Bạn đang đọc Cánh Hoa Đào Định Mệnh: Chương hap 95: Chốn bình yên
.
.
Konoha….. một buổi chiều hoàng hôn rực đỏ……
.
.
– Xong rồi đấy ạ.
.
Buông chiếc khay trắng đựng đầy những bông băng xuống, giọng nói trong trẻo của cô kunoichi cất lên dõng dạc và mạch lạc…
Đưa tay lên quệt những vệt mồ hôi lấm tấm trên trán…
Sakura tự cho phép mình thả lỏng trong phút giây giải lao ngắn ngủi này….
.
.
Sáng hôm nay, Sasuke và Naruto đã lên đường tìm xác Neji theo mệnh lệnh của Kakashi sensei…
Còn cô…
Cô cũng tự bắt bản thân mình làm việc bằng cách xung phong trở thành đội trưởng của đội y tế lễ hội Konoha.
.
Mà nhắc đến Sasuke….
Nụ cười bỗng bất giác nở bừng trên gương mặt đáng yêu của cô kunoichi tóc hồng….
Cô tưởng tượng lại mọi thứ….
….tưởng tượng lại khung cảnh ngày hôm qua….
….tưởng tượng lại kỉ niệm đáng nhớ nhất cuộc đời ấy….
.
Anh ấy đã trao nhẫn cho cô và tặng cô một nụ hôn dịu dàng hơn bao giờ hết….
Có lẽ Sakura vẫn cứ mãi nghĩ rằng nó chỉ là một giấc mơ, nếu chiếc nhẫn tuyệt đẹp đó không ở đây….
Lung linh và đẹp đẽ như một vì sao nhỏ trên bàn tay thanh mảnh…..
.
.
Đưa tay ôm 2 gò má đầy ngượng nghịu…
Sakura cứ khúc khích mãi không thôi….
.
.
.
Bỗng ………..
…. một loạt những tiếng động vang lên, cắt ngang dòng hồi tưởng của cô kunoichi bé nhỏ…
.
CỘP!
– Ui~
.
Ngạc nhiên, Sakura nghiêng hẳn người….chăm chú quan sát nơi phát ra tiếng động đó….
.
Một người con trai nào đó đang ngồi xổm xuống, 2 tay không ngừng xoa xoa cái trán bầm đỏ của mình…
Vì người đó cúi mặt…nên Sakura vẫn chưa thể nhận ra đó là ai…
.
– Xin lỗi, ai đấy ạ? – Đôi mắt ngọc bích nhìn chăm chú không chớp.
– A , thật…xin lỗi. – Người con trai đó vẫn ngượng ngùng không chịu ngưởng mặt. – tôi chỉ là đến để băng vài vết xước.
– Vâng. – Đôi lông mày hồng nhạt hơi nhíu lại. – Mà hình như anh không phải người làng lá.
– Tôi là người từ nơi khác đến mà, Sakura -chan.
– Ra vậy… ơ, nhưng sao… Sao anh lại biết tên tôi vậy?
– Vì…chúng ta đã gặp nhau rồi mà.
.
Vừa nói, chàng trai đó vừa chậm rãi ngưởng đầu lên nhìn Sakura…
Sakura nhận ra ngay đó là ai….
…..và 1 lần nữa……
….. quá khứ lại ùa về trong tâm trí……
.
Nhưng đó không phải nụ hôn dưới đêm pháo hoa đẹp đẽ kia….
Mà là hồi ức của trận đại chiến Shinobi cách đây vài năm về trước….. nơi cô đã chiến đấu rất anh dũng cùng với đồng đội của mình…cũng chính là nơi, cô nhận được lời tỏ tình đầu tiên trong cuộc đời….
.
Akiyoshi – đó là tên anh chàng làng đá có khuôn mặt nhân hậu đã tỏ tình đó….
Cũng chính là người đang ở ngay trước mặt cô đây…. trong căn phòng y tế này….
.
.
– Akiyoshi.
Sakura đã buột miệng thốt ra tên người con trai đó…
Với khuôn mặt đỏ bừng vì nhớ lại những điều đã xảy ra……….
.
Akiyoshi mỉm cười hiền hòa. Đứng thẳng dậy rồi khẽ nghiêng đầu, anh nói nhẹ nhàng như làn nước:
– Chà, cuối cùng em cũng nhận ra tôi rồi. Thật mừng vì đã tìm thấy em đấy…
.
