Bạn đang đọc Cappuccino 2.0: Chương 32
Lại một cảm giác áy náy dâng lên trong lòng tôi. Mặc dù nàng không trực tiếp nói nhưng tôi có thể hiểu được ngụ ý câu nói của nàng rằng từ nhỏ nàng đã phải thực hiện lời hứa đến nỗi đánh mất tính cách thật của mình.
Cũng đúng, tất cả là do tôi. Đáng lẽ Lam Ngọc sẽ như bao cô gái khác, biết nô đùa, biết ăn mặc, biết làm dáng thậm chí là cả nhỏng nhẻo chứ không phải lạnh lùng, nguyên tắc như bây giờ. Có phải tôi đang trách lắm không, có phải tôi vô tâm lắm không? Nếu được hỏi câu này với tất cả mọi người, chắc chắn câu trả lời là có. Bởi một lí do đơn giản thôi, Lam Ngọc vì ai mà ra như vậy? Đó là vì tôi.
Bây giờ tôi áy náy đến nổi chẳng dám nói với nàng câu nào cả, cứ lén nhìn nàng rồi lại nhìn màn mưa trước mặt. Trong lòng cảm thấy bối rối vô cùng. Nó giống như ta thả một cuộn chỉ lăn trong phòng, chỉ sẽ bung ra, vương khắp nơi, ta sẽ chẳng biết đường nào mà gỡ.
Khẽ khàng vuốt hết nước trên mái tóc của mình, Lam Ngọc chợt mở lời:
-Phong này! Phong còn nhớ con gấu lúc bé Ngọc thường ôm không?
-À, vẫn còn! Vì nó Ngọc mới có biệt danh là bé gấu đúng chứ?
Câu nói bông đùa của tôi bất ngờ làm nàng mỉm cười nhưng chỉ chốc sau lại trở về trại thái bình thường:
-Lúc trước, Ngọc đã trao nó cho Phong! Vậy bây giờ Phong còn giữ chứ?
-Ơ, Phong…
Tôi bỗng sượng người không nói được. Lại có một trái chanh nào đó đang nghẹn ở cuốn họng của tôi. Nó khiến tôi cảm thấy thật chua xót. Trái tim tôi lại như bị nàng bóp chặt, thở không ra hơi. Bởi vì bây giờ hình hài con gấu ấy ra sao tôi còn chưa nhớ, huống chi là cất nó ở đâu. Kể từ khi tạm biệt Lam Ngọc, ngày nào tôi cũng lấy ra ngắm nhưng càng ngày tôi càng dần quên nó cho đến bây giờ tôi chẳng còn nhớ nổi đã cất nó ở đâu nữa, không chừng đã bị chuột gặm gián tha đi mất rồi cũng nên.
Nhưng cái chính là giờ đây tôi phải trả lời như thế nào với Lam Ngọc chứ. Trong đôi mắt mong ngóng của nàng nhìn vào tôi khi hỏi về con gấu cũng đủ hiểu nó quan trọng với nàng thế nào rồi.
Vậy nên tôi đã quyết định nói dối:
-À, con gấu bông ấy giờ đang ở nhà Phong, nếu muốn hôm nào Phong sẽ mang lên!
-Thôi, không cần đâu! Ngọc chỉ cần biết nó vẫn còn tồn tại là được rồi!
Nàng đột nhiên nở nụ cười rạn rỡ làm tôi làm nhất bối rối chẳng dám nhìn vào mặt nàng.
Rồi sẽ ra sao nếu nàng phát hiện tôi đã nối dối nàng đây, rằng con gấu bây giờ đã không còn nữa. Nhưng chắc chắn một điều rằng Lam Ngọc sẽ không bao giờ vui khi biết được điều đó.
Gần nửa tiếng kể từ khi chúng tôi trú mưa trong cái mái hiên nhỏ hẹp này. Những hạt mưa đã đã ngớt dần nhưng những cơn gió cứ tiếp tục thổi làm chúng vô tư bay vào người chúng tôi nghe lạnh ngắt.
Tôi giờ này đã phục hồi một phần sức nên đã có thể cử động như bình thường. Còn Lam Ngọc có lẽ bây giờ đã thấm lạnh, nàng ngồi có rúm một góc trong mái hiên mà rung lên bần bật đến nỗi tôi còn có thế cảm nhận được. Sắc mặt của nàng trông phờ phệt quá, cứ ý như tôi lúc nãy. Nếu tiếp tục kéo dài tình trạng này, thế nào cũng sẽ có người ngã bệnh. Nghĩ chẳng còn cách nào khác, tôi vội cởi áo ra làm Lam Ngọc nhất thời giật mình:
-Phong…làm gì vậy?
