Cậu Chó

Chương 32


Bạn đang đọc Cậu Chó – Chương 32


Nơi nhà Cụ Thượng, sau khi cơm nước xong, mụ Tám Canh hỏi lại Cửu Mành về việc thầy Đội Canh về kinh hầu Cụ Lớn. Cửu Mành cười nói :
– Tui kéo xe hầu Cụ Lớn nên lần mô thầy Đội về tui cũng gặp, mà hể gặp là tui đem chị ra tui hù thầy, thầy nớ sợ tái mặt. Ấy nớ, lúc đó tui mới biết, thầy Đội Canh vẫn còn ngán bà vợ quý đó lắm mà…
Cái lối nói móc lò của Cửu Mành làm mụ Tám đâm tức :
– Ăn nói tử tế được vài câu mi lại sắp nói sỏ lá rồi. Cái ni mà mi biểu là vợ quý ?
Cửu Mành cười đáp :
– Thì thầy Đội sợ chị chứ răng nữa ! Có bà vợ quý thầy mới sợ chớ sợ hư đời mô thầy nớ sợ. Tui nói thiệt mí chị hỉ, tui nói sai ông bà vật tui chết tươi không kịp ngáp nữa… Mỗi lần tui dọa thầy Đội là chị đang hăm thưa thầy Đội với Cụ Lớn để xin đổi thầy Đội về kinh đối chất, giữ thầy Đội lại, khổ không có ai đi Đội Lệ các tỉnh nữa. Thầy Đội hoảng hồn lo sợ, van lạy tui mần răng can được chị, đừng để chị kiện cáo về kinh thì thầy nớ chết… Tiền mô mà nuôi vợ con hỉ !
Mụ Tám Canh thích thú nói :
– Rứa mi ! Mi hăm nớ rồi nớ mần răng…
Cửu Mành cười đáp :
– Thì còn mần răng nữa, tui hăm thầy Đội cũng chả khác chị Lý vừa hăm tui đó…
Chị Lý cuống lên nguých Cửu Mành :
– Anh ni thiệt ởm ờ, tui hăm anh răng ?
Cửu Mành cười đáp :
– Thì chị hăm lên méc Cụ Bà và cũng như chuyện chị hăm la lớn đó hỉ, chị còn nhớ không chị Lý ?
Nghe Cửu Mành nói, chị Lý Gương Xá ngượng nghịu. Chị nhớ đêm trước Cửu Mành vào buồng cậu Bẩy. Chị Lý hơi đỏ mặt, đấm vào vai Cửu Mành nói :
– Anh quỷ ni, lúc mô cũng đùa được.
Mụ Tám Canh cau mặt, chủi thề :
– Thằng khốn nạn ni nhiều chuyện lắm nghen… Mi liệu hồn mi, choa mà méc với Cụ Bà thì mi chết một cửa tứ ! Mi muốn chết choa cho chết mà…
Cửu Mành cười nói :
– Mần chi mà chị hăm he dữ rứa chị Tám. Tui chết rồi chị còn ai mà hăm nữa… Nhà ni không có tui cũng vui đó hỉ. Tuy rứa mà tui cũng làm cho các chị vui chớ có răng chừ, tui mần mấy chị buồn mô hỉ… Thiên hạ, còn khối kẻ mần cho các chị buồn thúi ruột, các chị cũng không hăm mấy thằng nớ, lại hăm tui mần chi cho tội nghiệp…
Mụ Tám cười nói :
– Nhưng chú ăn nói lộn xộn lắm…
Chị Lý gật đầu, cười nói :
– Ừ hé, có anh Cửu cũng vui mà bác Tám, anh nói năng rứa mà vô hại, trong nhà vui vui, chớ không có anh ấy, có khi ngồi nhìn nhau buồn thúi ruột…
Cửu Mành cười nói :
– Đúng đó, không có tui, chị Tám nhớ thầy Đội còn chị thì nhớ anh Lý rồi hai người ngồi nhìn nhau mà khóc phải không ? Có tui lúc ni cũng đóng vai thầy Đội, khi tui đóng vai anh Lý làm cho hai chị đỡ nhớ, đỡ buồn có phải vui vẻ không hỉ…
Mụ Tám Canh ranh mãnh biết Cửu Mành nói móc lò, xỏ lá, nên bất ngờ mụ Tám rút chiếc chổi lông gà quét xe ra tay nhà quất vào vai Cửu Mành đen đét làm Cửu Mành cuống lên nhảy cững :
– Chơi chi lạ rứa chị Tám, tôi nói thiệt răng chị lại đánh tui chị Tám ?
