Cậu Chó

Chương 24: Oan Nghiệp Tiền Kiếp


Bạn đang đọc Cậu Chó – Chương 24: Oan Nghiệp Tiền Kiếp


Một điều mà tất cả những gia đình quan lại phong kiến ngày xưa, nhứt là những gia đình mà mấy đời liền làm quan trong triều, đều phải công nhận rằng, gia đình quan lại nào cũng thế, dù là quan lại nghiêm minh, công chính trong đám con cái thế nào cũng có một người bất thường. Người con bất thường đó hoặc con trai hoặc con gái bị tàn tật hoặc khật khùng điên cuồng.
Vì sao lại có chuyện lạ lùng như thế? Những người theo đạo Phật thì cho rằng, đó là luật luân hồi báo oán vì trong đời làm quan dù thanh liêm đến đâu cũng có những vụ lầm lẫn làm cho kẻ gian ác thoát tội mà người hiền lương lại bị gông cùm. Sự ai oán của những người oan khiên kết khiết mà tạo lên sự ai oán uất hận hiển hiện trong gia đình là đứa con tật nguyền hay khất khùng.
Những chuyện luân hồi, ai oán này, sẽ được lần lượt trình bày bằng chứng với bạn đọc những sự việc cụ thể đã từng xảy ra mà ít người không biết.
Riêng gia đình Cụ Thượng sanh ra cậu Chó cũng có những sự ai oán, đau thương đó. Đạo Phật dạy rằng: Nhà ngươi reo nhân nào thì phải hưởng quả ấy. Việc Cụ Thượng sanh ra cậu Chó, không có xương sống không nói năng chi được, tánh khật khùng, mình đầy lông lá, chỉ biết tru lên khi bực tức uất hận nhưng nghiệp chướng lại tạo cho cậu Chó một sức khỏe khủng khiếp, một giòng máu dâm đãng. Người cậu Chó nẩy nở rất lẹ. Tuổi 16 mà cậu Chó đã cao lớn to bự bằng thanh niên 20 tuổi. Người cậu Chó quá sức mạnh, vươn lên giòng máu dâm đãng của cha mẹ như dồn vào trong người cậu Chó nên cái gì của cậu Chó cũng quá khổ hơn thiên hạ.
Người cậu Chó lông lá đen nháy như một con chó mực lớn. Lông trên tay chân và lưng. Bụng của cậu Chó mềm như nhung. Cậu Chó ngửi thấy hơi đàn bà là cậu như phát khùng, phát điên. Sự sung sức của cậu Chó như thúc dục cậu phải hành động đối với đàn bà. Cậu Chó không biết phân biệt già trẻ. Người đầu tiên đến với cậu Bẩy là mụ Tám Canh. Mụ Tám đã phải chìu cậu Chó vì cậu Chó tru la mỗi khi mụ Tám chống đối lại sự nổi khùng dâm đãng của cậu Chó.
Khi Lụa có mang, Cụ Thượng Bà sợ con trai không chịu được sự cô đơn nhứt là vì sức khỏe kỳ lạ và sự thúc dục của tình dục nên Cụ Thượng Bà bảo Quan Huyện Hương Trà, người con trai thứ ba của cụ tìm coi.
Những nghiệp chướng oan trái đó đã làm ọi người thắc mắc không hiểu vì đâu lại có những oan trái kỳ lạ như thế? Đi ngược lại thời gian để tìm nguyên nhân oan trái và nghiệp chướng trong gia đình Cụ Thượng thì quả là gieo gió thì gặt bão. Chính Cụ Thượng Bà đã gây ra những tai họa đau thương trước kia ột gia đình mà sau này cụ phải gánh chịu cái nghiệp chướng oan trái là cậu Chó.
Để thấy rõ cái nghiệp chướng oan trái khủng khiếp đó, kẻ sưu tầm chuyện này xin tạm gác chuyện dưới thời của cậu Chó để thuật lại câu chuyện bi thảm mà Cụ Thượng và phu nhân gây ra cho gia đình một người đàn bà bị Cụ Thượng cưỡng ép.
Giòng giõi nhà Cụ Thượng mấy đời làm quan trong Triều, là một giòng họ lớn vào bực nhứt ở đất Bình Trị, Thiên Nam. Cụ Thượng Bà cũng là một vị tiểu thơ, con gái Quan Tham Trì Bộ Công, sau về hưu được phong hàm Thượng Thơ Hiệp Tá Đại Học Sĩ. Cụ Thượng Bà khi còn trẻ là một vị tiểu thơ khuê các xinh đẹp vào bực nhứt ở đất Thần kinh.
Cụ Thượng Ông học ở trường Hậu Bổ để làm Tri Huyện. Về chữ Hán Cụ Thượng đỗ Cử nhân học lại thêm chữ Pháp đến bậc Tú Tài nên khi học ở trường Hậu Bổ Cụ Thượng vẫn đứng đầu trong 42 Quan Huyện tương lai.
Vì Hậu Bổ trẻ tuổi rất hào hoa phong nhã, con trai của Quan Thượng Thơ Bộ Hình, nỗi danh là một vị quan thanh liêm nhứt Triều Đình được Vua Tự Đức khen ngợi nhiều lần.
Năm ấy ông Hậu Bổ đã 22 tuổi vẫn chưa lấy vợ nên cha mẹ có ý buồn. Một hôm cậu Hậu Bổ về bẩm với chú và mạ cậu xin được lấy con gái Quan Tham Tri Bộ Công vì đã mấy lần cậu gặp vị tiểu thơ xinh đẹp đó nên đem lòng mê say, nghe cậu Hậu Bổ trình như thế, hai cụ mừng lắm, cho người sang tư dinh Quan Tham Tri Bộ Công làm mai mối thì Quan Tham Tri bằng lòng ngay. Vài tháng sau hôn lễ được cử hành, trai tài gái sắc gặp nhau, nên cả hai quấn quít bên nhau không mấy khi rời xa. Năm sau cậu Hậu Bổ thi ra đỗ đầu được bổ Tri Huyện Nông Cống tỉnh Thanh Hóa. Một Huyện lớn nhứt nước, dân chúng giầu có hiền thục.
Quan Huyện trị nhậm ở đâu đều mang bà vợ đi theo. Năm sau bà vợ Quan Huyện sanh được cậu con trai kháu khỉnh sau này chính là vị bác sĩ vẫn chữa bệnh cho cậu Chó. Người con thứ hai là gái lớn lên được tuyển vào cung và được nhà vua sủng ái, phong làm chánh cung Hoàng Hậu, người con thứ ba sau này làm đến Tổng Đốc, người thứ tư là ông Huyện Hương Trà. Những người con khác đều làm quan trong triều và ngoài trấn nhưng đến đứa con thứ Bẩy, khi sanh ra là một quái thai đầy lông lá, tiếng hét rất lớn nhưng lại không có xương sống nên chỉ nằm suốt ngày trên giường. Khi sanh cậu Bẩy, Cụ Bà buồn lắm nhưng cụ không dám nói ra vì sợ tiếng tăm chê cười.
Người thân tín trong gia đình Cụ Thượng kể lại rằng:
– Trước khi sanh cậu Bẩy, Cụ Bà đã phải làm chay bảy ngày bảy đêm ột vong hồn báo oán, một người đàn bà đã bị chết một cách oan ức đau thương nên linh hồn người đàn bà đó không thể siêu thoát được vẫn theo Cụ Thượng Bà để chờ dịp trả oán báo thù, Cụ Thượng Bà và Cụ Thượng Ông đã phải chịu biết bao sự trả oán khủng khiếp của nghiệp chướng do quỷ kỳ lạ đó gây nên. Cụ Thượng đã nhờ ông thầy bói danh tiếng ở Thanh Hóa là ông thầy Đông một bốc sư nổi danh được Vua Khải Định rồi đến Vua Bảo Đại dời vào Kinh coi bói, coi oan hồn của người đàn bà nào đã theo báo oán gia đình cụ.
Trong đời làm quan Cụ Thượng đã bẻ băng trinh biết bao nhiêu thiếu nữ, thiếu phụ mang hận tình đau thương vì cụ nên Cụ Thượng Ông không biết hồn người nào đã báo oán?
Ông thầy Đông coi quẻ bốc dịch so tuổi Cụ Ông, tuổi Cụ Bà và tuổi của cậu Bẩy rồi ông nói:
– Hiện có hai oan hồn theo Cụ Bà và Cụ Ông để chờ dịp báo oán, nhưng vì hồng phúc của gia đình Cụ Ông còn lớn, hai oan hồn đó chưa làm chi để hãm hại được, hai oan hồn đó là một gã đàn ông trạc 25 tuổi và một thiếu phụ trạc 20 tuổi.
