Cậu Chó

Chương 33: Hai Đứa Con Của


Bạn đang đọc Cậu Chó – Chương 33: Hai Đứa Con Của


Duyên vợ của cậu Chó, vừa ở quê lên với Quan Huyện, anh ruột cậu Chó từ Huyện về trại của Cụ Thượng. Duyên khệ nệ mang thúng đậu xăng, mớ khoai xáp là những nông sản dưới quê nhà Duyên đem lên biếu.
Cụ Thượng Bà thấy Duyên khệ nệ ôm thúng khoai mà Cửu Mành đứng chơi ngoài cửa, Cụ Thượng Bà thét lớn :
– Cửu…
Cửu Mành giật mình quay lại đáp :
– Dợ, bẩm Cụ Lớn…
Cụ Thượng Bà cau mặt chỉ Duyên nói :
– Răng mi thấy mợ Bẩy khiêng thùng khoai răng mi không đỡ ợ Bẩy. Thằng ni dạo ni hổn quá hỉ…
Cửu Mành nghe Cụ Thượng Bà mắng vội vã chạy lại đỡ lấy thúng khoai trên tay của Duyên và nói :
– Mợ Bẩy để tui đỡ ợ…
Duyên trao thúng khoai cho Cửu Mành. Duyên lễ phép chấp tay lạy Cụ Thượng Bà !
– Thưa mạ, con vừa vê. Chú con bảo con đem lên biếu mạ ít quà nhà quê…
Cụ Thượng Bà nhìn bụng Duyên lu lú, cười hỏi :
– Gia đình bên con mạnh giỏi chứ. Năm nay mùa màng ra răng ?
Duyên lễ phép thưa :
– Dạ thưa mạ, năm ni mùa màng khá lắm. Con về gặt được mấy mẫu ruộng…
Quan Huyện, anh chồng Duyên ngồi uống nước trà tầu nói xen vô :
– Thưa mạ, năm ni Huyện con được mùa lớn mà mạ…
Cụ Thượng Bà gật đầu cười hỏi :
– Rứa hỉ… ấy từ khi Đức Hoàng Thượng Ngài hồi loan đến chừ năm mô cũng được màu hết. Đó cũng nhờ hồng phúc của Ngài, trăm họ mới hoan ca đó… Do đó, nhiều người mới nói, Ngài mới là chính vị thiên tử…
Cụ Thượng Bà quay sang hỏi Duyên :
– Mi đã xuống cậu Bẩy chưa ?
Nghe mạ chồng nói, Duyên bẽn lẽn đáp :
– Dợ, thưa mạ con vừa về thì vô hầu mạ…
– Rứa hỉ… Mi xuống thăm hắn chút, có lẽ hắn nhớ mi đó… Mấy hôm ni, hắn la quá. Hắn mí con Lụa hình như không hạp răng đó…
Quan Huyện nghe mạ giục Duyên xuống thăm chồng, ông đâm thương hại Duyên, lo cho Duyên bèn nói :
– Thím nớ vừa dưới Huyện lên có lẽ mệt bụng lại có mang nữa. Dợ xin mạ để chốc nữa thím nớ vô thăm chú nớ cũng được…
Cụ Thượng Bà gật đầu :
– Ừ, nghĩ chút cho khỏe đi con…
Cụ Thượng Bà vẫy Cửu Mành lại :
– Cửu mi đưa thúng đậu xanh cất xuống nhà hỉ…
Cửu Mành nâng thúng đậu xanh lên đưa xuống nhà dưới. Duyên chấp tay lại Cụ Thượng Bà và Quan Huyện nói :
– Dạ bẩm thưa mạ xin mạ con xuống dưới nhà…
– Ừ…
Duyên bước ra khỏi phòng khách của Cụ Thượng nàng đi xuống lối nhà ngang nơi mụ Tám Canh, Lụa người vợ lớn của cậu Chó và đám gia nhân ở. Mụ Tám Canh vừa trông thấy Duyên đã reo lên :
– Mợ Bẩy về đó hỉ ! Quà của tui mô ? Kỳ ni mợ đi lâu đó hỉ ! Gần mười ngày mới về, ở nhà mạnh cả chứ mợ Bẩy ?
Nghe mụ Tám hỏi thăm Duyên, Lụa nguých mụ Tám rồi lặng lẽ đi xuống chỗ cậu Chó nằm. Duyên thấy Lụa bỏ đi, nàng quay lại cười nói với mụ Tám.
– Cám ơn bà Tám, gia đình tui mạnh hết. Năm ni mùa màng được nên ở nhà quê vui lắm. Mấy hôm tui đi, ở nhà có chuyện chi không bà Tám ?
Mụ Tám Canh vốn không ưa Lụa nên mụ chỉ xuống nhà dưới nói lén Lụa :
– Trời ơi ! Mợ đi rồi, cậu Bẩy la quá trời làm Cụ Bà nóng ruột.
Duyên cười hỏi :
– Rứa còn chị nớ (chỉ Lụa) mô ?
Mụ Tám bĩu môi lắc đầu :
– Cậu Bẩy mô chịu thứ nớ mợ Bẩy. Không biết mần răng, cậu nớ la quá. Mợ còn lạ chi tánh cậu Bẩy không chịu là cậu nớ tru lên nghe đinh tai, nhức óc. Rứa là Cụ Bà nghe, Cụ Bà lại chửi là không chịu chăm lo cho cậu Bẩy…
Duyên cười hỏi…
– Rứa chị Lụa mần chi ?
Mụ Tám lắc đầu bĩu môi, dáng điệu chê trách :
– Úi chao ôi, mợ còn lạ chi tánh của mợ nớ nữa. Cầm ca, cầm cậu nên cậu Bẩy đã không ưa rồi lại không khéo chiều cậu nớ gào, cấu nớ tru. Nhiều lúc cũng vì mợ Lụa mà bọn tui bị mắng cả đám. Thằng cha Cửu Mành chửi thề suốt ngày…
Nói đến đây, mụ Tám Canh khẽ kéo Duyên lại gần rồi thì thầm nói :
– Người ta đồn ầm lên chuyện mợ Lụa còn tằng tịu với mấy đứa học trò mà trước kia mợ nớ còn đi bán chè, mợ nớ đã tằng tịu với thằng nớ rồi. Dạo ni, chấn son mình rảnh rồi, sửa soạn lắm nên người ta lại nói đi mí mấy thằng học trò nớ. Chuyện ni mà đến tai Cụ Bà thì khốn khổ…
Hôm cậu Bẩy tru quá, Cụ Bà đã phải nói :
– Phải đánh điện xuống Huyện cho Quan Huyện giục mợ lên chớ để thế ni răng được, cậu Bẩy la quá. Mạ còn lạ chi nữa, Cụ Bà thương cậu Bẩy lắm…
Duyên bào chữa cho Lụa :
– Người ta không ưa chị nớ nên người ta nói rứa chớ đã có chồng rồi thì ham thú chi chuyện nớ nữa, mang tiếng mà bà Tám !
Mụ Tám bốc thơm Duyên :
– Được như mợ thì còn phải nói chi nữa hỉ, nhưng người ta đâu có rứa, người ta vẫn còn nhiều mơ ước lắm. Mợ không biết, chớ tui ở đây lâu rồi. Chuyện cô ta lấy cậu Bẩy ra răng tui biết hết. Con gái bán chè ở nơi ni mà có cô mô chín chắn mô.
Mợ Lụa lấy cậu Bẩy vì chú mợ nớ muốn đi mần Đội Lệ nên gắn mợ nớ vô để cầu xin với Cụ Lớn cho chú ta đi làm Đội Lệ ở Bình Định. Vã lại con gái cũng đã hư rồi, tống đi mẹ lúc mô hay lúc nớ mà mợ Duyên.