Mụ Tám Canh lắc đầu nói :
– Chú xỏ lá, đểu giả. Chú ăn nói rứa mà nghe được à. Chú nói, lúc chú làm lão Đội nhà tui, khi chú làm anh Lý rứa là chú chồng của tôi mí chồng của chị Lý hả… Từ ni thì chừa cái lối nói xỏ lá đó hỉ… Con mô chứ ni, mi đừng qua mặt lối xỏ lá đó hỉ mà vỡ mặt đó con ơi…
Nghe mụ Tám Canh nói, chị Lý mới vỡ lẽ, thì ra Cửu Mành nói vơ vào, xỏ lá, chị Lý cười nói :

– Ừ hé, anh Cửu ni rứa mà đểu hỉ. Đánh nữa đi chị Tám…
Mụ Tám Canh giơ roi lên định đánh thì Cửu Mành đã nắm lấy roi, van lạy :
– Thôi mà chị Tám, mần chi mà chị hung dữ rứa, em lỡ một chút chớ đã mất vốn, mất lãi chi mô mà chị nỡ đánh em như ri…
Mụ Tám Canh giằng roi ra định đánh nữa thì từ phía cửa buồng cậu Bẩy tiếng khóc vang lên. Chị Lý cuống lên nói :
– Cậu Bẩy dậy…
Mụ Tám buông roi. Cửu Mành chạy vụt ra sân…
Chị Lý vội vã chạy vội vô ôm lấy cậu Bẩy khẽ nựng :
– Đây chị Lý đây, cậu dậy rồi đó hỉ… Mi mi cho cậu hỉ…
Cậu Chó đưa tay chới với. Chị Lý ôm lấy cậu Bẩy đặt vào lòng vạch vú cho bú. Cửu Mành đứng bên ngoài ngánh nhìn vào chị Lý trong dáng điệu hiền lành đang cho cậu Bẩy bú. Cửu Mành liều đẩy cửa vô. Chị Lý nghe tiếng động ngoảnh ra thấy Cửu Mành bèn hỏi :
– Anh đi mô đây ? Vô trong ni mần chi ?
Cửu Mành trơ trẽn đáp :
– Vô thăm em mà em Lý… Anh nhớ em quá chừng đó hỉ…
Chị Lý nguých Cửu Mành :
– Nè tui không bằng lòng nữa đâu đó hỉ… Tối qua là anh bức tui. Bây chừ anh mà mần rứa, mạ chồng tôi đã về rồi là tui la lên đó nghen. Lúc đó anh đừng trách tui ác…
Cửu Mành cười đau khổ :
– Anh mần chi mà em Lý giận anh. Anh thương em mà em Lý…
Chị Lý bĩu môi :
– Thương chi, thương rứa hỉ… Thôi đi anh, tui đã biểu là thôi đó hỉ, lần ni là anh không bức được nữa đâu hỉ…
Cửu Mành nham nhở đáp :
– Có răng chừ anh bức em mô ? Thuận vợ, thuận chồng tát biển đông cũng cạn chúng mình thương yêu nhau mà…
Chị Lý im lặng không đáp. Chị bắt chân chữ ngũ ngồi bên mép giường tay vỗ vào mông cậu Bẩy dỗ :
– Cậu Bẩy bú no rồi ngủ hỉ, cho chị Lý đi giặt quần áo cho cậu Bẩy nghen…
Cửu Mành cười nói :
– Thôi em cứ ngồi đó với cậu Bẩy để quần áo đó anh giặt hộ cho em. Mần chi mà em phải khó nhọc rứa…
Chị Lý gắt :
– Tôi không mượn anh. Anh giặt bẩn như hủi, người ta phải giặt lại hỉ…
Cửu Mành cười :
– Em đã nhờ anh giặt lần mô mà em đã chê. Em cứ để anh giặt hộ cho em mớ quần áo coi em có phải giặt lại không hay là sạch ra phết. Tay anh còn mạnh, kỳ sà bông thì mần răng mà bẩn cho được…
Nói rồi Cửu Mành thu lại mớ quần áo vứt dưới đất và ít quần áo của cả chị Lý để trên giường đem đi giặt. Chị Lý nhìn theo Cửu Mành thương hại…
Cửu Mành đem mớ quần áo ra giếng để giặt. Tất cả quần áo đó, Cửu Mành để trong chiếc chậu thau đồng bự, cắp bên hông đưa ra giếng. Hắn lấy nước xối lên đống quần áo rồi đưa tay nhúng ướt tất cả mới đem từng cái ra giặt. Cái lối nịnh đầm ni của Cửu Mành thật hữu hiệu. Cửu Mành đã thuộc làu cái tâm lý thích đàn ông hầu, của phụ nữ nhất là đám phụ nữ bình dân như chị Lý, mụ Tám. Việc làm của Cửu Mành sẽ mần cho chị Lý thương hại hắn. Rồi từ thương hại đến chuyện thương yêu chả còn bao xa nữa. Cửu Mành giặt xong mớ quần áo của cậu Bẩy, mớ quần áo của chị Lý, rũ nước sạch đem phơi ngoài sân.