Ông thầy Đông cho biết:
– Trước khi sanh ra cậu Bẩy, Cụ Bà nằm mộng thấy những hiện tượng kỳ quái. Trong giấc mơ, Cụ Thượng Bà đã gặp lại người đàn ông trẻ tuổi đó. Sau hàng tháng mộng mị kỳ lạ đó. Cụ Bà mới thọ thai và sanh ra cậu Chó, còn oan hồn người thiếu phụ vẫn chưa siêu thoát được nên vẫn lẩn quẩn trong nhà Cụ Thượng. Có những lúc oan hồn đó hiện thành người đàn bà bận quần áo trắng đi trong nhà. Thỉnh thoảng lại ôm lấy cột khóc nức nở có khi người đàn bà đó gục xuống dưới giường của Cụ Ông để khóc.
Những đêm thanh vắng, ngoài trời trăng sao đầy dãy thì vào khoảng giữa giờ Tý sang giờ Sửu hồn người thiếu phụ đó hiện lên và lúc nào cũng hiện lên từ Tây Nam đi lại…
Đó là hai oan hồn đã bị giết một cách tức tưởi oan khiên chết mà trong mang rất nhiều uất hận, đau thương.
Rồi ông thầy Đông nghiêm nghị nói:
– Còn nhiều chuyện bí mật nhưng tôi không thể nói để cả hai Cụ Lớn cùng nghe được, ngày mai vào khoảng chín giờ sáng, khi tôi còn ở Kinh xin mời Cụ Bà đến, tôi xin nói rõ những điều bí ẩn trong những giấc mơ mà Cụ Bà đã thấy khi cụ có mang cậu Ấm út.
– Còn Cụ Ông xin mời đến tôi hồi bốn giờ chiều mai, tôi cũng sẽ cho Cụ Lớn biết rõ oan hồn uất hận đau thương muốn những gì? Cần gì nơi cụ vì phải như thế mới giải oan cắt đoán được mối oan nghiệp oán hờn này, bằng không lẽo đẽo những oan hồn đó theo Cụ Lớn, chờ một dịp nào đó, vận của các cụ xui là chúng làm tới. Mình đã vấp rồi là chúng nó đạp thêm nữa, thì có khi chết oan hoặc có khi bị những vạ tày trời mất hết quan tước mà còn sanh chuyện tội tù khủng khiếp nữa.
Nghe ông thầy Đông nói, Cụ Thượng Ông và Cụ Thượng Bà đâm hoảng vì quả thật, Cụ Thượng Bà có gặp những giấc mơ kỳ lạ, những giấc mơ oan trái làm Cụ Thượng Bà hoảng sợ liền trong mấy tháng trời rồi sau đó Cụ Thượng Bà mới có mang. Khi sanh ra cậu Chó thì Cụ Thượng Bà nghĩ ngay đến oan hồn nghiệp chướng trong những giấc mơ cụ đã gặp mà sanh ra thứ quái thai kỳ lạ này.
Khi mới sanh ra cậu Chó, Cụ Bà hốt hoảng tưởng mình sanh một thứ quái vật gì, vì mình nó đầy lông lá đen mượt, tóc cũng đã dài đôi mắt to đen nháy, lông mi thật dài, trông đúng là một loài vật chớ không phải là người. Bác sĩ Du Mayer, bạn thân của Quan Bác sĩ con trai trưởng của Cụ Thượng Bà, đã đỡ cho Cụ Bà sanh cậu Ấm tức là cậu Bẩy hay cậu Chó chi đó cũng được, cũng lấy làm lạ không hiểu vì sao đứa trẻ này lại mọc đầy lông lá đen mượt, lưng lại không có xương sống nên lưng của hài nhi mềm như bún. Đứa trẻ khóc la rất lớn. Tiếng khóc của đứa nhỏ như tiếng chó con tru chớ không phải là tiếng người. Vì nhờ sanh trong nhà thương Huế, nơi giành cho những sản phụ người Pháp nằm nên việc Cụ Thượng Bà sanh ra quái thai không xương sống đầy lông lá chỉ có mấy cô đỡ và bác sĩ Du Mayer biết mà thôi.
Bác sĩ Du Mayer biết phong tục tập quán của người Việt nên bác sĩ đã ra lệnh cấm không ai được tiết lộ ra ngoài là Cụ Thượng Bà sanh quái thai.
Vì sợ Cụ Thượng Bà quá xúc động khi nghe tin sanh ra quái thai không xương sống nên bác sĩ Du Mayer không dám cho Cụ Bà biết.
Bác sĩ Du Mayer chờ đồng nghiệp của ông là bác sĩ trưởng nam của Cụ Thượng để cho ông này biết, người em ruột của ông không có xương sống nên không thể nào ngồi dậy được. Nếu chăm lo săn sóc, nuôi dưỡng cẩn thận, hài nhi lớn lên chỉ biết bò và nằm mà thôi. Bác sĩ trưởng nam của Cụ Thượng hỏi:
– Bác sĩ đã ạ hay chuyện của em tôi chưa?
Bác sĩ Du Mayer đáp:
– Chẳng những tôi giấu Cụ Bà mà còn giấu không ấy cô đỡ, cô y tá và công nhân hầu hạ trong phòng này không được nói chuyện lộ ra bên ngoài.
Bác sĩ trưởng nam của Cụ Thượng bắt tay đồng nghiệp cám ơn:
– Xin cám ơn bác sĩ đã tận tình giúp cho điều đó, một điều mà chúng tôi đang lo.
Bác sĩ Du Mayer bèn nói:
– Bác sĩ có thể cho ông thân sinh của bác sĩ biết chuyện tàn tật của người em trai bác sĩ nhưng cũng xin Cụ Ông giữ kín điều này đừng cho Cụ Bà biết vội.
– Xin cám ơn bác sĩ để tôi cho chú tôi hay chuyện ni.
Bác sĩ Du Mayer gật đầu đáp:
– Tôi xin làm theo lời dặn của bác sĩ…
Chín giờ sáng hôm sau, Cụ Thượng Bà đến chổ ông thầy Đông ở để hỏi về chuyện nghiệp chướng trái oan của Cụ Bà. Hôm qua khi nghe ông thầy Đông nói, trước khi có mang cậu Bẩy, Cụ Thượng Bà đã có nằm mộng thấy nhiều việc kỳ quái khác lạ làm Cụ Thượng Bà giật mình vì quả thật, trước khi có mang cậu con trai út Cụ Thượng Bà có nằm mộng thấy một chuyện kỳ lạ một chuyện oan trái mà Cụ Bà cố giấu mãi đến ngày nay không ột ai biết thế mà ông thầy Đông đã tìm ra và nói y như người bên cạnh Cụ Thượng Bà vậy. Câu chuyện nằm mơ này, thật ra chính Cụ Ông cũng không được Cụ Thượng Bà cho biết.
Đó là lối bốc dịch của Văn Vương đã bói khi ngày bị giam trong Dũ Lý, bói biết Đắc Kỷ làm thịt con trai của ngài nấu cháo cho ngài ăn trước khi tha ngài trở về. Lối bói dịch này rất linh ứng có thể đoán được đầy đủ quá khứ vị lai không sai một mảy may.
Gieo quẻ xong thầy Đông bấm tính nhẩm trong miệng từng quẻ một rồi mới đoán cho Cụ Thượng Bà nghe, ông thầy Đông hỏi:
– Xin Cụ cho phép chúng tôi được nói thẳng, không giấu diếm điều chi hết, quẻ ứng thế nào tôi xin nói như thế, nếu có điều chi sai cụ cứ việc nói thẳng cho tôi hay, tôi xin hoàn tiền lại cụ.
Cụ Thượng Bà vui vẻ đáp:
– Bẩm thầy người ta nói, quân tử vấn hung, bất vấn cát, xin thầy cứ nói thẳng ra, có điều chi dù bí mật đến đâu tôi xin nhận ngay, không bao giờ dám chối cãi hay giấu diếm.
Thầy Đông gật đầu nói:
– Dạ bẩm rứa, tôi xin thưa với Cụ Lớn là, cách đây 16 năm khi Cụ Lớn vẫn đường là một vị phu nhân Nhứt Phẩm Triều Đình nhưng vì duyên số, Cụ Lớn có yêu một người đàn ông. Người đàn ông ấy không phải là người xa lạ mà là người hằng ngày ở bên Cụ Lớn, có thể nói người này ở bên Cụ Lớn thời giờ có phần nhiều hơn Cụ Ông.
Vị giận Cụ Ông hồi đó cũng có tình yêu lén lúc nên Cụ Bà báo thù cho bỏ ghét, Cụ Bà có yêu người con trai đó. Cụ Bà yêu tha thiết người đàn ông đó mà người đàn ông đó cũng yêu Cụ Bà tha thiết lắm. Mối tình tội lỗi đó kéo dài được trên một năm thì Cụ Bà có thai nhưng khi có thai thì Cụ Bà có vẻ hối hận vì giá trị của hai người quá cách biệt nhau, không thể nào kết hợp được. Do đó Cụ Bà tìm cách xúi giục Cụ Ông đuổi người đó ra khỏi nhà. Và một mặt Cụ Bà trở về Kinh ở với mục đích xa hẳn người mà Cụ Bà đã yêu. Về đến Kinh Cụ Bà suy nghĩ mãi rồi quyết định hủy bỏ cái thai cụ đang mang mà cụ biết, đó là cái thai của người yêu của cụ chớ không phải là giòng giống của Cụ Ông nên Cụ Bà đã thuê một người cắt thuốc đọa thai, trục cái thai ba tháng ra. Cụ Bà uống được ba tháng thuốc thì cái thai bị tống khứ ra ngoài. Người Cụ Bà làm băng, tưởng chết may nhờ đưa vào bệnh viện bác sĩ đã chích thuốc cầm được và dần dà cụ trở lại mạnh khỏe như thường.
