Cậu Chó

Chương 23


Bạn đang đọc Cậu Chó – Chương 23


Thầy Cai Gương Xá nằm với ả gái điếm trong nhà Ba nhưng thầy không làm sao quên được Ngọt, mụ Lý Gương Xá. Sáng sớm, thầy Cai dậy gọi Ba trả tiền đêm qua rồi lật đật ra về. Thầy Cai trở về phố Huyện thì vừa gặp Ngọt đến. Thầy Cai làm mặt giận hỏi:
– Đêm qua ngủ ở mô?
Ngọt thản nhiên đáp:
– Trong nhà thầy Đề.
Thầy Cai Gương Xá khẻ thở dài hỏi với giọng uất hờn…
– Ngủ với thầy Đề hỉ!
Mụ Lý Gương Xá nghiêm nghị nói:
– Nói bậy rứa! Răng lại ngủ với thầy Đề? Vợ con người ta đó mần răng chuyện khỉ đó…
Thầy Cai hỏi móc:
– Rứa ngủ mần chi trong nhà thầy Đề?
– Ngủ chớ mần chi nữa…
– Đi mô sớm rứa hỉ!
– Đi tìm thầy chứ đi mô…
– Cha, trời ngủ chán chê trong nhà thầy Đề rồi mới đi tìm thằng ni thì còn chi nữa?
Ngọt cười hỏi:
– Rứa thầy đi mô mà bây giờ mới về?
Thầy Cai giật mình bối rối:
– Đến nhà người bạn…
– Bạn mô? Thầy mần chi có bạn ở đây…
– Thiếu chi. Buồn thì phải đi cho đỡ buồn chứ nằm chớ hỉ…
– Răng buồn, ai làm chi mà buồn?
Thầy Cai chán ngán:
– Hỏi rứa mà hỏi được? Răng mà buồn đi hai người mỗi người nằm một nơi thiên hạ lòng dạ sắt đá mới không buồn, chớ tui thì buồn thúi ruột nè…
Nghe thầy Cai nói thiết tha, Ngọt đâm thương thầy Cai.
– Thì người ta ngủ một mình chớ mần chi mô?
– Biết mô chỗ mà ăn cổ đó hỉ.
Ngọt cười đấm lên vai thầy Cai:
– Khỉ, nó chi mà kinh rứa…
– Kinh chi? Bây chừ về hay còn ở đây với thầy Đề nữa…
Ngọt nguýt thầy Cai:
– Chỉ nói nhãm… Việc quan chứ chơi hỉ. Mình còn phải chờ người ta mời hỏi xong cung, chuyện thằng Kiểm Chi đâm anh Lý mà.
Thầy Cai hỏi:
– Lúc mô hỏi cung?
– Chốc nữa, giờ hầu thầy Đề lấy cung xong rồi về…
Thầy Cai dẫn mụ Lý vô ngồi ăn sáng. Ngọt đang ngồi ăn, thì Lan, con gái Ký Hảo đi ra mua cà phê cho ba, thấy Ngọt, Lan hỏi:
– Dì chưa về à?
– Chưa?
– Dì ở lại trưa ni mời di ăn cơm…
Ngọt cười đáp:
– Ừ để dì coi răng đã, chốc nữa lại phải vô Huyện mà Lan… Ba dậy chưa?
– Dạ, dậy rồi, mời dì vô chơi. Hôm qua dì đi rồi ba con nhắc đến dì mãi…

– Ừ chốc nữa rảnh dì vô thăm ba…
Thầy Cai thấy Lan bèn hỏi:
– Ai rứa?
Ngọt đáp:
– Thầy còn nhớ anh Ký rượu ở đầu làng ta trước không?
Thầy Cai hỏi:
– Ký Hảo hỉ?
– Dạ con gái anh Ký Hảo đó…
– Rứa hỉ, lớn quá… Em gặp Ký Hảo chưa?
– Rồi, vừa gặp tối qua.
Thầy Cai cau mặt hỏi:
– Gặp tối qua, răng lại gặp tối qua… Đi mô lại gặp Ký Hảo?
– Đến nhà anh nớ chơi…
Câu nói của Ngọt càng làm cho thầy Cai nghi ngờ, thầy Cai vặn hỏi cho ra lẽ:
– Đi mí ai? Mí thầy Đề phải không?