Hoàn cảnh của Duyên cũng chả khác hoàn cảnh của Lụa. Tía Lụa muốn đi làm Đội Lệ, còn tía của Duyên thì muốn làm Lý Trưởng nên đã cho Duyên lên Huyện để làm vợ cậu Chó. Nàng cũng đã thất tiết với Quan Huyện rồi nàng lại ngoại tình với Hải nên Duyên không muốn kể xấu Lụa. Duyên có mặc cảm tội lỗi ở nàng nữa. Do đó khi mới nghe mụ Tám nói đến Lụa, Duyên vội gạt đi nói :
– Mỗi người một hoàn cảnh bà Tám ơi. Chị Lụa cũng khổ lắm chớ có sung sướng chi mô…
Nghe Duyên nói, mụ Tám Canh cho Duyên là người đứng đắn không muốn nói xấu tình địch dù là hai gái lấy một chồng luôn luôn nói xấu với nhau, mụ Tám Canh có vẽ phục sự quân tử, đứng đắn của Duyên.
– Rứa tui mới biết mợ đứng đắn hỉ ! Còn mợ Lụa mà nghe ai nói xấu mợ thì thôi, mợ nớ a dua mà coi…
Duyên cười lạt nói :
– Chuyện đời mà bà Tám…
Vừa lúc, từ trên phòng cậu Chó, tiếng cậu Chó la Duyên hốt hoảng cau mặt hỏi :
– Chuyện chi mà cậu Bẩy la rứa ? Không hiểu chị Lụa có trên nớ không hỉ bà Tám.
Mụ Tám Canh gật đầu đáp :
– Có mợ Lụa trên nớ mà.
– Răng cậu Bẩy còn la rứa hỉ !
– Chắc cậu Bẩy tức chi mợ Lụa.
Duyên cười đáp :
– Để tui lên coi chuyện chi bà Tám hỉ ?
Mụ Tám Canh nhìn bụng Duyên đã bự nên mụ có phần thương hại Duyên, mụ Tám Canh đã biết tánh cậu Chó nên mụ bảo Duyên :
– Thôi mợ đừng lên trên nớ nữa, bụng mợ đã bự rồi phải cử chứ, cậu Bẩy có biết chi mô, hể mợ lên là cậu mừng rồi.
Duyên e lệ mặc đỏ ửng Duyên nghĩ đến những ngày ở dưới quê với Hải và mấy ngày ở trên Huyện với Quan Huyện Duyên có sao đâu, Duyên nhìn mụ Tám cười nói :
– Không xuống để cậu Bẩy la rứa mà Cụ Bà biết thì cụ la chết không biết chị Lụa mần răng mà cậu Bẩy la rứa.
Tiếng cậu Bẩy lại tru lên, Duyên không cần nghĩ đến lời mụ Tám Canh khuyên Duyên nữa, nàng vội vã đi xuống nhà dưới, chổ cậu Chó nằm. Duyên cẩn thận, đứng bên ngoài hé nhìn vào khe vách. Duyên ngượng ngịu, mặt đỏ ửng, nàng quay trở xuống nhưng rồi Duyên đứng yên nhìn vào khe vách.
Lụa đứng bên giường, cậu Bẩy đang bò trên giường đưa tay với bắt Lụa. Lụa tránh sang bên rồi lùi làm cậu Chó túm hụt. Lụa cười khúc khích. Cậu Chó trừng mắt nhìn Lụa. Trông mặt cậu có vẽ hung dử, quắc đôi mắt nhiều tròng trắng trông dể sợ, cậu Chó bận chiếc áo dài nhưng lại không bao giờ cậu Chó bận quần nên trông cậu Bẩy như ông Táo lên chầu trời vào sáng 23 tháng chạp. Cậu bò rất lẹ trên chiếc giường làm giường rung ọp ẹp. Cậu trong thấy Lụa lùi ra xa, cậu tru lên vì tức giận rồi bổng nhiên cậu trở lăn mình ra mép giường, cả thân cậu trường xuống đất. Ai cũng tưởng cậu Chó phải ngã đau nhưng rồi trời sinh ra con người, hể thiếu cái nầy thì thứ khác lại như thừa hoặc mạnh hơn. Cậu Chó vừa trường xuống đất thì thân cậu đã đứng vững. Người cậu còn trên giường nên bàn tay của cậu Chó chống lẹ trên mặt đất là tay kia buông xuống đất nhẹ nhàng, không một tiếng động và cậu bò nhanh túm được thân Lụa. Lụa hốt hoảng nhưng buồn cười vì lối bò và bắt lanh lẹ của người chồng tàn tật. Lụa không để cậu Chó ôm chân vật xuống như trước kia cậu Chó vẫn làm. Lụa đả cúi xuống ôm lấy chồng, thấy Lụa cúi xuống, cậu Chó thích thú cười khanh khách, cậu ôm ngang hông Lụa cố mạnh xuống. Lụa theo đà kéo của người chồng tàn tật nhoài xuống.
Duyên đứng ngoài vách nhìn vào đã thấy Lụa chịu sự âu yếm, sự đòi hỏi của người chồng tàn tật, nàng mĩm cười quay đi, mặt nàng hơi đỏ, người nàng rộn ràng, xốn xang.
Duyên vừa quay đi thì đã có tiếng hỏi nhỏ :
– Chi đó mợ Hại, cậu Bẩy răng mà la dữ rứa…
Duyên cười khẽ nói :
– Đồ quỷ, bà Lụa trêu ông nớ, xong rồi hỉ.

Mụ Tám Canh cười hỏi :
– Thì cậu Bẩy đã bắt được bà Lụa rồi.
– Rứa hỉ, đồ quỷ. Rứa mà cũng kêu lên làm cả nhà tưởng chuyện chi, đồ đú đỡn mà, coi mô.
Mụ Tám Canh rón rén lại nhìn mép vách, có kẽ hở tan hoác nhìn vô là quay ra ngay, kéo tay Duyên đi lên mặt mụ Tám Canh đỏ ửng, trống ngực đập thình thịch, Duyên cười hỏi :
– Thấy chi không ?
– Đồ quỷ, rứa cũng tru lên, còn con điên nớ cũng khéo lắm tưởng chi.
Lúc nầy, mụ Tám mới nghĩ ra, từ mấy bữa ni, ngày mô cậu Chó cũng tru lên như rứa. Té ra Lụa trêu cậu Chó trước khi Lụa chịu khuất phục trước người chồng tàn tật.
Mụ Tám tức tối chửi thề :
– Rứa mà mấy hôm ni, cậu Bẩy chỉ tru lên rứa rồi mới thì ra con điếm ni trêu cậu nớ, còn cậu Bẩy thì rứa thôi. Cứ mợ Lụa có mang bụng bự thì có mợ Duyên, mà mợ Duyên bụng bự thì có Lụa, thay phiên nhau hầu cậu nớ. Rồi khi mô, cả hay mợ cùng có mang trong một tháng thì Cụ Bà đành phải cưới cho cậu nớ người vợ thứ ba mới được. Duyên cười đấm vào lưng mụ Tám Canh nói :
– Chi mà lắm rứa ?
Mụ Tám nghiêm nghị nói :
– Thì đó mợ coi cậu Bẩy rứa đó, bây chừ cả hai mợ đều có mang trong một tháng thì ai là người chìu chuộng cậu nớ, coi chừng cậu nớ rứa mà kinh khủng lắm đó hỉ. Để tui tính coi năm ni cậu bao nhiêu tuổi rồi mà ? Cậu ấy sanh năm Mậu Ngọ, vị chi năm nay cậu 22 tuổi. Mợ năm ni bao nhiêu tuổi ? À cậu nớ mới 19 chớ mô mà 22 cậu nớ mới lấy mợ Lụa hai năm hỉ, nghĩa là năm nớ cậu 17 hay 19 chi đó, rứa thì cậu nớ mới 18 tuổi thôi.
Duyên cười hỏi :
– Chi mà lộn xộn rứa, hăm hai tuổi, rồi 19, lại 18, mụ cũng không nhớ tuổi cậu Bẩy nữa.
– Tui nhớ mà. Lão Đội Canh mí tui thôi nhau đã được 19 năm rồi, năm ni tuổi tôi là tuổi con heo, 47 rồi. Cụ Bà sanh tui còn vô nhà thương để hầu hạ mà, chính tui đưa cậu Bẩy về nhà ni nuôi. Tui nhớ mà.
