Bạn đang đọc Cappuccino 2.0: Chương 34
Chẳng có hôm nào như hôm nay, lớp tôi hăng hái hẳn ra, trông mặt đứa nào đứa nấy phởn thấy rõ. Thậm chí còn có vài đứa giơ tay xung phong tham gia nữa. Tất cả tạo thành một bầu không khí vô cùng nhộn nhịp, bát nháo.
Chả là hôm nay lớp chúng tôi hợp lại để bàn về kế hoạch cắm trại ngày 26/3 do trường tổ chức. Mà mấy nường trong lớp thì khỏi nói, bàn tán rất ư là sôi nổi, tranh cãi hết sức quyết liệt nhưng đến khi chọn ra người để tham gia thì chẳng có lấy ma nào xung phong. Những người mà tôi nói nãy giờ hăng hái tham gia chỉ là những người trong ban cán sự lớp mà thôi. Lúc thì thằng Toàn giơ tay, lúc thì Lam Ngọc giơ tay đến Ngọc Lan còn phải giơ tay tham gia nữa. Vì nếu những người đó không giơ tay xung phong thì có mấy ai chịu làm đâu, khổ là thế.
Tuy nhiên cô Thanh không phải là người dễ qua mặt. Cô thừa biết cái tính lười biếng của học sinh mình. Thế nên cứ mỗi môn thi có mặt ban cán sự là cô lại kéo thêm vài đứa có tố chất vào. Mà cô Thanh cũng chẳng phải nhọc công lựa chọn làm chi ệt. Theo như thông tin mật Lam Ngọc nói cho tôi thì nàng đã làm sẵn một bảng phân công thành viên tham gia trò chơi đưa cho cô cả rồi, việc của cô chỉ là xướng tên tụi nó lên mà thôi.
Và thế, từng đứa từng đứa được cô đọc tên lên trong danh sách tham gia trò chơi làm tụi nó cứ tối xầm mặt mày lại y như xuống địa ngục vậy.
Nhưng đó không phải nỗi lo lớn của lớp.
Những đứa làm biếng còn có cách làm nó phải vâng lệnh. Còn về việc sỉ số nam của lớp tôi quá ít mới là nỗi lo đáng quan ngại. Bởi lẽ nếu lực lượng nam không đông sẽ rất khó khăn trong khâu dựng trại cũng như tham gia các trò chơi cần nhiều thể lực. Chẳng hạn như môn kéo co, quy định trò chơi phải 5 nam 5 nữ, nhưng lớp tôi chỉ có 3 nam thì làm sao có thể tham gia được. Vô hình chung thì coi như lớp tôi phải chịu thiệt thòi về cái khoản thiếu người đó rồi.
Trong tình cảnh khó khăn thế, bỗng dưng thằng Toàn giơ tay lên góp ý:
-Cô ơi, lớp mình có nhờ người tham gia hộ được không ạ?
-À, hình như là được! Thầy hiệu trưởng có nói với lớp mình là nếu thấy không đủ lực lượng thì có thể nhờ người những cũng phải trong độ tuổi của chúng ta.
Vừa nghe, cả lớp lại nhao nhao cả lên. Nhưng đa số là những ý kiến bất mãn về điều kiện thầy đưa ra là phải bằng tuổi với chúng tôi. Vì nếu như thế chúng tôi phải tìm một học sinh bằng tuổi mình, nhưng họ cũng phải cắm trại nữa chứ đâu phải chỉ có riêng trường tôi. Việc đó coi như bất khả thi.
Lớp tôi lại một lần nữa chìm vào im lặng. Còn thằng Toàn thì vẫn nhăn trán suy nghĩ, xem chừng nó vẫn chưa bỏ cuộc. Tôi biết nó là một thằng đầy mưu mẹo, cái đầu của nó không biết chưa bao nhiêu kế sách trong ấy từ tán gái, giải vây, cho đến giúp đỡ tôi nó điều tự nghĩ cách. Nó cũng thông minh như Ngọc Lan nhưng xem chừng nàng cũng phải chào thua trước cái đầu quỷ quyệt như thằng Toàn.