Cụ Bà không ngờ sau khi bị Cụ Ông đuổi không cho làm nữa người tình của Cụ Bà, chú tài xế lái xe hơi cho cụ mang một mối tình câm say mê, đầm thắm ngày ngày lang thang ngoài cổng dinh Tổng Đốc để mong được nhìn thấy Cụ Bà mà thôi nhưng rồi chẳng bao giờ anh tài xế vô phước đó được trông thấy dung nhan của Cụ Bà nữa. Anh tài xế trẻ đẹp trai khỏe mạnh đó nhớ lại cái ngày đầu tiên anh được hưởng tình yêu say đắm mà Cụ Tổng Đốc phu nhân đã trao cho anh… Từ mấy tháng nay Cụ Tổng Đốc An Tịnh năm đó mới 40 tuổi, phu nhân mới 34 tuổi lục đục giận dỗi nhau. Quan Tổng Đốc lén lút yêu một thiếu nữ xinh đẹp. Phu Nhân của Quan Tông Đốc không làm sao bắt được tại trận mặc dầu phu nhân của Quan Tổng Đốc đã thêu người đi dò la tin tức.
Bà Tổng Đốc biết chồng gian díu với một thiếu nữ xinh đẹp từ hơn môt năm nay nhưng ngày ấy Bà Tổng Đốc đang có mang sanh cô năm Thùy Hương. Bà phải về Huế sanh, nên ngoài Nghệ An Quan Tổng Đốc tha hồ đi lại với người yêu. Mặc dầu Quan Tổng Đốc rất sợ phu nhân, nhưng khi đã yêu tha thiết ngài đã quên cả sợ, cả nể. Lần trước Quan Tổng Đốc mê say môt ả đào, Cụ Bà bắt được nên Quan Tổng Đốc phải bỏ và cho tiền cô đào hát xinh đẹp đó đi ra Thanh Hóa, sau đó vài tháng Quan Tổng Đốc lại mèo với một thiếu nữ xinh đẹp hoa khôi đất Nghệ An. Suốt mấy tháng Cụ Bà phải về Huế chờ ngày sanh, Quan Tổng Đốc mặc tình đi lại với cô tình nhân trẻ đẹp Quan Tổng Đốc đã cho người yêu tất cả tiền bạc mà Quan Tổng Đốc đã vơ vét được.
Gia đình của cô vợ bé Quan Tổng Đốc nhờ đó chạy công việc cho các Quan Phủ, Huyện, Chánh Phó Tổng Lý Hương, và những người dân đáo tụng đình. Bất cứ công việc gì hễ có bà vợ bé của Quan Tổng Đốc dính vào là xong ngay không cần biết chuyện nhỏ hay lớn, quan trọng hay không quan trọng.
Thời đó phong trào Sô Viết Nghệ An, Hà Tĩnh, dân chúng các huyện Kim Liên, Thanh Chương, Nam Đàn, Quỳnh Lưu thuộc tỉnh Nghệ An và Huyện Đức Thọ thuộc tỉnh Hà Tĩnh bị bắt rất nhiều. Người nào biết chạy đến nhà người vợ bé của Quan Tổng Đốc là được tha ngay.
Ở Huế, phu nhân của Quan Tổng Đốc biết tin này nhưng vì cận ngày sanh, Bà Tổng Đốc không ra được Nghệ An, phu nhân phải chờ sanh xong, mẹ tròn con vuông ngoài bốn tháng mới trở ra Nghệ An thì lúc đó Quan Tổng Đốc đã mê say đến nổi không còn biết nể nang phu nhân là gì nữa. Những anh chàng sợ vợ xưa nay, vẫn quý hóa vợ mà đến khi mê say người đẹp rồi thì lại rất lì, bỏ vợ dễ dàng. Phu nhân thấy chồng hờ hững mỗi lần nói chuyện ghen tuông thì Quan Tổng Đốc lại làm mặt giận hung hãn hống hách.
Vì thấy chồng đổi tánh phu nhân đâm tức. Bà nhứt định báo thù ông. Bà Tổng Đốc nghĩ: “Mày đã ăn chả thì bà ăn nem, bà cũng chẵng kém gì mày rồi muốn đến đâu thì đến. Nếu chuyện lõa lồ xảy ra xấu mày trước chớ tao không xấu…”
Người đàn bà một khi đã nghĩ liều như thế rồi thì họ chẳng còn nghĩ gì đến danh dự của chồng nữa. Phu nhân của Quan Tổng Đốc mới bắt đầu chọn lựa, nhưng vì bà là vợ một ông Tổng Đốc đầu tĩnh có quyền sinh sát không ai dám mạo muội làm liều dù họ biết bà rất xinh đẹp, rất duyên dáng, rất quý phái.

Tuy nghĩ liều định báo thù chồng bằng cách cắm sừng lên đầu chồng bà vẫn phải giữ gìn, kín đáo. Anh tài xế lái xe cho Quan Tổng Đốc còn trẻ độ ba mươi tuổi. Nghĩa là kém bà Tổng Đốc bốn năm tuổi, trông anh tài xế đẹp trai vạm vỡ nói năng khéo léo, hầu hạ Quan Tổng Đốc cũng như phu nhân rất khôn khéo, do dó phu nhân có cảm tình với chú tài.
Một hôm Quan Tổng Đốc đi kinh lý Huyện Quỳnh Lưu, phu nhân bảo chú tài đánh xe cho bà đi đánh tứ sắc ngoài nhà Quan Tham Tá Tòa Sứ cho đến tối mới về dinh mà Quan Tổng Đốc vẫn chưa về. Quan Tổng Đốc dựa vào chuyến đi kinh lý này, tuy gần tối Quan Tổng Đốc vẫn đến thành phố Vinh nhưng ngài không về dinh. Ngài đến nhà cô vợ nhỏ để ngủ lại, trưa mai với về công đường. Quan Tổng Đốc không bỏ lỡ dịp may hiếm có đó để được hưởng một đêm bên người đẹp mà ngài hằng yêu quý.
Đêm ấy, khi Quan Tổng Đốc ở nhà cô vợ bé xinh đẹp thì phu nhân của Quan Tổng Đốc về đến dinh chẳng thấy chồng đâu bà liền bảo chú tài:
– Chú tài đêm nay ở lại đây hỉ! Tui có chuyện cần muốn nhờ đến chú.
Chú tài Phan Văn Thụ nghe Cụ Bà dạy đành phải ở lại tư dinh của Quan Tổng Đốc. Cơm dọn lên, phu nhân bảo chú tài Thụ:
– Chú ngồi đây ăn cơm luôn! Chú chưa ăn hỉ, ngồi đây.
Chú tài Thụ rón rén không dám ngồi vì tôn ty trật tự, một chú tài xế không bao giờ dám ngồi ngang hàng với phu nhân của một vị quan đầu tỉnh. Khi thấy chú tài không dám ngồi, bà Tổng Đốc trẻ đẹp, nghiêm trang bèn bảo:
– Tui biểu chú ngồi ăn cơm, chú cứ ngồi. Chú sợ chi ai?
Chú tài đành phải ngồi xuống ăn cơm. Trong bữa cơm bà Tổng Đốc thấy chú tài e sợ, không dám gắp thức ăn nên bà đành phải gắp cho chú tài những món ăn trong mâm cơm. Ăn cơm xong, Cụ Bà biểu chú tài ở lại trong phòng khách phu nhân đi tắm xong quay lại biểu chú tài:
– Chú có đi tắm thì lấy quần áo của Cụ Lớn mà thay, quần cụt với áo lót mình đó.
Nói rồi phu nhân vứt ra một chiếc quần cụt, một chiếc áo lót mình cho chú tài Thụ.
Tài Thụ cầm lấy quần áo của Cụ Lớn xếp lại một chỗ nói:
– Bẩm Cụ Lớn, dưới xe con cũng đã có quần áo thay rồi.
Cụ Lớn cười nói:
– Rứa hỉ! Chú lấy quần áo thay rồi đi tắm. Trời nóng quá hỉ, ở Nghệ An mấy tháng hè gió Lào nóng quá…
Chú tài xuống nhà tắm. Nửa giờ sau chú lên phòng khách thì phu nhân đã vô trong buồng nằm rồi. Chú tài Thụ vừa lên đến phòng khách đã nghe tiếng phu nhân hỏi:
– Chú tài đó hỉ?