Duyên cười hỏi :
– Nhớ răng bác nói cậu Bẩy 22, rồi lại 19, rồi lại 18 là răng, lộn xộn quá hỉ. Cậu Bẩy lấy chị Lụa mấy năm rồi.
Mụ Tám đáp :
– Hai năm à, mà là ba năm rồi, thằng nhỏ con đầu lòng của mợ Lụa hai tuổi, rồi thì mợ có mang mà. Mợ lấy cậu nớ mới được mấy tháng ni chớ chi ?
Duyên khẻ thở dài đáp :
– Năm tháng rồi…
– Lẹ quá hỉ. Mợ lấy cậu nớ là có mang ngay ? Ái chà, cậu Bẩy cũng mau lắm đó chứ. Cô Lụa ni lấy cậu Bẩy cũng có mang ngay nên có người biểu đứa con của cô Lụa không phải con của cậu Bẩy mà là con của thằng học trò mèo với cô Lụa, khi cô ta còn bán chè đó. Nhưng bây chừ thì không ai dám nói nữa. Vì mợ mới lấy cậu Bẩy cũng đã có con ngay rồi còn chi nữa thì mợ Lụa cũng rứa. Cậu Bẩy rứa mà mau con đó hỉ.
Nghe mụ Tám Canh nói chuyện Lụa, Duyên hơi ngượng, nàng nghĩ lại nàng câu chuyện giữa nàng với Quan Huyện anh cậu Chó. Trong bữa chú nàng và nàng xuống Huyện để Quan Huyện đưa nàng về đây hầu hạ cậu Bẩy. Duyên ngượng ngịu, sượng sùng vì nàng biết chắc đứa con nàng có mang là con của Quan Huyện chớ không phải con của cậu Chó.
Duyên và mụ Tám xuống dưới nhà ngang nói chuyện được một lát thì Lụa xuống. Duyên thấy Lụa vội chào :
– Chị Bẩy…
Lụa cười nhìn Duyên hỏi :
– Cô vừa về hỉ, cô Duyên ?
Duyên đáp :
– Dạ, em vừa về thì xuống ngay dưới ni.
Lụa hỏi :
– Răng không vô thăm anh Bẩy ?
Duyên e lệ đáp :
– Dạ, vô rồi mà chị.
Duyên không muốn cho Lụa biết việc nàng đã tận mắt nhìn thấy Lụa trong phòng cậu Bẩy, cũng như việc cậu Chó tru lên vì đuổi theo. Mụ Tám nhìn Lụa mỉm cười làm Lụa nghi hỏi !
– Mụ Tám cười chi đó hỉ ?
Mụ Tám Canh đáp :
– Cười chi mô ?
– Mụ vừa cười mà ?
Mụ Tám không chối…
– À cười mợ Duyên.
– Cười chi ?
– Trong bụng mợ nớ bự rồi mần răng vô hầu cậu Bẩy được, từ hôm ni chuyện hầu cậu Bẩy dành ợ Lụa đó hỉ.
Duyên cười gật đầu :
– Dạ được thì hay quá. Cỏ rế thì đỡ nóng tay, có chị em đỡ cả ngày lẫn đêm mà chị Lụa.
Lụa nguây nguẩy đáp :
– Răng được, chuyện nớ cô cũng phải gánh chớ.
Duyên cười đáp :
– Thì em đã gánh cho đến khi chị sanh rồi, thì nay chị lại gánh hộ em cho đến ngày em sanh cũng rứa. Chị em mình thay phiên mà chị Lụa.
Lụa chư kịp đáp thì Duyên đã hỏi :
– Cháu nằm mô hả chị Lụa ?
Lụa cười đáp :
– Con nó nằm trong nôi đó hỉ, nhỏ độ ba tháng nằm ngủ yên giấc trong chiếc nôi mây, trên phủ một chiếc mùng, trông thằng nhỏ thật vô tư, mặt mày sáng sửa, trái xoan. Duyên đứng dậy ôm lấy chiếc nôi vừa đẩy vừa khẽ ru. Duyên quay lại biểu với Lụa :
– Thôi bây chừ em trông thằng Cảnh ni cho chị hỉ…
Mụ Tám Canh vẫn có ý bênh Duyên nên hùa :
– Chà mợ Duyên trông trẻ nít hay lắm à, bây chừ mợ Duyên bụng bự chỉ trông thằng Cảnh, còn mợ Lụa bụng bé thì trông coi cậu Bẩy, hai mợ chia nhau săn sóc hai cho con là phải rồi. Mợ Lụa bằng lòng không ?
Lụa không đáp thì Duyên đã nói :
– Rứa thì tui ký cả hai tay. Tui trông nom cháu Cảnh đó chị Lụa hỉ.
Bổng từ bên ngoài cổng của Cụ Thượng có tiếng còi xe hơi làm mọi người đều nhìn ra. Mụ Tám Canh nói :
– Xe chở mợ Huyện về đó. Mấy hôm ni mợ Huyện ở Huế vì nghe đâu cụ Tham Tri, ông già mợ Huyện đau nặng lắm ở bệnh viện Huế nhờ Quan Đốc của nhà mình trông nom, chạy chữa. Chà, Quan Đốc nhà mình chữa bệnh giỏi nhất Huế đó hỉ. Mỗi tuần Quan Đốc vô trông trại chữa bệnh, tiêm thuốc cho cậu Bẩy ba lần. Cậu Bẩy nhà ni chỉ nể có Quan Đốc thôi, Quan Đốc biểu chi là cậu Bẩy cũng chịu hết.
Chiếc xe hơi quẹo vô trại và ngừng trước cửa nhà phu nhân và Cụ Thượng ở. Bà Huyện từ trên xe đẩy cửa xuống thì Quan Huyện từ trong nhà đi ra đón vợ.
Bà Huyện chấp tay vái chào mẹ chồng :
– Lạy mạ.
Phu nhân Cụ Thượng hỏi :
– Răng Cụ Lớn đã đỡ chưa con ?
Bà Huyện đáp :
– Dạ thưa mạ, chú con đã đỡ nhiều. May quá, con đưa chú con vô nhà thương Huế ngay, nhờ anh Đốc con chữa chỉ trong 24 tiếng đồng hồ bệnh giảm hẳn, dạ thưa mạ, bệnh già mà không biết chữa thì nguy lắm. Anh Đốc con thăm bệnh xong biểu với con rằng :
– Cụ Lớn già rồi, tuổi Cụ Lớn còn cao hơn chú ở nhà phải không thím, mà Cụ Lớn lại lao lực nhiều nên người bị yếu toàn bộ. Thím cứ để Cụ Lớn ở đây tui chữa vài tuần là lành hẳn mà.
– Dạ, thưa mạ, anh Đốc con chích mấy mũi thuốc rồi cho uống thêm mấy thứ thuốc trộn lẫn với nhau, chỉ trong 24 tiếng đồng hồ, chú con uống vô trong người khác hẳn. Hôm đưa chú con vào bệnh viện, người chú con như mất máu, mặt tái xám rứa, mà hôm ni trông đã khá rồi, mặt đã có sắc máu.
Nghe vợ nói Quan Huyện mỉm cười nói :
– Mạ con đi tu, chú con còn có hai nàng hầu trẻ lắm mà. Một bà năm ni mới 26, còn một bà mới 29, năm ngoái bà Tư Liêu mới sanh một cậu mũm mỉm, tháng sáu năm ni bà Ba Thiềng lại sanh một cậu nữa, chi mà chú con chẳng bị lao lực.
Phu nhân Cụ Thượng Thơ cáu mặt lắc đầu nói :
– Rứa chi mà không đau ! Răng lại để chú con rứa. Mạ các con đã đi tu rồi thì phải gìn giữ sức khỏe cho chú các con chứ, mần rứa thì chết, lao lực răng, mà chịu được. Mấy cô nàng hầu trẻ tuổi chi mô nhiều chuyện lắm hỉ.