Chị Lý cho cậu Bẩy bú, dỗ cho cậu Bẩy ngủ xong, đặt cậu trên giường mới ra sân thấy Cửu Mành đang phơi mớ quần áo của chị, chị Lý mỉm cười thích thú. Chị không ngờ Cửu Mành lại chịu khó như rứa… Mụ Tám Canh từ trên nhà chỗ phu nhân ở đi xuống, thấy Cửu Mành phơi quần áo bèn hỏi :
– Quần áo của ai mà chú giặt phơi đó chú Cửu ?

Cửu Mành có vẻ ngượng trước câu hỏi móc họng của mụ Tám, Cửu Mành vờ như ngớ ngẩn :
– Thấy quần áo để bộn không ai giặt nhân tiện giặt mấy bộ quần áo của tui giặt luôn rồi của ai thì người nớ lấy… Có phải của chị không chị Tám ?
Mụ Tám lắc đầu :
– Quần áo của cậu Bẩy và của chị Lý đó. Thằng ni hôm mi ngoan quá hỉ… À, hé mi ngoan quá rứa, ai mà không quý, chớ mi chộn rộn lạo xạo xỏ lá người mô cũng ghét mi hết đó Cửu à…
Cửu Mành cười nói :
– Thôi chị Tám ơi, chị đừng cho tui uống nước đường nữa đi chị Tám. Hôm ni bỗng nhiên tui thấy thì giặt chứ mô phải tui cứ đi hầu đàn bà như ri thì đời tui tới số rồi còn chi nữa.
Mụ Tám Canh cười khanh khách nói :
– Thằng quỷ hầu đàn bà thì răng ? Nhà có phúc thì chồng mới hầu vợ, còn nhà vô phúc thì vợ mới phải hầu chồng… Chồng mà biết hầu vợ tức là gia đình êm ấm, không xào xáo, anh chồng cũng không chơi bời chộn rộn làm cho gia đình mất hết hạnh phúc…
Cửu Mành lắc đầu nói :
– Thôi thì hư răng cứ hư, mất răng cứ mất chứ cứ hầu tối ni thì tui chết, giặt hết mớ quần áo ni đến ho lao mất chị Tám ơi…
Chị Lý nghe Cửu Mành nói đâm thương hại Cửu Mành. Chị Lý cho rằng, Cửu Mành quá yêu chị Lý mà giúp đỡ, giặt quần áo của cậu Bẩy và của chị hộ, chị Lý cảm động trước việt làm của Cửu Mành. Người đàn bà thường chết vì sự cảm động đó. Bởi vậy, khi nghe Cửu Mành nói, chị Lý vội lên tiếng :
– Thôi anh Cửu ơi, để quần áo đó tui giặt cho. Chà hôm ni anh Cửu tử tế quá mà, thấy tui hơi bận nên giặt hộ mớ quần áo đó bác Tám à…
Cửu Mành cười nói :
– Xong rồi bi giờ chỉ phơi nữa thôi, chị Lý ơi để tui phơi luôn cho để một công nữa chớ tui giặt rồi chị phơi mất hết cả lòng tử tế của tui mà chị Lý…
Mụ Tám Canh cười, cầm mớ quần áo bẩn của chị ra chỗ Cửu Mành giặt nói :
– Bây chừ chú Cửu tử tế giặt hộ chị mớ quần ni nữa thì thật là tốt hết chổ nói…
Cửu Mành giẫy nẩy :
– Thôi chị Tám ơi, tui lạy chị đó hỉ, tui giặt như ri là nát nhừ cả hai bàn tay rồi, làm răng mà giặt thêm được nữa…
Mụ Tám Canh cười nhúng hết quần áo vào chậu thau giặt của Cửu Mành và nói :
– Thôi thì luôn tay chú giúp hộ chị hôm ni, rồi sau ni có chi tui lại giúp chú. Nếu chú không tiện tay thì chả răng chừ biểu chú mần hộ mô cho tui hỉ.