– Dạ bẩm Cụ Lớn con…
– Vô trong ni tui biểu chú tài…
Chú tài Thụ ngạc nhiên lưỡng lự không dám vô thì phu nhân đã gọi:
– Chú tài mần chi đó! Chú có nghe tui gọi không?
Tài Thụ đành phải hỏi lại:
– Bẩm Cụ Lớn gọi con?
– Ừ, chú vô trong ni tui biểu…
Chú tài rón rén bước vô trong buồn ngủ của hai Cụ Lớn đầu tỉnh. Căn phòng rộng thênh thang có quạt máy. Ngọn đèn ngủ xanh lơ làm căn phòng lờ mờ tối. Chú tài chưa biết mình đứng đâu, ngồi đâu đang lớ ngớ thì phu nhân đã gọi:
– Chú tài mô rồi?
– Dạ bẩm Cụ Lớn con đây!
– Răng chú đứng ngoài nớ? Vô trong ni tui biểu…
Chú tài Thụ vẫn chưa dám bước. Chú vừa ngạc nhiên, vừa lo sợ không hiểu Cụ Bà định dùng chú vào việc chi nữa? Nhiều câu hỏi nhiều thắc mắc hiên ra trong đầu chú tài Thụ. Cụ Lớn phu nhân Quan Tổng Đốc An Tịnh giục:
– Răng chú đứng đó. Tui biểu chú vô trong ni…
Chú tài vội đi vô gần chỗ phu nhân nằm. Bà Tổng Đốc nằm trên chiếc đệm dầy, có trải drap trắng muốt, chiếc gối sặc mùi nước bông hảo hạng phu nhân lăn mình nằm xích vô trong rồi biểu:
– Ngồi đây chú tài!
Phu nhân chỉ ngay chỗ giường, chỗ bà nằm bảo chú tài ngồi. Chú tài Thụ rón rén ngồi bên mép giường. Chú như sợ, hể có ai vô là chú thụt xuống đất ngay vì thân phận chú tài không lý mô lại ngồi như rứa. Phu nhân khẽ thở dài lắc đầu hỏi:
– Ngồi xuống đi chú tài. Ngồi xuống đây tui hỏi chú chuyện ni. Chú đừng ngại, ở đây không có ai mô. Bọn lệ hầu từ giờ không dám bén mãng lên đây mô mà chú lo. Trong phòng ni bây chừ chỉ có chú và tui mà thôi. Tôi muốn nhờ chú một việc…
– Dợ, bẩm Cụ Lớn cần chi con?
– Răng chú cứ xưng hô mí tui như rứa, chú năm ni bao nhiêu tuổi?
– Dợ, bẩm Cụ Lớn con 28…
– Chú 28 mà tui mới 34, lớn hơn chú bốn tuổi mà chú xưng con mí tui thì nghe răng được! Chú xưng tui là được rồi… Tui chỉ đáng chị chú thôi hỉ!
– Dạ, xin đội ơn Cụ Lớn, cho phép con à tui…
– Chi mà phép với tắc, tui biểu chú ở đây hôm ni tôi có một chuyện muốn nhờ chú hỉ…
Nói đến đây phu nhân làm ra bộ nghẹn ngào uất hận. Phu nhân rên rỉ kể lể:
– Chú biết tui khổ tâm lắm, chồng con thì như rứa đó hỉ chắc không lạ chi ông nhà tui chơi bời vợ lẽ con thêm, còn can ngăn không được, mà nói ra mình là quan đầu tỉnh xào xáo trong gia đình thiên hạ cười cho nên tui đành phải im lặng, chả còn biết nói răng nữa, thì ông nớ lại càng lộng hơn.
– Bây chừ tui mới thấy chán. Tui nghỉ vợ chồng mà nghèo thương yêu nhau còn hơn là giàu sang phú quí mà như rứa…
Chú tài Thụ đành phải nó vuốt:
– Dạ bẩm Cụ Lớn, con… à tui vẫn thấy Cụ Lớn nể nang Cụ Lớn lắm mà… Hôm ni Cụ Lớn đi kinh lý Quỳnh Lưu xa hàng vài chục cây số răng mà về được…
Phu nhân Quan Tổng Đốc khẽ thở dài:
– Tui nói chi đến hôm ni. Úi chà, bây chừ họ muốn mần răng tui cũng không nói chi nữa mà chú à… Họ biết sung sướng thì mình dại chi không tạo lấy sung sướng của mình chú hỉ?
Chú tài Thụ không biết nói răng nữa, đành phải biết “dợ” bà Tổng Đốc cầm tay chú tài Thụ kéo lên và nói:
– Ngồi nhích lên ni ai mần chi chú mà chú len lét rứa. Bộ tui ăn thịt chú răng mà chú sợ… Nè tui nói chú Tài hay hỉ…
– Dợ, bẩm Cụ Lớn cứ dạy con xin nghe…
Bà Tổng Đốc cười gằn:
– Chú ni kỳ hỉ! Chi mà Cụ Lớn mí con, tui đã biểu chú quá lắm tui chỉ hơn chú vài tuổi thôi hỉ, chi mà chú xưng con tội mà chú…
– Ái ái, chú tài mô rồi, gãi hộ tui chỗ ni nghen… Đó đó… chú gãi đi. Răng mà nóng dữ quá, ngứa ngáy cả người… Thôi để tui cởi áo ngoài cho chú gãi cho dễ hỉ!
– Chú gãi chỗ ni cho tui, chú lấy tay xoa xoa hỉ…
Chú Tài sượng cả người nhưng Bà Lớn đã dạy chú không dám cưỡng. Lúc này như chú tài Thụ đã biết cái lý do Bà Lớn bắc chú phải ở lại đấm bóp giã cho Cụ Lớn rồi. Chú Tài mạnh dạn hơn nên bà Tổng Đốc nhìn chú mỉm cười rồi bỗng bà kéo ghì chú tài xuống hôn một cách tự nhiên:
– Đêm ni chú phải ở lại đây hỉ!
Chú tài đâm hoảng nói:

– Bẩm Cụ Lớn, con… à tui sợ Cụ Ông…
Bà Tổng Đốc quắc mắt nhìn chú tài Thụ gay gắt hỏi:
– Chú sợ chi hắn! Nếu hắn bắt được chú ở trong ni chú ứ biểu tui biểu chú, tôi bắt chú phải ở. Người đời ta: Bụt trên tòa không gà mô dám mổ mắt chú hỉ. Thượng bất chánh thì hạ mới tắc loạn, ai biểu ông nớ phản bội tui trước, ông nớ đi với con khốn nạn thì tui phải trả thù lại, chả chi mô hết, chả đứa mô ngăn đươc tui hỉ!
Rồi phu nhân kéo mạnh chú tài nằm xuống. Chú tài Thụ đang ngồi tréo người bị kéo mạnh nên chú ngã chúi xuống, mặt chú tài úp vào ngực phu nhân. Thế là bà Tổng Đốc kéo ngược chú tài lên. Bà hôn lia lịa vào mặt vào người chú tài.
Sự khiêu khích của bà Tổng Đốc làm chú tài cuống lên không còn cách nào chống đỡ được. Chú tài để mặc bà Tổng Đốc muốn làm chi chú hay bắt chú làm chi chú cũng vâng theo.
Bà Tổng Đốc quằn quại rên siết trong vòng tay của chú tài Thụ. Chú tài Thụ đang thời kỳ sung sức của tuổi trẻ nên chú Tài đã chiều chuộng thỏa mãn bà Tổng Đốc.
Sáng hôm sau, chú tài Thụ được phu nhân cho về sớm. Mới bốn giờ sáng chú tài Thụ đã được phu nhân đánh thức dậy nói:
– Dậy, dậy chú tài… Dậy đi về hỉ! Đây nè tui cho chú 100đ hỉ chú may ít quần áo và tiêu dùng hàng ngày.
Chú tài Thụ lật đật ngồi dạy thì phu nhân đã kéo chú vào lòng hôn chú tài một cách say đắm. Chú tài vẫn còn sung sức nên mổi lần chú được phu nhân khêu gợi thì người chú lại rạo rực bởi một sức mạnh của tuổi trẻ, làm phu nhân nhớ đến những ngày đầu sau đêm tân hôn. Thời gian đó, trong mấy tháng trăng mật phu nhân đã được người chồng trẻ sung sức chiều đãi một cách say đắm. Những ngày ấy bây giờ không còn nữa khi Cụ Lớn đã tìm thấy người yêu trẻ, đã xa dần phu nhân, mặc dầu Cụ Lớn vẫn nể sợ phu nhân vẫn che giấu những đàn bà, trong sự ái ân, trong tình yêu hình như họ có linh tính, có giác quan thứ sáu, phu nhân biết chồng có người yêu mới.