– Do đó, tao chừ cho chú chúng bây lấy nàng hầu cả, ông đi chơi rồi chổ mô giấu giếm được, tao không biết thì không nói chi, mà tao biết thì chết hỉ. Tao cấm rõ ràng không cho đi chơi mô hết. Đàn ông cắt đầu gối còn máu còn chơi bời được. Bẩy mươi tuổi, 80 tuổi, còn khỏe còn lấy được nàng hầu. Lấy làm chi cho thêm khổ. Họ tham lam lắm mà, mình làm phải cấm cản mới được, không thể buông thả cho họ muốn mần chi thì mần chỉ khổ lụy bây thôi hỉ.
Bà Huyện buồn rầu nói :
– Thưa mạ, chả lẽ mạ con không nói, con nói răng được. Nói ra chú con bảo hổn, cũng khó lắm thưa mạ.
Phu nhân Cụ Thượng thở lắc đầu :
– Bây chừ răng ? Cụ Lớn bên nớ nằm bệnh viện Huế, ai vô hầu Cụ Lớn… À răng con không thưa với anh Đốc con, nhờ anh Đốc con chăm sóc hộ chú con. Tao nói cho chúng bây biết, anh Đốc chữa giỏi lắm hỉ nổi tiếng ở Huế ni đó. Đức Từ Cũng bệnh phải triệu anh Đốc của con vô thăm bệnh. Anh Dốc các con chỉ chích một vài mũi, kê cái đơn là Đức Bà uống lành bệnh ngay. Đó Đức Bà đã ân từ cho anh Đốc con mấy cái Kim Khánh đó hỉ…
Ông Huyện đáp :
– Dạ thưa mạ, con đã trình với anh Đốc rồi. Anh nhận lời chữa cho chú con, nhưng anh muốn chú con cữ lâu. Mấy hôm ni, hai bà thay nhau vô chăm sóc chú con rồi hai bà lại còn ghen mí nhau nữa. Vô lườm ra nguých nhau… Chú con nằm trong nớ cũng khổ lắm…
Phu nhân Cụ Thượng lắc đầu nói :
– Chi mà khổ rứa… Đám nàng hầu đứa mô cũng rứa. Chả mấy đứa được khôn ngoan, có chút học thức, chỉ mần khổ cho người đàn ông thôi.

Ông Huyện cười nói :
– Chú con năm ni cũng đã 66 tuổi rồi, rứa mà các cô nớ sanh năm một. Có năm hai cô cùng sanh rứa mới tội…
Phu nhân Cụ Thượng rút kinh nghiệm dặn con dâu :
– Đó chúng bây coi đó làm gương, nhứt quyết không ấy thằng lấy nàng hầu. Con mô cũng là con, dể gì thương vương thì tội…
Quan Huyện cười nói :
– Chúng con mô có chuyện nớ, nhưng con hỏi mạ hỉ. Mạ cấm chúng con không được lấy nàng hầu răng mạ lại cưới cho chú Bẩy những hai vợ ?
Phu nhân mĩm cười nói :
– Thằng Bẩy khác, nó đặt biệt hơn bây nhiều…
Quan Huyện cười hỏi :
– Đặc biệt răng, chú nớ lại còn kém hơn chúng con nhiều thứ hỉ, mạ lại chìu chú Bẩy hơn bọn con là răng ?
Phu nhân nhỏ nhẹ nói :
– Răng chúng bây không thương em chúng bây ? Mọi chuyện trong nhà ni thằng Bẩy gánh hết. Hắn tàn tật như rứa, có học hành chi mô, suốt ngày ở trong buồng chỉ có mấy con vợ nó hầu nó mà thôi, răng lại không chiều hắn, một chút, biết hắn sống được bao lâu…
Thằng Bẩy rứa mà hay đáo để hỉ ! Vợ mô của hắn lấy về cũng có mang ngay. Con vợ lớn của thằng Bẩy sanh một thằng con trai kháo đáo để, còn nay con vợ nhỏ của hắn mà anh mua từ dưới Huyện đưa ra cũng đã có mang rồi, bụng thè lè, chửa đến năm tháng rồi đó hỉ…
Nghe phu nhân nói, vợ chồng Quan Huyên nhìn nhau liếc cười tủm tỉm. Bà Huyện nói :
– Dạ thưa mạ, chú Bẩy giỏi lắm ạ… Chú nớ chỉ bị tàn tật thiếu xương sống, chứ chú nớ khỏe mạnh hơn nhà con nhiều. Vợ chồng con ăn ở với nhau đã bẩy năm trời rồi mới sanh hai đứa con trai, một đứa con gái. Con chú Bẩy lấy vợ chưa được năm rưởi đã có một con, vợ nhỏ lại có mang, vài tháng nữa rồi thím lớn lại có mang thành ra chú Bẩy năm năm có thể sanh được bảy hay tám đứa không chừng…
– Ừ mà lạ hể đứa mô lấy thằng Bẩy cũng mau sanh cả, máu huyết của mấy con vợ thằng Bẩy cũng tốt mà thằng Bẩy lại sung sức khỏe mạnh. Đứa con mô của thằng Bẩy cũng khôi ngô, sáng sủa lắm hỉ…
Rồi bổng như nhân của Cụ Thượng sực nhớ đến mấy đứa cháu nội, con Quan Huyện, bèn hỏi :
– Sắp nhỏ của tụi bây ở trên ni hay ở dưới Huyện ?
Bà Huyện đáp :
– Dạ thưa mạ, mấy cháu ở trên ni cả, không đứa mô ở dưới Huyện ?
Phu nhân cau mặt hỏi :
– Răng không cho chúng nó lại đây mí choa ?
Bà Huyện thưa :
– Dợ, thưa mạ lát nữa, con cho chú tài đánh xe đến đón mấy cháu đến chào nội.
Phu nhân nghiêm nghị nói :
– Thôi cho tất cả ở đây mí choa. Vợ chồng bây cũng ở đây luôn. Hôm mô về Huyện thì về luôn thể cho tiện. Ở bên nhà ngoại chúng nó chật chội, vả lại ngoại chúng nó đau răng chăm chúng nó cho được. Ở bên ni còn có nhiều người mần lại có hai thím chúng nó nữa, chăm lo chúng nó được… Đưa chúng nó lại đây hỉ ? Còn vợ chồng anh Huyện ở căn phòng bên đó.
Bà Huyện lễ phép thưa :
– Dợ thưa mạ để con cho cháu đến…
Nói rồi, bà Huyện ra cửa, vẫy gọi chú tài xế lại nói :
– Chú Thêm đánh xe về nhà mời các cậu và cô Mộng Lan lại đây hỉ ? Biểu các cậu và cô Mộng Lan là bà gọi lại đó hỉ…
Chú Thêm tài xế hỏi :
– Dạ bẩm Bà Lớn ở lại đây ?
– Ừ… Lát nữa chú đánh xe cho tui vô bệnh viện thăm Cụ Lớn hỉ !
– Dợ…
Tài Thêm lên xe mỡ máy phóng xe ra ngoài cổng trại, đi đón ba đứa con của Quan Huyện.
Quan Huyện và bà vợ sang phòng bên, phòng phu nhân dành riêng cho vợ chồng con cái của Quan Huyện ở trong những ngày ông bà Huyện chưa về tư dinh ở Hương Trà.
Ông bà Huyện vô trong căn phòng ngắm căn phòng rộng rãi kê mấy chiếc giường có nệm, có drap trắng tinh, bàn ghế, đầy đủ tiện nghi. Quan Huyện gật đầu nói với vợ :
– Căn phòng xinh quá mình hỉ.
Bà Huyện nguých chồng nói :
– Xinh thì răng, mình không thấy mạ nói đó hỉ. Mình còn thua xa chú Bẩy. Mình thấy chú Bẩy chưa ?
Quan Huyện cười kéo ta vợ về phía mình rồi lẳng lơ nói :
– Thua răng được… Tui đời mô chịu thua thằng Bẩy. Vả lại thua hay không mình cũng phải chịu trách nhiệm một phần…
Bà Huyện đẩy tay chồng ra nói :
– Chịu răng ? Ai mần chi mà chịu mí không chịu. Tất cả là do mình hết đó nghen ?
