Bạn đang đọc Cánh Hoa Đào Định Mệnh: Chương hap 94: Nii-san
.
.
– Này, tặng quà chưa, teme?
– Hnm…
– Là gì vậy, dattebayoooo?
– Hỏi làm gì?
.
.
Vừa đáp lại, chàng trai Uchiha vừa quay sang liếc thằng bạn chí cốt…. Và đập ngay vào mắt anh là gương mặt đang vừa nhăn nhúm vừa cáu kỉnh vô cùng của Naruto…
.
– Lại gì vậy? – Sasuke kì thị, anh nói liến thoắn. – Đừng bảo với tôi là cậu lại quên ăn sáng đấy.
– Không, không phải, dattebayooo…. – Cậu zai tóc vàng hét ầm lên đầy bất lực.
– Hnm?
.
.
Sau tiếng hnm chứa chấp cả tò mò lẫn khó hiểu của mình….
Sasuke cứ thế tròn mắt lên nhìn nam thanh niên dở hơi đi cùng không chớp lấy một cái… chờ đợi câu trả lời thỏa đáng cho cái thái độ lồi lõm mà hắn thể hiện từ sáng đến giờ…..
.
.
.
1 giây…
2 giây…
vầng….rồi đến 30 giây…..
.
Mồ hôi của Naruto bắt đầu chảy ra dòng dòng vì con mắt đen đáng sợ của chàng trai nhà Uchiha…Tự nhủ thầm rằng ” nếu tên teme chết bầm đó mà không che đi một mắt thì nó còn kinh khủng cỡ nào”…
Vuốt vội đống mồ hôi trên mặt, Naruto chỉ thẳng mặt tên bạn mà nói tuốt tuồn tuột những bức bối mà mình phải chịu:
.
– Này nhé, temeeeeeeeee…đừng có nhìn như thể tôi là một thằng ngố thế chứ. – Giơ chân đá vào mông Sasuke nhưng trượt, Naruto tiếp tục gào toáng lên. – Chả nhẽ cậu không hề bất mãn khi bị lôi đi làm nhiệm vụ trong khi lễ hội chưa hề kết thúc hay sao? Tôi muốn ăn, muốn đi ngắm hoa với mọi người, muốn đột nhập vào phòng Kakashi sensei lúc nửa đêm để đợi thầy tháo khăn bịt mặt như mấy năm trước…. aaaaaaaaaa………..
– Xong chưa vậy? – Sasuke ray ray cái lỗ tai lùng bùng toàn tiếng Naruto của mình. – Tôi nhớ không nhầm cậu là thằng muốn tìm thấy xác Neji nhất kia mà.
– Thì tất nhiên. – Cậu trai Uzumaki bĩu môi.- Nhưng trừ ngày lễ ra, ngày nào tôi cũng đi tìm còn gì. Tôi muốn vui vẻ với bạn bè thôi mà.
– Chứ không phải là với vợ cậu à? – Chàng trai tóc đen cười đểu, đắc thằng thì biết mình chọc đúng chỗ nhột của thằng bạn.
– Đồ điên….. teme….. kyaaaaaaa, dattebayooo – Naruto phun 1 tràng .
– Tôi sai à?
– Grrrr….. – Naruto cay cú. – Thôi, tôi chả thèm chấp với một tên chưa có vợ đâu.
– Chưa.- Giọng nói trầm kia bỗng vui tươi đến kì lạ. – Nhưng …sắp rồi.
– Ờ thì sắp….
.
Naruto phẩy tay….
Nhưng bỗng sực nhớ ra điều gì đó, cậu chàng bỗng túm chặt lấy cổ áo Sasuke….
Hỏi dồn dập kèm theo đôi mắt sáng rực rỡ…..
.
– Mà sắp là ý gì đấy teme? Hề hề… Đừng nói là tối hôm qua cậu đã gì gì mà không kể cho thằng này nghe đấy nhé. Là thật hả? Sakura phản ứng sao? Cô ấy có hứng quá mà đấm chết ai đi ngang qua đó không?…Vui à nha… kể đi, kể hết ra đi xem nào, dattebayoooo~
.
.
Sasuke không nói gì….
Anh cứ đứng yên như thế một lúc , mặc kệ Naruto có hành hạ cái cổ áo của mình ra sao….
Anh cười nhẹ nhàng….
Trước khi đấm 1 nhát vào lưng tên đần kia mà bước tiếp:
.
– Đi thôi, dobe!
.
.
————————————————-
.
.
Và cứ thế 2 con người đó lại tiếp tục công cuộc tìm kiếm của mình……
Người thì lặng thinh….người thì không ngừng nói như đài….
.
Chả mấy chốc, họ đã đi tới được một ngôi làng cách khá xa Konoha….
Một ngôi làng nhỏ, ảm đạm và lúc nào cũng bao trùm một vẻ bí ẩn đến rợ người…
.
.
-Orochimaru đã từng nói đây là nơi thú vị duy nhất khiến hắn nổi da gà.- Sasuke nói nhỏ.
– Cậu đã vào đây rồi?
– Chưa.
– Tôi thì thấy chỗ này luôn có vẻ gì đó rất ghê. Kể cả cánh rừng kia nữa…..
.
