Cậu Chó

Chương 31


Bạn đang đọc Cậu Chó – Chương 31


Từ dưới nhà Duyên bồng thằng Phiên trong tay, mụ Tám Canh xách chiếc va ly quần áo cùng một lẵng đồ vật về biếu thầy Cai Tổng chú của Duyên. Quan Phủ thấy Duyên bèn hỏi :
– Xong chưa thím Bẩy.
– Dạ, thưa anh xong rồi…
– Rứa thím vô xin phép mạ rồi về luôn mí tui…
– Dợ, bẩm anh hôm ni chị Phủ không về hỉ !
– Không, nhà tui còn phải ở lại Huế ít hôm nữa…
– Thôi thím vô bẩm với mạ rồi đi về… Từ ni về Huyện cũng mất ít nhất một tiếng đồng hồ. Về đến Huyện ăn cơm thì vừa…
– Dợ…
Duyên bồng thằng Phiên vô chào Cụ Thượng Bà :
– Dợ bẩm mợ, con xin phép để con cho cháu về quê thăm thầy mạ con, vài hôm con xin lên hầu chú và mạ…
Cụ Thượng Bà gật đầu, đưa tay bồng thằng Phiên và nói :
– Thằng chó ni cũng về hỉ ! Con nhớ che gió máy cho nó cẩn thận hỉ. Về độ nữa tháng thì lên không thằng Bẩy thấy vắng con hắn lại mần rối lên bây chứ đó hỉ !
Duyên mỉm cười e lệ :
– Dợ…
– Thôi con bồng cháu về kẻo trưa rồi…
Duyên vào chào mạ chồng rồi đưa tay bồng thằng Phiên, con trai của nàng, ra xe hơi của Quan Phủ. Muốn tránh tiếng Quan Phủ bảo Duyên ngồi băng dưới. Ông Phủ làm ra vẻ nghiêm trang, cách biệt giữa anh chồng và em dâu… Bà Phủ có vẻ bằng lòng trước sự đối xử nghiêm chỉnh của chồng. Cụ Thượng gật đầu có vẻ thích ý. Giơ tay vẫy thằng Phiên, con của Duyên…
– Thằng chó con về hỉ… Vài ngày nữa lên với nội hỉ !
Quan Phủ mở máy cho xe chạy ra cổng trại của Cụ Thượng rồi quẹo về bên trái, thẳng đường về Huyện lý.
Xe ra khỏi thành phố Huyện Quan Phủ ngừng lại bên vệ đường rồi quay lại mở cửa bảo Duyên :
– Lên trên ni ngồi em Duyên, bồng con lên.
Duyên biết Quan Phủ có ý rồi, nàng cười e lệ đáp :
– Thôi em ngồi dưới ni được rồi…
Quan Phủ nghiêm nghị nói :
– Răng lại ngồi dưới nớ, lên trên ni ngồi mí anh. Đi lên…
Nói rồi Quan Phủ ấn tay cầm chìa khóa cửa xe, chiếc cửa bật ra, Duyên đành lấy nón che nắng cho thằng Phiên chui ra khỏi xe. Quan Phủ đóng cửa xe băng sau, mở cửa băng trước cho Duyên leo lên, ngồi bên ông, Quan Phủ tiếp tục cho xe chạy. Ngồi bên Duyên người bỗng thấy ngứa ngáy khó chịu, tay ông táy máy, ông hỏi Duyên :
– Em sanh được lâu hỉ ?
Duyên cười đáp :
– Hôm ni được một tháng bốn ngày rồi…
– Lẹ hỉ ! Trông thằng Phiên cứng cát đó hỉ, con so như rứa thì khỏe lắm…
Duyên cười nói :
– Trông con nó giống anh như hệt ! Nhiều lúc em nhìn hắn lại nghĩ đến anh…
Quan Phủ cười hỏi :
– Không ai nghi cả chớ hỉ !
Duyên lắc đầu, Quan Phủ cười nói :
– Chắc thằng nhỏ con trai thím Lụa cũng rứa chứ chi nữa.
Duyên cười nói :
– Thì cũng rứa, em nghe mụ Tám Canh nói chị Lụa có mang rồi mới lấy anh Bẩy, chú đứa nhỏ là học sinh trường Thuận Hóa chi đó !
Quan Phủ ngạc nhiên trước việc Duyên biết rõ về Lụa và đứa con của Lụa, bèn hỏi :
– Rứa mạ mí chú có biết chuyện đó không ?
Duyên đáp :
– Em không biết !
Quan Phủ cười nói :
– Có lẽ anh Đốc biết nhưng anh rộng lượng không cho ai biết hết.
Duyên tò mò hỏi :
– Răng anh Đốc biết, hay hỉ ?
Quan Phủ đáp :
– Anh khám chú Bẩy biết chú Bẩy không thể có con được.
– Rứa mà cả hai vợ của chú Bẩy đều có con…
Duyên cười nói :
– Rứa cũng may chớ mình em hay mình chị Lụa có con cũng phiền lắm đó hỉ.
– Và cũng vì em và thím Lụa đều có con nên anh Đốc không dám nghi ngờ cả việc anh khám cho chú Bẩy. Anh đị khám lại coi ra răng ?
Thằng Phiên khóc đòi bú. Duyên e lệ cởi nút áo, vạch vú cho con bú…
Quan Phủ liếc nhìn Duyên nói :
– Trông thằng con có vẻ mạnh hơn con thím Lụa phải không em ?
Duyên cười đáp :
– Dợ…
Xe phóng nhanh lên tỉnh lộ, độ mười một giờ sau xe về đến Huyện, lính Huyện thấy xe quan về đến bèn đánh trống báo cho nha lại biết. Quan Phủ đánh xe vào bên trong, sát với tư thất, mở cửa cho Duyên bồng thằng Phiên xuống. Mấy chú lính lệ hầu trà và quét dọn trong tư dinh của Quan Huyện chạy ra đỡ hành trang của Duyên đưa vào. Quan Phủ đánh xe vào nhà xe rồi vào nhà rửa mặt.
