Bạn đang đọc Cậu Của Quá Khứ FULL – Chương 34: Sương Mù
Chương 33 – Sương mù:
Tương lai như bị lấp sau một lớp sương mù dày đặc, chẳng để ai nhìn thấy rốt cuộc đằng sau bức màn trắng xóa ấy hiển hiện thứ gì.
Vậy nên không có chuyện gì là chắc chắn hết.
Không một chuyện gì.
Hướng Hòa đang gật gà nửa ngủ nửa mê thì bị Thế Anh lay vai gọi dậy, loáng thoáng nghe thấy bên tai, “Đến Bến Sương Mờ rồi kìa.
Mau tỉnh.”
Nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy lờ mờ sương.
Đang giữa ban ngày, vậy mà sương vẫn bao phủ, đúng thật là một thành phố lạnh giá huyền ảo.
Hướng Hòa và Thế Anh thu dọn đồ đạc, lúc chuẩn bị xuống tàu lại bị một người vì đi quá nhanh nên va phải vai khiến Hướng Hòa ngã về đằng sau, may mà có Thế Anh đỡ lấy.
Cả hai đều đặt ánh mắt lên tấm lưng sơ mi đen nọ, nhất thời nhíu mày không hài lòng.
“Làm gì mà đi như ma đuổi, đụng người ta cũng không quay đầu lại xin lỗi.” Thế Anh mắng, sau đó nâng Hướng Hòa dậy, “Không sao chứ?”
“Hình như là không sao.” Hướng Hòa sờ thử túi xem có gì mất không, kiểm tra lại toàn bộ mới cùng Thế Anh rời khỏi tàu hỏa.
“Tàu xe lẫn lộn nhiều loại người, hôm sau mà về tốt nhất là nên nhìn ngó thật cẩn thận.” Thế Anh vẫn để bụng vụ việc vừa rồi, nhíu mày bất mãn, “Chẳng biết trộm cắp hay sao nữa, vừa mới đến Bến Sương Mờ mà đã gặp phải chuyện thế này rồi, thật mất hứng.”
“Ra đầu đường bắt xe đi, cũng đã gần mười hai giờ rồi.” Hướng Hòa kiểm tra đồng hồ, nhắc nhở Thế Anh.
Thế Anh gật đầu, lại hơi trầm tư một chút.
Từ vụ tai nạn sáu năm trước cướp đi chú chó Hướng Hòa chăm sóc, cậu ấy đã chẳng còn bước lên bất kỳ một chiếc xe buýt nào nữa.
Nói là sợ hãi cũng được, mà nhận định là hận thù cũng được, dù gì thì Hướng Hòa cũng rất ít khi tâm sự với ai.
Chỉ có điều Thế Anh là một người hiểu Hướng Hòa, chính xác hơn là luôn cố gắng để hiểu Hướng Hòa.
Bắt xe, di chuyển, toàn bộ quá trình mất khoảng nửa tiếng, lúc đến được cửa khách sạn ghi trên giấy mời cũng đã quá trưa.
Hướng Hòa và Thế Anh nhanh chóng đi nhận phòng, cất đồ đạc rồi xuống phòng ăn.
Toàn bộ khách sạn hiện đã được thuê trọn để tổ chức sự kiện nhiếp ảnh lớn nhất nhì trong năm, hiện tại hai người may mắn nhận hai suất tham dự và giao lưu với những vị tiếng tăm trong giới.
Đây là một cơ hội hiếm hoi khó kiếm, nhà trường chỉ có ba suất mà thôi, lại trùng với buổi tham quan du lịch chung với lớp, thế nên Hướng Hòa và Thế Anh quyết định hủy chuyến đi chơi.
Việc này Hướng Hòa không nói với Diệp An, Hướng Hòa cảm thấy mình phải phấn đấu đạt được thành tựu gì đó trong chuyến đi này trước đã, coi như tạo bất ngờ cho người yêu.
Nhất là sau sự kiện bị người nhà Diệp An phát hiện rồi bọn họ cãi cọ, Hướng Hòa càng khát khao phấn đấu thể hiện mình hơn nữa.