Quan Huyện lắc đầu :
– Răng lại mình chê. Tui có thua kém mình chi mô. Có mang hay không là tự mình biết hết cả chứ tui răng biết được…
– Đồ vạ hỉ. Để lúc mô tui với mình thử lén coi chú Bẩy mần răng rồi sẽ biết mình ăn hay thua chú Bẩy. Mình không được nghe thím Bẩy kể chuyện, chớ tui đã được nghe thím nớ nói, chú nớ hơn hẳn mình rồi nè…
Quan Huyện vẫn không chịu thua chú em :
– Rồi hỉ, tui mí mình lén coi chú Bẩy rồi mình sẽ thấy tui mần răng thua nổi chú nớ. Dù răng tui cũng hơn chú nớ đủ mọi thứ mà…
Bà Huyện lẳng lơ nói :
– Hơn chi thì hơn chớ cái nớ không hơn được mô đừng làm tàng nữa anh ơi. Anh chưa nghe thím Bẩy nói chuyện. Nghe được thím nớ nói phát ngán chú nớ luôn à…
Quan Huyện cau mặt nói :
– Được rồi mình thấy ai hơn ai ?
Bà Huyện ngắm căn phòng rồi nói :
– Mình ở đây phải kê lại cái giường ni mới được. Ai lại kê giường như thế ni. Căn buồng ni, để ai ở đó hỉ, mình ?
Quan Huyện đáp :
– Chả ai hết. Căn phòng ni dành cho khách đánh tài bàn hay tứ sắc mệt mõi thì sang mà nghĩ…
Có tiếng còi xe hơi từ bên ngoài đi vào trại. Bà Huyện chạy ra coi xe hơi nào ? Bổng bà reo lên :
– Mình ơi, anh Đốc đến…
– Rứa hỉ, à hôm ni anh Đốc đến coi bệnh và chích thuốc cho chú Bẩy, mỗi tuần ảnh đến thăm bệnh, chích thuốc cho chú Bẩy ba lần.
Bà Huyện có vẽ mừng rở nói với chồng :
– Mình hỉ, hôm ni, mình và tui đi xuống thăm chú Bẩy luôn thể. Mình đi theo với anh Đốc hỉ…
Quan Huyện cười nắm tay vợ khẻ bóp :
– Răng mình biểu coi lén chú Bẩy…
Bà Huyện cười nhìn chồng bằng cặp mắt lẳng lơ :
– Lúc mô coi lén thì hảy hay, bây chừ hãy đi theo anh Đốc xuống coi chú Bẩy ra răng đã, coi anh Đốc chữa bệnh chi cho chú Bẩy…
Quan Huyện cười gật đầu :
– Rứa cũng được… Thôi mình đi ra gặp anh Đốc đã hỉ…
– Dợ…
Vợ chồng Quan Huyện đi ra khỏi căn phòng thì xe của Quan Đốc, người con trai trưởng của Cụ Thượng vừa ngừng trước cửa. Trông thấy Quan Huyện Quan Đốc giơ tay chào :
– Chú Huyện à cả thím nớ nữa hỉ, về hôm mô rứa…
Vừa nói, Quan Đốc vừa mở cửa xe bước xuống đưa tay bắt tay Quan Huyện và gật đầu chào em dâu :
– Chú thím về chơi có cho các cháu về không ?
Quan Huyện đáp :
– Dợ thưa anh có. Các cháu còn ở dưới ngoại của chúng nó. Thưa anh, chú em răng, bệnh tình có khá hơn không ?
Quan Đốc cười nói :
– Khá lắm rồi. Cụ Lớn bị lao lực quá mà. Phải cữ đó hỉ… Khi Cụ Lớn lành mạnh rồi, chú phải để Cụ Lớn ra cửa Thận An ở ít nhất vài tháng cho thật mạnh…À hay là chú thím để Cụ Lớn xuống dưới Huyện ở cũng tốt lắm. Không khí của đồng ruộng cũng tốt không kém ở biển… Hôm ni Cụ Lớn đã tĩnh táo nhiều rồi. Tôi vô thăm bệnh cho Cụ Lớn, Cụ Lớn đã biết rồi mà.

Bà Huyện mừng rỡ nói :
– Dợ, cám ơn anh, em lo quá. Chú em đau như rứa mà em không về kịp có lẽ cụ xỉu mà chết lúc mô không biết…
Quan Đốc cười nói :
– Chi mà đến nổi nớ. Nghe nói Cụ Lớn, còn những hai bà cơ mà. Hai bà hầu Cụ Lớn thì răng mà xỉu không ai biết được…
Quan Huyện cười nói :
– Dợ, cũng vì hai bà nên Cụ Lớn mới xỉu không ai biết. Mạ em thì đi tu hỉ, ở nhà chú em những hai bà hầu, bà mô cũng trẻ măng mà cụ còn thêm những hai cậu nữa. Cũng vì rứa hai bà lại càng ghen nhau tranh giành chú em, mới bảo chú xỉu không ai biết…
Quan Đốc cười nói :
– Rứa thì lão bũng Sanh Châu rồi còn chi nữa…
Bà Huyện cau mặt có vẻ tức, nói :
– Sanh chi của quý nớ mà sanh châu. Tại mạ em hiền lành quá mà. Mạ em bỏ đi tu mặc cho chú em muốn chi thì muốn, bả không nhìn ngó đến nữa. Bây chừ bả chỉ thăm chú về việc lễ bái, tụng kinh mà thôi. Hai cô nàng hầu thì trẻ, một cô mới 26 tuổi, một cô 29 còn chú em đã 65 tuổi rồi còn chi nữa. Rứa thì răng mà không đau…
Quan Đốc mãi nói chuyện với em trai và em dâu bỗng ông giật mình nói :
– Chết, phải vô chào mạ…
Quan Đốc và vợ chồng Quan Huyện vào trong nhà. Phu nhân ngồi dựa trên chiếc gối xếp, miệng bỏm bẻm nhai trầu hút thuốc quấn, vừa thấy Quan Đốc, phu nhân đã hỏi :
– Anh Đốc về thăm mạ đó hỉ ?
Quan Đốc lễ phép chấp tay lạy mẹ rồi nói :
– Dợ, thưa mạ con về thăm cụ và mạ…
– Răng không í đứa về chơi với nội ?
Quan Đốc đáp :
– Dợ, thưa mạ, con từ bệnh viện về đây luôn, không về nhà. Con về chích thuốc cho chú Bẩy… Dạ bẩm mạ, đứa con chú Bẩy trông kháu quá hỉ, thưa mạ.
Phu nhân gật đầu cười nói :
– Ừ, trông thằng nhỏ kháu quá, khôi ngô lắm hỉ, mặt mũi sáng sũa, chà hai cái tai của hắn to quá. Được cái sữa mạ hắn cũng tốt…
– Dợ… Thím Bẩy cũng khỏe mạnh nên cháu nó cũng mạnh lắm… Còn thím Bẩy hai cũng đã có thai rồi, hình như được năm tháng phải không thưa mạ…
Phu nhân gật đầu nói :
– Đó, con nớ mạ lại tin đó. Nó đúng là con của thằng Bẩy…
Quan Huyện nghe mạ nói bèn cười nói :
– Răng mà mạ quyết đoán rứa ?
Phu nhân cười nói :
– Thì ngày hắn lấy thằng Bẩy còn trinh tiết mà chớ con Lụa mạ không tin được hắn. Hắn bán chè ở Huế ni mà mấy đứa nớ tin mần răng mà tin cho nổi lăng nhăng lắm…
Phu nhân thấy Quan Huyện có vẻ ngạc nhiên, bà cười nói :
– Chuyện của thằng Bẩy mạ cẩn thận lắm, nó tàn tật lại không biết nói năng mà hắn biết chuyện đời cho được mình phải chú ý cho hắn chứ. Do đó, mạ mới biết chắc chuyện nớ. Vã lại con Bẩy hai là con gái của thằng Cai chi nớ ở dưới Huyện, dù răng hắn cũng là con nhà tử tế, con nhà giòng, ở nhà quê không lăng nhăng như con Lụa nhà ni, con gái thằng Cửu Hổ đi bán chè ở Huế ni thì đứa mô mà giữ được.