Gã lính lệ pha trà đặt lên bàn lễ phép hỏi Quan Phủ :
– Bẩm thưa quan, bẩm Quan Lớn thời cơm ?
Quan Phủ quay lại hỏi Duyên :
– Thím ăn cơm hỉ ?
– Dợ…
Quan Phủ móc ví lấy 100đ00 trao cho gã lính lệ rồi nói :
– Chú ra mua một con gà về mần đồ ăn hỉ !
Duyên đặt lên chiếc giường Hồng Kông của Quan Phủ. Thằng Phiên nằm ngủ yên. Quan Phủ lại chổ thằng Phiên nằm đứng ngắm rồi nhìn Duyên cười nói :
– Trông nó giống anh quá hỉ !
Duyên cười đáp :
– Nó không giống anh thì giống ai bây chừ ?
Quan Phủ cười lẳng lơ đưa tay khẽ tát lên má Duyên nói :
– Chuyện ni có lẽ trừ anh và em không ai biết.
Duyên cười gật đầu :
– Răng mà ai biết được…
Nước da trắng mỏng, đôi mắt bồ câu của Duyên thật xinh, nàng lại đứng sát bên Quan Phủ, mùi hương sữa thơm phức làm Quan Phủ ngây ngất. Ông kéo Duyên lại phía mình.
Theo đà tay của Quan Phủ Duyên ngã vào lòng Quan Phủ. Nàng ngữa mặt nhìn Quan Phủ như chờ đón… Quan Phủ cuối xuống hôn Duyên, nàng mĩm cười e lệ khẽ nói :
– Thằng Phiên mới được gần một tháng đó hỉ ! Người ta biểu con so ít nhất cũng phải cử ba tháng hay một trăm ngày anh à ?
Quan Phủ cười nói :
– Chà mạ thằng Quý, khi anh thằng Quý con so mà chỉ nữa tháng đã hết cử, có cái mô ?

Duyên cười khẽ tát Quan Huyện nói :
– Quỷ, rứa dễ bị hậu sản đó hỉ ?
– Mạ thằng Quý có việc chi mô, khéo bày trò cử chi…
– Mô được, lỡ ra thì răng…
– Răng mà lỡ được…
– Thì phải cử cho đúng ngày tháng…
Quan Phủ phân bì ngay với cậu Chó :
– Rứa chú Bẩy cũng cử hỉ ?
Duyên cười nói gật đầu :
– Cũng cử chứ răng nữa.
Chú Bẩy biết chi mà cử… ?
Duyên cười nói :
– Mỗi lần em vô trong phòng của anh Bẩy là phải có chị Lụa đi theo, hể anh Bẩy đòi là có chị Lụa. Mạ đã dặn mụ Tám Canh rứa rồi nên nhà em không cử cũng phải cử… Mạ cử dữ lắm, mãi đến ngày thứ mười lăm sau, khi em sanh mạ mới cho nấu nước ngũ vị hương có lá muồng để tắm… Mỗi ngày mạ bắt em phải uống hai tô nước tiểu của trẻ con nữa hỉ !
Quan Phủ lắc đầu :
– Chi mà dữ rứa…
Duyên cười nói :
– Thì mạ cũng lo anh Bẩy không biết cử cho em mạ mới bảo chị Lụa là mỗi lần em vô trong phòng của anh Bẩy thì chị Lụa phải đi theo để khi cậu Bẩy đòi thì phải hầu hạ cậu Bẩy.
Quan Phủ nhìn Duyên cười bằng cặp mắt lẳng lơ kéo Duyên vào lòng hỏi :
– Rứa em có cử anh không ?
Duyên mỉm cười khẽ tát Quan Phủ và nói :
– Răng anh không hỏi là anh có cử cho em không, lại hỏi em có cử không ?
Quan Phủ cười nói :
– Em khôn quá hỉ, chứ cử rứa để mần chi ?
Duyên nghiêm nghị chỉ vào thằng Phiên và nói :
– Cử cho con, nó đang bú em cử vì trẻ con mà bú phải phạm phòng là đau đó…
– Rứa hỉ !
Duyên lại giải thích thêm :
– Trước tê, chị Phủ không cử, vì chị không phải nuôi con, đã có vú nuôi rồi…
– Ừ hỉ !
Nhưng rồi Quan Phủ sực nghĩ ra điều chi bèn hỏi Duyên :
– Rứa những cặp vợ chồng nghèo không có tiền nuôi vú cũng cữ rứa hỉ. Mà họ không cử, con cái họ có chi mô. Khéo vẻ chuyện cử chi nữa ! Em bằng lòng không hỉ !
Duyên cười e lệ, nàng hiểu khi Quan Phủ đưa nàng về quê thăm gia đình ông đã có âm mưu đối với nàng. Duyên quay nhìn Quan Phủ với vẻ mặt lẳng lơ nói :
– Em biết răng được !
Quan Phủ cười thích thú :
– Rứa hỉ !
Duyên chỉ cười không nói năng chi hết…
Bước chân đi từ bên ngoài vào làm Quan Phủ giật mình. Ông đứng dậy với nét mặt nghiêm nghị nhìn ra cửa thấy gã lính lệ bưng mâm cơm vô trên bàn và thưa :
– Dạ thưa mời Quan Lớn ra thờ cơm…
Quan Phủ quay lại phía Duyên hỏi :
– Ra ăn cơm thím Bẩy.