Ngọt gật đầu, thầy Cai chán ngán, không hiểu tối qua Ngọt và thầy Đề đi những đâu, răng lại có chuyện gặp lại Ký Hảo, người yêu cũ của Ngọt. Thầy Cai hỏi vặn mãi, Ngọt đành thú thật là thầy Đề đi tìm mâm đèn hút, đã đưa Ngọt vào nhà Ký Hảo có mâm đèn.
Từ trong Huyện tiếng trống hầu điểm đều đều báo hiệu giờ làm việc của Huyện bắt đầu. Thầy Cai bảo Ngọt:
– Bây chừ mình vô Huyện chứ?
– Dợ.
Thầy Cai và Ngọt đứng dậy trả tiền ăn rồi đi vô Huyện.
Từ trong Huyện một chiếc xe hơi phóng ra. Thầy Đề trông thấy Quan Huyện và một thiếu phụ ngồi trên xe, thầy Cai vội chấp tay xá dài. Trên xe Quan Huyện thấy thầy Cai đi với mụ Lý Gương Xá bèn mỉm cười, ngồi bên Quan Huyện là Duyên.
Duyên thấy mụ Lý bèn hỏi:
– Răng mụ Lý lại đi với thầy Cai Gương Xá anh hỉ?
Quan Huyện cười đáp:
– Cũng như yêng đi với em chứ chi nữa!
Duyên cười. Đã hai ngày nay Duyên ở lại trên Huyện, chờ xe hơi chở bà Huyện ra Huế thăm Cụ cố nhạc phụ của Quan Huyện đau chiều qua, chú tài đánh xe về Huyện, bà Huyện và mấy đứa con vẫn còn ở Huế chưa về Huyện. Chú tài đem vào một phong thơ của bà Huyện gởi Quan Huyện. Quan Huyện bóc thơ đọc:
Mình,
Em phải ở ngoài ni vì chú vẫn còn bịnh. Em có đến thăm chú và mạ bên nhà mạ giục mình đưa ngay thím Bẩy ra cho chú nớ, mấy hôm nay vắng thím nớ coi chừng gắt gỏng nhiều lắm đó nghen…
Được thơ ni, mình cho thằng Cửu Mành đi đón thím Bẩy về Huyện rồi mình đưa ngay thím Bẩy ra ngoài ni, đón em và con về Huyện.
Hôn mình nhiều.
Quan Huyện đọc thơ trao cho Duyên rồi nói:
– Chú nớ đang mong thím đó nghen… Chà chú Bẩy cũng dữ thần quá hỉ? Hai vợ mà thím vừa đi có mấy ngày chú nớ đã lồng lên đồi về rồi. Mạ ngoài nớ cũng sốt ruột vì chú Bẩy…
– Ừ hỉ! Mỗi lần chú Bẩy đòi thì chú nớ mần răng thím Bẩy…
Duyên e lệ nhìn Quan Huyện rồi khẽ nguýt người anh chồng:
– Yêng mà cũng hỏi điều nớ à… Anh Bẩy mần răng chắc yêng cũng biết chứ…
Quan Huyện cười rúc rích…
– Tui khác chú Bẩy… Tui còn nói được, còn đi được thím dễ biết quá mà còn chú nớ thì mần răng thím biết được, chú Bẩy nằm trong buồng suốt ngày thím không vô thăm chú nớ thì chú đành ép bụng chịu chứ chi nữa…
Duyên bĩu môi:
– Anh nớ tru lên chứ… Nghe tiếng anh nớ tru lên là tui hay cô Lụa phải chạy xuống coi anh nớ đòi chi…
Quan Huyện cười rung rinh thớ thịt trên mặt, nói:
– Sướng quá hỉ? Chú nớ cứ việc tru lên là hai thím thi nhau chạy xuống mí chú nớ, chà như thế ni mần chú Bẩy lại sướng hỉ! Vợ mô của chú Bẩy cũng xinh hết…
Duyên nguých Quan Huyện rồi nói:

– Anh cũng quá trời mà…
Quan Huyện nhìn Duyên mỉm cười. Trông Duyên thật đẹp đôi mắt bồ câu của nàng rất xinh đẹp, miệng cười tươi làm Quan Huyện không còn nghĩ gì đến chú tài đang lái xe bên băng trên.