– Con Duyên cũng mắn lắm, nó lấy chồng là mang ngay…
Nghe mạ chồng nói, bà Huyện cười nói :
– Chú Bẩy cũng mắn lắm thưa mạ ?
Phu nhân Cụ Thượng gật đầu cười thích thú nói :
– Nhưng em nó bệnh luôn đấy hỉ. Anh Đốc cứ phải đến chăm sóc cho hắn, mỗi tuần ba lần. Nhà ni may nhờ có anh Đốc, chứ không thì tiền thuốc cũng nhiều lắm !
Rồi phu nhân Cụ Thượng quay sang hỏi người con đầu lòng, Quan Đốc :
– Thằng Bẩy đau răng anh Đốc ?
Quan Đốc đáp :
– Thưa mạ chú Bẩy thiếu nhiều thứ lắm, chú Bẩy không bình thường như những người khác. Do đó phải chích những thứ mà chú Bẩy thiếu…
Vì muốn không ẹ biết thứ thiếu thốn trong người cậu Chó và nhứt là những hiện tượng hàng ngày đã xãy ra làm cho cậu Chó trở thành con người háo sắc dục, thèm thuồng sự ái ân, Quan Đốc quay sang nói bằng tiếng Pháp với vợ chồng Quan Huyện :
– Chú Bẩy không có xương sống nên chú nớ răng ngồi được, đành phải nằm suốt đời, nhưng cũng vì không có xương sống nên những thứ tạo ra tinh khí thúc dục sự thèm khác về sắc dục của chú Bẩy mạnh hơn người thường rất nhiều. Có điều rất lạ mà tui không dám thưa lại với chú và mạ là tinh khí của chú Bẩy không có tinh trùng nghĩa là chú Bẩy không thể nào có con được. Rứa mà bỗng nhiên hai vợ chú Bẩy đều có mang hết. Đó là điều rất lạ. Với cô Lụa thì có thể nghi ngờ hắn có thai với người khác trước khi lấy chú Bẩy chớ với cô Duyên theo mạ cho biết và tôi cũng chứng nghiệm là thím nớ còn tiết trinh khi lấy chú Bẩy, và Duyên đã có mang…
– Chuyện thím Lụa có mang thì tui có nghi chớ thím Duyên có mang sau nầy tui không nghi ngờ. Tui định lấy tinh trùng của chú Bẩy thử lại coi ra răng nhưng dặn ai lấy cho bây chừ, chẳng lẽ bảo cô nữ y tá vào lấy hộ, lỡ chú Bẩy mần bậy thì răng…
– Vả lại tui không muốn ạ và chú biết chuyện ni, chú và mạ có thể buồn được và chuyện thím Lụa, thím Duyên có mang tùm lum lên.
– Ai chớ mạ là nhứt định không chịu chuyện đó rồi. Ma chửi bới họ, có phải phiền ra không ?
Bà Huyện nghe người anh chồng nói chú Bẩy không thể có con được mà cả hai vợ đều chữa, bà vừa tức cười vừa nghi ngờ :
– Răng hỉ có chuyện lạ rứa cho được hỉ anh Đốc ? Nếu quả chú Bẩy không có con thì một thím chẳng hạn như thím Lụa có mang thôi chứ ai lại cả thím Duyên mà theo tui biết thím nớ là con gái nhà quê con một thầy Lý Trưởng thân mí nhà tui lắm à anh. Tui tin răng, thím nớ không biết chi mô…
Quan Đốc khẽ gật đầu nói :
– Thôi, để anh xuống thăm bệnh cho chú Bẩy đã, lát nữa lên nói chuyện…
Bà Huyện vội nói :
– Anh cho em xuống thăm chú Bẩy với…
Quan Đốc gật đầu nói :
– Chú thím có xuống thăm chú Bẩy thì đi theo tui…
Bà Huyện lật đật nói :
– Anh đợi em một lát, em vào lấy chiếc áo blouse đã nhé…
Quan Đốc gật đầu. Quan Huyện thấy bà Huyện đã vào trong nhà bèn khẽ nói với anh :
– Anh nói thật chuyện chú Bẩy không có tinh trùng xương sống làm gì trước mặt nhà em, đàn bà là hay ba hoa, bép xép lắm đấy lỡ nhà em buộc miệng nói chuyện mạ thì sao ? Lác nữa, anh phải làm cách nào cho nhà em tin rằng, chú Bẩy có thể có con được…
Quan Đốc thật thà nói :
– Muốn thế thì phải lấy tinh khí của chú Bẩy rồi mấy ngày sau hãy cải chính lại chuyện tui vừa nói chứ… Chứ bây giờ cải chính lại thím ấy biết mình nói dối thím ấy mất…
– Dạ, rứa cũng được.
Lát sau, bà Huyện bận chiếc áo blouse trắng trông như một cô y tá ở bệnh viện từ trong nhà đi ra theo anh chồng và chồng xuống thăm bệnh cho cậu Chó.
Dưới nhà, Duyên, Lụa, mụ Tám Canh và Cửu Mành đang ngồi quây bên chiếc chậu đầy than hồng. Cửu Mành thấy bóng Quan Đốc đi xuống bèn nói :
– Quan Đốc xuống thăm bệnh cho cậu Bẩy đó hỉ. Mợ mô ra đón Quan Đốc đưa vô thăm bệnh cho cậu Bẩy thì ra đón đi… À còn có cả Quan Huyện và bà Huyện xuống theo nữa…
Mụ Tám Canh giục Lụa :
– Mợ Lụa ra đón Quan Đốc và Quan Huyện đi, chớ mợ Duyên đang có mang, bụng bự rồi đi răng được…
Lụa nguých nhìn mụ Tám Canh nói :
– Bụng chữa thì răng lại không đi được…
Mụ Tám Canh cười nói :
– Mợ còn lạ chi vô chổ cậu Bẩy nữa… Mợ Duyên răng mà vô cho được… Cậu Bẩy nghịch như quỷ nớ…
Lụa có vẻ giận mụ Tám Canh gắt hỏi :
– Trước mặt anh Đốc răng, mà cậu Bẩy dám làm bậy… Cậu Bẩy sợ nhứt anh Đốc mà huống hồ hôm ni có cả anh chị Huyện nữa…
Mụ Tám Canh cải :
– Cậu Bẩy răng biết Quan Huyện là anh cậu nớ, từ trước đến hôm ni chỉ có mình Quan Đốc vô thăm cậu Bẩy nên cậu Bẩy chỉ biết có Quan Đốc thôi, cậu nớ thì sợ Quan Đốc chớ không sợ Quan Huyện mô…
– Thôi mợ Lụa ra đón Quan Đốc đi, không Quan Đốc xuống đến nơi bây chừ đó…
Duyên nghe nói có Quan Huyện xuống, nàng bẽn lẽn không dám ra đón người anh chồng mà nàng đã biết rất rõ trong những ngày ở Huyện đường nên Duyên ngần ngại không dám ra đón. Lụa lật đật đi ra vừa lúc Quan Huyện và bà Huyện, Quan Đốc đi xuống.
Lụa chấp tay xá hai anh chồng và người chị dâu !
– Dợ, thưa hai anh thưa chị…
Quan Đốc khẽ gật đầu rồi quay sang vợ chồng Quan Huyện giới thiệu :
– Đây là thím Huyện, còn đây là chú Huyện. Còn thím Bẩy đây là thím Bẩy cả đó.
Không thấy Duyên, Quan Đốc bèn hỏi :
– Còn thím Bẩy hai mô hỉ ?
Bà Huyện nghe anh chồng hỏi thím Bẩy hai bèn hỏi chồng :
– Cô hai phải em nhỏ, con anh Lý chi đó hỉ, con nhỏ xinh xinh đó phải không mình ?