Duyên ở lại trong Phủ hai ngày đêm để chiều chuộng Quan Phủ. Mãi cho đến ngày thứ ba thầy Cai Tổng, chú của Duyên lên Huyện, Quan Phủ mới cho thầy Cai biết :
– Thầy Cai à, thím Bẩy về thăm thầy Cai đó, đáng lẽ thím nớ về hôm qua nhưng tui giữ lại chờ thầy lên rồi cho thím nớ về luôn. À thím nớ cũng đem thằng cháu về đó…
Thầy Cai mừng rỡ hỏi :
– Dợ, bẩm Quan Lớn, cháu ở mô ?
Quan Phủ đáp :
– Thím Bẩy và cháu đang ở trong nhà đó, thầy Cai vô nhà chơi.
Thầy Cai vái chào Quan Phủ rồi đi vào trong tư thất của Quan Phủ, thầy Cai vào trong nhà trong thấy Duyên nằm trên chiếc giường Hồng Kông của Quan Phủ. Thằng Phiên con trai của Duyên nằm bên mạ. Thầy Cai giật mình khi thấy con gái nằm trên giường của Quan Phủ. Thầy Cai vội hỏi :
– Răng con lại nằm trên giường đó ? Trời ơi Bà Lớn biết có phải phiền không con ?
Duyên cười nói :
– Thì giường ni là của anh Phủ con nằm cũng được chớ răng nữa, chú à con về đây đã mấy hôm rồi, định về nhà nhưng anh Phủ biểu chờ cho chú lên hãy về… Hôm ni, chú lên con biểu anh Phủ cho tài xế đánh xe cho con và chú về nhà hỉ !
Thầy Cai nghe Duyên nói với giọng hách dịch của một bà mệnh phu có vẻ mừng, bèn hỏi :
– Trên Cụ Lớn cho phép con về thăm nhà à ?
Duyên đáp :
– Dợ… Mạ con cho con mang thằng cháu ni về thăm chú mạ, vì con sanh gần một tháng ni…
– Rứa hỉ…
Duyên hỏi :
– Chú có bận chi không ?
Thầy Cai gật đầu đáp :
– Chú nghe tin Quan Huyện được vinh thăng Tri Phủ sắp đổi đi rồi nên chú lên hầu Quan Huyện coi có chuyện chi không ? Chú đang lo không hiểu Quan Phủ đi rồi, Quan Huyện mới đến ra răng ?
Duyên cười đáp :
– Chú yên tâm, con đã nói anh Phủ rồi. Khi con được tin anh Phủ sắp đi nơi khác, con có hỏi chuyện của chú, anh biểu, anh sẽ giới thiệu chú với Quan Huyện mới thì răng Quan Huyện mới đối với chú cũng như anh đối với chú trước tê.
Thầy Cai mừng rỡ nói :
– Rứa hỉ !
Duyên khoe :
– Chú nên yên tâm vì răng, anh Phủ con cũng cho Quan Huyện mới biết, chú còn thông gia của Cụ Thượng Thơ Bộ Lại thì răng, Quan Huyện cũng phải nể chú con ngoài nớ mà đối với chú khác thiên hạ chứ ?
Thằng Phiên khóc đòi bú. Duyên quay lại ôm lấy con kéo về phía nàng, thầy Cai bảo với con gái :
– Thôi chú ra ngoài công đường hầu Quan Huyện.
– Dợ…
Vừa lúc đó Quan Phủ vô trong tư thất thấy Duyên đang ngồi cho con bú, bèn ngồi sát bên Duyên kéo vai nàng lại rồi nói :
– Lát nữa em về mí chú hỉ.
Duyên cười đáp :
– Dợ, anh cho tài xế đánh xe đến để con em và em về hỉ.
– Ừ được rồi. Thầy Cai còn sang bên thầy Đề tính tiền công phí để nạp nữa, lát nữa thầy Cai sang anh biểu tài xế đánh xe cho em và con đi…
Quan Phủ thấy Duyên nằm hở hang, dáng điệu thật lẳng lơ, bên vạt áo kéo lên cho thằng Phiên bú vẫn chưa kịp kéo xuống, bèn cuối xuống… Duyên mỉm cười đưa tay kéo cổ Quan Phủ thì có tiếng chân đi bên ngoài đi vào Quan Phủ giật mình đứng vội lên, còn Duyên vội vã quay lại giả vờ ôm con…
Từ ngoài cửa, gã lính lệ đi vô lễ phép thưa :
– Bẩm Quan Lớn, có thầy Lý Gương Xá đến đem lễ đến biếu Quan Lớn…
Quan Huyện nghiêm nghị hỏi :
– Thầy Lý Gương Xá mô ?

– Dợ, bẩm thầy Lý đứng phía ngoài đang chờ lệnh của Quan Lớn…
– Cho thầy nớ vô…
Thầy Lý Gương Xá là một đàn ông ngoại tứ tuần, đầu mang búi tóc, chít khăn đóng, tay cầm ô, dáng điệu khúm núm, vừa bước vào nhà thấy Quan Phủ và Duyên bèn chấp tay :
– Lạy Quan Lớn, lạy Bà Lớn.
Quan Phủ sợ Lý Gương Xá lầm Duyên là bà Phủ bèn giới thiệu :
– Đây là thím Bẩy em dâu của tui, thầy Lý có chuyện chi đó…
Lúc đó, một gã đàn ông đội mâm quả, không biết thứ chi bên trong, còn một gã xách lồng gà vịt áng chừng mười con. Gã đội mâm quả, đặt mâm quả xuống rồi mở nắp ra bên trong đầy đậu xanh, hai cân đường, mứt, hai hộp trà tàu. Thầy Lý Gương Xá lễ phép thưa :
– Dạ, bẩm Quan Lớn, chúng con được tin Quan Lớn vinh thăng Tri Phủ chúng con là người được nhờ vã Quan Lớn nhiều nên mừng Quan Lớn thăng quan gọi là có chút lễ vật kính dâng Quan Lớn gọi là phải đạo tớ thầy.
Quan Phủ cười nói :
– Làm chi mà thầy Lý có nhiều rứa, thầy Lý cũng nghèo, tui lấy răng tiện.