Củu Mành nhìn thấy mớ quần áo bẩn của mụ Tám bèn lắc đầu nói :
– Răng được quần áo bẩn của chị như ri mà chị bắt tui giặt thì chết tui rồi con chi nữa…
Mụ Tám cười nói :
– Răng chú giặt được quần áo của cô Lý ? À té ra chú ni gian hỉ…
Nghe mụ Tám buộc tội gian, Cửu Mành đâm hoảng đáp :
– Tôi gian cái chi ? Thấy quần áo để chộn rộn một đống nhân tiện đi giặt thì tui giặt hộ chớ tui mần chi mà chị biểu tôi gian ? Chị ni toàn buộc tội chết cho thiên hạ thôi. Răng chị không để phúc lại cho con cháu, chị không nghĩ đến ngày thầy Đội quay đầu lại với chị, chị ác mần chi mà ác dữ rứa chị Tám ?
Nghe Cửu Mành nhắc đến lão Đội Canh, thằng chồng khốn nạn đã phụ phàng vợ, mụ Tám Canh cáu mặt chửi thề :
– Nè, tui nói thật đó hỉ, chú mà nhắc đến thằng Đội Canh là tui đè mồ tổ cả chú lẫn hắn ra tui chửi đó hỉ. Tui mà chửi thì cố mà lắng tai nghe cả hai đứa…
Nói rồi, mụ Tám để chiếc chậu thau đồng sang bên nói :
– Giặt xong chưa, để đó cho tui giặt…
Cửu Mành biết mụ Tám Canh đã cáu, hắn vội làm lành :

– Rứa, không để em giặt hộ chị à…
Mụ Tám Canh đanh đá :
– Thôi, chú mần chi thì mần đi, tui không cần chú nữa. Nhờ chú chút việc chú lại sắp nói móc lò đó hỉ… Chú mà trêu vô tui thì mồ tổ, của chú tui cũng đào lên…
Cửu Mành sững sốt hỏi :
– Răng chị lại chửi tui ?
Mụ Tám Canh vẫn giữ giọng đanh đá :
– Còn răng nữa, chuyện chi mà chú lại lôi cả thằng Đội Canh vô đây nữa ? Chuyện giặt giủ quần áo ni mắc mớ chi mà chú lôi thằng khốn nạn thằng Đội Canh vô để chú nói móc tui…
Cửu Mành biết mình nói hớ bèn nói chữa :
– Thôi mà chị Tám, lỡ lời một câu mà chị chửi tùm lum rứa thật chị quá rồi chị Tám ơi… Bây chừ tui xin tạ tội mí chị bằng cách giặt hết chỗ quần áo ni cho chị, chị bằng lòng chưa chị Tám…
Chị Tám Canh cười nói :
– Tùy ở chú đó, còn tui muốn thử chú coi chú có tốt không chứ giặt quần áo ni đã chết chóc ai mô mà tui lo…
– Thôi mà chị Tám, chị cứ để em xin giặt cẩn thận… Rứa là sướng chị hỉ chị Tám. Chị vừa được chửi người ta lại vừa được người ta hầu như ri thì còn chi nữa…
Mụ Tám mỉm cười đứng lên, để chậu quần áo bẩn cho Cửu Mành giặt. Mụ vô trong nhà gặp chị Lý, chị Lý cười nói :
– Rứa mới được, chị phải mần rứa Cửu Mành mới sợ…
Mụ Tám Canh cười nói :
– Hắn là lừa mà, chỉ ưa nặng, nói tử tế hắn không mần hộ mô, chậu quần áo nớ giặc cũng một tiếng đồng hồ đó thím Lý ơi…
– Dợ…
Chị Lý lấy bọc quần áo của chị ra, tìm vải vá lại mấy chỗ rách. Mụ Tám Canh ngồi quấn thuốc lá Cảm Lệ hút. Hai người ngồi nói chuyện gẫu… Buổi tối hôm nớ, nhà dưới vắng, vì mấy hôm trước mạ chồng và chị Lý ở chung trong căn phòng nên lúc mô trong nhà cũng có tiếng nói chuyện vui, hôm ni mạ con, bà cháu anh Lý đã về, nhà vắng vẻ chỉ còn mụ Tám Canh, chị Lý, Cửu Mành và mấy chú lệ hầu thì tối mô mấy chú cũng về với vợ con sáng mới vô hầu hạ trong tư dinh của Cụ Thượng. Trời bắc đầu sang tháng chạp nên gió lạnh căm lại có mưa phùn, gió bấc, buổi tối thật là cô đơn buỗn bã.