Quan Huyện gật đầu :
– Đó, thím nớ là thím Bẩy hai đó. Cách đây năm hay sáu tháng chi đó. Mạ biểu mí anh coi dưới Huyện anh có con gái nhà mô nghèo, nhưng phải là con nhà tử tế làm mai hoặc mua cho thằng Bẩy làm vợ lẽ vì con vợ cả thằng Bẩy có mang rồi… Anh biểu thầy Lý Trưởng tìm hộ thì thầy nớ đem con gái lớn lên bằng lòng gã cho chú Bẩy…
Bà Huyện cười nói :
– Chà chú Bẩy rứa mà sướng hỉ, hai vợ… Người vợ hai của chú Bẩy con nhà tử tế, nề nếp ở thôn quê mà anh Đốc biểu còn trinh tiết đó phải không mình ?
Quan Đốc gật đầu đáp :
– Đó, chính thím Hai đó. Răng hôm ni không thấy thím nớ, nghe nói thím nớ ở dưới quê đã về rồi mà…
Quan Huyện đáp :
– Dạ, em vừa đưa thím nớ từ Huyện lên hôm qua đó thưa anh…
– Rứa hỉ.. Rứa thím nớ mô rồi ?
Nghe Quan Đốc hỏi Duyên, Lụa bèn chạy vô trong nhà gặp Duyên, nói :
– Dì Duyên cà, anh Đốc hỏi dì đó… Ra coi ảnh hỏi chi ?
Duyên bẽn lẽn, thập thò bên ngoài cửa, bà Huyện trông thấy Duyên đứng bên mụ Tám Canh thập thò bên cửa bèn gọi :

– Thím Bẩy mần chi trong nớ đó… Ra biểu hỉ thím Bẩy. À cả mụ Tám Canh cũng ở trong nớ đó hỉ…
Mụ Tám Canh bước ra ngoài kéo luôn Duyên ra. Mụ Tám Canh chấp tay lễ phép chào Quan Đốc và vợ chồng Quan Huyện :
– Dạ bẩm Quan Lớn dạ thưa Bà Lớn…
Duyên lí nhí chào trong miệng, Quan Đốc thấy Duyên bèn hỏi :
– Thím vừa dưới quê lên đó hỉ ?
Duyên đáp :
– Dợ thưa anh em lên hôm qua.
– Chú nớ nằm mô, vẫn trong buồng đó hỉ… ?
Duyên vội đáp :
– Dợ, bẩm quan nhà em vẫn nằm trong nớ…
Quan Đốc chỉ Lụa bảo :
– Thím Bẩy cả vô coi chú nớ ngủ hay thức. Chú nớ thức thì thím dựa cho chú nớ ngồi để tui khám bịnh và chích thuốc cho chú Bẩy nớ…
Lụa lật đật đáp :
– Dợ…
Nàng đi vào trong căn buồng chồng nàng, cậu Chó đang nằm, nghe tiếng chân người đi, cậu Chó mở mắt nhìn, thấy Lụa, cậu mỉm cười thích thú. Lụa nhìn cặp mắt cười tình của cậu Chó bèn nguých chồng rồi nói :
– Anh Đốc đến khám bệnh chích thuốc đó. Để tui đỡ ngồi dậy đó hỉ…
Vừa nói, Lụa vừa ra hiệu cho cậu Chó biết có Quan Đốc ở bên ngoài. Cậu Chó như hiểu được tiếng Lụa vừa nói vừa ra hiệu. Cậu nhìn ra ngoài nghe tiếng bước chân đi rung rinh giường, cậu mở mắt im lặng. Lụa ngồi lên giường rồi dựa vào cho cậu Chó ngồi dậy. Tánh của cậu Chó vẫn rứa, hể gần vợ là bàn tay của cậu múa tứ tung Lụa vội đẩy cậu Chó ra cau mặt gắt :
– Chi mà dữ rứa. Vừa xong đã rứa rồi. Ngồi im, anh Đốc đến đó hỉ. Hôm ni có cả anh chị Huyện xuống thăm nữa đó. Ngồi im…
Lụa đập vào bàn tay của chồng, hất ra nói :
– Mần chi đó quỷ…
Mụ Tám Canh và Duyên đi đến cửa nghe rõ tiếng của Lụa mắng cậu Chó, mụ Tám vội đi vô, cau mặt nói với Lụa :
– Chi rứa mợ cả, các quan xuống đó, chi mà la rứa…
Lụa cau mặt khó chịu nhưng nàng không nói chi nữa. Duyên đứng nhìn cậu Chó. Cậu Chó trông thấy Duyên cậu mỉm cười thích thú cậu Chó không còn đùa giỡn với Lụa nữa. Cậu định với tay túm lấy cô vợ nhỏ nhưng Duyên đã lui lại.
Trong cậu Chó thật thê thảm. Cậu bận chiếc áo dài bông, không bận quần, chân cậu lại đi đôi vớ đen. Tay chân cậu Chó toàn lông đen nhưng nhờ có cái áo dài thoàng che hết đám lông đen. Quan Đốc, Quan Huyện và bà Huyện đi vô trong buồng của cậu Chó nằm. Buồng tối om, khó nhìn thấy rõ sự vật, Quan Đốc đã gắt :
– Răng để buồng tối ni, thấp đèn lên coi nào. Từ ngoài sáng đi vô trong ni chả thấy chi hết…
Mụ Tám Canh vội vàng bật đèn điện lên sáng chưng. Cậu Chó ngồi dựa vào lòng Lụa, chân cậu ruổi thẳng, Quan Đốc quay lại nói tiếng Pháp với vợ chồng Quan Huyện :
– Trông thật tội nghiệp… Chú thấy chú Bẩy có khổ không ?
Quan Huyện cau mặt nhìn người em tàn tật rồi nói :
– Khổ chú nớ không đi được, cũng không nói được nhưng không hiểu chú nớ có nghe được không thưa anh ?
Quan Đốc gật đầu nói :
– Hình như chú nớ nghe được thì phải. Anh bảo chú ấy điều gì chú ấy làm theo đúng lời anh bảo. Chẳng hạn khi chích thuốc, có lúc chú nớ đau, anh dỗ ngọt, chú nớ im không la nữa…
Quan Đốc giỡ đồ nghề khám bệnh của ông xách bên tay ra để khám bệnh cậu Chó. Quan Đốc bảo với Lụa :
– Thím cởi khuy áo dài cho chú nớ để tui khám bệnh cho chú nớ…
Lụa cởi chiếc áo dài nhưng vẫn giữ nguyên như củ, chờ Quan Đốc đến hất chiếc tà áo ra, người cậu Chó lông đen nháy cả. Bà Huyện có vẻ ngượng ngịu quay mặt đi nói chuyện với chồng. Quan Đốc đặt ống nghe lên ngực cậu Chó rồi bắt cậu Chó há miệng soi đèn bấm nhỏ vào cuốn họng cậu Chó để khám.
Khám xong Quan Đốc mới lấy thuốc trong ống cho vào ống chích tiêm vào mông cậu Chó. Quan Huyện bèn hỏi :
– Hình như cậu Bẩy không có gân máu phải không anh ?
Quan Đốc đáp :
– Có chớ nhưng khó kiếm gân máu của chú nớ, là gì người chú nớ đầy lông đen, bắt gân có nổi cũng khó chích lắm nên anh cho chích thịt, chích mông thôi.
Quan Huyện nói tiếng Pháp với anh :
– Anh có biết vì sao lại có hiện tượng kỳ lạ như chú Bẩy ?