Thầy Lý Gương Xá nài nỉ :
– Bẩm Quan Lớn, xin Quan Lớn thương cho, vì Quan Lớn giúp chúng tui nhiều, những vật mọn ni đáng bao nhiêu mô. Vả lại đây cũng là thứ cây nhà lá vườn.
Quan Phủ gật đầu :
– Thầy Lý đã nói rứa, tui xin cám ơn hỉ. Thập Di mô đưa các thứ ni vô trong nhà hỉ.
Thập Di gã lính lệ, hầu chào Quan Phủ nâng mâm quả tay xách lồng gà vịt đưa thẳng vô nhà trong, lát sau Thập Di đưa mâm quả và chiếc lồng không trả lại thầy Lý Gương Xá. Quan Phủ hỏi thầy Lý Gương Xá :
– Tui sắp đi khỏi Huyện ni rồi, thầy Lý cần chi nữa không ? Tui nói thiệt tui cố giúp thầy Lý được việc chi tui xin giúp ngay đó hỉ.
Thầy Lý Gương Xá nói :
– Bẩm Quan Lớn, hồi trước Tết Quan Lớn có hứa cho con được cái Hàm Cửu Phẩm, không biết đã có kết quả chưa ?
Quan Phủ cười đáp :
– Chà thầy Lý không nhắc tui quên đó hỉ. Lần ni tui về Huế tui trình lại với chú tui, nếu tiện thầy Lý theo tui về Huế, thầy Lý giáp mặt xin với chú tui một tiếng là xong ngay…
Thầy Lý chấp tay xá Quan Phủ rồi nói :
– Bẩm Quan Lớn, hôm mô rứa Quan Lớn về, xin Quan Lớn cho chúng tui biết trước để chúng tôi thu xếp lên Huyện theo Quan Lớn về kinh.
Quan Phủ gật đầu :
– Được rồi, vài hôm nữa tui cho Thập Di về tin cho thầy biết hỉ, thôi tui cám ơn thầy Lý hỉ !
Thầy Lý xá lạy Quan Phủ, mặt hớn hở, thầy Lý biết, hãy theo Quan Phủ về Kinh hầu Quan Thượng Bộ Lại, ít ra cũng phải biện ít lễ vật, rồi còn tiền trà nước. Một cái Hàm Cửu Phẩm ít ra cũng mất hàng ngàn bạc mới xong. Nhưng nhiều khi có tiền mà không biết tìm đúng cửa thì cũng khó mà được Cửu Phẩm với Hàm Cửu Phẩm, thầy Lý có thể lên tiên chỉ làng dễ dàng, và cũng có thể mần Cai Tổng cũng không khó, thầy Lý coi lời hứa của Quan Phủ là dịp may mắn cho thầy, thầy Lý Gương Xá mừng ra mặt.
Sau khi thầy Lý Gương Xá ra khỏi tư thất, Quan Phủ quay lại thấy Duyên đang ngồi bồng thằng Phiên bèn nói :
– Em về thăm gia đình bây chừ chứ để anh biểu Thập Di gọi tài xế lái xe đưa em về, à mà anh biếu hỉ, có ít gà vịt thầy Lý Gương Xá vừa biếu, anh cho em đem về biếu chú và mạ của em hỉ.
Duyên cảm động trước cách đối xử đẹp của Quan Phủ, người anh chồng.
– Dợ, em cám ơn anh…
Quan Phủ vẫy Thập Di lại :
– Chú Thập, xuống biểu chú tài lái xe lên để cô Bẩy đi hỉ, à chú sang bên văn phòng thầy Đề, coi thầy Cai đã xong việc chưa trình với thầy Cai là cô Bẩy đã sửa soạn về rồi, mời thầy Cai về luôn cho sớm… Sau đó, chú vô lấy chiếc lồng gà chi đó chia đôi chỗ gà vịt thầy Lý Gương Xá vừa biếu rồi đưa ra xe cho cô Bẩy hỉ…
– Dợ…
Duyên đặt con nằm xuống giường, nàng thu xếp quần áo vào chiếc va ly gấp tã lót của thằng Phiên, thu dọn lại, đợi thầy Cai đến là cùng ra xe.
Bên ngoài tiếng máy xe hơi nổ, Quan Phủ nhìn ra cửa sổ thấy xe đã đỗ bên hông nhà bèn quay vô biểu Duyên :
– Có xe rồi, em sửa soạn ra xe đi…
Thập Di xách chiếc lồng đựng sáu con gà vịt ra xe, rồi vô đưa chiếc va ly của Duyên ra xe. Thầy Cai, chú của Duyên từ ngoài đi vô chấp tay chào Quan Phủ.
– Bẩm Quan Lớn, thếu công điền của chúng tui đã nạp xong cho thầy Đề rồi, bây chừ xin phép Quan Lớn để về…
Quan Huyện gật đầu :
– Tui cho tài xế lái xe đưa thím và thầy Cai về đó, mời thầy Cai ra xe về…
Duyên bồng con lại chỗ Quan Phủ đứng đưa thằng Phiên cho Quan Phủ và nói :
– Em cho con về chơi anh hỉ.
Quan Phủ đưa tay bồng thằng Phiên, khẽ hôn lên trán đứa nhỏ :
– Ừ em và con về đi hỉ.
– Quan Phủ trao thằng Phiên cho Duyên bồng ra xe, thầy Cai đã ra xe ngồi bên tài xế, còn Duyên ra thằng Phiên ngồi băng sau.
Chiếc xe hơi lăn bánh ra ngoài cổng Phủ, mấy gã lính thấy thầy Cai ngồi trên xe của Quan Phủ, dáng điệu oai vệ bèn chấp tay chào, thầy Cai gật đầu hãnh diện. Duyên bảo gã tài xế :
– Chú tài cho tui về Phú Xuyên hỉ ! Lần trước chú cũng lái cho tui về Phú Xuyên rồi phải không ?
