Bạn đang đọc Cappuccino 2.0: Chương 33
-Ngọc xin lỗi…-Nàng khẽ lí nhí
-Về việc gì?
-Lúc nãy đã tát Phong đó, chắc là đau lắm phải không?
-Ui, không có gì? Hiểu lầm mà! Nhưng sao lúc nãy Ngọc cư xử ngộ vậy?
Tuy nhiên, đáp lại tôi chỉ là những cái lắc đầu kèm theo đó là tiếng thở dài đến sầu lòng. Tôi chẳng thiết hỏi nàng nữa. Tôi thừa biết tính cách của nàng ra sao, khi nào cần nói nàng sẽ nói, khi nào không muốn nói nàng sẽ chẳng bao giờ nói một lời. Tôi tôn trọng quyết định của nàng, với tôi mỗi người điều có một bí mật mà chẳng bao giờ muốn người ta biết, vậy cớ sao tôi phải hỏi tới? Cho nên tôi cứ lẳng lặng bắt gió cho nàng.
Những hạt mưa ngoan cố cuối cũng ngớt hẳn chấm dứt một ngày lễ valentine đầy mưa gió. Tiết trời có vẻ thoáng mát hơn sau cơn mưa, nó mang lại cho con người một không khí mát mẻ, đầy sức sống. Ngoài đường từng dòng người đã bắt đầu đổ ra đường để tiếp tục cuộc vui đã bị cơn mưa cắt ngang lúc nãy. Những cặp tình nhân cũng đã xuất hiện dập dìu trên đường đi ngang mặt chúng tôi.
Điều này cũng báo hiệu với tôi một điều rằng đã đến lúc tôi phải rời khỏi chỗ này để đến nơi hẹn cùng với Ngọc Lan. Vẻ như đã biết trước được điều đó, Lam Ngọc gặt tay không để tôi bắt gió cho nàng nữa:
-Phong này, đã tạnh mưa rồi đấy! Đi đi!
-Ngọc…
-Phong không cần phải hỏi nhiều, Ngọc biết mà! Cứ đi đi, không sao cả?
-Ngọc chắc chứ?
-Chắc mà, Ngọc vừa được đại phu đây chữa bệnh chắc sẽ khỏi thôi!
Nàng mở miệng bông đùa một cách gượng gạo nhưng nó cũng đã an ủi tôi rất nhiều.
Chợt nhìn thấy bó hoa hồng tôi mua lúc nãy vẫn còn yên vị trong rổ xe, tôi thoáng nhìn nàng rồi nhớ lại thời khắc lúc nãy. Ngay cái lúc nàng dẫn hai chiếc xe của tụi tôi vào rồi chạy ra ngoài ấy loay hoay tìm một thứ gì đó, chẳng lẽ là bó hoa này sao. Như thế nàng đã bất chấp mưa gió nhặt giúp tôi bó hoa này rồi.
Tự nhiên một ý nghĩ lại lóe lên trong đầu tôi. Ngay lập tức tôi cầm bó hoa đi đến trước mặt Lam Ngọc:
-Ngọc này, Phong tặng bó hoa này cho Ngọc nhé!
-Sao? Bó hoa này…chẳng phải?
-Không sao trăng gì cả, Phong đã quyết định rồi! Hãy nhận nhé, mặc dù nó có hơi bị dập một xíu!
Nhẹ nhàng đón bó hoa trong tay, đôi má mủm mỉm của nàng lại ửng hồng lên tựa như màu sắc của hoa hồng lúc này, vừa xinh tươi, lại vừa quyến rũ. Trên môi nàng khẽ hé một nụ cười rạn rỡ, nụ cười đó như một búp hoa nhô lên khỏi mặt đất lạnh lẽo, âm u, nó xóa tan vẻ ngoài lạnh lùng mà nàng vốn có.
Nhìn biểu hiện của Lam Ngọc như thế, tôi chẳng thấy hối hận tý nào cả. Tôi tin mình đã quyết định đúng và mãi mãi sẽ như thế.
-Vậy Phong tìm bó bông khác ở đâu?