Một khi người đàn bà đã mang thù hận, mang uất hờn đối với chồng thì họ có thể làm được tất cả những gì mà họ có thể làm. Việc phu nhân chọn chú tài Thụ thay thế Cụ Ông khi Cụ Ông đi với người yêu vì phu nhân muốn chọn chú tài Thụ muốn giữ hoàn toàn bí mật việc phu nhân ngoại tình. Phu nhân cho rằng, với chú tài Thụ phu nhân muốn dứt khoát lúc mô cũng được và phu nhân sai bảo dễ dàng, chuyện ái ân không lộ ra bên ngoài cho thiên hạ đàm tiếu. Sự ngoại tình của phu nhân cũng được phu nhân tính toán rất cẩn thận. Chú tài Thụ được phu nhân lựa đã tự thấy hãnh diện cho cuộc đời. Chú đâm say mê phu nhân, vì trong đời chú tài Thụ quả thật chú chưa hề được những phút mê ly sung sướng bằng đêm nay trong buồng với phu nhân. Chú tài Thụ vẫn chưa có vợ con chi vì chú vẫn còn kén chọn. Chú tài Thụ có nhiều mèo, những cô gái buông bán ngoài phố. Cô buôn gạo, cô bán chè, bán bánh, cô bán hàng chuyền, cô khâu đầm nhưng qua những thời gian giao du, chú tài Thụ cũng đã xâm chiếm được nhiều trinh nữ mà chưa lần nào chú thấy thõa mãn, thấy sung sức bằng đêm ni với phu nhân. Ở phu nhân chú tài Thụ thấy có nhiều điều khác lạ mê ly hơn những cô gái đã từng yêu chú Tài.
Chú Tài nằm gọn vào lòng phu nhân như đứa trẻ nằm trong lòng người mẹ. Chú ngước mắt lên nhìn phu nhân rồi mỉm cười. Cặp mắt bồ câu của phu nhân đen nháy, tình tứ. Chú đưa tay kéo phu nhân xuống. Một cuộc vật lộn một cách thích thú một sự đùa rỡn lẳng lơ trước khi chú tài bận quần áo ra về. Chú tài Thụ nhét 100 đồng bạc vào túi quần tây.
Trời về sáng mát lạnh, chú tài thấy người lâng lâng thích thú. Chú vừa ra đến sân thì có tiếng hỏi:
– Anh tài đi mô mà sớm rứa?
Chú tài Thụ giật mình nhìn coi ai hỏi mình? Chú thấy chị Tơ, người làm trong dinh Quan Tổng Đốc. Chị Tơ là thứ nữ tỳ hầu hạ phu nhân và cụ Tổng Đốc, người chị Tơ mảnh khảnh dáng điệu rất lẳng lơ, chị Tơ có nụ cười má núm đồng tiền thật xinh đẹp. Thỉnh thoảng chú tài Thụ vẫn cho chị Tơ đi nhờ xe ra chợ mỗi khi chú rỗi rãnh nên giữa chú tài với chị Tơ có nhiều cảm tình. Bởi vậy khi thấy chị Tơ chú tài luống cuống không biết trả lời ra sao nữa, chú ngượng ngịu một lúc rồi mới đáp:
– Tôi say rượu, tối qua uống hơi say rồi nằm ngủ quên ở nhà xe đến bây chừ mới tỉnh nên lật đật ra về…
Chị Tơ nói với vẻ trách móc:
– Uống chi mà quá chén rứa, tui chán ghét những người đàn ông say sưa. Như rứa vợ con mất nhờ hỉ?
Chú tài Thụ cười nói:
– Lỡ say một bữa mà chị Tơ. Từ trước đến ni, chị Tơ có thấy tôi say răng chừ không hỉ?
Chị Tơ cười nói:
– Thì tui cũng lo cho anh nên tui mới nói còn người khác thì tui đâu nói mần chi…
Tài Thụ cũng lẳng lơ hỏi:
– Rứa tui hỏi chị hỉ! Chị đi mô mà sớm rứa, tối qua chị ở mô?
Chi Tơ sung sướng khi nghe tài Thụ hỏi vặn vẹo chị với giọng nửa đùa, nửa hờn ghen:
– Tôi ở trong dinh chớ ở mô. Hôm qua không hiểu ăn phải cái chi mô cả đêm qua tui bị tào tháo đuổi thành ra thỉnh thoảng lại phải dậy để ra sau. Lần này là lần thứ tư rồi thì gặp anh đó!
Rồi chị Tơ cười mời mọc:
– Anh tài vô trong ni ngồi uống chén trà hỉ!
Tài Thụ định đi theo Tơ nhưng gã giật mình lo ngại lỡ phu nhân biết thì khốn nên tài Thụ vội vàng từ chối:
– Thôi, xin lỗi chị Tơ hỉ! Tui phải về qua nhà rồi còn phải mần. Tui đi gần như suốt đêm qua sợ người nhà tui trông…
Chị Tơ nguých tài Thụ với vẻ trách móc:
– Tui mời anh không đắt hỉ! Anh tài khinh tui quá nên mới không vô tui uống nước chớ…
Mặc cho chị Tơ trách Thụ vẫn không vô:
– Để khi khác đi chị Tơ, tui phải về nhà…
Nói rồi tài Thụ đi thẳng để mặc chị Tơ ngơ ngác như con nai tơ nhớ rừng…
Ngày hôm sau, Quan Tổng Đốc về tới dinh. Phu nhân thấy Quan Tổng Đốc về bà vẫn lửng lờ không dón tiếp nồng hậu. Bà làm ra mặt ghen với chồng. Quan Tổng Đốc sợ phu nhân biết mình đi với người yêu lén lút nên khi về đến dinh Quan Tổng Đốc lã lơi, cầm nắm bạc to tướng mà Quan Tổng Đốc vừa được viên Tri Huyện Quỳnh Lưu dâng khi quan đến kinh lý đưa cho phu nhân:
– Tiền ni là của thầy Huyện Quýnh Lưu dâng, mình cầm lấy mà tiêu…
Phu nhân vốn là người thích tiền nhưng phu nhân vẫn làm bộ không thiết tiền bằng tình, phu nhân hất mớ tiền của Quan Tổng Đốc xuống đất và nói:
– Anh đi mô cho đến hôm ni mới về?
Quan Tổng Đốc đành phải năn nỉ phu nhân:
– Thì đi kinh lý Quỳnh Lưu chứ đi mô, từ đây đến Quỳnh Lưu gần 50 cây số mần răng mà về được trong ngày…
Phu nhân cười gằn hỏi:
– 50 cây số anh đi bộ đâu mà không về được, đàng ni anh đi bằng xe hơi, chỉ một giờ là nhiều, răng anh không về được?
Câu hỏi của phu nhân làm Quan Tổng Đốc hơi cuống, thế là phu nhân được thế túm lấy Quan Tổng Đốc vừa xé quần áo vừa chửi tưới với giọng ghen tuông khủng khiếp. Quan Tổng Đốc đành ngồi im không dám nói năng chi nữa.
Đánh chửi chồng chán rồi, phu nhân đòi về Huế ngay làm Quan Tổng Đốc cuống lên Quan Tổng Đốc đành phải tìm mọi cách làm vui lòng phu nhân. Quan Tổng Đốc bỏ cả buổi hầu ở lại tư dinh để dỗ dành phu nhân.
Mặc dầu được Quan Lớn dỗ dành, nhượng bộ, chiều đãi, phu nhân vẫn không chịu tha tội cho phu quân. Bà còn hành chồng bằng đủ mọi thứ. Người đàn bà khi đã bắt nạt được chồng một lần rồi thì cứ cái đà đó mà tiến tới cho đến khi người chồng chỉ là anh đầy tớ được ngủ chung với bà chủ mà thôi. Quan Tổng Đốc Nghệ An đã bị phu nhân sỏ mũi chỉ vì rứa. Quan Tổng Đốc chiều đãi phu nhân là muốn giấu nhẹm cái vụ dựa vào việc kinh lý Quỳnh Lưu đã về Thị Xã Vinh ở nhà vợ nhỏ. Người đàn ông cứ cho rằng mình đã có tội nên phải tìm cách chiều vợ cho khỏa lấp cái tội lỗi của mình.
Tuy đã nhắm được cái nhược điểm của phu quân, phu nhân cụ Tổng Đốc vẫn không xa lánh tội lổi của mình. Phu nhân thuộc vào loại những người đàn bà tuy vẫn ghen với chồng vì lòng tự ái, vì ích kỷ mà vẫn tiếp tục ngoại tình, cắm sừng lên đầu chồng.
Phu nhân vẫn ghen, vẫn canh chừng việc Quan Tổng Đốc lén đi với vợ bé và việc phu nhân ngoại tình với chú tài Thụ, bà vẫn tiếp tục. Có nhiều ngày phu nhân cùng với chú tài Thụ đi ra tận Thanh Hóa, tiếng là để đi lễ, tẩy hội Đền Sòng, Phố Cát, Phủ Na để có cơ hội cùng chú tài Thụ tha hồ gian dâm, không một ai nghi ngờ chú tài Thụ vẫn đóng vai tài xế, thầy tớ của Quan Tổng Đốc đầu tỉnh mà phu nhân vẫn là bà Tổng Đốc. Ra đến Thanh Hóa phu nhân mướn riêng một căn phòng, và nửa đêm chú tài cứ việc mở cửa vào hú hí với phu nhân cho đến gần sáng thì chú lại trở về phòng của chú tài.
