Cánh Cổng

Chương 92


Bạn đang đọc Cánh Cổng: Chương 92


Trong tám người đang có mặt, có đến bảy đều đã tiếp nhận tinh thể X. Mà Hart, Haibara và Richard lại chỉ đứng cách chỗ ba người Tường, Akade và Sương không xa. Dù hữu ý vô ý, bọn họ đều phải nghe thấy trao đổi giữa ba người Tường. Mỗi người họ đều có phản ứng khác nhau. Riêng Riko thì đang thử tìm cách nói chuyện với cô bé tóc đen trạc tuổi mình. Một nỗ lực hơi quá sức cô bé, xét đến việc cả hai bất đồng ngôn ngữ.
Bất đồng ngôn ngữ, đó là một chướng ngại vô cùng khó chịu mà Hart đang cảm thấy. Nên ông đặc biệt ngứa mắt khi nhìn Richard lôi ra từ trong áo một cái máy phiên dịch và tự đeo lên cổ hắn. Quá nhiều điều xảy ra đêm nay, và chẳng có cái nào dễ chịu. Như việc ông chủ đã chết, hay việc ông ta đã tẩy não mình dù chỉ rất nhỏ, hay việc Hart đang kẹt ở một đất nước xa lạ sau khi cùng ông chủ làm một hành động khủng bố điên cuồng… Hart thực sự rối trí, sự bình tĩnh của gã Richard như kiểu hắn biết rõ mọi thứ khiến ông khó chịu đến nỗi phải buộc miệng:
“Không ngờ cậu vẫn còn giữ một cái ALI (All Languages Influent) đấy Richard.” Giọng Hart mang nhiều mỉa mai tới nỗi ông phải giật mình.
“Cái thứ đồ chơi này là một trong những sản phẩm tốt nhất mà tôi nhận được khi làm việc cho ông chủ của chúng ta. Nó thực sự tiện lợi nên tôi đã có dự trữ một ít.” Giọng Richard thản nhiên. Gã không nhìn Hart mà nhìn về bộ ba Tường, rõ ràng là đang dỏng tai nghe ngóng cuộc nói chuyện bên ấy.

Hart suýt thì hỏi ra miệng xem cái một ít đấy là bao nhiêu. Ông kịp dừng lại, ngẫm nghĩ thế nào đấy lại bắt đầu trở lại cái vẻ câm lặng cố hữu.
Gã Richard hóng chuyện với vẻ mặt lạnh tanh, chỉ khi Sương hét lên câu muốn gặp Riko, gã mới khẽ cười.
“Riko!” Richard gọi khẽ. Cô bé xem ra đã khá tuyệt vọng trong việc giao tiếp với Riko giả, mà tên thật vốn là Hà. Chí ít thì, khi Riko liên tục tự chỉ mặt mình và nói Riko, Riko, cô bé Hà cuối cùng cũng hiểu ra và tự nói Hà. Richard hơi nhíu mày khi nhìn Hà, gã cảm thấy việc sắp đặt cho cô bé này sẽ có đôi chút phiền phức. Mà, Richard chẳng hề nhận ra gã căn bản không có ý định vất Hà lại một xó xỉnh nào đó, hoặc giao cô bé cho những người đồng hương là Tường và Sương.
Riko nghe gọi thì tới gần Richard, và ngẩng mặt lên nhìn gã.

“Riko này, anh vừa nhớ ra là cha em có vài điều muốn nhắn lại với em.”
“A! Thật ạ?” Mặt Riko sáng lên mừng rỡ.
“Đúng thế, ghé tai lại đây nào!” Giọng gã Richard chẳng có chút xíu gì tội lỗi khi mạo danh người đã khuất. Hart vẫn đứng cạnh đó lại cảm thấy môi mình giật giật, và cả hai tay cũng muốn động đậy. Nhưng rồi ông nhớ lại những lời Vito đã nói, sau tất cả, Hart nghĩ là Vito không hoàn toàn sai lầm. Gã Richard sẽ không đời nào làm hại Riko.
“Cha em đã nói thế sao?” Riko nghe xong câu chuyện thì thầm của Richard bèn hỏi lại.
“Đúng là thế. Nào, nếu em nghi ngờ anh nói dối thì vẫn có thể qua bên đấy hỏi thử chị Sương mà.”
“Được rồi, em sẽ đi hỏi.” Riko gật đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.