Bạn đang đọc Cánh Cổng: Chương 91
Phía sau mọi người là tàn tích của một ngôi nhà, với những bức tường đổ nát không ra hình thù gì, thành những đống cao che khuất tầm nhìn. Tiếng sột soạt vọng lại từ đó, rồi thì, Akade quay trở lại, chậm rãi hơn. Trên tay Akade bồng một người mà Tường lập tức nhận ra là Sương.
Tường chạy tới vừa khi Akade trượt xuống khỏi một ụ gạch đá. Cậu có thể nghe thấy tiếng thở khó nhọc của Sương, như khi vừa bị cái gì làm cho cực kì đau đớn. Một tay cô ôm bụng, dù vậy, Tường vẫn thấy rõ chỗ vải rách dính đầy máu hãy còn chưa kịp khô hẳn tòi ra sau kẽ tay cô.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Tường hỏi, giọng run run.
Sương lắc đầu nguầy nguậy, rõ ràng không muốn Akade trả lời câu hỏi. Akade nhìn Sương, rồi nhìn vào đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm hơi dữ tợn của Tường. Cô nói:
“Cô ấy không thật may mắn như chúng ta. Trục trặc khi dịch chuyển của Haibara khiến, ừm, Sương rơi trúng một thanh sắt.” Akade thận trọng tìm từ để mô tả lại tình trạng của Sương khi cô tìm thấy, rồi thì cô cảm thấy không nên nói gì thì hay hơn. “Sương không sao cả, chỉ là một vết thương nhẹ thôi. Như cậu thấy đấy, máu đã khô và vết thương thậm chí đã liền miệng.”
Akade rõ là đang nỗ lực làm nhẹ câu chuyện đi, còn Sương thì chỉ thuần túy muốn che giấu nó. Chẳng hiểu sao, Tường bắt đầu cảm thấy một cơn giận dữ vô cớ dâng lên. Nhưng Tường chưa bao giờ là kẻ thích làm lớn chuyện, sau cùng cậu chỉ ậm ừ xem như đã hiểu. Phản ứng của Tường khiến Sương tỏ ra nhẹ nhõm hơn, và khi cô thả lỏng cảnh giác, Tường lặng lẽ nắm lấy bàn tay đang che bụng của Sương.
Tay vẫn ấm, và mạch vẫn đều đặn. Vết thương nơi bụng quả thực không để lại dấu vết gì, trừ lỗ hổng rõ to trên áo.
“Bạn, bạn làm gì vậy?” Sương bối rối muốn rút tay mình khỏi tay Tường, nhưng Tường chỉ thả ra sau khi đã nhìn kĩ cái cần nhìn. Lại nói, chỗ đó vừa hay cách, ờ, rốn cô ấy chỉ vài cm… Sương xấu hổ cũng là dễ hiểu.
“Bạn đi được chứ?” Tường hỏi, phớt lờ nét ửng đỏ trên má Sương. Mà thực ra thì, trời tuy không tối thui nhưng làm gì đủ sáng để thấy ai đỏ mặt được.
“Ơ, được chứ. Chị có thể bỏ em xuống. Em đã ổn rồi.” Sương hình như đã nhận ra là mình đến giờ vẫn được Akade bế trên tay. Akade chỉ khẽ liếc Sương một cái rồi đặt cô xuống, động tác khá nhẹ nhàng, khiến Tường hơi bất ngờ là cô ta cũng có thể dịu dàng như vậy.
“Cảm ơn.” Sương lí nhí nói.
Tường thì không có biết ơn nhiều như thế, dù gì chính em gái cô ta khiến Sương suýt thì… Hừm, cậu đã quyết định sẽ không truy vấn việc này nên hãy thôi đi. Nghĩ thế, Tường nói với Sương:
“Chúng ta đi thôi!”
“Hả, sao cơ, đi đâu?” Sương không hiểu ý Tường nên hỏi lại.
“Rời khỏi đây. Ở đây đã không còn việc của chúng ta nữa!” Nói câu này, Tường nhìn Akade, không thấy cô gái có biểu lộ gì như là phản đối. Vậy đấy, thế có nghĩa là cô ta cũng nghĩ thế.
Một cách bất ngờ, hoặc cũng có thể là không, Sương nói to:
“Không. Mình muốn gặp Riko đã!”
Cơn giận dữ vì lí do nào đấy chỉ bị Tường đè xuống chứ chẳng biến mất, ghìm nó lại một cách khó chịu nơi lồng ngực, Tường đảo mắt nhìn Sương. Ánh mắt cậu đầy nghi ngờ.
“Tại sao chứ?” Tường hỏi.
Nhất thời, Sương dường như không rõ nên trả lời như thế nào.