Bố Diệp An cần trông thấy thành quả thực sự của mình, để chứng tỏ mình có thể là một chỗ dựa vững chắc cho con gái của chú ấy – Hướng Hòa thầm nhủ, tự động viên bản thân phấn đấu.
“Thằng đểu cáng kia bị mất suất đi này chắc cũng tức phát rồ luôn rồi.” Thế Anh nhìn quy mô tổ chức của buổi lễ khai mạc, cảm thán, “Nhìn này, trông rõ chuyên nghiệp.
Ê, có bảng giới thiệu những người tham dự kìa, qua xem xem.”
Kết thúc buổi khai mạc, không phải chỉ có riêng bọn họ vẫn còn là sinh viên, những người biết nắm bắt thời cơ đều đã đứng dậy bắt đầu bắt chuyện với những vị từng trải, Hướng Hòa và Thế Anh cũng không chút chậm trễ, trao đổi ánh mắt xong cùng đứng dậy dạo quanh khắp phòng.
“Ồ, là bộ đôi Mai Anh đây mà.” Một vị nghệ sĩ lão thành vẫy tay gọi hai người đến, ánh mắt sáng ngời, “Mới gần đây tham gia dự án triển lãm Tân Sơn đúng không? Tôi xem bài của hai người, thực sự rất có tiềm năng.” Sau đó ông còn kéo thêm một vài người nữa giới thiệu lần lượt, “Đây là học trò cưng của thầy Khoa, được tiến cử nhiều lắm rồi còn ai lạ gì nữa.”
Một người cũng bật cười góp chuyện, “Đã xem qua bài dự thi của hai đứa tại Tân Sơn, đúng là tuổi trẻ tài cao, tre già măng mọc, lứa của thầy bạc đầu hết rồi, cũng gần đến lúc phải nhường chỗ cho thanh niên mấy đứa.”
“Nghệ thuật không hề phân chia hay chọn loại độ tuổi, thầy đừng nói thế.” Thế Anh cười đáp, tác phong tư thế vô cùng nề nếp, lễ phép.
Hướng Hòa ở bên cũng gật đầu, “Cậu ấy nói đúng, các thầy đều là thần tượng của bọn em, là tấm gương bọn em nỗ lực học tập và theo đuổi, thầy nói vậy thật khiến bọn em mất đi phương hướng.”
Mọi người có vẻ rất khoái thái độ của hai đứa trẻ này, hàn huyên một lúc, có vị đã vào chủ đề, “Sắp tới đây thầy sẽ cùng với một nhóm du học sinh quay một thước phim nghệ thuật mang đi tranh giải tại nước W, nhất định sẽ tạo dựng nền móng không hề tầm thường cho sinh viên ra trường như mấy đứa.
Thế nào? Đề nghị này có đủ hấp dẫn hai thanh niên không?”
Thế Anh và Hướng Hòa hai mặt nhìn nhau, cao hứng thấy rõ, đồng thanh đáp, “Đương nhiên là được ạ! Cơ hội tốt như thế, nếu không nắm bắt thì chúng em sẽ thẹn với lòng mất.”
Tiếp đó, bọn họ chỉ bàn luận về một số chuyện trong giới, một vài vị chúc mừng hai người, một vài vị lại ngỏ ý cũng muốn bắt tay hợp tác vào tương lai.
Đợi đến khi tản ra mỗi người một chỗ, Thế Anh mới dựa lại gần Hướng Hòa, hưng phấn thủ thì, “Đúng là bắt được cục vàng, cậu nói xem, chúng ta mà làm tốt thì sẽ một bước lên mây.
Người chủ động mời chúng mình chính là nhiếp ảnh gia nổi tiếng Mục Thiệp, tớ theo dõi blog của ông ấy bao nhiêu năm, giờ có tát tớ một cái, tớ vẫn cảm giác như mình đang nằm mộng.”
“Đang ngoác không ngậm được mồm kìa.” Hướng Hòa cũng khó có thể che giấu được niềm vui, suốt chặng đường quay về phòng nghỉ, hai người cứ tủm tỉm suốt không thôi.