Nói rồi Naruto chỉ thẳng tay vào một khu rừng ngay sát ngôi làng….. Nơi mà ngoài những cây đại thụ với hình thù kì quái ra, người ta không còn thấy gì ngoại trừ một màn đêm tĩnh lặng….
Chàng trai Uchiha chăm chú nhìn theo hướng tay chỉ của cậu bạn….
Con mắt đen thật trọng để ý từng chi tiết nhỏ nhất….
.
.
– Chúng ta phải chia ra thôi. Phải về trước khi trời tối – Sasuke vẫn không ngừng quan sát. – Cậu đi thẳng đi, tôi sẽ rẽ hướng đó. 2 tiếng sau tập trung.
.
Naruto nhanh chóng gật đầu…
Cả 2 người bắt đầu tách ra và tự mình tìm hiểu mọi thứ….
.
.
Naruto đã tìm thấy những gì…. làm những gì…..
Chúng ta không cần để tâm đến việc đó.
Chỉ biết rằng, cậu đã quay lại với chẳng có chút manh mối nào về Neji…
.
Sasuke cũng vậy…..
Nhưng….
Anh đã thấy một thứ thực sự lạ lùng…..
Rất… rất……
Lạ lùng……………
.
.
.
——————————-
Chuyện xảy ra sau khi Sasuke chỉ mới tách nhóm ra được độ năm, mười phút…..
.
Trong khi anh vẫn đang bước những bước ngắn để phân tích tất cả những thứ mình ghi nhận được…
….trời bỗng đổ một cơn mưa lớn như trút nước….
Khiến Sasuke bị mất tầm nhìn và buộc phải ghé vào đâu đó để trú tạm cho đến khi ngớt cơn mưa kia….
.
Vội vã, anh chọn một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ rồi đứng ngay ngoài mép mái hiên…..
.
.
Chuyện cũng chẳng có gì để nói đâu….
Nếu anh không tình cờ nhìn thấy cậu bé đó… và thản thốt không nói thành lời ngay sau khi quan sát gương mặt và đôi mắt quen thuộc đó…..
.
.
Là một cậu bé độ 3 tuổi….
Đang ngồi ở chiếc ghế dài kê sát tường của ngôi nhà Sasuke đang trú chân….
.
Cậu bé đó….. giống Itachi…
Giống đến mức kì lạ….
Từ đôi mắt sắc sảo …
Đến khuôn mặt đẹp đẽ như bước ra từ một câu chuyện ……
Kể cả cái mũi mà Sasuke luôn tự hào rằng chỉ có anh trai và mình mới có kia…..
Và cả mái tóc đen đặc trưng nữa…
.
Thật giống quá….
Cứ như thể Itachi đã sống lại, biến nhỏ đi …..để đến nơi đây và ngồi tại chỗ này vậy.
.
.
Sasuke đứng như chôn chân ở mép hiên…..
Đôi mắt anh bàng hoàng xoáy sâu vào những điều anh đang nhìn thấy trước mắt….
Một dòng nước mắt bỗng vô thức chảy ra….
Đôi môi anh ú ớ không thể thốt ra bất cứ điều gì….
.
.
Dường như cậu bé kia cũng nhận ra hành động kì lạ của người lữ khách ….
Quay mặt lại và nhìn thẳng vào Sasuke…
Đôi mắt đen của cậu như khiến tâm trí Sasuke càng trở nên rối loạn hơn bao giờ hết…..
.
.
” Gì đây?
Tại sao?
Ta đang nhìn thấy ai vậy?”
.
.
Những suy nghĩ bủa vây lấy anh….
Trói chặt anh…
Đưa anh lại với những kí ức đầy xúc cảm của quá khứ….
.
Kí ức về một người anh đáng ngưỡng mộ….
Kí ức về một người anh độc ác đã cướp đi cuộc sống của anh….
Kí ức về những tiếc nuối…những sự thật quá đỗi muộn màng….
.
Tất cả lại ùa về…
Một lần nữa làm tổn thương trái tim đầy những đau đớn của chàng trai Uchiha cô độc…..
Để rồi anh vô thức thốt lên từ đó….
Từ mà anh luôn muốn nói….
.
.
– Nii-san….
.
.
Chỉ thế thôi…..
.
.
Đó là từ duy nhất anh có thể kịp nói….
Trước khi không thể chịu được nỗi ám ảnh mà biến mất ngay sau đó……..
.
.
.
Bầu trời hôm nay…..
….lại đong đầy những nỗi đau……
.
.
.
——————————–
.
Ánh chiều tà rực rỡ …..
Xuyên qua những tán cây của cánh rừng âm u lạnh lẽo……
.
Một cậu bé mặc đồ đen xám….
Vẫn không ngừng bước nhanh và nắm lấy tay người phụ nữ bên cạnh……..
Mái tóc đen rung rinh theo theo mỗi nhịp chân bước…..
.
– Mẹ à, lúc đợi mẹ ở quán, con đã gặp một người lạ lắm.
– Lạ sao con?
– Chú ấy gọi con là …nii-san. Thế là sao hả mẹ?
– Nii-san ư?
.
.
Đôi môi người phụ nữ bí ẩn bỗng nở một nụ cười vô cùng khó hiểu….
Xoa đầu đứa con trai nhỏ, cô nói nhẹ như một làn gió:
.
.
– Rồi chúng ta sẽ sớm gặp lại chú ấy thôi.