Nàng bỗng nhìn tôi dò xét.
-Không sao cả, Phong sẽ có cách! Chúc Ngọc buổi tối vui vẻ nhé!
-Ừa, Phong…cũng vậy…nhé!
Lại một lần nữa Lam Ngọc tỏ vẻ gượng gạo trước mặt tôi. Để thể hiện bằng lời nói như thế, ắc hẳn nàng đã phải cố rất nhiều, nếu không muốn dùng hành động thay thể để chứng minh. Âu thì ngày mưa hôm nay không phải là một ngày xui xẻo đối với tôi. Mà ngược lại, tôi thầm cảm ơn cơn mưa tối nay đã khiến tôi và Lam Ngọc gặp nhau, để tôi và nàng tạm thời xóa bỏ mọi khúc mắt trong lòng từ bây lâu nay. Một cơn mưa định mệnh…
Tôi đến nhà Lan với bộ dạng ướt như chuột lột. Hoa hồng không có, quà thì càng không. Vừa thấy tôi Ngọc Lan đã chạy ùa ra:
-Gì vậy Phong, bị mắc mưa à?
-Ừ, Phong xin lỗi! Đáng lí ra còn có hoa hồng nữa nhưng nó bị dập hết rồi!
-Ời trời, giờ này còn lo những việc đó nữa, thôi mau vào nhà đi, Lan kiếm khăn khô cho Phong lau!
Tự nhiên trong lòng tôi lại thấy hổ thẹn khi được Ngọc Lan lo lắng như thế. Nếu là người khác chắc nãy giờ tôi đã bị ăn chửi rồi chứ không phải ngồi ghế sô pha cằm khăn lau như thế này.
Sau một lúc lọ mọ trong bếp, nàng mang ra cho tôi một tách cà phê, đúng hơn đó chính là tách cappuccino, loại thức uống mà tôi chỉ thích chính tay Ngọc Lan làm.
Nàng khẽ khàng đặt trước mặt tôi tươi cười:
-Của Phong đây, uống đi cho đỡ lạnh!
-Ừ, xin lỗi Lan nhé! Phiền Lan quá!
-Không sao đâu, Lan mới có lỗi chứ, tự nhiên khi không lại mời Phong đi dạo làm chi để Phong bị mắc mưa thế này
-Không, dù gì đây cũng là ngày…va…à…
Tự nhiên cổ họng tôi nghẹn ứ, không nói nên lời.
Thấy thế, Ngọc Lan thắc mắc:
-Ngày gì?
-Thì ngày…va…
-Gì cơ?
-Valen…
-Rõ hơn đi
-Valen…à…
-Nói!
-Valentine…ực…
Khó khắn lắm tôi mới bật ra được câu nói đó, câu nói mà thường ngày tôi chỉ cần chưa đến 1 giây để phát âm.
Ngọc Lan bỗng ửng hồng đôi má, khóe môi của nàng chợt nhoẻn lên thật rạng rỡ, nó làm tim tôi muốn rung động, nhảy phóc ra khỏi lồng ngực.
Nàng nhìn tôi cười hiền:
-Hôm nay không đi dạo được rồi Phong nhỉ?
-Ừ, xin lỗi!
-Hì, cần gì phải xin lỗi chứ! Thay vì đi dạo hôm nay Phong ở nhà Lan ăn tối nhé!
-Nhà Lan sao?
-Ơ, chứ Phong muốn đi đâu?
-À không, không có gì! Vậy để Phong phụ Lan một tay nhé!
-Ừa, cũng được, hì hì!
Và thế tôi theo Lan vào căn bếp nhà nàng, phụ nàng chế biến tất cả những món ăn mà tối nay bọn tôi sẽ thưởng thức.
Xem ra hôm nay chưa hẳn là một ngày xui xẻo đối với tôi, dù sao mọi việc đã trở về quỹ đạo vốn có của nó. Tuy nhiên Ngọc Lan sẽ không bao giờ biết được trước khi đến nhà nàng tôi đã đi đâu, làm gì. Mãi mãi không bao giờ biết được…
_Cappuccino 2.0_