Về đến phòng, Thế Anh thì lăn ra giường ngủ, Hướng Hòa ôm điện thoại gọi điện cho Diệp An, hỏi thăm về hai mẹ con ở nhà.
Như chợt nhớ ra việc nào đó, Hướng Hòa mới nhỏ giọng bảo, “Phải rồi, có điều này tôi phải kể với cậu, có vẻ như bấy lâu nay tôi vẫn hiểu nhầm bạn tốt cũ của cậu rồi.”
[Hả? Bạn tốt cũ? Ý cậu là Thanh Hoa?] Diệp An tựa hồ vô cùng ngạc nhiên.
Cái tên này từ lâu đã không còn xuất hiện trong cuộc sống của hai người bọn họ.
“Ừ…!Cậu còn nhớ cuộc thi ngày xưa hồi mới yêu mà cậu không thể đến cổ vũ cho tôi vì bị ốm không? Đợt ốm kéo dài gần tuần lận ấy.” Hướng Hòa nghịch một bên góc chăn, hết xoa nắn rồi lại vuốt ve.
“Cuộc thi đó Thanh Hoa cũng có tham gia, là cuộc thi đầu tiên của em ấy…” Nói đến đây, cảm giác áy náy càng dâng trào hơn nữa, “Lại còn tiếp nối sau sự việc của bố em ấy, thế nên tôi đã đoán chừng em ấy sẽ tương đối cần tiền và hiếu thắng, không tránh khỏi có chút bồng bột nông nổi.
Vậy nên…!ngay cả tôi cũng đã hiểu nhầm em ấy.”
[Ý cậu là sao? Cuộc thi đầu tiên của Thanh Hoa?…!Kể rõ hơn đi, Hướng Hòa.]
Hướng Hòa thuật lại toàn bộ diễn biến câu chuyện cho Diệp An, từ việc hai người bọn họ chính thức đi vào chung kết, cho đến khi ngay trước khi nộp bài có nhân viên tổ chức đã phát hiện ra tác phẩm của Hướng Hòa bị đổ mực đen xong xé nát ngay trong chính phòng riêng của chương trình – nơi mà chỉ một bộ phận những người có liên quan được ra vào mà thôi.
Đương nhiên nhờ thế mà Thanh Hoa thắng không cần đấu, chiến thắng này vô cùng khiến người ta không tài nào phục nổi; giờ nghĩ lại, đó quả là một mối nhục đối với người thanh liêm.
“Em ấy đã không hề giải thích.
Không nói một lời.” Hướng Hòa nhẹ lắc đầu, sau đó mới nhớ ra Diệp An hiện tại đang không ở bên mình, “Hóa ra là anh chàng đứng thứ ba kia có tay trong, gia thế cũng không phải bình thường, nếu không phải năm ngoái trường mình đổi hiệu trưởng thành một người cứng tay thì dù có người tự thú cũng chưa chắc vụ việc này sẽ được khui ra ánh sáng đâu.”
Đầu máy bên kia im lặng trong chốc lát mới khẽ thở dài, [Cậu ấy là như vậy.
Với cậu ấy, người tin cậu ấy thì chắc chắn sẽ biết cậu ấy không làm gì trái với lương tâm, mà nếu đã không tin rồi thì dù có nói gì đi chăng nữa cũng vô dụng]
“Thật đúng là bậc chính nhân quân tử.
Nhưng người như thế cũng rất dễ chịu thiệt thòi.
Đôi khi, ngay thẳng với kẻ khác không có nghĩa sẽ nhận được sự đối đãi tương đồng.” Hướng Hòa bật cười, “Cơ mà tôi thì làm gì có khả năng giảng đạo người khác, đây là nói chuyện với cậu vậy thôi.
Tôi chỉ nể em ấy, cũng có chút bận tâm khó hiểu.
Nếu tôi đứng vào vị trí của em ấy, sợ là sẽ rất khó chịu khi người khác hiểu sai mình, cảm giác rất ấm ức bất công.”