– Hắn bận lái răng biết…
Duyên ngồi xích lại gần Quan Huyện nàng hỏi?
– Bây giờ thẳng về dinh phải không yêng?
Quan Huyện suy nghĩ một lát rồi hỏi:
– Em muốn răng? Về luôn dinh hay về An Cựu?
Duyên đáp:
– Tùy nơi anh…
– Tùy răng?
– Về cũng được mà ở bên An Cựu cũng được…
Quan Huyện đáp:
– Để về Huế rồi mình hãy quyết định.
Từ Huyện Hương Trà về đến Huế, xe chạy trên một tiếng đồng hồ. Quan Huyện ngồi trên xe suy nghĩ miên man.
Xe về đến Huế, Quan Huyện quay lại bảo Duyên:
– Thôi về dinh em hỉ! Chú Bẩy có lẽ cũng mong thím lắm đó nghen. Duyên khẻ gật đầu:
– Dạ…
Quan Huyện thấy Duyên có vẻ buồn.
Quan Huyện nhìn Duyên mỉm cười…
Xe vào thành phố Huế, người tài xế vội hỏi:
– Dạ bẩm Quan Lớn về mô?
– Về dinh Cụ Lớn…
– Dạ…
Xe chạy qua cầu Trường Tiền rồi băng qua sang phía Kim Luông vào đến chổ nhỉ mục quan chiêu, quan Huyện ngồi lại ngay ngắn dáng điệu rất oai vệ.
Duyên có vẻ buồn nhưng nàng vẫn im lặng, Duyên nghĩ đến Hải người bạn đồng lứa với nàng bây giờ trở về nhà chồng để hầu hạ người chồng tàn tật.
Xe chạy về ngã tư Kim Luông, quẹo vào một trang trại rộng lớn, đó là dinh Cụ Thượng Thơ Bộ Lại. Xe ngừng trước cửa nhà Cụ Thượng, Quan Huyện xuống trước, Duyên xuống sau xách chiếc va li của nàng để đàng sau xe vào trong nhà.
Cụ Thượng bà ngồi trên một chiếc phản gụ đánh bóng. Duyên chắp tay vái bà mẹ chồng:
– Bẩm lạy mạ, con vừa về xin kính chào mạ.
Cụ Thượng bà khẽ gật đầu. Cụ đưa tay lên vuốt hai bên mép chùi nước trầu màu đỏ dính hai bên mép rồi nhổ cốt trầu vào ống nhổ để trên phản hỏi:
– Bẩy, con vừa về hỉ! Con đi với anh Huyện…
Quan Huyện vội đáp:
– Dợ, thím Bẩy lên Huyện từ hôm qua nhưng vì con bận quá nên hôm ni mới đưa thím về được…
Cụ Thượng bà gật đầu nói:
– Ừ thím Bẩy mới về quê thăm chú mạ hắn được ba ngày chứ có lâu chi mà ở đây thằng Bẩy coi chừng nhớ vợ kêu quá… Con xuống coi chồng con có cần chi.
Duyên mở va lý lấy ra các loại hoa quả của vùng quê nhà Duyên bày ra mâm quả dâng lên cho bà mẹ chồng:
– Dạ, bẩm mạ. Chú và mạ con cho con đưa lên dâng chú và mạ ít hoa quả của vùng con…
Cụ Thượng bà gật đầu nói:
– Rứa hỉ, con cám ơn anh chị Cai Tổng cho chú mạ hỉ… Thôi con xuống dưới nhà coi chồng con có cần chi không hỉ! Tội nghiệp quá, từ hôm qua đến chừ, thằng Bẩy la quá mạ nóng ruột lắm…
Quan Huyện cười nói:
– Ở nhà đã có thím Bẩy cả thưa mạ…

Cụ Thượng bà khẽ gật đầu ra hiệu cho Quan Huyện đừng hỏi vội. Cụ Bà đợi Duyên đi xuống nhà dưới mới biểu với Quan Huyện:
– Thằng Bẩy hắn yêu con Hai ni, chớ không thích con Cả. Con coi con vợ Hai của thằng Bẩy xinh đẹp lại ngoan hơn con Cả của hắn nhiều…
Quan Huyện cười hỏi:
– Rứa mà người ta biểu chú Bẩy không biết chi hết…
Cụ Thượng bà có vẻ không bằng lòng câu nói của Quan Huyện con trai của bà:
– Đứa mô biểu thằng Bẩy không biết chi… Bay cứ khinh thằng Bẩy tàn tật hắn cũng là người mà.