Gã tài xế gật đầu mỉm cười :
– Dợ, lần trước tui lái xe đưa cô Bẩy về, cô Bẩy chưa có em nhỏ ni mà.
Duyên cười gật đầu :
Xe chạy bon bon trên lộ. Những đứa trẻ chăn trâu thấy xe hơi bèn vổ tay reo mừng. Những con trâu đang ăn cỏ nghe tiếng còi xe hơi giật mình nhẩy xuống ruộng, có con lồng chạy băng qua đường. Mỗi lần gặp trâu hay bò băng qua đường, gã tài xế phải thắng xe lại là hắn thò đầu ra cửa xe chửi :
– Chết mạ chúng bây chừ, cho trâu ăn như rứa hỉ !
Gần một giờ sau, xe chạy vô cổng làng Phú Xuyên. Mấy gã tuần phiên canh gát ngoài điếm nghe tiếng còi xe hơi tưởng Quan Huyện bèn đứng dậy, đứng nghiêm chào, kẻ chạy vào lấy dùi đánh mõ báo hiệu cho Lý Hương biết có Quan Huyện về nhưng khi trông thấy thầy Cai và Duyên ngồi trên xe không có Quan Huyện cả bọn ngơ ngác, e sợ…
Xe hơi chạy đến tận ngỏ nhà thầy Cai mới ngừng. Đám trẻ con trong làng thấy có xe hơi đỗ ra coi, có đứa thấy xe chạy chậm bèn leo lên đàng sau ngồi, có đứa ngồi gò lưng đẩy chạy theo. Chúng reo hò ầm ỉ :
– Xe ô tô của thầy Cai và cô Duyên bây ơi, ra coi xe hơi của thầy Cai và cô Duyên ở Huyện về…
Dân chúng thập thò trong ngỏ nhìn ra với cặp mắt e sợ nể nang…
Xe ngừng lại, tài xế xuống xe mở cửa cho cô Duyên bồng thằng Phiên xuống, thầy Cai cắp ô xuống sau. Bà Cai từ trong nhà thấy có xe hơi bèn chạy ra gặp Duyên bồng con đi vô bèn reo lên chạy ra đón Duyên. Bà Cai đưa tay bồng thằng Phiên, miệng xít xoa :
– Chà cháu của ngoại đây à, ngoại coi cháu của ngoại ra răng, chà cháu của ngoại đẹp quá hỉ !
Thằng Phiên đang lim dim ngủ trên tay mạ của hắn nay bị trao qua tay người khác, hắn hé mắt nhìn thầy bà Cai lạ nhe miệng khóc, bà Cai bèn dỗ cháu ngoại :
– Nín đi hỉ, ngoại thương cháu mà… Ái chà hắn ti rồi nè… Con trai xấu hỉ, vừa khóc lại vừa ti, xấu quá hỉ…
Hải đang xúc lúa ra phơi ngoài sân, Hải cởi trần trùn trục, đầu đội thúng lúa đầy đang xâm xâm chạy ra sân đổ, trông thấy Duyên bèn reo lên :
– Chà, cô Duyên về đó hỉ ! Trông cô Duyên dạo ni mập ra đó hỉ.
Duyên cười nhìn Hải, rồi hỏi :
– Năm mới chúc anh Hải năm ni lấy vợ hỉ, răng anh Hải, bác và chị Cò mạnh hỉ !
Bà Cai cười nói :
– Nhà bây chừ chỉ còn có bà Hương thôi, cô Chúc đi lấy chồng năm ngoái rồi.
Duyên ngạc nhiên hỏi :
– Rứa hỉ, chị Chúc lấy chồng rồi hỉ, chị ấy lấy ai đó anh Hải ?
Hải buồn rầu đáp :
– Chị ấy lấy làm lẽ thằng Kiểm Vẫu trên xóm Giếng Chùa đó. Chắc cô Duyên còn nhớ thằng cha Kiểm Vẫu chớ hỉ.
Duyên gật đầu đáp :
– Chớ chú Kiểm Vẫu ở xóm Giếng Chùa có cô em gái đẹp là cô Chuyên phải không ?
– Đúng rồi, Kiểm Vẫu đó !
Duyên có vẻ tiếc cho cuộc đời của chị dâu Hải.

– Răng chị Chúc lại lấy thằng cha Kiểm Vẫu, suốt ngày cờ bạc lại nhậu dử lắm…
Hải cười chua chát đáp :
– Rứa đó, hai người tằng tịu với nhau lâu rồi, mà trong nhà tui không ai biết hết, mãi về sau, tức là hồi tháng mười năm ngoái chị nớ mới có chữa thè lè rồi, không giấu được ai, bà nớ vác quần áo đến nhà thằng Kiểm Vẫu đánh ghen mấy trận rồi…
Hôm gần Tết, chỉ có về thăm xắp nhỏ, gặp má tui chỉ mới khóc lóc van lạy biết mình dại rồi nhưng bây chừ biết răng được, đàn bà mà khôn ba năm dại có một giờ thôi.
Duyên chép miệng thương hại :
– Tội chưa, rứa mấy đứa con của chị mí anh Chúc bây chừ ra răng ở mí ai. Có đứa mô theo chị nớ không ?
Hải đáp :
– Mấy đứa ở mí mạ tui hết… Chả có đứa mô theo chị nớ, hôm chị nớ về thăm chúng nó, đứa mô cũng lánh mặt, không muốn nhìn mặt mạ chúng nó nữa, làm chị nớ khóc quá. Nghĩ cũng thương hại.
Bà Cai có vẻ nghiêm khắc mắng :
– Thương chi, cái thứ thối da dầy da nớ… Ở vậy thờ chồng nuôi con, trong xóm ngoài làng ai nấy cũng quý hết, bổng nhiên trở chứng theo thằng nớ thì răng mà chịu chớ chi nữa hỉ.
