Bạn đang đọc Cánh Cổng: Chương 88
Haibara quay trở lại vừa kịp lúc, khi Akade chỉ còn cách mặt đất không đầy mười mét. Cô biến đến bên cạnh người chị gái, ôm chầm Akade giữa không trung, và một lần nữa, cả hai lại cùng nhau biến mất.
Tường có thể thấy loáng thoáng Haibara dường như mang theo thứ gì đó màu trắng, nhưng mọi việc diễn ra quá nhanh nên cậu cũng không chắc chắn lắm.
Nhìn lên bầu trời đêm tối thui trống vắng, Tường thở dài, chờ đợi. Sương, vẫn đứng yên lặng bên cạnh Tường, bỗng dưng kéo khẽ vai áo cậu…
Trên cao, Haibara cùng Akade lại dịch chuyển thẳng lên thêm vài lần nữa, trước khi Haibara bật tung cái dù mà cô vừa thó được. Cánh dù trắng, ngay lập tức giảm tốc độ rơi của cả hai lại. Khi những ngọn gió bắt đầu nâng cánh dù lên, Haibara dịch chuyển một lần cuối, cùng với Akade. Cả hai hiện ra ngay phía trước Tường.
-0-
“Vậy là, cậu đã giết chết ông ta?” Akade hỏi. Không có niềm vui hay nỗi buồn hiện diện trong giọng nói của cô. Đến bên cạnh xác của Vito và vuốt mắt cho ông ta, Akade lặng người một lúc, trước khi xoay sang Tường nói khẽ: “Cảm ơn!”
“Hai người định làm gì tiếp theo? Rời khỏi đây?” Tường hỏi, ánh mắt nhìn về phía xa, nơi con rôbôt của Richard giờ đây bao phủ bên trong một cột lốc xoáy mù mịt. Bóng dáng của đám người Hart hoàn toàn bị cát bụi che lấp ở bên trong.
“Đúng thế! Chúng tôi sẽ rời khỏi đây! Tôi rất tiếc vì tất cả, nhưng chúng tôi không dự định chịu trách nhiệm cho những việc Vito đã làm.” Akade nói thế, giọng cô được cái máy phiên dịch trên cổ chuyển thể thành thứ âm thanh khàn khàn hơi khó nghe.
“Cô sẽ bỏ mặc cái thứ kia sao? Nó không có vẻ gì là sắp bị đánh bại cả.”
“Xin lỗi. Tôi không nghĩ mình có thể làm gì nó. Vả lại, với tình hình hiện tại của nơi này, quân đội của nước cậu hẳn sẽ sớm đến đây thôi. Lúc đó họ sẽ giải quyết con rôbôt. Mà cũng có thể Richard sẽ làm cái gì đấy. Dù sao chính anh ta đã tạo ra nó cơ mà.”
“Quân đội sao?” Tường nhủ thầm. “Tôi cũng tưởng Richard đã tạo ra con rôbôt kia thì hẳn cũng tự tắt nó đi được. Nhưng xem không giống như vậy chút nào cả… Akade, chỉ cô có thể sang bên kia hỏi thử Richard xem chuyện gì đang xảy ra thôi. Người của Vito đều đã thoát khỏi khống chế khi ông ta chết, họ chắc sẽ không làm khó cô nữa đâu.”
“Nếu cậu đã nói thế…” Akade nói, rồi quay sang Haibara…
Haibara khẽ gật đầu, nắm lấy tay Akade.
Chà, cái trò dịch chuyển của Haibara quả thực Tường đã nhìn mãi thành quen.
Quay sang Sương, Tường hỏi:
“Sao bạn nhất quyết muốn mình thuyết phục họ giúp đỡ gã Richard kia?”
“Chuyện dài lắm. Nhưng mình chắc chắn không làm thế vì bị dị năng của Vito ảnh hưởng. Tin mình được chứ, Tường?”
Tường không nói gì thêm. Cậu còn nhớ khá rõ những lời cuối cùng của Vito.
“Con gái ông ta tên là gì?”
“Riko.”