Chú tài Thụ là hạng hào hoa phong nhã nên chú cũng có rất nhiều mèo kể cả chị Tơ, gia nhân của phu nhân Quan Tổng Đốc.
Chị Tờ mê say chú Tài nhưng là gia nhân trong dinh Quan Tổng Đốc chú tài sợ phu nhân biết thì phiền. Đã có lần phu nhân ghen với chú tài đánh chú tài rách cả mặt mà chú tài không dám than van. Với chú tài Thụ phu nhân thấy thỏa mãn ở nhiều mặt nên bà cũng mê say chú tài. Chú tài Thụ thấy phu nhân có dáng điệu khác hẳn với những cô gái mà chú tài đã trải qua nên chú tài cũng mê say phu nhân. Mối tình vụng trộm ấy rất kín đáo nếu không có chị Tơ vì quá mê say chú tài đã ghen với chú tài rồi tình nghi chuyện chú tài với phu nhân nên chị Tơ đã nói bậy chửi chú tài là Sở Khanh.
Chú tài Thụ là người tham lam về tình ái. Đáng lẽ khi chú đã được phu nhân đưa tay xuống vớt chú lên giường Hồng Kông thì chú đừng tham lam nữa, hãy yên thân phục vụ cho phu nhân thì chẳng xẩy ra chuyện chi đáng tiếc hết. Đàng này chú tài Thụ quá tham lam chú lại yêu cả chị Tơ và thêm mấy thiếu nữ ngoài phố, người bán gạo, kể bán chè, bán cháo, người buôn hàng chuyền rồi cô khâu đầm trong mấy nhà người Pháp các cô mê chú tài nên thường ghen lẫn nhau.
– Nè mình, tui hỏi mình điều ni hỉ! Mình có nghe thiên hạ đồn đãi về chuyện nhà mình không?
Phu nhân giật mình nhưng bà lấy lại bình tĩnh nghiêm nghị hỏi:
– Chuyện chi, tui không biết? Suốt ngày tui ở trong dinh mần răng tui nghe được lời đồn mô?
Rứa hỉ! Họ đồn là mình có tình với thằng Thụ tài xế cho nhà mình…
Phu nhân nóng nẩy quắc mắc nhìn Quan Tổng Đốc:

– Đứa mô nói rứa, vặn răng hắn đi. Răng mình nghe rứa mà mình im được. Mình gọi thằng tài Thu lên trên ni, tui đuổi hắn khỏi dinh…
Cụ Ông sung sướng trước sức phản kháng mãnh liệt của phu nhân Cụ Ông tin tưởng rằng phu nhân không bao giờ làm chuyện sằng bậy đó.
Quan Tổng Đốc không ngờ, tâm lý phức tạp của người đàn bà ngoại tình nhứt là người ấy có địa vị trong xã hội, giòng giỏi quan lại tiểu tư sản, thì cái gia cấp tính của họ lúc nào tính cũng bộc khởi. Họ có thể dứt tình dễ dàng với tình nhân vì sự thật họ không yêu mà họ chỉ muốn thỏa mãn dục tình mà thôi. Tâm lý của phu nhân Quan Tổng Đốc là thế. Khi biết mình có mang phu nhân Quan Tổng Đốc đã tỏ ra hối hận rất nhiều. Phu Nhân đã nghĩ đến giòng máu bà đang mang không phải là giòng máu quí phái, không phải đứa con cùng giai cấp mà phu nhân đã cho rằng dù có sanh nó ra nó cũng ngu xuẩn, cũng hèn kém, nên phu nhân không thích những đứa con đó. Phu nhân đã muốn dứt tình với tài Thụ nhưng chưa có cơ hội thì nay khi nghe chồng nói như thế phu nhân bèn dứt khoát ngay với mối tình lén lút đó.
Quan Tổng Đốc sợ vợ làm lớn nên ngài van vỉ:
– Thì tui nghe như rứa biểu với mình như rứa chứ có răng chớ tui nghi ngờ mình đâu. Mình mần lớn chuyện rồi mang tiếng.
Phu nhân gay gắt đáp:
– À ra rứa ông đồng lõa với bọn khốn nạn bêu xấu tôi hỉ!
Quan Tổng Đốc cuống cuồng chối:
– Mô, có răng chừ tui làm như rứa…
Phu nhân gật đầu nói:
– Thôi được tui cứ tin như rứa thì nay ông phải gọi thằng Thụ lên đuổi cổ hắn ngay, không cho hắn ở đây nữa…
Quan Tổng Đốc nhân từ nói:
– Sợ oan cho hắn thì răng hỉ!
– Oan răng, à ra ông cố đưa chuyện ni ra rồi ông lại bênh thằng Thụ hỉ. Ông định bêu xấu tui như rứa hỉ…
– Tui mô dám mần rứa, mình nghĩ lại coi thì nghe chúng nó nói tui phải nói ình biết như rứa, chứ tui đâu có nghi mình…
Phu nhân càng gay gắt nói:
– Rứa răng mình không đuổi thằng Thụ hỉ!
– Tui sợ hắn oan…
– Oan răng, mình dung túng cho hắn hỉ. Mình khinh tui. Thôi được rồi, sáng mai tui về Huế để mình ở đây tha hồ mà đi chơi, muốn mần chi không được, tui biết sự thâm hiểm của mình rồi. Trời ơi biểu vợ ngủ với thằng tài xế, thật là khốn nạn.
Quan Tổng Đốc nghe vợ về Huế ngài cuống lên nói:
– Thì tui gọi hắn lên đuổi, mình cứ yên tâm, tui đuổi hắn ngay bây chừ.
Phu nhân nói lẫy:
– Đó tùy mình hỉ, mình để thằng tài Thụ ở đây thì tui về Huế…
Quan Tổng Đốc vội ra công đường cho thầy Đội tìm tài Thụ vô. Tài Thụ đang ngồi ngoài xe, Cụ Lớn Tổng Đốc gọi vô bèn lanh lẩu đi vô. Vừa thấy tài Thụ Quan Tổng Đốc nói:
– Từ ngày mai tôi cho chú nghỉ hỉ, đây tui trả cho chú ba tháng lương trước. Còn tiền lương của Chánh Phủ cuối tháng chú lãnh hỉ…
Tài Thụ sợ quá không biết chuyện chi? Hắn nghi ngay đến vụ hắn gian dâm với phu nhân, có lẽ đã đổ bể nên Quan Tổng Đốc mới đuổi hắn nhưng hắn vẫn cố kêu nài:
– Bẩm Cụ Lớn, con làm hầu Cụ Lớn đã lâu, con nào có tội tình chi đâu mà bất ngờ Cụ Lớn đuổi con, thật oan cho con, con cúi xin Cụ Lớn đèn Trời soi xét cho con…
Quan Tổng Đốc khẽ thở dài nói:
– Chuyện ni khó nói quá, tui cũng thương chú nhưng tui không còn biết mần cách mô được nữa…
Tài Thụ chấp tay lạy Quan Tổng Đốc năn nỉ:
– Bẩm lạy Cụ Lớn, quyền sinh sát trong tay Cụ Lớn, Cụ Lớn thương con cho con mần công việc trong nhà, Cụ Lớn cứu đời sống cho con vì con ra ngoài mần răng con xin được sở mần như mần ở đây hầu hạ Cụ Lớn.
Quan Tổng Đốc khẽ thở dài, móc thêm 20đ00 cho chú tài Thụ và nói:
– Thật tui không răng chừ muốn đuổi chú hết. Đây là lịnh của Cụ Bà. Tui hiểu chú nhưng chú đừng nói là tui hiểu chú hỉ vì Bà Lớn biết thì phiền lắm đó hỉ. Chú mần răng vô lại xin Bà Lớn được thì chú ở lại mần…
Nghe Quan Tổng Đốc nói là do lệnh của Cụ Bà, tài Thụ sung sướng nghĩ nếu là Bà Lớn thì chuyện chi mà không xong. Tài Thụ nói một tiếng là xong rồi nhưng hắn vẫn hỏi lại:
– Bẩm Cụ Lớn để con vô xin Cụ Bà…
Quan Tổng Đốc khẽ nói:
– Ừ, chú vô xin Bà Lớn, mà Bà Lớn cho thì chú cứ việc ở lại mần mí tui…
Tài Thụ thích thú vái tạ Quan Tổng Đốc đi ra. Hắn vô tư dinh của Cụ Lớn. Mọi lần hắn cứ việc đi vô chả cần phải hỏi ai hết vì tài Thụ là người được Bà Lớn tin cẩn, cho vô tận buồng ngủ nên hôm ni hắn cũng lục sục đi thẳng vô thì chú Cửu Miến ngăn lại hỏi:
– Chú đi mô rứa?