Biết mạ không bằng lòng về câu nói của mình Quan Huyện cười nói:
– Thì con biểu chú Bẩy khôn ngoan lắm chứ, chú biết thím Hai ni vừa xinh lại vừa ngoan hơn thím Cả mà… Tội nghiệp thím Hai có vẻ hiền lành à mạ. Thím hai có thai…
Cụ Thượng bà cười thích thú:
– Ừ hắn cũng mau, vừa về nhà chồng là có mang ngay. Con vợ cả của thằng Bẩy sanh đứa con gái thật xinh, thật kháu. Anh Đốc quý con nhỏ lắm… Nó giống anh Đốc như rập khuôn hỉ…
Quan Huyện cười nói:
– Thím mới sanh hơn hai tháng ni mần răng biết giống hay không. Trẻ con lúc nhỏ đứa mô không kháu khỉnh nhứt là mạ hắn biết nuôi.
Cụ bà lặng thinh không nói chi nữa, Cụ têm thêm mấy miếng trầu, vê mấy điếu thuốc cẩm lệ… Quan Huyện coi đồng hồ và hỏi:
– Thưa mạ chú con chưa về?
Cụ Thượng bà lắc đầu đáp:
– Hôm ni chú con phải sang bên Tòa Khâm họp hội đồng cơ mật. Đức Hoàng Thượng ở trên Đà Lạt nghĩ mát… Ngài vừa ở Tây về chưa Ngự Triều hôm mô hết…
Quan Huyện hỏi:
– Dạo ni có lẽ chú con bận lắm thì phải. Nghe đồn Đức Hoàng Thượng định cải tổ, triều chánh phải không thưa mạ?
Cụ Thượng bà khẽ thở dài đáp:
– Ừ tao cũng nghe chú mi nói rứa nhưng mần răng biết được việc Đức Hoàng Thượng muốn, lại còn phải có ý kiến bên Tòa Khâm nữa hỉ? Mọi việc con còn lạ chi nữa, tất cả đều do bên Tòa Khâm quyết định… Sáng ni Cơ Mật Viện họp cũng họp bên Tòa Khâm…
Mấy hôm ni chú mi có vẻ buồn đấy hỉ! Tao biểu mần Quan cũng đã lâu vả lại chú mi đã ngoài 60 rồi, dâng sớ xin hưu là vừa nhưng bên Tòa Khâm không chịu. Nghe tin xì xầm thì Hoàng Thượng định mời Quan Tuần Vũ Phú Yên về mần Thượng Thơ Bộ Lại thay chú mi, còn Bộ Học thì giao cho ông nhà báo chi ở Hà Nội, bộ hình giao cho Quan Bố Chánh Bùi Bằng Đoàn người Bác kỳ chi đó hỉ…
Quan Huyện khẽ gật đầu nói:
– Dợ rứa cũng được, chú con coi chừng cũng yếu rồi, mần việc cũng đã lâu năm, vả lại mấy anh em con cũng đã xuất chinh hết chú con hưu cũng vừa rồi còn chi nữa…
– Ừ tao biểu rứa nhưng chú mi biểu Quan Khâm Sứ không chịu. Cũng vì Quan Khâm Sứ không chịu nên Hoàng Thượng mới bỏ lên Đà Lạt ở. Ngài không chịu thiết triều. Hôm ngài hồi loan, các quan vô triều bái, ngài ra lệnh miễn chầu, không cho các quan lạy… Chuyện ni cũng đã gây sôi nổi. Có người cho rứa là phải, là tân tiến, nhưng chú mi cho là mất cả vẻ lễ nghi của triều đình. Đức Hoàng Thượng ở Tây từ thuở bé nên ngày nhiễm tư tưởng của mấy người Tây không chịu cho lạy nhưng có điều lạ làm cho nhiều người bái phục thuật lại rằng: Khi ngài về chầu hầu Đức Tứ Cung. Ngài đã sụp lạy Đức Ngài. Khi Đức Tứ Cung truyền cho Hoàng Thượng bình thân, ngài chỉ đứng khoanh tay hầu lễ phép ngài thờ Đức Mẫn Hoàng rất chí hiếu…
Tiếng còi xe hơi từ bên ngoài vọng vô. Cụ Thượng bà chỉ ra ngoài biểu Quan Huyện:
– Anh, ra coi có phải chú về không?
