Bạn đang đọc Cánh Cổng: Chương 86
Người của Vito đi và về mất 15 phút. Trong khoảng thời gian này, Tường không nổ súng thêm lần nào nữa.
Những gã áo đen cho Tường ấn tượng như những con kiến thợ cần cù, và vô cảm. Bọn họ kéo cái xác gã đồng đội bị Tường bắn chết đến miệng cái hố bẫy, rồi ném xuống.
Lúc nãy, ý chí tăng cao, Tường bắn mà không do dự. Nhưng khi tinh thần đã trùng xuống lại, nhìn cái xác, cảm giác tội lỗi không thể tránh được lại dâng lên.
Vito Bailando thì bình thản đến mức đáng ngờ, dù vẫn bị họng súng đen ngòm dán chặt vào eo. Tường đã hạ súng xuống khỏi vị trí nhắm vào thái dương Vito, bởi ông trùm cao hơn cậu, và tay Tường thì mỏi nhừ sau 5 phút cứ phải giơ lên.
Có phần bế tắc, Tường vắt óc suy nghĩ xem mình sẽ làm gì tiếp theo. Ánh mắt vô ý hữu ý hướng về phía cuộc chiến của người của Vito và con rôbôt của Richard. Lí do duy nhất bọn họ chưa bị con rôbôt diệt sạch hoàn toàn bởi vì mục tiêu của nó ngay từ đầu vốn là nhóm người Richard. Dị năng của Hart hứng chịu phần lớn các đòn tấn công. Mỗi cú quật roi của con rôbôt chạm lên vòng phòng hộ của Hart tựa như đánh lên mặt đá, trượt đi trong tĩnh lặng, không có lấy một tiếng động. Hoặc cũng có thể là tiếng đại bác xe tăng đã át đi những tiếng va chạm nếu có.
Khi chờ đợi, thời gian trôi chậm lại. Nhưng 15 phút cuối cùng cũng không phải là vô hạn, hai gã áo đen quay trở lại cùng Sương, đi ở phía trước. Bộ dáng cô gái có đôi chút sợ sệt, không ngừng nhìn ngó xung quanh. Việc này khiến Tường bỗng nhiên thoải mái hơn, chí ít, cô ấy không cho cậu cảm giác như đang bị Vito điều khiển.
“Tường!” Giọng Sương xen lẫn kinh ngạc, vui mừng, và cảm giác gì đó rất phức tạp mà Tường không nhận thấy.
“Đã lâu không gặp!” Tường nói, giọng bối rối hơn dự kiến. Phải nói là, Sương vẫn là Sương như cậu còn nhớ, nhưng rồi lại xinh hơn rất nhiều. Ngay cả đêm tối cũng chỉ khiến vẻ đẹp ấy huyền ảo hơn. Bóng đổ nơi gò má cô, chỗ tối quyến rũ trên đôi chân, và những đường cong ẩn hiện…
Tường không thấy thực sự rõ ràng mặt Sương, nhưng có gì đó như ánh đom đóm trong đôi mắt đen láy của cô gái…
Tường rõ ràng đã thả lỏng phòng bị, hoàn toàn, dù chỉ vài giây. Nhưng ngay cả năng lực của cậu chẳng phải cũng chỉ có 5s thôi sao. Nếu Vito đã chờ đợi một cơ hội như thế thì lão rõ ràng đã có thể dễ dàng thoát khỏi khống chế của Tường.
Cũng may, Vito không thừa dịp mà có hành động gì. Mồ hôi lạnh chảy dọc sau gáy, Tường xiết chặt tay súng.
“Vito, nếu ông để tôi và Sương rời khỏi đây, cùng với ông làm tin. Tôi hứa sẽ để ông đi ngay khi biết chắc chúng tôi đã an toàn.” Khả năng Vito đồng ý một đề nghị kiểu như vậy quả thực, rất khó xảy ra. Nhưng dù sao Tường cũng phải hỏi thử, cậu đâu có nhiều lựa chọn để mà kén cá chọn canh đâu.
“Cậu có thể thấy được điều sắp xảy ra mà, phải không?” Vito trả lời, một câu dường như chả ăn nhập gì. Rồi thì, Tường đúng là thấy cái việc mà ông ta định làm.
Ông ta đơn giản chỉ là nhìn thẳng vào mắt Sương.
Tường bóp cò súng, phát đạn tại cư li gần xuyên thủng bụng Vito, từ bên này sang bên kia. Máu và cái gì đó như mẩu ruột vỡ văng tung theo đầu đạn chui ra. Nhưng Vito không chết ngay, và đám áo đen cũng ngay lập tức phản ứng với phát bắn của Tường. Một màn trao đổi tay chân chớp nhoáng, Tường bị áp chặt trên đất, đầu bị một cái đầu gối cứng ngắc đè cứng.
Giọng Vito vang lên khàn khàn, ngắt quãng, máu hẳn đang đầy miệng lão.
“Có vẻ …cậu cuối cùng …không đủ nhanh …nhỉ?”
Dị năng của Tường cho phép cậu biết trước điều sẽ xảy ra, nhưng không có nghĩa Tường chắc chắn sẽ khống chế được nó. Và tại thời điểm mà Tường động, đối thủ của Tường cũng có những thay đổi nhỏ tương ứng. Những cái đó Tường đều đã biết, và cay đắng cộng với căm phẫn, bất lực nhìn Vito sử dụng dị năng của lão lên Sương.
“Tôi ra lệnh cho cô, phải cứu con gái tôi!”
Đó là những lời cuối cùng Vito nói, trước khi đôi mắt sáng rực kì dị của lão đen lại, và vĩnh viễn khép chặt.
Đồng thời, một họng súng lạnh lẽo kề chặt thái dương Tường, tiếng lên đạn vang lách cách khô khốc.