Tài Thu hách dịch đáp:
– Vô hầu Bà Lớn…
Cửu Miến ngăn lại nói:
– Không được, Cụ Bà đã ra lệnh không ột ai vô cả vì Cụ Bà mệt đang ngơi…
Tài Thụ vênh váo hỏi:
– Tui vô cũng không được à?
– Ông trời không vô được huống hồ chú, lệnh của Bà Lớn đã ra lệnh trong ni ai dám cãi. Thôi chú cảm phiền đến lúc khác hãy vô nếu chú thương tui. Chú nhớ rằng, quan ra lệnh còn lính cứ truyền tui như thiên lôi chỉ đâu đánh đó mà chú tài…
Tài Thụ uất ức nói:
– Rứa hỉ, chú không cho tui vô hỉ, lát nữa có chuyện chi là tui cứ biểu chính chú không cho tui vô hầu Bà Lớn đó hỉ…
Cửu Miến đáp:
– Cái nớ tùy ở chú, còn tui chỉ biết lệnh của Bà Lớn vừa ra cách đây chừng một tiếng đồng hồ, tui quyết không thể cho chú vô được. Chú vô rồi thì mồ mả ông cha tui lại bị đào xới lên hỉ!
Tài Thụ đành phải quay ra, hắn không ngờ người đàn bà khi đã dứt khoát rồi thì khủng khiếp lắm. Họ còn cương quyết gấp ngàn lần đàn ông. Khi ra lệnh cho Cụ Lớn Tổng Đốc phải đuổi ngay tài Thụ, Bà Lớn đã nghĩ ngay đến chuyện tài Thụ vô xin nên Bà Lớn ra lệnh cho bọn lính hầu và đám lính cơ gác dinh, không cho bất cứ một ai vô phòng ăn, phòng ngủ, phòng tiếp khách của Bà Lớn cũng như của Cụ Lớn. Bà Lớn đã dằn mặt từng chú lính lệ và lính cơ rằng:
– Hễ tao thấy đứa mô không giữ lệnh, cho người vô quấy trong dinh thì đứa nớ phải chết. Tao biểu Quan Lớn đuổi thẳng tay đó hỉ.
Câu dọa đó đã làm cho Cửu Miến đâm hoảng, cương quyết không cho tài Thụ vô xin gặp Bà Lớn.
Nằm trong phòng Bà Lớn nghe rõ tiếng tài Thụ năn nỉ, tiếng Cửu Miến nói cương quyết không cho tài Thụ vô. Cho đến khi tài Thụ đi rồi Bà Lớn cho đòi Cửu Miến vô khen thưởng:
– Tui cho chú mi 1đi00 hỉ. Việc quan chú mần như rứa là tốt rồi, lát nữa Quan Lớn về tui sẽ trình Quan Lớn thưởng cho chú hỉ!
Cửu Miến mừng rỡ. Hắn chấp tay xá Cụ Bà và thưa:
– Dạ bẩm con xin cám ơn Bà Lớn.
Bà Lớn cương quyết dứt tình, ra lệnh cho Quan Tổng Đốc phu nhân của Bà Lớn đuổi ngay tài Thụ.
Tài Thụ buồn rầu đi ra ngoài phố. Hắn vô một quán rượu uống thật say cho vơi nỗi buồn thương ray rứt. Uống mấy xị rượu nhớ thương lại dâng lên tài Thụ lại nhớ đến hình dánh của Bà Lớn trong khi Quan Tổng Đốc đi sang Quan Bố Chánh đánh ách xì. Thế mà hôm nay bỗng nhiên đất bằng nổi sóng, không hiểu vì sao Bà Lớn từ chối không cho hắn vô gặp, Quan Lớn lại gọi hắn vô cho nghỉ.
Tài Thụ cương quyết phải tìm hiểu cho rõ lý do. Hắn quay trở lại tư dinh, xin vô yết kiến Bà Lớn.
Từ lúc Cửu Miến được Bà Lớn thưởng 1đi00 bạc lại hứa sẽ ra lệnh cho Cụ Ông khen thưởng Cửu Miến, chỉ vì Cửu Miến thực hiện đúng lời dạy của Bà Lớn cấm không cho bất cứ một ai vô nhà. Do đó, khi tài Thu say rượu lấc xấc đi vô trong dinh, rẽ về tư dinh của Cụ Lớn lính gác liền ngăn lại không cho vô, tài Thụ quắc mắt hỏi:
– Mi không biết tao là tài Thụ à, Cụ Bà gọi tao nên tao mới vô. Xế ra tao đi mày, đừng lộn xộn mà ăn đòn đó con ơi, tao nói Cụ Bà thì mầy sống răng nổi mày!
Câu dọa của tài Thụ quả làm cho gã lính gác đâm chột không hiểu tài Thụ là cái cở chi trong tư dinh Quan Tổng Đốc nữa nhưng vì cái gương Cửu Miến, hắn nhứt định không cho tài Thụ vô:
– Tôi không biết chú làm chi trong dinh cả nhưng đây là lịnh trên tui, vi phạm sẽ ở tù vậy chú cảm phiền để sáng mai hãy vô…
Tai Thụ uất hận đành phải quay ra. Hắn về nhà của hắn nhưng không làm sao hắn ngủ được. Hình ảnh của Bà Lớn Tổng Đốc vẫn hiện ra trước mặt hắn, tài Thụ ngồi dậy thở dài, nhớ thương tràn ngập tâm hồn hắn… Hắn đứng vậy ra chỗ để mấy chai rượu mà người ta đã biếu hắn khi hắn chạy việc với Bà Lớn Tổng Đốc hắn mở chai rượu rót ra để uống. Hắn muốn nhờ rượu cho quên nỗi sầu uất hận. Hắn không hiểu vì sao bỗng nhiên, cuộc ái ân đang mặn nồng thì hắn lại bị đuổi ngang sương. Hắn không hiểu ai đuổi hắn nữa. Nếu Cụ Tổng Đốc thì sao cụ lại biểu với hắn những câu nhân nghĩa như rứa. Hắn nghĩ hay là chính Bà Lớn đã ra lệnh đuổi hắn. Hắn không tin như thế vì hắn chẳng những không làm mất lòng Bà lớn mà hắn còn chiều đãi Bà lớn, muốn gì hắn cũng chiều không lý nào bỗng nhiên Bà Lớn lại đuổi hắn nhứt là ngày gần đây Bà Lớn đã cho hắn biết bà đã có thai với hắn. Hắn sung sướng cho rằng mình có phước đứa con lọt vào cửa công hầu này thì tha hồ nó sung sướng.

Tài Thụ uống rượu đến nỗi say mèm. Hắn gục đầu xuống ngủ không còn biết chi nữa, mặc uỗi đốt.
Vào khoảng 10 giờ sáng, tài Thụ mới tỉnh rượu. Người hắn mỏi mệt, chán chường không còn thiết gì nữa. Hễ say thì hắn đở nhớ thương còn khi tỉnh dậy hắn lại thấy hình ảnh Bà Lớn, một hình ảnh yêu đương cuồng nhiệt mà hắn đã tận hưởng. Hắn lại nghĩ thương đến những ả tình nhân của hắn vì sự ghen tuông của Bà Lớn mà hắn đã đánh đuổi đi, sỉ nhục đủ điều. Tài Thụ buồn rầu chống tay suy nghĩ…
Tài Thụ nghĩ, dù sao hắn cũng phải gặp mặt Bà Lớn Tổng Đốc để hắn rõ lý do nào mà Bà Lớn lại xa hắn. Cụ Lớn lại đuổi hắn một cách bất ngờ như thế? Nhớ thương tràn ngập tâm hồn tài Thụ. Hắn thấy hắn khó mà xa được Bà Lớn, hắn say mê Bà Lớn, nhớ thương Bà Lớn quá…
Tài Thụ thay quần áo mới, đội nón nỉ, đi giầy thủng thẳng ra quán cà phe ngồi uống ly cà phê ban mai rồi hãy vào trong dinh.
Ngồi ở quán cá phê tài Thụ nhấm nháp ly cà phê. Trước kia mỗi ngày ra ngồi quán này để uống cà phê hắn thấy sung sướng yêu đời. Ly cà phê đen sáng thật là ngon, nhưng hôm nay, hắn uống cà phê chẳng thấy mùi vị chi cả, đời hắn buồn tẻ, chán nản như thiếu một thứ gì?
Uống xong ly cà phê, tài Thụ ra ngoài vỉa hè chậm rãi bước. Một chiếc xe kéo đi qua, Tài Thụ đưa tay gọi:
– Xe kéo… Đi không mầy?
– Dợ, đi.
– Vô dinh Quan Tổng Đốc…
– Dợ.
Hắn leo lên chiếc xe kéo ngồi chễm chệ. Gã phu xe gò lưng kéo chạy săm sắp quẹo vào tường thành, nơi ba quan đầu tỉnh Nam triều ở.