Quan Huyện ngó ra rồi nói:
– Dạ, bẩm mạ chú con về…
Xe hơi ngừng trước cửa nhà Cụ Thượng từ trên xe đi xuống Quan Huyện chấp tay vái chào:
– Lạy chú…
Cụ Thượng gật đầu hỏi:
– Anh Huyện về hỉ! Vợ thằng Bẩy có về không?
Quan Huyện đáp:
– Dợ, thưa chú, nghe nói chú Bẩy mấy hôm ni gọi vợ hoài, mạ mí chú phát nóng ruột…
– Vợ thằng Bẩy mô rồi…
– Dợ, bẩm chú thím mới xuống thăm chú nớ rồi…
– Rứa hỉ!
Cụ Thượng bà nói:
– Con vợ Hai thằng Bẩy ngoan đó hỉ!
Quan Huyện vội đáp:
– Dợ… Chú của thím Bẩy hiện đang làm Cai Tổng mí con. Cuối năm ni nhân kỳ thăng thưởng Tết Nguyên Đán con muốn xin chú cho thầy Cai chức Cửu Phẩm Văn Giai…
Cụ Thượng cười hỏi:
– Răng không cho chú hắn cái Hàn Lâm Biên Tu.
Quan Huyện cười đáp:
– Dạ bẩm chú cho được rứa thì còn chi bằng nữa.
Trong khi đó Lụa từ dưới nhà lên. Cụ Thượng bà thấy Lụa bèn gọi lại hỏi:
– Răng thằng Bẩy yên rồi chứ con!
Lụa chào cha mẹ chồng và anh chồng:
– Lạy chú, lạy mạ dạ thưa anh! Dạ bẩm nhà con đã có cô Hai xuống rồi…

Cụ Thượng bà có vẻ thương Duyên:
– Mô được hắn đang có mang…
Cụ Thượng cười nói:
– Mang thì răng?
Cụ Thượng bà cau mặt đáp:
– Thì phải cữ cho hắn chứ, thằng Bẩy có biết chi mô, cứ thấy vợ là quấn lấy chả biết kiêng cữ cho vợ cả…
Từ trên nhà đi xuống, Duyên đem theo một ít quà của quê nàng xuống làm quà ụ Tám Canh, Lụa và mấy chú Cửu hầu hạ trong dinh Cụ Thượng. Duyên vừa xuống đến nhà dưới, thì mụ Tám Canh đã trông thấy vội reo lên:
– Mợ Bẩy về rồi hỉ! Chà cậu Bẩy đang mong mợ đó…
Lụa nguých mụ Tám Canh rồi hỏi:
– Mong lúc mô! Răng mụ biết cậu mong cô Hai ni?
Mụ Tám Canh cãi:
– Thì Cụ Bà biểu rứa…
Duyên đi vô và xuống chỗ mụ Tám Canh ngồi thì Lụa đứng lên đi lên nhà trên. Duyên ngạc nhiên hỏi:
– Răng chị Lụa có vẻ giận tui phải không mụ Tám?
Mụ Tám bĩu môi nói:
– Ghen với mợ đó!
– Răng mà ghen? Tui vừa đến có mần chi cô nớ mô mà cô nớ giận tui?
Mụ Tám Canh đáp:
– Ức mí tui. Lúc vừa rồi khi mợ mới đến tui nói cậu Bẩy đang mong mợ đó, cô Lụa không bằng lòng…
– À ra rứa…
Duyên dở ra một gói quà biếu mụ Tám rồi chia ấy chú Cửu, Duyên để dành biếu Lụa một phần:
– Chỗ ni biếu chị Lụa…
Mụ Tám cau mặt nói:
– Chi mà mợ phải biếu. Họ thương họ quý chi mợ hỉ?