[Cậu ấy chính là một kẻ miệng kín như bưng, có bẻ răng cậu ấy cũng đừng hòng cậu ấy nói ra những gì mình không muốn.] Diệp An hừ một tiếng.
“Hai người tự dưng lại không chơi với nhau nữa, thật đáng tiếc.
Hay đợi tôi về, tôi hẹn gặp mặt đàn em nói một phen thay cho cậu? Chứ lí do giận nhau mà chỉ vì chuyện yêu đương của bạn bè thì không giống với em ấy lắm, hẳn là còn nguyên nhân gì đó nữa chứ.” Hướng Hòa cảm thấy tiếc nuối thay Diệp An.
[Bớt đa đoan tùm lum đi.
Cứ về rồi tính]
Sau đó hai người chỉ nói về những chuyện linh tinh vặt vãnh khác, sau đó lưu luyến cúp máy.
Xoa mắt nghỉ ngơi một chút cũng đã hai giờ, hai rưỡi là thời điểm chính thức mở cửa triển lãm Xuân, Hướng Hòa gọi Thế Anh dậy, thay nhau chỉnh đốn trang phục, sửa soạn kĩ ngoại hình mới rời khỏi cửa.
Đến lúc bọn họ quay về phòng, mệt mỏi nằm nhoài ra giường cũng đã là chín giờ hơn.
Ngày đầu tiên xa nhà yên ả trôi qua.
Ngày thứ hai, buổi sáng trước khi bọn họ rời phòng để đi ăn điểm tâm, Hướng Hòa có kiểm tra lại va li thêm một lần nữa.
“Hồi hộp thật, đã gần tới ngày tâm huyết của chúng ta được đóng khung treo lên trình chiếu rồi.” Cô thở ra một hơi, cảm thán.
Nỗ lực của bọn họ sắp được đền đáp, còn gì suиɠ sướиɠ thỏa mãn hơn.
“Chốc nữa xuống kia chụp một bức ảnh tự sướng làm kỉ niệm, ngày kia là lên đường về Ngã Tư Hoa rồi, dù sao cũng phải lưu giữ chút gì đó về nơi này.” Thế Anh chưa gì đã ngậm ngùi, nhất thời khiến Hướng Hòa phì cười, tiện tay đóng va li lại.
Ra khỏi thang máy, mới đi được vài bước bọn họ lại bị một người đang mau mau mải mải chạy ngang qua xô dạt sang hai bên, loạng choạng bám lấy một thứ gì đó để giữ thăng bằng.
Đợi đến lúc hoàn hồn thì chỉ còn thấy cái bóng hớt ha hớt hải biến mất sau khúc rẽ.
Phản ứng đầu tiên của Hướng Hòa là sờ túi kiểm tra chìa khóa phòng, di động và ví tiền, thấy tất cả còn nguyên vẹn mới thở phào nhẹ nhõm.
Thế Anh ngã ngồi dưới đất, bực bội đứng dậy phủi quần áo, gắt lên, “Mấy hôm nay sao thế nhỉ, toàn bị đụng.
Mọi người cứ như bị ma đuổi ấy, cũng không thèm quay đầu xin lỗi người ta.”
“Khách sạn mấy hôm nay được bao trọn gói chỉ để cho khách tham dự triển lãm, trông người ban nãy không mặc đồng phục nhân viên, khéo cũng là sinh viên như mình.
Có điều thái độ như thế đúng là đáng đánh đòn thật.” Hướng Hòa cười vỗ vai Thế Anh, “Thôi kệ đi, tôi đói lắm rồi.”
Bọn họ gặp lại thầy Mục Thiệp tại phòng ăn, sau đó được mời ngồi vào bàn toàn người có tiếng.
Qua một hồi trao đổi, thầy mới chợt hỏi, “Phải rồi, tôi nghe nói Ngã Tư Hoa được gửi ba thiệp mời mà, phải không? Một người nữa có đi với các em không?”