Xe ngừng lại trước cửa dinh tài Thụ vừa bước xuống thì từ trong dinh xe hơi của Cụ Lớn Tổng Đốc đi ra. Hắn định tránh né nhưng không kịp. Hắn vội gã nón chào. Cụ Lớn Tổng Đốc gật đầu, tài Thụ thấy khoan khoái khi thấy Cụ Tổng Đốc chào lại. Hắn vội đi vào trong dinh. Hắn mừng rỡ vì không có một gã lính gác nào hết. Tài Thụ đi luôn vào trong phòng của Cụ Ông và Cụ Bà ngơi.
Tài Thụ vào trong tư dinh giữa lúc Bà Lớn đang chải đầu kẻ lông mày. Tài Thụ rón rén đi vô nhưng Bà Lớn ngồi đối bóng nhìn vào tấm gương thấy bóng tài Thụ, Bà Lớn hỏi ngay:
– Chú tài đi mô đó! Bọn chúng nó mô cả? Có đứa mô ở ngoài nớ không?…
Bà Lớn gọi rất lớn. Tài Thụ nghẹn ngào uất hận vì câu hỏi chẳng còn chút tình nghĩa, chẳng còn chút liên lạc chi nữa. Tài Thụ nói:
– Bẩm Bà Lớn…
Bà Lớn không nhìn ra nữa, Bà Lớn chỉ gắt:
– Tui hỏi chú đi mô? Ai cho chú vô trong ni?
– À ra nhà này vô chủ hỉ…
Rồi Bà Lớn thét lên:
– Có đứa mô đó không bây?
Cửu Tiết đang đứng dưới nhà nghe tiếng Bà Lớn Tổng Đốc gọi bèn chạy vội lên chấp tay thưa:
– Bẩm Cụ Lớn gọi con…
Bà Lớn gay gắt:
– Sao, chú Cửu canh giữ nhà tui như rứa à? Ai tài ni vô trong đây? Chú gác như rứa phải không. Lát nữa tui bảo Cụ Lớn của chú coi Cụ Lớn của chú định răng?
Cửu Tiết tái mặt, quay sang nhìn tài Thụ nói:
– Chú vô đây lúc mô? Ai cho chú vô? À chú ni định vô ăn trộm hỉ!
Cửu Tiết hỏi tiếp:
– Chú hỏi ai mà cho vô? Cụ Lớn ra lệnh cho tui là không ột ai vô trong nhà ni hết. Sao chú vô mà chú không cho tui biết, có phải chú là người gian không. Chú còn cãi nữa à?
– Chú đừng vu khống cho tui. Tui vô để xin Bà Lớn điều ni. Tui đã trình với Cụ Lớn rồi. Cụ Lớn biểu tui vô trình xin Bà Lớn, tui mới dám vô.
Tài Thụ ra khỏi tư dinh của Quan Tổng Đốc, lang thang đi như kẻ mất hồn. Hắn nghĩ, đời hắn phải xa Bà Lớn thì không còn gì là hy vọng là tương lai nữa vì sự thật bây giờ hắn mới biết, hắn yêu Bà Lớn tha thiết. Hắn tin tưởng rằng Bà Lớn vẫn thương yêu hắn. Hắn lại nghĩ đến những phút yêu đương say đắm của Bà Lớn với hắn. Hắn lắc đầu nghĩ nhưng hắn vẫn không còn biết nghĩ gì nữa, hắn không còn biết tâm lý và ý nghĩ của bà ra sao nữa?
Hắn về nhà lại ôm mặt khóc. Hình ảnh của Bà Lớn Tổng Đốc vẫn ám ảnh hắn. Tài Thụ khóc chán lại uống rượu, hắn như người điên. Hắn đứng dậy đi đi lại lại trong căn nhà nhỏ hẹp. Hắn hối hận vì đã đánh chữi biết bao người đàn bà đã từng yêu hắn tha thiết. Hắn đã quá yêu bà Tổng Đốc mà hắn không ngờ việc lại tan vỡ một cách nhanh chóng và kỳ lạ như rứa.
Hắn nghĩ đến đứa con mà bà Tổng Đốc đã cho hắn hay là bà đã có thai với hắn được bốn tháng rồi. Hắn nghĩ nếu quả cái thai đó là con hắn thì sau khi thọ thai với hắn bà Tổng Đốc lại càng phải thương yêu hắn hơn chứ, sao Bà Lớn lại nở hắt hủi hắn. Hắn cho là duyên kiếp hắn đến đấy mà thôi. Hắn ôm gối khóc và kêu tên bà Tổng Đốc mà thương nhớ.
Suốt đêm ấy, hắn không làm sao nhắm mắt được. Hôm sau hắn buồn lắm. Hắn lại trở vô dinh thì lính hầu nhứt định không cho hắn vô. Hắn cãi nhau với gã Bát Hiểu suýt nữa thành ấu đả. Hắn uất hận ra về…
Bà Tổng Đốc đứng trong tư dinh trông thấy bóng dáng của tài Thụ đi vô bà đâm sợ tài Thụ. Bà chỉ lo Cụ Lớn biết được chuyện này thì thật là xấu hổ. Bà Lớn đâm hối hận.
Trưa hôm ấy, trong bữa cơm trưa. Bà Lớn nói với Cụ Lớn:
– Tối ni, em về Huế…
Quan Tổng Đốc ngạc nhiên hỏi:
– Mình về Huế mần chi?
Bà Lớn đáp:
– Em có mang, em thấy người em khó chịu quá, bần thần như răng à, em muốn về Huế chơi cho khuây khỏa…
Cụ Lớn mừng vì sự đòi hỏi của vợ nhưng Cụ Lớn vẫn làm bộ thiết tha với sự hiện diện của vợ tại đây nên Cụ nói:
– Mình về rứa, tui lo mình có một mình lại bụng mang dạ chữa thì răng nếu có chuyện chi ai săn sóc ình?
Bà Lớn mĩm cười:
– Huế là quê hương bản quán của mình, còn sợ nữa. Ở Huế thiếu chi bà con bên mình lại bên em nữa, em thấy về Huế có lẽ tiện nhứt…
Cụ Lớn mừng thầm vì nếu Cụ Bà về Huế, ngoài Nghệ An tha hồ Cụ Lớn đến nhà bà nhỏ để hú hí:
– Mình định về chuyến tàu hỏa tối ni à?
– Dạ, mình cho em về hỉ!
Cụ Lớn vờ suy nghĩ rồi nói:
– Tôi không muốn mình về tí mô hết, nhưng mình cứ nằng nặc đòi về thì phải gọi giây nói cho ông xế ga lấy giấy tàu trước. Mình mua giấy hạng nhì mà về Huế. Chuyến tàu đêm đi thì mát mẽ lắm hỉ?
Bà Lớn mừng rỡ hỏi:
– Rứa mình gọi giây nói đi, răng em cũng về Huế rồi đó…
Cụ Lớn gật đầu nói:
– Để đến giờ tàu tui gọi cho thầy nớ lấy giấy trước ình chiều ni, mình cũng nên đi mua thứ chí để về Huế còn mần quà cho bà con trong nớ nữa hỉ!
– Dạ.
Chiều hôm đó Bà Lớn đi chợ Nghệ An mua quà đất Nghệ để tối ra tàu về Huế. Bà Lớn muốn tránh hẳn bộ mặt của tài Thụ. Cụ Lớn muốn xóa tất cả những hình ảnh giữa Bà Lớn và tài Thụ trong gần một năm trời nên Bà Lớn mới đột ngột trở về Huế.
Tối hôm đó Cụ Lớn đích thân tiễn chân Bà Lớn lên xe lửa cho đến khi xe lửa chạy rồi Cụ Lớn yên tâm Bà Lớn đã về Huế Cụ Lớn mới trở về dinh, Cụ Lớn gọi gã Bát Hiển hầu trà trong dinh lại dặn:
– Tao ở nhà cô Sáu, ngoài phố Général Foch, nếu Cụ Bà có trở về thì mi ra ngay đó báo tin cho tao biết ngay nghe không? Phải mần cho kín đáo đừng để Cụ Bà hay hỉ!
Bát Hiển hỏi:
– Bẩm Cụ Lớn Bà Lớn đã về Huế rồi…
– Ừ tao biết, nhưng nhỡ bà nớ vờ về Huế rồi đến ga mô bà nớ xuống quay về nơi ni thì răng ni. Tao cũng phải đề phòng cho cẩn thận chứ…
– Dạ bẩm Cụ Lớn con xin tuân theo lời dạy của Cụ Lớn. Xin Cụ Lớn cứ tin ở con…
Cụ Lớn gật đầu cười đắc ý:
– Nhớ cẩn thận nghe Bát rồi tao thưởng cho chú mi…
– Dạ.
Cụ Lớn gọi xe kéo, kéo cụ ra nhà bà nhỏ ở đường Général Foch…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.