Duyên cười đáp:
– Mặc chi nớ…
– Mợ ni hiền lành thực. À mợ xuống thăm cậu nớ chưa? Mấy hôm ni xem chừng nhớ mợ đó, cậu Bẩy la quá xá…
Duyên bẽn lẽn hỏi:
– Cậu Bẩy ngơi hỉ!
Mụ Tám Canh đáp:
– Có lẽ rứa… Mợ xuống thăm cậu nớ một lát…
Duyên bẽn lẽn nhưng rồi nàng cũng đứng lên kéo tay mụ Tám nói:
– Xuống dưới ni mí tui mụ Tám…
Mụ Tám Canh lắc đầu:
– Răng được… Thằng quỷ nớ thấy tui hắn lại tru lên bây chừ… Thôi mợ xuống một mình. Cậu nớ thấy mợ thì mừng lắm đó hỉ!
Duyên thẹn đỏ mặt. Nàng nghĩ đến người chồng tàn tật, hung bạo bỗng mặt nàng đỏ ửng. Duyên le te đi xuống chỗ cậu Bẩy nằm. Nàng đứng dừng lại nhìn qua khe cửa vào phía trong coi cậu Bẩy đang mần chi.
Bên trong cậu Bẩy vẫn còn thức. Cậu nằm ngửa nhìn lên trần nhà, ngang người cậu Bẩy vẫn đắp chiếc chăn chiên. Bỗng cậu hất chiếc chăn ra rồi nằm quay trở lại nhìn ra phía cửa. Duyên ngần ngại chưa dám vào. Cậu Chó nằm có vẻ buồn, nên cậu định lăn xuống dưới đất bò chơi. Cậu Bẩy nắm lấy thành giường rồi từ từ đưa hai chân xuống đất Duyên sợ cậu Bẩy ngã đau, nàng vội chạy vô lên tiếng:
– Cậu mần chi đó cậu Bẩy!
Nghe tiếng Duyên cậu Bẩy trừng trừng nhìn Duyên có vẻ thích thú, nửa chân của cậu Bẩy ở dưới đất nhưng thân hình cậu Chó vẫn ở trên giường. Có Duyên cậu Chó không muốn lăn xuống đất nữa. Duyên bèn đỡ cậu Chó lên giường. Mùi da thịt của Duyên làm cậu Chó ngây ngất. Cậu ôm lấy Duyên.
– Mần chi kỳ rứa! Để yên tui đỡ cậu lên trên giường đã…
Duyên kéo chiếc chăn đắp lên người chồng vì cậu Chó chẳng bao giờ bận quần áo. Nửa thân dưới của cậu sa dưới đất, còn nửa thân trên ở trên giường. Nếu không có Duyên đỡ thì cậu Chó đã lăn xuống sàn gạch rồi cậu bò quanh nhà. Duyên đỡ chồng lên giường đặt nằm ngay ngắn thì cậu Chó đã đưa tay ôm lấy ngang người Duyên, Duyên đẩy cậu Chó vào rồi nói:
– Nằm yên đó hỉ, mần chi mà dữ rứa… Để tui xếp lại cái chăn dắt lại chiếc vải chải giường đã…
Cậu Chó như sợ Duyên chạy mất, cậu nhứt định không chịu buông Duyên ra. Duyên đã biết tánh người chồng tàn tật, hung hãn đó. Nàng đành phải dỗ khéo:
– Cậu để tui nằm xuống chứ, ôm chi rứa hỉ!
Rồi Duyên chỉ ra cửa nói:
– Cậu nằm rứa tui đi ra đó hỉ!
Duyên gỡ được tay cậu Chó rồi nàng vội đi ra đóng cửa cậu Chó tưởng Duyên trốn, cậu đập chân rầm rầm trên giường miệng cậu tru lên. Duyên hốt hoảng đóng cửa cái xong then đi vô nguých cậu Chó.
– Chi mà cậu tru dữ rứa! Ai đi mô mà cậu tru, cậu đập chân. Mạ nghe được chửi tui là tui không xuống nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.