-À Phong định vắt áo cho khô, nếu cứ để nó ướt mãi sẽ không chịu nổi đâu!
Nhìn sắc mặt ngượng ngùng, đỏ ao của Lam Ngọc tôi suýt phải bật cười nhưng phải cố gắng trấn tĩnh lại để làm mặt nghiêm túc:
-Ngọc này! Ngọc có lạnh không?
-Ngọc không…hơ…xì…!
-Còn nói không nữa, lạnh ra mặt rồi kìa!
-Nhưng biết làm cách nào để hết lạnh đây, mưa gió thế mà!
Bỗng dưng nàng nhìn tôi rồi lại nhìn chiếc áo tôi đang vắc. Đôi má mủm mỉm của nàng lại nổi lên một màu hồng ửng. Nàng tức tối nhéo hông tôi:
-Đồ biến thái
-Au da…, sau nhéo Phong vậy?
-Thì vắt áo đó…
Lúc đầu tôi còn chưa hiểu hết ngụ ý câu nói của nàng nên cứ ngây mặt ra khi thấy Lam Ngọc tức tối như thế nhưng nghiệm lại một lúc lâu tôi mới tá hỏa khi chợt hiểu ra dụng ý của nàng. Vì nếu nàng cởi áo ra vắt giống tôi thì chắc chắn sẽ không còn thứ gì che thân cả. Nếu quả thật như thế thì đến tôi còn phải nhập viện chứ huống chi là người khác thấy cảnh đó.
Cố gắng trấn tĩnh, tôi vội chữa lời:
-Không không! Ngọc không cần phải làm cách đó đâu!
-Nhưng nếu không làm cách đó chắc mình sẽ ngã bệnh mất nhỉ? Vả lại mưa thế này chắc cũng không có ai ra đường đâu!
Nàng cuối xuống nhìn lại chiếc áo ướt sũng của mình thì thầm như đang nói với tôi. Rồi nàng nhẹ nhàng đưa tay lên cởi chiếc cúc áo đầu tiên trên cổ, sau đó đến ức, và thêm một chiếc gần ngực.
Tôi hoàn toàn choáng váng khi nhìn thấy những hình ảnh trước mắt mình. Đây có phải là Lam Ngọc tôi từng biết hay không. Bởi lẽ trước mắt tôi là một Lam Ngọc vô hồn, đôi mắt của em nhìn xa xăm đến thấu tận địa ngục, miệng thì cứ lẩm bẩm một điều gì đó không thể nghe rõ được.
Nhưng tôi là một thằng con trai có lí trí, đây chắc chắn không phải là tính cách của Lam Ngọc, dù em có dạn dĩ cách mấy cũng không thể nào cởi áo trước mặt tôi được.
Hốt hoảng tôi vội chạy lại ngăn nàng khi chiếc nút ở vùng ngực chuẩn bị được cởi bỏ:
-Này Ngọc, Ngọc đang làm cái gì vậy hả?
Nghe thấy tôi, nàng liền ngước lên trân mắt nhìn một cách vô hồn. Nhưng không lâu sau đó mắt nàng dần trở lại như bình thường. Đến khi nó hoàn toàn khôi phục lại hẳn, nàng mới nhìn tôi bằng một ánh nhìn khác, một ánh nhìn đầy sự lúng túng:
-Hơ, biến thái…chát…
Vừa tỉnh táo, Lam Ngọc đã vố một bợp tay trời giáng vào mặt tôi muốn vỡ hàm.
-Au, cái gì vậy Ngọc? Sao lại tát Phong vậy?
Tôi loạng choạng ngồi dậy, một bên má đã sưng phù lên do cú tát lúc nãy.
-Còn nói nữa, Phong…đã cới áo của Ngọc đúng không?
-Làm gì có chuyện đó, Ngọc tự cởi mà!
-Sao? Ngọc tự cởi?
-Phải đó, lúc nãy Ngọc đột nhiên hành động kì quái, rồi lại còn lẩm bẩm cái gì đó nữa! Tiếp theo sau là tự cởi nút áo mình đấy, nếu Phong không ngăn lại sẽ chẳng biết mọi việc như thế nào rồi!
Nghe tôi trình bày, sắc mặt của nàng tối xầm lại. Nàng ngồi thụp xuống mái hiên, nheo trán một cách đầy mệt mỏi. Thấy thế tôi vội chạy lại bắt gió trán cho nàng:
-Gì vậy Ngọc, nhức đầu à?
-Không…có gì đâu! Chỉ hơi mệt chút thôi!
-Vậy thì ngồi nghỉ một chút đã, để Phong bắt gió cho! Gì chứ việc này Phong số 1 nhé, con nhà đông y mà!