Thế Anh quay sang nhìn Hướng Hòa một cái rồi đáp, “Cậu ta mắc lỗi bị nhà trường kỉ luật, tước mất giấy mời rồi thầy ạ.”
“Vậy à…!Cái nghề này ấy mà, thầy thấy quan trọng nhất vẫn là đạo đức nghề nghiệp.” Thầy Mục Thiệp lắc đầu, “Chứ đôi khi thật giả lẫn lộn, nhiều lúc tình huống khó lường lắm.”
“Có phải đang nói về việc ngày xưa bài thi của ông bị đánh tráo đúng không, xong tự dưng nó lại xuất hiện ở một triển lãm khác cách đó vài dặm.” Một người lên tiếng, giọng có chút trêu chọc.
“Hừ, tôi còn đang muốn quên nó đi đây.” Thầy Mục Thiệp tỏ vẻ không vui rõ rệt, “Đến tận bây giờ vẫn thấy oan ức mà không thể làm gì nổi, chỉ tiếc khi ấy mình trẻ người non dạ, để bị lừa thối mũi.”
Hướng Hòa trao đổi ánh mắt với Thế Anh, sau vài câu qua lại, cô kéo cậu mau chóng quay về phòng.
“Sao gấp thế?” Thế Anh thắc mắc.
“Tự dưng nghe thầy kể chuyện xưa thấy hơi lo, về phòng kiểm tra một chút, với cả khóa cửa nẻo cẩn thận.” Hướng Hòa thành thật đáp, cô đang khá là sốt ruột.
“Ừ thì, lo xa cũng không thừa.” Thế Anh gật gù tán đồng.
Ngày thứ hai dành cho triển lãm của những vị lão thành có danh, bọn họ đi nhiều vòng, tạo dựng thêm được tương đối những mối quan hệ, đồng thời trao đổi một chút về dự án sắp tới của thầy Mục Thiệp.
Thầy bảo mong đợi vào buổi triển lãm ngày mai, nhóm học viên tham gia cùng thầy cũng sẽ tới để quan sát chọn lựa, có gì thầy sẽ tiến cử hai người cho bọn họ.
Cảm giác như, đã gần chạm được đến mục tiêu rồi.
Chỉ cần một chút…!một chút nữa mà thôi.
Ngày thứ ba, ngày cuối cùng của buổi triển lãm.
Là ngày dành riêng cho những tài năng trẻ.
Đề tài: Tự do.
Hướng Hòa và Thế Anh dậy từ sớm, kiểm tra đồ đạc kĩ càng rồi cùng rời khỏi phòng.
Ra đến bên ngoài đã có nhân viên khách sạn đứng đợi sẵn, tiếp nhận va li của họ, thông báo sẽ trực tiếp đưa đến phòng tổ chức sự kiện để sắp xếp trưng bày.
Hướng Hòa căng thẳng dõi theo bóng lưng dần khuất xa của đôi nhân viên, bực bội nói với Thế Anh, “Không hiểu sao cứ thấy cồn cào ruột gan, khó chịu kinh khủng.”
“Bình thường mà, tôi cũng vậy đây này.
Biết vậy giữ lại va li bản sao cho an tâm.” Thế Anh xoa bụng, nhăn nhó đáp lời.
“Bọn mình…” Hai người nhìn nhau, sau đó đồng thời thốt lên, “Đúng là dân nghiệp dư!”
Tám giờ, đại sảnh đã có nhiều người qua lại.
Bảo vệ xếp thành hàng ở cổng, kiểm tra kĩ càng thiệp mời.
Chắc chắn người không thiếp mời sẽ không thể vào.
Trước khi tới phòng triển lãm, Hướng Hòa còn khen, “Công tác bảo an đúng tốt.”
Dọc đường gặp không ít người mới làm quen được, lần nào cũng phải dừng chân nán lại một chút để nói chuyện, thành ra phải đến tận mười giờ hơn hai người mới đi hết một vòng triển lãm.
Có điều, vẫn chưa tìm thấy bộ ảnh của bọn họ.