Bà Cai trông thấy gã tài xế đang mở thùng xe đàng sau lấy va li của Duyên, mấy lẳng mây đầy đồ vật và một ít gà vịt bèn giục Hải :
– Hải, ra xách chiếc va li của chị Duyên mí, đồ đạc chi đó vô trong nhà đi con.
Duyên hãnh diện khoe :
– Dạ, thưa mạ ít gà vịt là của anh Huyện biếu cho chú và mạ, còn mấy lẳng mây là của chú và mạ của con trên Huế mí nhà con biểu đưa về biếu chú mạ đó…
Bà Cai sung sướng hãnh diện nói :
– Rứa hỉ, Cụ Lớn trên nớ và Quan Huyện còn cho chi nữa…
Lúc đó, Mỹ, em gái của Duyên vừa đi cấy cỏ ngoài ruộng quần áo ướt sủng thấy xe hơi vô trước cửa không biết chuyện chi thì mấy đứa trong làng đã mách với Mỹ :
– Thầy Cai mí cô Duyên vừa ở Huề về đó hỉ chị Mỹ.
Nghe nói Duyên về, Mỹ mừng rỡ chạy vô thấy Duyên bèn reo lên :
– Chị Duyên, chị vừa về hỉ, cháu mô rồi…
Duyên nhìn Mỹ mỉm cười đáp :
– Mỹ đó hỉ, em đi cào cỏ lúa à, cháu nằm trong nhà mạ vừa bồng nó đó… Trông cô Mỹ dạo ni mập mạp xinh hẳn lên…
Nghe Duyên nói đến Mỹ, Hải có vẻ sượng sùng, từ hôm Duyên về Huế cách ni đã bảy tháng rồi… Hải với Mỹ vẫn khắn khít. Họ yêu nhau tha thiết. Mỹ đã dâng tất cả cho Hải rồi, nên chuyện củ cứ tái đi, tái lại mãi, có điều may mắn là Mỹ vẫn chưa có chi hết, nên chả ai biết rõ mối tình của họ. Bà Cai đã hứa gã Mỹ cho Hải nhưng chỉ muốn lợi dụng làm công việc đồng áng cũng như việc trong nhà nên bà Cai chưa cho cưới. Bà Cai mới nhận trầu dạm ngỏ vấn danh mà thôi.
Hải vốn thật thà nên khi chung đụng với Mỹ, chàng đã thú thật với người vợ chưa cưới việc chàng với Duyên, Mỹ đâm ghen với chị nhưng vì Duyên đã trở về với cậu Chó nên việc ghen tuông chỉ phớt qua, hôm ni bỗng nhiên trở về, đang nói chuyện với Hải thì Mỹ về nàng đâm lo và ghen.
Mỹ thấy Hải đang xách va ly của Duyên vào nhà nàng đi vội vô trong bếp cất cào cỏ rồi đi thay quân áo. Thay xong quần áo, Mỹ đi ra nhà ngay thì vừa lúc Hải cũng đi xuống nhà ngang lấy chổi chà ra quét lúa, Mỹ nhìn Hải mỉm cười hỏi :
– Mần chi đó anh Hải ? Hôm ni tha hồ mà sướng hỉ !
Hai nghiêm nghị đáp :
– Đi lấy chổi quét lúa, chi mà em biểu sướng ?
Mỹ cười nhí nhãnh đưa tay véo vào cánh tay của Hải, làm Hải suýt la lên vì đau, Mỹ nói :
– Chị Duyên về, anh không thích hỉ.
Hải biết Mỹ đã ghen chàng cười nói :
– Cô Duyên đã có chồng rồi còn chi nữa.
Mỹ bĩu môi nói :
– Rứa trước không có chồng hỉ, tui nói thiệt đó hỉ, lần ni anh làng chàng đến chị nớ thì anh biết tui…
Hải cười nói :
– Chi mà rắc rối rứa cô Duyên lại đã có con rồi còn chi nữa…
Mỹ gay gắt nói :
– Con anh đó hỉ !
– Bậy, nói rứa mà cô Duyên nghe được thì phiền đó hỉ. Cô nớ là con dâu của Cụ Thượng Bộ Lại.
Mỹ bĩu môi ra dáng khinh bỉ nói :
– Dâu Cụ Thượng thì răng ? Chị nớ cũng là đàn bà chớ…
Hải nghe nói với giọng ghen luông bèn cười nói :
– Thôi, không nói chuyện mí cô nữa, cô toàn nói bừa.
Hải định quay lại thì Mỹ nghiến răng nắm tay Hải, làm Hải nhăn mặt, há miệng định la, Mỹ thách thức…
– Anh la đi…
Hải cười làm lành :
– Ừ thôi, anh ra quét lúa không mạ chửi đó hỉ…
Bên ngoài bà Cai lên tiếng gọi :
– Hải ơi, mần chi đó, gà đang ăn thóc tê…
Hải vội lên tiếng :
– Dạ, con đang kiếm cái chổi ra quét lúa…
– Chổi trong bếp đó, biểu con Mỹ kiếm cho.
Hải quay lại cười nói khẽ :
– Thấy chưa. Mạ biểu em kiếm chổi đó hỉ… Nè em muốn anh méc với mạ không ?
Mỹ quắc mắt thách thức :
– Thách đó.
Hải la lớn :
– Thưa mạ…
Mỹ nghe thấy Hải la lớn vội bịt miệng Hải lại, thì bên ngoài bà Cai :
– Chi đó Hải.
