Cánh Cổng

Chương 90


Bạn đang đọc Cánh Cổng: Chương 90


Tường nhớ là từ nhỏ tới lớn hình như bản thân chưa bao giờ bị té thê thảm như lần này. Mặt cắm thẳng vào đất sau cú rơi đột ngột từ độ cao 1m, may là không có hòn đá nào cản đường, bằng không vết thương lớn nhất mà cậu từng nhận phải sau tất cả những chuyện “khủng khiếp” đã xảy ra lại bởi vì cú dịch chuyển của Haibara gặp trục trặc.
Nhổ ra số đất cát trong miệng, Tường định thần quan sát hoàn cảnh mới mẻ xung quanh. Mà thật ra thì, Haibara vốn không có khả năng dịch chuyển quá xa, khu cứ điểm của Vito vẫn ở trong tầm mắt, thậm chí cả kẻ truy đuổi là con rôbôt của Richard hình như cũng chẳng xa ra thêm được là mấy.
Haibara, bản thân cũng ngã không nhẹ, đang sửa lại váy áo. Cô nói nhỏ với Akade sớm đã đứng thẳng ở bên cạnh:
“Xin lỗi. Đem theo cùng lúc bảy người có vẻ quá tải rồi.” Giọng cô buồn bực. Rồi, như nghĩ ra điều gì, Haibara lại nói thêm: “Anh nói là đã lập trình cho con rôbôt để nó giết chết Riko phải không Richard?”
“Đúng thế.” Giọng Richard lạnh tanh. Gã đang bận dìu hai cô nhóc của mình đứng lên.
“Vậy chỉ cần tôi hoặc Akade mang Riko bỏ chạy, nó sẽ đuổi theo, có phải thế không? Đâu cần phải mang hết mọi người ở đây đi làm gì?”

“Hừm. Thì đúng là như thế, nhưng tôi sẽ đi cùng Riko. Cho nên vậy đấy!” Richard nhún vai.
“Anh sợ bọn tôi sẽ mang Riko đi luôn không trả lại cho anh hay sao?”
“Đúng thế!”
Có vẻ nghe thấy tên mình được nhắc tới, Riko nắm lấy cánh tay đang xoa đầu mình của Richard. Cô bé hỏi:
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Không có gì cả đâu, mấy chị kia định bắt em rời khỏi anh. Mà như thế thì anh không thể đưa em tới gặp lại cha được, nên anh đang nói phải quấy với họ ấy mà.”
“Ơ!” Haibara ngẩn ra.
“Không, các chị không được làm thế!” Riko hét lên, nhưng giọng cô bé nhỏ xíu, và hơi toát ra khỏi miệng khi cô bé hét, trắng toát.
Hart, kẻ vẫn giữ im lặng cho tới lúc này. Miệng ông ta giật giật rất khẽ, và đã chuyển đến đứng cạnh Richard, ngay phía sau Riko. Ánh mắt của Hart lườm Richard cực kì dữ dội. Nhưng chẳng hiểu sao rốt cuộc ông ta vẫn chẳng nói gì.
Thật đáng tiếc là tất cả những kẻ đang nói chuyện đều không ai có đeo máy phiên dịch. Tường đứng ngó bọn họ đấu khẩu, hơi hơi khó chịu. Cậu nhìn Akade, hi vọng cô gái sẽ giải thích vài lời. Tình cờ, Akade cũng đang nhìn Tường. Cô gái bỗng xoay mặt đi, nói to bằng tiếng anh với đám Haibara:
“Nếu để họ lại, có lẽ Haibara có thể mang theo những người khác dịch chuyển.”

“Sao phải như vậy? Em thích cậu nhóc kia hơn tên Richard xảo quyệt này, cả cô bé kia cũng xinh như thế…” Haibara phản đối, rồi cô cũng nói to: “Richard, nếu anh không chịu tách khỏi Riko một lúc thì chúng tôi sẽ để mặc anh với đứa con bự kia của anh!”
“Hừ, cũng được thôi! Hart thừa sức chịu đựng tới sáng nếu cần thiết. Khi ấy quân đội của đất nước này hẳn đã phải tới đây. Bọn họ sẽ giúp bọn này tiêu diệt con rôbôt vậy!”
“Sao, lúc đấy thì ngay cả mấy người cũng sẽ bị trói gô cả lũ!”
Richard nhún vai, vẻ bất cần. Xem ra gã dự định làm thế thật.
“Thôi nào, Haibara!” Akade vỗ nhẹ vai em gái.
“Em thật không muốn giúp bọn họ.” Giọng Akade tuy vẫn tức tối nhưng đã dịu đi. Xem ra, nhóm những kẻ khủng bố từ ngoại quốc đã có quyết định. Nếu không có gì xảy ra thì có thể Tường từ đây về sau sẽ không gặp lai ai trong số bọn họ nữa.
Tiếc là, cái gì đấy lại xảy ra.

Khi Tường thò tay ra sau tính nắm lấy tay Sương, một hành động không vì lí do gì, hoặc có thể là vì cậu cảm thấy cô độc giữa những người lạ nói thứ ngôn ngữ xa lạ chăng? Dù sao đi nữa, Tường chẳng nắm được tay ai cả.
“CÔ ẤY ĐÂU RỒI?” Tường gầm lên, khiến cả đám người đang nói chuyện giật mình.
Chỉ có Akade là hiểu câu hỏi. Cô gái cau mày tìm kiếm xung quanh.
“Cô ấy đâu rồi? Cô ấy đâu rồi?” Giọng Tường đã trở nên hoảng hốt. Và mọi người cũng đã hiểu Tường đang tìm cái gì.
“Yên nào!” Akade đưa một tay ra hiệu. Cô nghiêng đầu, có vẻ đang lắng nghe tiếng gì đó. Mọi người lập tức trở nên yên lặng.
Bóng dáng Akade mờ đi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.