Ở Huế, mỗi mùa gió bấc thổi về, trời giá lạnh, những nhà giàu mỗi người đều có một chiếc lồng ấp bằng đồng bên trong đặt cái chậu nhỏ có vài cục than hồng ủ lấy hơi nóng, đặt vào phía trong áo. Hơi nóng trong lồng ấp tỏa ra làm nóng cả người. Nhiều năm giá lạnh cóng cả tay chân không còn thiết làm ăn chi nữa. Trâu bò chết rét khá bộn vì trời rét, trâu bò đi làm đồng hoặc khi ăn cỏ về giữa cầu là gãy chân, không làm sao đứng dậy được đành phải xin phép làm thịt. Những nhà nghèo thì không có chậu than để sưởi cho ấm, mỗi buổi tối mọi người trong nhà thường quây quần bên chậu than hồng nướng bắp hay rang bắp hoặc hạt dẽ ăn, nói chuyện gẫu. Những cặp trai gái yêu nhau thường lợi dụng những lúc ngồi bên bép lửa sưỡi để tâm sự. Trong gian phòng mụ Tám Canh ngủ có một chậu than hồng. Mụ Tám Canh, chị Lý và Cửu Mành ngồi bên chậu than nói chuyện, có nhiều khi cậu Bẩy ở buồng bên khóc, chị Lý chạy sang bồng cậu Bẩy sang buồng mụ Tám Canh ngồi vừa sưởi, vừa cho cậu Bẩy bú và dỗ cho cậu Bẩy ngủ, rồi lại đưa sang phòng cậu Bẩy đặt cho cậu Bẩy nằm. Cửu Mành làm trong dinh Cụ Thượng đã lâu, chuyên kéo xe cho Cụ Thượng hy vọng leo dần lên đến Lục Phẩm là được Cụ Thượng thương cho đi làm Đội Lệ, các Huyện lẽ là có thể làm giàu dễ dàng. Thời Nam Triều có những thầy Đội Lệ có thế lực trong triều, đi các Phủ Huyện có thể kiếm mỗi tháng vài trăm đồng bằng lương ông Tuần Phủ. Do đó, Cửu Mành cố gắng hầu hạ Cụ Thượng, gò lưng kéo xe mang hàm Cửu Phẩm. Cửu Mành được coi như là gia nhân thân tín trong gia đình. Cửu Mành ở ăn luôn trong trại của Cụ Thượng. Từ hôm Cửu Mành nộ được chị Lý, hắn xoắn xít bên chị Lý, giặt quần áo cho chị Lý, tã lót cho cậu Bẩy.
Mụ Tám Canh đang ngồi sưởi bên chậu than hồng bỗng mụ đứng dậy nói :
– Chết rồi, còn mớ quần áo vừa giặt trên nhà chưa ủi, để tui lấy xống nhờ chú Cửu ủi hộ hỉ…
Cửu Mành muốn tống khứ mụ Tám Canh để cho hắn dễ dàng nói vài câu chuyện tâm tình với mụ Lý, nên khi nghe mụ Tám Canh nói, hắn gật ngay :
– Chị Tám lên lấy xuống đây tui ủi cho, nhưng với điều kiện là chị phải đốt bàn ủi đó hỉ…
Mụ Tám Canh nguých Cửu Mành rồi nói :
– Răng chú không rứa ủi thì ai mà không ủi được, cái khó nhọc là chuyện đốt bàn ủi thì chú lại đùn hết cho tui…
Cửu Mành cười nói :
– Như rứa tui đốt bàn ủi chị ủi được không ?
Mụ Tám Canh vẫn lắc đầu :
– Rứa cũng tui. Tui muốn…
Cửu Mành ngắt lời mụ Tám :
– Chị muốn tui làm hết cho cùng hỉ… Chị khôn tổ mẹ, việc chi chị cũng đùn cho tui hết, tui lại sắp phải đi đón Cụ Lớn rồi…
Mụ Tám Cười :
– Có rứa mới là chị em. Chú đốt bàn ủi, ủi hộ cho tui đến khi chú đi đón Cụ Lớn thì tui ủi.