“Lạ nhỉ, hay mình bỏ qua chỗ nào mất rồi?” Thế Anh sốt ruột gãi đầu, bối rối nhìn người đến người đi xung quanh, “Quay lại một vòng đi.”
Hướng Hòa cũng hơi lo, song cô tự an ủi mình rằng đây là một triển lãm quy mô, nếu có sai sót gì đó thì nhất định cũng sẽ được giải quyết, hơn nữa bọn họ vẫn còn file trong máy, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn hết.
Nhưng đến gần mười hai giờ, dù đã tỉ mẩn đi khắp phòng triển lãm, tránh ở lại hàn huyên với bất kỳ ai, cũng chưa tìm thấy bộ ảnh của bọn họ.
Còn nhiều khung trống, vậy nên không thể lấy lí do hết chỗ trưng bày được.
Nhiều người đi qua cũng hỏi sao không thấy tác phẩm của bộ đôi đâu, song chẳng ai có thể cho họ câu trả lời.
Thế Anh hoảng loạn rồi, hai người cố gắng giữ bình tĩnh cho nhau, cùng đi tìm quản lí triển lãm.
Tình cờ bắt gặp người quản lí đang đứng nói chuyện với thầy Mục Thiệp, nghe thấy tình huống của hai người, quản lí cũng vô cùng ngạc nhiên, “Có chuyện này sao? Đợi chút, để tôi liên lạc với bên tổ chức.”
Thầy Mục Thiệp nhìn quản lí đi ra một góc gọi điện, quay sang hỏi, “Có lưu bản mềm rồi chứ?”
Thế Anh gật đầu đáp, “Dạ có lưu rồi ạ.”
“Thế thì không lo.” Thầy mỉm cười cong mắt, vỗ vai cậu, “Làm cái gì cũng phải giữ cho mình một kế sách dự phòng.”
Thế nhưng Hướng Hòa vẫn thấy cực kỳ bất an.
Không hiểu sao, cảm giác này cứ tăng dần tăng dần, áp chế thế nào cũng không nguôi.
Thế Anh thấy vậy bèn nắm lấy tay cô, bóp vài cái hòng trấn an.
“Sẽ không sao đâu.” Cậu thì thầm, “Tôi còn bản mềm lưu trong USD mà.”
“Tôi đi kiểm tra lại chút.” Hướng Hòa vẫn không tài nào yên tâm cho nổi, cô lập tức đi về phía ghế ngồi, lấy máy tính từ cặp xách ra bật nguồn.
Điều đầu tiên cô nhận ra, đó là không thấy chiếc USB đâu nữa.
Đâu mất rồi – Hướng Hòa sửng sốt, tay bất giác hơi run rẩy.
Cô hoảng hốt ngẩng đầu lên tìm kiếm Thế Anh, cậu vẫn ở bên kia trao đổi với quản lí, nhất thời không để ý đến đằng này.
Hướng Hòa cúi mặt xuống, tiếp tục đặt tâm trí lên màn hình.
Click, click, thư mục cô muốn tìm vẫn nằm ở đó.
Song chưa đủ để khiến trái tim Hướng Hòa dịu lại.
Không thể nào, không thể nào đâu, cô vẫn thầm nhủ với chính mình, bấm chuột phải, truy cập lịch sử thay đổi.
Là tối hôm qua.
Mà tối hôm qua, bọn họ không hề mở máy tính.
Hướng Hòa lạnh hết sống lưng.
Đang lúc cô sững sờ muốn gọi Thế Anh, đã trông thấy cậu đưa USB cho quản lí.
“Đợi một ch_”
“Không sao rồi Hòa, tôi đưa USB cho quản lí rồi, có gì bọn họ sẽ đưa lên trình chiếu trước, sau đó mới đi in lại cho chúng mình.
Chả hiểu ảnh mình lạc đi đâu rồi nữa.” Thế Anh chạy lại gần, lúc trông thấy vẻ mặt trắng nhợt của Hướng Hòa, cậu lập tức cảm thấy hoang mang theo, “Hòa, cậu sao thế?”
“Làm sao vậy, Hòa?”