.
Thật là cuộc gặp gỡ định mệnh nhỉ?
Người cô đã từng từ chối lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô…
Tuy chỉ là để băng vết thương….cơ mà không phải là trái đất quá nhỏ sao?
.
.
Cứ để yên cho cô kunoichi tóc hồng thoăn thoắt rửa sạch, rồi bôi thuốc lên vết thương trên má của mình…
Chàng trai nhân hậu đó thi thoảng lại lén nhìn gương mặt xinh đẹp kia rồi lại tự mình xấu hổ….
Cố gắng xua tan đi cái không khí im lìm này, Akiyoshi lấy hết can đảm để bắt chuyện thêm lần nữa….
.
– Em khác trước rồi đấy.
– Khác gì vậy? – Sakura tròn mắt ngạc nhiên vì câu nhận xét bất ngờ.
– Unm…em xinh hơn và có vẻ giỏi hơn rất nhiều đấy.
– Anh nói quá rồi. – Sakura mỉm cười đáp lại.
– Đâu, anh nói thật đấy.
.
Câu nói vừa dứt, cũng chính là lúc Sakura đang loay hoay dán băng, kết thúc công đoạn băng vết thương này…..
Túm chặt tay ghế mình ngồi, Akiyoshi có vẻ không hề muốn thời gian nhanh đến như thế….
.
Cảm xúc của anh về Sakura…..nó vẫn vẹn nguyên như thủa nào….
Để rồi chỉ cần nhìn khuôn mặt cô thôi, là anh đã cảm thấy lòng rạo rực vui sướng….
Nhưng…. sự thật anh bị cô từ chối vẫn còn đó…
Liệu nếu anh cố gắng thêm một lần nữa……….
Kết quả có khác đi được hay không?
.
Sau một hồi im lặng đắm chìm trong sự đấu tranh của chính bản thân….
Akiyoshi cuối cùng cũng quyết định sẽ thử thêm một lần nữa….
Vì anh…
Vì cái hi vọng nhỏ bé của anh…..
.
– Sakura , anh……
.
.
.
HUỴCH.
Một bóng đen đáp xuống trên ban công của căn phòng y tế….
Nhẹ nhàng và mạnh mẽ khác thường….
.
Akiyoshi ngừng điều mình muốn nói….
Mắt anh không thể ngừng chú ý đến con người lạ mặt tỏa ra thứ chakra khủng khiếp kia….
.
.
– Sasuke -kun.
Anh nghe cô gái mình thầm yêu gọi tên người đó…
Rồi cúi đầu chào anh trước khi lao ra, mở nhanh cánh cửa và xà vào lòng ai kia…..
.
.
Anh cứ nhìn mãi… nhìn mãi….
Rồi chợt nhận ra tất cả những gì đã xảy ra….
.
Anh cười….
Một nụ cười bình yên đến lạ…..
.
.
” Câu nói đó…. đã có người nói thay anh rồi”
.
.
.
———————————————-
.
.
Còn ở ngoài ban công kia……
Chàng trai áo đen vẫn ôm chặt mái tóc hồng nhỏ bé đó……..
Cứ như thể có gì đó khủng khiếp sẽ xảy ra nếu anh buông tay ra lúc này……
.
– Có chuyện gì sao, Sasuke-kun… – Sakura vỗ về tấm lưng rộng của chàng trai Uchiha.
– Anh….- Sasuke ngập ngừng. – Hãy cứ để anh như vậy đi có được không?
– Tất nhiên rồi. – Sakura nói nhỏ.- Anh đã gặp điều gì không hay sao?
-….
– Sasuke.
– Anh nhớ anh trai. Mọi điều anh thấy hôm nay thật tệ….
– À… em hiểu rồi mà….
.
.
Sakura ôm anh chặt hơn….
Rồi bất chợt, cô tặng anh một nụ hôn vào cổ….
Một nụ hôn như xoa dịu tất cả những xao động trong anh….
.
.
“Bóng hình em….
…..sẽ mãi luôn hiện diện bên anh….
,,,,,,Đúng không?”
.
.
.
.
“Sakura….
……..em thực sự là chốn bình yên trong cuộc đời Uchiha Sasuke này…”