Quan Đốc lắc đầu đáp :
– Khó lắm, đây cũng là một thứ quái thai mà các nhà Y Học ghi được có đến hàng triệu thứ. Trông chú nớ thật tội nghiệp nhứt là khi chú nớ bò. Tánh chú Bẩy lại cực không bằng điều chi là tru lên, nhưng có điều rất lạ, là đối với anh, chú ấy có vẻ nể sợ lắm. Có lúc anh vuốt ve năn nĩ chú nớ, chú nớ biết, rưng rưng khóc. Thật tội nghiệp. Mạ cũng thương chú nớ lắm. Mạ thì cho rằng trong nhà quan thế nào cũng phải có một người con hoặc điên khùng hoặc tàn tật hay quái thai để gánh tất cả những tội mà suốt đời làm quan thầy đã phạm phải…
Quan Huyện lắc đầu nói :
– Làm quan thì việc chi tai họa, ác độc đâu thưa anh. Em đi làm quan em biết…
Quan Đốc gật đầu nói :
– Chính anh cũng hỏi mạ điều đó thì mạ nói :
– Con không biết, nhiều tội lắm, có nhiều vụ vì ham tiền ăn hối lộ, trái xử thành phải, kẻ phạm tội có tiền thì được tha, người vô tội không tiền mang cảnh tù tội. Đó là tội ác đấy… Làm quan dù có công minh đến đâu cũng phải phạm tội… Mạ nghĩ rằng, chú Bẩy là người con chịu gánh tất cả những tội ác do cách cụ ngày trước đi làm quan và chú bây chừ đã gây ra nên mạ thương chú Bẩy lắm…
Vì phải chích thuốc cho cậu Chó nên khi cỡi chiếc áo dài để lộ, lông lá mộc khắp người, bộ phận sinh dục của cậu Chó thật khác thường. Bà Huyện trong thấy cũng ngạc nhiên nhưng không dám nói. Quan Huyện thấy kỳ lạ nhưng thế bèn hỏi Quan Đốc :
– Chú Bẩy thật khác lạ nhiều thứ quá. Anh thử xem bộ phận sinh dục của chú nớ cũng khác người… Sao lạ rứa thưa anh ?
Quan Đốc gật đầu giải thích :
– Chú nớ không có xương sống nên tất cả chất tủy đều dồn xuống bộ phận sinh dục. Do đó bộ phận sinh dục của chú Bẩy khác hơn người thường…
Chú ấy lại rất khỏe về tình dục nhưng may mà trời cũng đoản đi, tinh khí của chú ấy không có tinh trùng sống. Bằng không những con chú ấy sanh ra cũng phải giống chú ấy phần nào thì phiền lắm. Chẳng hạn như người chú nớ mọc lông. Răng chú nớ nhọn hoắt, bàn tay bàn chân cũng khác người…
Bà Huyện nghe anh chồng giải thích bèn hỏi :
– Như rứa thím cả cũng như thím hai có mang không phải là con chú Bẩy sao anh ?
Quan Đốc cau mặt suy nghĩ rồi nói :
– Về thím cả, anh biết chắc là không phải có con với chú Bẩy còn thím hai anh còn do dự không dám quyết đoán vì rõ ràng khi thím hai lấy chú nớ thím ấy còn tiết trinh, còn thím hai có mang ngay khi ăn nằm với chú nớ thì rõ ràng là con của chú Bẩy còn chi nữa…
Bà Huyện ngạc nhiên hỏi :
– Sao anh nói chú Bẩy có tinh khí không có tinh trùng sống thì làm sao mà thím Bẩy hai có con cho được…
Khi nghe vợ hỏi, Quan Huyện đành giải thích xem vào cho hợp lý về việc Duyên có mang :
– Có nhiều khi con người cũng thay đổi, có khi chú Bẩy có tinh trùng sống. Và khi ấy gặp thím hai thì phải có mang chứ gì nữa…
Quan Đốc đành phải gật đầu chấp nhận lối giải thích phi khoa học của người em trai :
– Cũng có lý.
Bà Huyện có vẻ thỏa mãn lối giải thích đó bèn hỏi :
– Sao anh không thử tinh khí chú Bẩy coi ra sao.
Quan Đốc gật đầu nói :
– Anh cũng định như thế nhưng có điều này anh dặn chú thím là cẩn thận giữ kín việc chú Bẩy không thể có con được, đừng ạ biết chuyện đó phiền lắm đấy nhé…
– Chú thím có thấy không, khi thấy thím cả có con, mạ cũng đã mừng nay lại thấy thím hai có mang mạ tưởng rằng, chú Bẩy mắn sanh lắm. Nếu nay chú thím tiết lộ sự thật thì thế nào các thím nầy cũng khổ, mạ trao khảo thì phiền lắm vì chú thím cũng không lạ gì, các cụ nệ cổ không bao giờ chấp nhận con cháu hoang trong giòng họ hết…
Quan Huyện vội tán thành ngay :
– Phải, anh dạy thế là đúng…
Nói rồi, ông quay sang phía bà Huyện nói :
– Em cũng phải vâng lời anh Đốc, đừng bép xép mà khổ các thím ấy đấy nhé…
Bà Huyện gật đầu nhưng bà vẫn nhấn mạnh :
– Được rồi, em sẽ không tiết lộ chuyện này nhưng em cũng yêu cầu anh Đốc thử lại tinh khí của chú Bẩy coi ra sao, chớ để thế nầy nhiều lúc cũng ấm ức lắm…
Quan Huyện cười nói :
– Dù chú Bẩy không có con chăng nữa nhưng chẳng may các thím ấy có mang thì mình xả hội một chút. Cá ao ai vào ao ta rồi còn chi nữa, phải không anh Đốc ?
Quan Đốc mỉm cười gật đầu :
– Rứa cũng được…
Bà Huyện nhứt định không bằng lòng cái quan niệm dễ dãi đó :
– Răng được… Nhà người ta cho rứa thì được chớ mà mình mô được chuyện nớ, giòng họ mình khác, lại có thứ giống lạ vô răng mà chịu được…
Quan Huyện cười nhìn vợ nói :
– Rồi mô có đó mà… Sau này anh Đốc thử lại tinh khí của chú Bẩy rồi sẽ biết ra răng, có phải là con của chú Bẩy hay không ?
Quan Đốc chích cho cậu Bẩy xong bèn lấy trong túi đồ nghề ra mấy hộp thuốc, vẫy Duyên lại dặn :
– Tui đưa cho thím giữ mấy lọ thuốc ni hỉ. Thím biết chữ quốc ngữ không hỉ ?
Duyên gật đầu đáp :
– Dợ, thưa bác biết…
– Rứa được rồi, tôi viết ra đơn đây rồi thím cho chú nớ uống mỗi ngày. Thứ thuốc màu vàng ni thì mỗi ngày cho uống lần ba bận, mỗi bận hai viên cứ sau bữa ăn thì cho chú nớ uống. Còn thứ thuốc màu trắng ni thì trước khi chú nớ ngủ cho chú nớ uống một cùi dìa pha với nước trà cũng được hỉ. Thím nhớ cho chú nớ uống đều đều hỉ…
Quan Đốc cài khuy áo lại cho cậu Chó rồi biểu Lụa đỡ cậu Bẩy nằm xuống. Quan Đốc ôn tồn nói với cậu Bẩy :
– Chú Bẩy chịu khó uống thuốc cho khỏe hỉ rồi mỗi tuần anh lại thăm bệnh cho chú, anh sẽ chích cho chú hỉ…
Cậu Bẩy như hiểu được lòng dạ người anh cả thương cậu nên cậu khẽ gật đầu ngoan ngoãn. Mụ Tám thấy cậu Bẩy gật đầu bèn cười nói :
– Dợ, bẩm Quan Đốc, cậu Bẩy này chỉ sợ và nể có mình Quan Đốc thôi, chớ chúng tui mà nói là cậu Bẩy tru lên ngay. Một khi cậu Bẩy không bằng lòng là cậu nớ tru lên. Cụ Lớn trên nhà nghe được thì thật khó nên bất cứ việc gì hễ cậu Bẩy muốn là phải chìu ngay lập tức…
Quan Đốc cười hỏi :
– Rứa hỉ… Chú Bẩy hay tru lắm phải không ? Đừng tru nữa nghe chú Bẩy. Mạ biết mạ mắng lấy thím nớ, mắng mụ Tám tội nghiệp người ta hỉ…
Cậu Chó lặng thinh không nói năng chi và cũng không gật đầu nữa.
Quan Đốc, Quan Huyện và bà Huyện quay trở ra. Duyên cũng đi theo. Mình mụ Tám Canh và Lụa đỡ cho cậu Chó nằm xuống. Cậu Chó thấy anh chị cậu đã ra khỏi phòng. Cậu cầm ngay lấy tay mụ Tám Canh làm mụ giật mình vội giật tay ra, cậu Chó nắm hụt tay mụ Tám, cậu nắm lấy tay Lụa kéo xuống…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.