Hải cười đáp :
– Dạ con tìm thấy chổi rồi…
Nghe Hải nói Mỹ tức cười, Hải vùng khỏi tay Mỹ cầm chổi đi ra. Mỹ nhìn theo Hải mỉm cười :
Lúc đó, Duyên cũng đi vô bếp thấy Mỹ đứng một mình bèn hỏi :
– À dì Mỹ nè, lát nữa tui biếu dì mấy chiếc áo tui may ngoài Huế, vải tốt và đẹp lắm. Tháng mô đám cưới của dì đó. Mỹ e lệ đáp :
– Em cũng không biết nữa…
– Răng lạ rứa ?
– Mạ chưa chịu cho anh Hải đi cưới.
Duyên cau mặt nói :
– Mạ răng lại rứa, Hải cũng đã làm rể nhà mình gần hai năm rồi còn chi nữa mạ không cho Hải cưới dì cho rồi.
Mỹ và Duyên đứng nói chuyện với nhau thì từ bên nhà thằng Phiên khóc đòi bú. Duyên vội vã bảo với Mỹ :
– Chị lên trên nhà bồng cháu đó hỉ. Mỹ lên trên ni ngồi nói chuyện với chị.
Mỹ từ chối khéo :
– Em còn phải cho heo ăn đã rồi lên.
Được tin Duyên về, bà con lối xóm, bà Nhiêu Thắng mạ của Hải cũng sang hỏi thăm, Duyên lấy quà ra biếu mỗi người một chút, giữa lúc Duyên vừa cho con bú vừa ngồi nói chuyện với bà con lối xóm, thì gã tài xế lái xe hơi của Quan Phủ, anh chồng của Duyên vô lễ phép hỏi :
– Thưa mợ bẩy, mợ Bẩy có về Huyện hay mợ ở lại đây, cháu xin đánh xe về Huyện.
Duyên gật đầu với dáng diệu kẻ cả nói :
– Thôi chú về đi, chú tính giúp hộ anh Huyện tui là hôm mô tui về tui sẽ cho người lên Huyện trình cho anh tui biết, để xin anh tui cho chú đánh xe về đón mạ con tui.
– Dợ.
Thầy Cai lấy 1đ00 dúi vô túi gã tài xế và nói :
– Bác tài cầm tiền hút thuốc hỉ…
– Dợ cám ơn thầy Cai…
Buổi chiều hôm nớ, trong nhà thầy Cai rộn rịp những người đến thăm Duyên, họ thấy Duyên làm dâu Cụ Thượng Bộ Lại nên họ tưởng Duyên thân thế lắm. Nhiều người đến nịnh bợ để mong nhờ cậy thế lực của Duyên.
Hải và Mỹ dọn thóc phơi ngoài sân, đổ vô bồ. Gai đình thầy Cai coi Hải như là con cái trong nhà. Hải chính thức gởi rể ở nhà thầy Cai. Bà Nhiêu Thắng, mạ của Hải đã đem lễ vật sang làm lễ vấn danh, xin Mỹ cho Hải, vợ chồng thầy Cai đã chấp nhận nên Hải vẫn thường sang nhà thầy Cai làm lụng giúp đỡ chú mạ vợ. Câu chuyện lẳng tịu giữa Hải và Duyên, thật ra chỉ có Duyên Hải rồi đến Mỹ biết vì Hải đã thú thật với Mỹ. Chàng trai nơi đồng áng đó, coi việc thú nhận với vợ chưa cưới chuyện anh ta với Duyên là một sự thật, trung thành của người chồng đối với vợ. Nhiều lúc Mỹ và Hải gần nhau Mỹ vẫn thường đay nghiến Hải về chuyện giữa Hải và Duyên. Lần ni, Duyên về quê thăm gia đình, Mỹ lại đem chuyện củ đay nghiến Hải…
Buổi chiều hôm nớ, Mỹ và Hải cùng đi gánh nước giếng. Ở nhà quê, ban ngày để làm việc đồng áng hoặc quét dọn trong nhà, chiều tối mát mẽ mới đi gánh nước về dùng.
Mỹ sắp soạn quanh gánh và hỏi Hải ?
– Đi gánh nước chớ ?
Hải gật đầu :
– Ừ, anh với em đi gánh hỉ !
– Chớ răng nữa, không tui mí anh thì chẳng lẽ gọi chị Duyên đi gánh nước à. Anh có muốn chị nớ đi gánh không để tui vô biểu cho, để anh chị thủ thỉ mí nhau… Rõ ghét, thấy người ta về là lấm la, lấm lét, bộ mặt mi rứa mà gian lắm đó hỉ.

Hải cười nói :
– Đó hỉ, chỉ toàn là em nói chứ anh có nói chi mô ?
– Anh không nói ra miệng nhưng lòng anh thích…
– Em là thầy bối hả…
– Thôi đừng chối nữa, rồi anh thấy tui nghen…
Nói xong Mỹ đưa tay định véo Hải, Hải giật mình né tránh :
– Trời ơi, chơi chi mà dữ rứa, véo đau quá mà em…
– Rứa cho anh chừa, thiệt ghét…
– Thôi đi gánh nước, đứng nơi ni, mạ nghe được răng mạ cũng chửi đó hỉ. Em ác quá mà…
Mỹ có vẻ liều :
– Mạ chửi thì nghe.
Hải biết tánh của Mỹ bướng bỉnh, chàng đành phải đấu dịu…
– Thôi đi gánh nước rồi ra ngoài giếng em muốn nói chuyện chi anh cũng bằng lòng hết.
Mỹ nguých Hải :
– Nè anh đừng có nói vô đó hỉ. Mần chi thì mần ai thèm mà nói rứa hỉ.
– Thì còn nói răng nữa. Anh biểu em muốn mần chi anh được chứ răng ? Ra ngoài giếng em có cần xô anh xuống giếng anh cũng bằng lòng mà.
Mỹ cười :
– Liều đó hỉ !
– Mô, anh liều răng mà biểu anh liều.
Mỹ cười nhấc đôi thùng lên giục :
– Thôi đi…
Hải cười :
– Răng không ở lại nữa.