Cửu Mành lắc đầu nói :
– Thôi được rồi. Chị lấy quần áo và bàn ủi xuống đây… Sướng hỉ chị Tám…
Mụ Tám cười khanh khách đi lên trên nhà. Thấy mụ Tám Canh đi lên, chị Lý cũng đứng dậy định đi, thì Cửu Mành đã nắm lấy tay chị Lý kéo lại :
– Đi mô rứa hỉ. Người ta vừa đuổi được con mẹ la sát để nói chuyện với em thì em lại bỏ đi… Ngồi xuống đây anh nói chuyện vài câu rồi hãy đi… Người ta nhớ quá hỉ…

Chị Lý cười lẳng lơ đáp :
– Nhớ chi suốt ngày người ta ở nơi ni, ai đi mô mà nhớ, lúc mô anh không gặp tui…
– Làm chi đó hỉ…
– Nhớ quá… tụi anh, mí em, ở gần nhau nhưng gần mà chi, chỉ nhìn nhau mà ứa nước miếng… Tối ni anh đến mí em hỉ…
Chị Lý lắc đầu :
– Nè đừng có lộn xộn mụ Tám biết thì chết đó hỉ, thôi anh đừng vô nữa…
Cửu Mành nhăn mặt :
– Răng lại không ? Anh nhớ em mà…
– Nhớ mà lại rứa à…
– Nhớ mới rứa chứ ?
– Thôi, để cậu Bẩy đau Cụ Lớn biết thì chết…
– Đau răng, ai mần chi đến cậu Bẩy nớ mà đau…
– Cụ Lớn cữ, sợ cậu Bẩy bú sữa phạm phòng…
– Răng Cụ Lớn biết mà nghi. Cậu Bẩy có đau thì Cụ Lớn cũng tưởng cậu bị trở trời chứ đâu biết chuyện chúng mình.
Chị Lý ngồi yên không trả lời. Cửu Mành kéo chị Lý ngã về phía hắn, ôm chị Lý hôn, chị Lý đẩy Cửu Mành ra liếc mắt ra ngoài :
– Tê, mụ Tám xuống đó…
Cửu Mành giật mình buông chị Lý ra. Chị Lý đứng dậy cười nói :
– Thôi xuống dưới nhà cậu Bẩy khóc đó hỉ…
Cửu Mành nhìn chị Lý tiếc rẽ trách.
– Em lừa tui đó hỉ… Em nhớ đó hỉ !
Chị Lý cười đi xuống dưới nhà, mụ Tám Canh mang quần áo và chiếc bàn ủi xuống :
– Chú đốt bàn ủi, tui phun nước vô quần áo cho chú ủi…
Cửu Mành đang tiếc về chị Lý, chán nản nói :
– Tui chỉ ủi cho chị đến khi tui đi đón Cụ Lớn đó hỉ…
Vừa nghe Cửu Mành nói, mụ Tám Canh với chiếc chổi lông gà quất Cửu Mành làm Cửu Mành cuống lên đưa tay đỡ :
– Răng chị quất tui, tui mần chi chị ?
Mụ Tám Canh đỏ mặt, nói :
– Tổ cha mi nói xỏ lá, răng mi lại biểu mi ủa tao ? Mi ủi quần áo cho Cụ Lớn chớ có phải mi ủi choa. Thằng khốn nạn đó đểu hỉ…
Lúc đó, Cửu Mành mới sực nhớ ra câu hỏi lầm của mình. Hắn cười nói :
– Rứa tui xin lỗi chị mà chị đánh đau quá rứa. Trời ơi, chị có nhờ tui ủi, tui cũng lạy chị thôi…
Mụ Tám đỏ mặt, giơ roi định đánh nữa làm Cửu Mành cuống lên quơ tay đỡ :
– Trời ơi, chi mà đập dữ rứa. Chị đập nữa là tui chạy đó hỉ, chị ủi lấy mớ đồ đó ni hỉ…
Mụ Tám cười nói :
– Rứa chú đốt bàn ủi đi…
Cửu Mành đứng dậy lấy bàn ủi bỏ than vào, lấy than hồng bỏ vào quạt cho đỏ đám than trong bàn ủi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.