Bạn đang đọc Cánh Cổng: Chương 89
Tường có nhiều điều muốn hỏi Sương. Mà có lẽ là quá nhiều, nên cậu cũng không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu. Chưa tính tới việc phần lớn câu hỏi đều sẽ tương đối tế nhị. Kiểu như, sao bạn lại đến tận đây vì tôi?, hay trông bạn khác trước kia nhiều… Bỗng dưng …đẹp ra? Thành ra, trong lúc nhất thời, hai người lặng im không nói với nhau điều gì.
Không nói thì vẫn có thể nhìn mà. Và bởi vì ánh mắt của Sương đặt ở nơi xa, bên phía con rôbôt đang tác quái, Tường có thể thoải mái ngắm nhìn cô mà không lo bị phát hiện.
Cô ấy thật xinh đẹp, Tường nghĩ, và suýt thì bị lôi cuốn vào đó. Cũng may là định lực của một kẻ như Tường tương đối lớn, cậu nhanh chóng bình tĩnh lại mà nhận ra sự kì lạ trong biểu hiện của Sương. Cô ấy đã nói là không bị Vito khống chế, nói cách khác, nơi đây Sương không quen biết ai quá hai ngày. Chẳng có lí do gì để cô quan tâm quá mức đến nỗi nhìn không chớp mắt như thế kia cả.
Cần phải giữ Sương tránh xa Riko kia! Tường âm thầm quyết định. Và nếu thế thì cách tốt nhất sẽ là…
Tường bất chợt nắm lấy tay Sương rồi nói:
“Chúng ta rời khỏi đây thôi!”
Sương hoàn toàn bất ngờ, mày hơi nhíu lại vì Tường nắm tay cô khá chặt. Có thể thấy việc thuyết phục Sương sẽ chẳng dễ dàng gì, nhưng thật may mắn, hay là bất hạnh? Haibara và Akade đã quay trở lại kịp thời! Cùng với cả Riko, Richard và Hart! Và cả cô bé giả Riko nữa. Cô bé đã tháo bỏ mái tóc giả, lộ ra lớp tóc đen ngắn và bù xù, bám cứng Richard không rời.
Trong nhóm người vừa đột ngột hiện ra từ không khí, cắt ngang màn nắm tay “thổ lộ tình cảm” của Tường, chỉ có Hart là Tường mất một lúc mới nhận ra, còn lại đều là người quen cả. Nhưng chẳng có chút xíu gì giống như là thở ra nhẹ nhõm khi biết họ đã thoát khỏi vòng công kích của con quái vật máy bên kia. Lại nói, cái lốc xoáy bụi bặm mà con rôbôt là tâm dường như đang thu hẹp khoảng cách lại với bên này.
Hart, người đàn ông cao lớn mặc lê đen, kẻ tay chân đắc lực nhất của Vito, thở hổn hển có vẻ kiệt sức. Ông ta nhanh chóng nhìn thấy xác ông chủ nằm đó, và đi tới cúi người bên xác Vito.
Thật tốt vì ông ta không hỏi xem ai đã giết Vito, Tường vừa nghĩ vừa hỏi Akade:
“Tôi không nghĩ cô sẽ đem tất cả bọn họ lại đây?”
“Hart đã sắp tới giới hạn, ông ta không thể duy trì phòng ngự thêm được lâu nữa.” Akade nói. “Con rôbôt Richard đã tạo ra là một vấn đề thực sự, tôi cũng không rõ chỉ dựa vào chúng ta có thể phá hủy nó được hay không.” Akade nói thêm.
“Vậy sao…” Tường lẩm bẩm, nhìn thoáng qua Richard. Gã bốn mắt trông không khác lắm lần cuối Tường gặp, đang ngồi thừ trên đất, ánh mắt có vẻ hứng thú đánh giá Tường. Cũng không biết Akade đã nói những gì với hắn ta nữa. Rồi thì, Tường nghĩ là cậu đã biết ai là Riko. Cô bé tóc đen tất nhiên không phải, trông cô bé giống một người Việt Nam như bất kì một người Việt Nam nào.
Còn Riko, Riko trông kì lạ hơn cả lai lịch của cô bé. Tường còn chưa thấy ai có mái tóc bạc tự nhiên ở tuổi nhỏ như vậy, và đôi mắt trong đêm lấp lánh màu ngọc phỉ thúy thì càng, nói thế nào nhỉ, cực kì phi tự nhiên. Lại còn nữa, trong mấy giây ngắn ngủi Tường quan sát Riko, cậu có thể thề là thấy thứ gì đó động đậy sau vai cô bé. Bộ váy áo bằng kim loại, hay váy giáp? thật ra lại khá hợp với Riko, vì rằng một cô bé kì lạ như thế có lẽ không nên ăn mặc như bình thường.
Một cách vô thức, Tường bước lên đứng chắn giữa Sương và Riko. Sương đứng sau lưng không thấy có động tĩnh gì khiến Tường yên tâm phần nào.
“Ngay cả cô cũng không thể làm gì được nó?” Tường hỏi Akade. Xét trên cái việc cơ thể mảnh mai kia có thể một tay nâng cả chiếc xe tăng ấy chứ.
Akade lắc đầu.
“Nó sắp tới đây rồi!” Haibara thông báo, rồi ra hiệu cho Akade. Đến lượt Akade lại ra hiệu cho Tường và Sương đến gần lại. Và tất cả những người đang có mặt nắm tay thành một vòng tròn.
Haibara hít sâu một hơi, sau một tiếng bụp nhỏ, cả nhóm người biến mất khỏi chỗ đứng.