Mỹ cáu :
– Anh trêu tôi phải không ?
Hải cười :
– Mô, anh trêu em mô ? Anh hỏi em răng không đứng lại lúc nữa.
Mỹ nghiến răng đưa tay véo thật đau làm Hải méo mặt la : “ôi” làm Mỹ phải buông tay ra.
– Chi mà la rứa đi…
Mỹ và Hải đi giếng làng….
Trời về chiều, ánh nắng chiều hôm vàng rực. Gió hây hây thổi… Trên đường làng, bầy trâu trên đồng cỏ trở về, những đứa mục dồng đội nón mê, tay câm roi tre, trên mình trâu, miệng khẻ kêu, (Nghé Ngọ… Nghé Ngọ…) Thỉnh thoảng lại quay lại coi mấy con Nghé con có theo mẹ chúng về chuồng không ?
Hải và Mỹ thấy đàn trâu đi ngược lại nên cả hai người cùng né vào xát hàng rào dâm bụt để tránh. Một gã mục đồng thấy Hải và Mỹ bèn hỏi :
– Răng gánh nước sớm hỉ, anh Hải, chị Mỹ.
Hải cười đáp :
– Chi mà sớm, bây chừ cũng đã gần tối chi nữa, lát nữa giếng đông khó lấy nước lắm…
Một đứa có vẻ láu lĩnh thấy Hải và Mỹ đi với nhau bèn hát.
– “Con gái mà chơi mí con trai…
Về sau đôi vú bằng hai quả dừa…”
Mỹ trừng mắt nhìn đứa trẻ vừa hát câu ca trên hỏi :
– Mi hát chi rứa thằng quỷ con Mấm ?
Mấm, tên gã mục đồng láu lĩnh cười đáp :
– Thì hát chuyện đời xưa mà chị Mỹ…
Mỹ chửi :
– Xưa chi, xưa cái tổ mạ mi nớ. Mi láo vừa rứa hỉ, không tao méc với mạ mi đó thằng ôn quỷ à.
Thằng Mấm cười hỏi :
– Tui hát vì thì việc chi đến chị mà chị chửi tui, còn dọa méc mạ tui nữa, chị cậy lớn bắt nạt phải không ? Chị có giỏi bắt nạt anh Hải đó hỉ. Anh Hải à…
Thằng Mấm vừa gọi tên Hải vừa híp cả mắt cười. Hải nhìn thằng Mấm cười nói :
– Chi đó Mấm ?
– Đó, chị Mỹ bắt nạt anh Hải tê coi mô ?
Mỹ quắc mắt nhìn Hải…
– Răng, anh Hải thì răng tao sợ hỉ.
Mấm thách thức :
– Không sợ thì bắt nạt anh nớ coi răng ?
Hải cười nhìn Mấm nói :
– Thôi mi ơi, cô nớ bắt nạt cả tao nữa đó !
Mấm cười :
– Rứa hỉ, anh cũng sợ chị Mỹ hỉ ! Rứa thì.
– “Mần trai rửa bát quét nhà
Vợ kêu thì dạ bẩm bà con đây”.
Hải cười :
– Tổ mạ thằng nầy xỏ lá…
Mỹ cười thích thú :
– Rứa mí đáng anh.
Cã lũ mục đồng cười rộ làm Mỹ thẹn đi vội, Hải đi theo Mỹ cười nói :
– Em thấy không, cả làng ni biết anh sợ vợ đó hỉ.
– Không biết xấu hổ còn méc chi nữa hỉ…
Hải liều :
– Vợ tui tui sợ, mô sợ vợ người ta làm người ta cười…
Mỹ đưa tay véo vào cổ tay Hải, Hải vội vàng né tránh làm hai chiếc thùng chênh vênh suýt rơi, Hải vội đỡ hai đầu gánh cho thùng khỏi rơi… Hải nhìn Mỹ cười :
– Chơi chi cứ véo đau quá mạng ! Nè không chơi lối nớ mô hỉ.
Mỹ cười :
– Răng anh cứ trêu tui.
– Trêu lúc mô ?
Hải và Mỹ ra đến giếng Chùa chỉ có vài người đang múc nước, Hải lấy gàu múc nước đổ vào thùng của Mỹ xong đôi thùng nước, rồi mới đổ nước vào thùng của mình. Mỹ ngồi dưới gốc cây chờ Hải múc xong nước bèn đứng dậy, xỏ đòn gánh vào quang để gánh về, Hải cũng gánh chạy theo. Hải và Mỹ gánh nước cho đến khi trời tối mới đầy được một bể nước. Hải bảo với Mỹ :
– Gánh nước xong rồi em có ra sông tắm không ?
Mỹ cười nói :
Anh có đi tắm không đã.
– Có !
– Rứa em cũng đi…
– Xong gánh ni, anh rẽ vô nhà lấy quần áo đi tắm, em cũng lấy quần áo bỏ vô thùng rồi ra sông tắm…
Mỹ gật đầu. Lần này Hải và Mỹ ra sông gánh nước rửa không phải nước ăn. Từ nhà Mỹ ra sông gần hơn ra giếng Chùa, hai người tìm chỗ vắng để xuống tắm.
Trời trong không gợi mây, sao sáng tuy không có trăng nhưng nhờ trời quang đãng, giòng sông Thủy Bình lặng lẽ trôi. Mỹ nhìn Hải cười hỏi :
– Em xuống trước hỉ.
Hải cười gật đầu :
– Ừ…
Mỹ gánh hai thùng không đi xuống bực đá, đưa thùng gạt bờ nước rồi múc hai thùng nước quảy lên trên đá. Sau đó, nàng mới đi xuống tắm, thấy Mỹ để cả quần áo đi xuống tắm, Hải cười nói :
– Chi mà bận cả quần áo rứa. Có ai mô ?
Mỹ cười :
– Anh chớ còn ai nữa !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.