Còn nhớ lúc trước vào giờ ra chơi lớp tôi thường tổ chức chơi ca rô, tôi thì thường thắng đa số mấy nhỏ con gái trong lớp, ngày cả Lam Ngọc, bé Phương còn phải chơi thua tôi về khoảng này. Nhưng tôi lại chẳng bao giờ thắng nổi Ngọc Lan, từng nước đi của em nước nào cũng là nước tối hậu. Cứ tưởng nàng đã là người chơi carô giỏi nhất lớp rồi thì thằng Toàn này lại nhảy vào. Kỹ thuật chơi của nó phải gọi là thượng đẳng, nó không trực tiếp dồn Ngọc Lan vào thế bí phải chống đỡ mà từ từ vạch ra một cái bẫy để nàng mắc phải. Dù có cẩn trọng đến đâu Ngọc Lan vẫn chẳng thế nào thoát khỏi cái bẫy của nó.
Cho nên nếu thằng Toàn không nghĩ ra được cách nào thì làm sao tôi lại nghĩ ra được, thậm chí cả lớp cũng chẳng ai nghĩ ra được.
Chừng một lúc sau thằng Toàn đột nhiên đập bàn, đứng phắt dậy tỏ vẻ rất khoái chí:
-Cô ơi, có cách rồi!
-Cách gì thế em?
-Dạ, em có một đám bạn chừng ba người bằng tuổi nhau, họ giờ đang rảnh lắm ạ!
-Thế thì hay quá, em khẩn trương đi hỏi 3 người đó dùm cô nhé!
-Dạ, không thành vấn đề!
Rồi cô đứng lên thông báo dõng dạc cho cả lớp:
-Hôm nay việc phân công tham gia trò chơi coi như đã hoàn tất, chỉ còn trông vào 3 người bạn của Nhật Toàn thôi, nếu được chúng ta sẽ đăng kí thêm môn kéo co nữa là ổn thỏa. Mấy em còn ý kiến gì không?
-Dạ không?
-Được rồi ,các em về!
Lần nay thì quả đúng là tôi phục thằng Toàn thật, dù tính huống có khó cách mấy nó cũng nghĩ ra cách giải quyết triệt để. Nhưng chỉ có điều là 3 người bạn của nó là thằng nào, ngay cả tôi cũng chưa biết. Nó mới chuyển từ Đà Lạt về, chẳng lẽ là bạn của nó từ Đà Lạt xuống chơi sao, như thế hơi phi lí, 26/3 người ta không cắm trại thì vẫn tiếp tục học chứ đâu có anh rảnh rang xuống Sài Gòn lam gì.
Bí cách tôi bèn quay sang thằng Toàn khi nó đang dọn dẹp đồ chuẩn bị ra về:
-Ê mày, 3 thằng bạn của mày là ai thế, tao có quen không?
-Trời, thì thằng Huy chứ ai? Mày hỏi lạ!
-Sặc, rồi mày có hỏi nó chưa mà tuyên bố ghê vậy?
-Chưa như mà chắc mấy thằng đó thế nào cũng đồng ý thôi, nếu không thì tao cũng có cách dự phòng mà!
-Dự phòng thế nào?
Tuy nhiên nó chẳng nói, chỉ giục tôi:
-Thôi, mày đi theo tao qua bàn chuyện với hai nhỏ Lanna với Lam Ngọc cái đã
-Gì, liên quan đến hai người đó nữa?
-Thì cứ đi, tao có bảo mày đi chết đâu!
Nó kéo tôi cùng với bé Phương đi đến bàn đầu nơi Ngọc Lan và Lam Ngọc đang thảo luận chuyện cắm trại với nhau.
-Nè, hai bà thảo luận xong chưa?
-Cũng gần xong rồi, việc còn lại là tùy vào ông đấy!
-Việc đó thì khỏi lo!
-Nhưng lớp mình có 3 nam, ông tính thế nào?