi, đáng đời lắm.” Thế Anh hả hê đáp.
Hướng Hòa thở dài một hơi, cất di động xong dựa đầu vào bên cửa kính.

Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn đừng, trong cuộc sống xô bồ, đông đúc và chật chội này, Hướng Hòa thật sự chỉ mong cầu sự bình yên mà thôi.

Không ai động vào cô thì cô tuyệt đối sẽ không can dự vào chuyện người khác.

Từ trước đến nay luôn là như vậy, song chẳng biết có phải đó chính là lí do đã cướp đi mọi thứ mà cô trân trọng hay không? Từ gia đình, cho tới bạn đồng hành; từ mơ ước kỳ vọng, cho tới niềm tin lòng tốt.
Bánh xe xoay vần, mặc kệ tâm tư con người đảo lộn, nó vẫn tiếp tục lăn về phía trước.
Vậy nên, tàn nhẫn nhất – chính là thời gian.

Mà bất lực nhất – chính là con người cùng vạn vật trước thời gian.


Càng níu kéo, thời gian trôi càng nhanh hơn, nhiều lúc thảng thốt ngoảnh mặt lại, chẳng hiểu sao đã đi đến tận đoạn đường này.
“Tên của bức họa này là gì thế?” 
Cách chuyến tàu đang dần đưa Hướng Hòa và Thế Anh rời xa Ngã Tư Hoa khoảng hai mươi cây số, tại phòng tranh của trường đại học, Trúc Thanh ngồi một bên giúp Thanh Hoa trộn màu, rảnh tay thì ngẩng lên ngắm nghía tấm giấy đặt trước mặt bạn mình, tò mò.
“[Lạc đường]” Thanh Hoa vẫn đặt tâm trí vào ý tưởng gần hoàn thiện của mình, trả lời xong nhất thời không ai nói gì thêm. 
“Thật ra thì…” Một lát sau, Trúc Thanh mới phá vỡ bầu không khí lặng yên đấy, “Con người tuy đúng là bất lực trước dòng thời gian thật, nhưng ai mà chẳng thế.

Điều quan trọng là mình có thể cảm nhận được thực tại đang hiển hiện ngay trước mắt, không phải sao?” Nàng nhìn sườn mặt của Thanh Hoa, từng đường nét lúc này trông rõ ràng và sắc nét như một thước phim phân giải cao, tưởng chừng chỉ cần nâng tay lên chạm vào thôi là người này sẽ là của mình.
Và sẽ chỉ là của mình mà thôi.
Trúc Thanh rũ mi mắt, chậm rãi nuốt trôi những suy nghĩ vừa mới nảy mầm mọc giống trong đầu.
“Cậu nói không sai.” Thanh Hoa thế mà lại đáp, “Chỉ khi bỏ lỡ hiện tại, con người ta mới ngậm ngùi bất lực trước sai sót của bản thân.

Thay vào đấy lại quên đi nỗ lực thay đổi và sửa chữa.”
“Thế nên bức lạc đường này…!tốt hơn hết là nên vẽ thêm một bóng người ở phía cuối con đường.” Trúc Thanh chỉ tay, khóe miệng khẽ mỉm cười, “Tớ hy vọng ai cũng sẽ có một người đứng đợi để có thể hướng dẫn mình quay trở về với đúng những gì bản thân mong muốn.”
“Ý tưởng không tệ.” Thanh Hoa cười, nhìn Trúc Thanh, tay lại cứng nhắc mãi chưa thể nâng lên để chạm vào bức vẽ.

“Nhưng khó vẽ quá.

Hình ảnh ấy không tồn tại trong tâm trí tớ, hình dung cỡ nào cũng không thể tưởng tưởng ra nổi.” Dứt lời, Thanh Hoa buông thõng hai vai, “Bất lực có lẽ là khi nhận ra người mình yêu dài lâu sâu đậm không hề muốn yêu mình.”
“Lại nữa rồi đấy.” Trúc Thanh chống nạnh trừng mắt nhìn Thanh Hoa, giọng điệu gắt gỏng, “Cậu cứ thế này mãi trông mà được sao? Lù rù rầu rĩ, nếu không phải còn có tớ ở bên cạnh, không thì cậu biết giãi bày với ai? Không phải là buồn bã đến mức nghẹn chết rồi hay sao?”
“Cậu nói thật không chút khách khí, Trúc Thanh.” Thanh Hoa liếc nhìn nàng rồi nhẹ thở dài, “Tớ cần cảm hứng, không buồn bã một chút, sao có thể lên ý tưởng được.”
“Đúng là luôn có cách biện hộ cho hành động tự hành hạ bản thân.” Trúc Thanh càu nhàu, thế nhưng vẻ mặt đã hòa hoãn hơn nhiều.

Chần chừ một hồi, nàng mới dám mở miệng hỏi, “Thanh Hoa này, cậu thử nghĩ xem…”
“Nghĩ gì?” Thanh Hoa này giờ ngồi suy ngẫm về bức tranh, nghe thấy thế bèn quay đầu sang thắc mắc, “Nói đi chứ, Trúc Thanh.”
“Thì_” Trúc Thanh tựa hồ đang lựa lời để hỏi, “Nếu bây giờ tớ thú nhận tớ thích cậu thì sao?”
Thanh Hoa hơi mở lớn mắt, trả lời như một loại phản xạ, “Không thể nào.”
“Sao lại không thể?”
“Bởi vì…!cậu…” Thanh Hoa nhất thời như bị rút lưỡi, “Bởi vì tớ không cảm nhận được…”
“Tớ cũng quan tâm cậu, cũng sánh vai đồng hành cùng cậu bao nhiêu lâu qua, tại sao lại không thể yêu cậu như cậu yêu Diệp An chứ?” Trúc Thanh vẫn tiếp tục theo sát chủ đề do chính nàng khơi gợi.
“Đâu thể so sánh như thế.” Thanh Hoa nhỏ giọng đáp, “Tớ với cậu và tớ với Diệp An khác nhau.

Tớ với cậu là bạn bè.”
Trúc Thanh lắc đầu, “Thế nếu tớ bảo cậu rằng tớ không muốn làm bạn với cậu nữa, chỉ để có thể tự tạo mình một vị thế khác để theo đuổi cậu, vậy liệu có cơ hội nào để cậu thay đổi cách nhìn nhận hay không?”
Nói đến đây, Thanh Hoa đã không tài nào trả lời được nữa.

Cô ngơ ngác nhìn Trúc Thanh, ánh mắt sâu thăm thẳm mọi khi giờ đây như bị bao phủ bởi một làn khói mờ ảo, chẳng thể tìm kiếm được chút bóng hình nào phản chiếu ở nơi đó.

Trúc Thanh kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của Thanh Hoa, không biết qua bao lâu, Thanh Hoa mới chậm rãi đưa nét bút.
“Thật sự đúng là, đã lạc đường thì khó có thể tự mình tìm ra lối đi đúng đắn.” Trúc Thanh trông thấy khóe miệng Thanh Hoa nhẹ nở nụ cười, “May mà có cậu.”
Trúc Thanh cũng mỉm cười, song nụ cười của nàng yếu ớt và mỏng manh đến cùng tận. 
Đúng là bất lực, khi nhận ra người mình yêu dài lâu sâu đậm chẳng hề muốn yêu mình, thậm chí, còn không tin vào tình yêu chân thành tới khắc khoải đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.