Cánh Cổng

Chương 87


Bạn đang đọc Cánh Cổng: Chương 87


“BỎ CẬU ẤY RA! Các người không được làm hại cậu ấy!” Sương gào lớn. Biểu hiện của cô ấy dường như vẫn bình thường. Cô gái giãy dụa dữ dội khi bị một gã áo đen kiềm giữ lại.
Tường nhắm chặt mắt, chờ đợi giây phút cuối cùng. Cậu thôi sử dụng dị năng nhìn trước tương lai của mình, bởi có thể sẽ phải cảm nhận cái chết đến hai lần. Nhưng rồi, lưỡi hái tử thần mãi không thấy hạ xuống.
Một phút, rồi hai phút trôi qua. Họng súng nơi thái dương vẫn lạnh lẽo, những sợi thần kinh căng hết cỡ của Tường rồi cũng phải nới lỏng ra.
Tường mở mắt, cả thính giác và thị giác hình như cùng lúc hoạt động trở lại. Tiếng Sương gào khóc đã nhỏ đi.
Đám áo đen, nói thế nào nhỉ, có vẻ ngơ ngơ ngác ngác như kẻ vừa tỉnh dậy khỏi giấc mộng dài. Cả tên áo đen đang dí súng vào đầu Tường, lúc này nhìn cậu như kiểu không hiểu có nên bắn cậu hay không. Cũng chính gã hai phút trước đã lên đạn mà không hề do dự.

Bọn họ trao đổi với nhau, tiếng anh, và Tường dĩ nhiên là không hiểu phần lớn những mẩu đối thoại. Chỉ biết là, mấy gã áo đen cuối cùng cũng đồng ý với nhau cái gì đấy, rồi cả Tường và Sương đều được thả ra.
Dõi theo mấy kẻ vừa cùng mình đánh nhau chết sống lẩn vào trong bóng tối xung quanh, Tường cảm giác khó có thể tin nỗi.
“Bọn họ đi rồi …” Giọng Sương khe khẽ.
“Ừ… Cậu… Bạn không sao chứ?” Tường hỏi, hơi bối rối, phủi bụi đất trên quần áo. Sau tất cả những gì đã xảy ra, mối quan hệ giữa Tường và Sương quả thật là lạ.
“Mình không sao…” Sương nói, tiến tới. Cô dường như định chạm vào Tường lại thôi. Ánh mắt cô gái quan sát Tường cẩn thận từ trên xuống dưới. Như cảm thấy cậu không có chỗ xây xát nào, cô thở phào.
“Ông ta, cái lão Vito đấy, lúc ông ta nhìn bạn…” Tường bắt đầu, hơi ngập ngừng. Cậu không biết chính xác Vito đã làm gì, nhưng ông ta làm nó với cái giá là chính mạng của mình. Cậu không muốn Sương lo sợ, nhưng cũng muốn biết cô đang cảm thấy như thế nào.
“Ông ta muốn khống chế mình.” Sương ngắt lời, giọng cô điềm đạm. “Mình cũng không biết phải giải thích như thế nào, nhưng nếu cậu sợ là ông ta đã áp đặt cái mệnh lệnh kia…” Sương vừa nói vừa nhìn xác của Vito vẫn còn nằm đấy không xa. “Thì ông ta đã không thành công. Mình vẫn là mình, như từ trước đến nay.”
“Ồ. Vậy thì tốt quá.” Tường kết thúc. Rồi thì cả hai lại bốn mắt nhìn nhau.
Một bóng người bỗng hiện ra bên cạnh Tường và Sương, đột ngột đến nỗi khiến cả hai giật bắn người.

Là Haibara.
“Đừng sợ. Cô ấy là bạn.” Tường trấn an Sương. Quay sang Haibara, cậu hỏi: “Cô là bạn, có đúng không?” – bằng tiếng anh. Chà, dù dốt ngoại ngữ thì nói mấy câu đơn giản kiểu này cũng chẳng khó khăn gì.
Haibara mỉm cười:
“Ừ. Tôi nghĩ thế.” Cô gái ngước nhìn lên. Bên trên đầu ba người cỡ vài ngàn mét, Akade đang rơi thẳng xuống như một viên thiên thạch, điểm rơi ngay nơi Haibara đang đứng.
Khi Vito ra lệnh giết chết Akade, Haibara – khi bị lão Vito hoàn toàn khống chế, đã nảy ra một ý tưởng. Dịch chuyển cô chị lên cao, càng cao càng tốt, sau đó để Akade rơi xuống và trọng lực sẽ hoàn thành phần việc còn lại.
Kế hoạch sau đó gồm hai điểm chủ chốt.
Thứ nhất, Vito làm choáng Akade trong giây lát để Haibara có thể tiếp cận.

Thứ hai, bằng năng lực dịch chuyển không giới hạn phương hướng, khoảng cách tối đa 500m, độ trễ giữa hai lần liên tiếp là 1s, trong vòng 10 phút đồng hồ, Haibara hẳn thừa sức mang Akade lên độ cao hàng chục ngàn mét cùng với mình.
Haibara tự mình có thể trở lại mặt đất an toàn, nhưng Akade thì không. Và đó cũng chính là vấn đề cô gái phải đối mặt lúc này, khi đã tỉnh ra. Ngoài ra, lý thuyết và thực tế không giống nhau. Ngay sau lần dịch chuyển đầu tiên, Akade đã biết cô em có ý định gì. Việc Haibara có thể chạm vào Akade thêm vài lần nữa là cả một nỗ lực thực sự, bất chấp việc Akade lơ lửng giữa không trung, hoàn toàn chẳng có điểm tựa để vận dụng tốc độ của mình. Kết quả là, Haibar dịch chuyển hàng chục lần thì cũng chỉ biến Akade lên cao được 11 lần, chưa kể quãng thời gian trong lúc cả hai rơi xuống giữa các lần dịch chuyển. Một may mắn? Bởi vì Akade lúc này chỉ cách mặt đất cỡ 5000m!
Đêm tối, cái chấm nhỏ xíu đen kịt là Akade càng không ai có thể nhìn thấy, chưa thể, cho đến khi bóng hình cô gái đã to lên cỡ nắm tay.
Haibara có thể dịch chuyển chị gái, nhưng không thể triệt tiêu động năng đang tác động lên người Akade. Và thậm chí lúc này Tường cũng không thấy Haibara đâu, dù vài phút trước cô ta bảo cậu rằng sẽ trở lại ngay.
Dù là Akade cũng không thể nào sống nổi nếu hôn đất sau cú rơi hàng ngàn mét, phải không? Tường gần như đã thấy được khuôn mặt kẻ đang cắm đầu rơi thẳng xuống!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.