Bạn đang đọc Cánh Cổng: Chương 85
“Tôi không làm gì bạn gái của cậu cả!” Vito nói.
“Tốt, cho người của ông mang cô ấy ra đây!”
Vito chần chừ. Lão đột nhiên nhận ra tình huống lúc này không ngờ hoàn toàn bị Tường khống chế. Nhưng đời nào một tay trùm như Vito để mọi việc diễn biến dễ dàng cho Tường như thế được.
“Cậu không thấy tình hình cấp bách lúc này sao? Bạn gái cậu đang ngủ trong phòng của cô ấy trong tòa nhà kia. Tôi sẽ cho người đi gọi, nhưng sẽ mất thời gian. Khi ấy chỉ sợ cái thứ kia đã giết hết người của tôi rồi!”
“Việc đó liên quan gì đến tôi?” Tường sẵng giọng. “Tôi muốn gặp Sương, hoặc là ông lập tức làm thế, hoặc tôi sẽ nổ súng!”
“Nếu cậu bắn, đám cận vệ của tôi sẽ giết cậu ngay sau đó!” Vito trầm giọng.
“Ông không hiểu tình thế lúc này nhỉ?”
“Chính cậu mới không hiểu!”
Tường định nói thêm thì bỗng ngưng lại. Cậu nhận ra lão già đang câu giờ, hoặc đang đánh giá độ liều của Tường, mà cũng có thể là cả hai. Trong mọi trường hợp, nói nhiều thêm nữa không phải một ý kiến hay.
Tường tự hỏi liệu bản thân có thực sự dám nổ súng trong trường hợp cậu đưa ra một lời đe dọa dứt khoát hơn. Và câu trả lời dường như là không dám.
Đồ cáo già! Tường rủa khẽ trong đầu, và tiếp tục cân nhắc về tầm quan trọng của Sương đối với bản thân mình. Về cơ bản, cả hai gần như là người lạ, và đã chia sẻ với nhau một bí mật động trời, dù ngắn ngủi.
“Cô ấy tới gặp ông để làm gì?” Tường hỏi.
Nghĩ rằng Tường đã dịu đi, Vito trả lời không do dự:
“Để cứu cậu. Tôi nghĩ thế. Cô gái mang chiếc chìa khóa cánh cổng đen tới muốn đổi lấy sự tự do cho cậu, Tường. Cậu thấy đấy, nếu cậu chết ở đây thì những gì cô ấy đã làm đều vô nghĩa!”
“Nhưng lúc đó tôi đã được Akade cứu…” Tường nói, tạm ngưng để quan sát biểu lộ của Vito. Cậu không thấy vẻ mặt do đứng sau lưng Vito, nhưng sự im lặng của lão được Tường mặc định là không phản đối. Cậu bèn hỏi tiếp: “Tại sao cô ấy vẫn đưa chìa khóa cho ông?” Trong lúc nêu câu hỏi Tường nghĩ tới Haibara, cái cách mà cô gái tuân lời Vito như một cái máy.
Hẳn là Vito cũng biết Tường đang nghĩ tới điều gì, lão vội vã giải thích:
“Không như cậu nghĩ đâu. Việc cô ấy đưa chìa khóa cho tôi là hoàn toàn tự nguyện, khi nào cả hai gặp cậu sẽ hiểu là tôi không nói dối!”
Trong lúc Tường và Vito trao đổi, bên phía Richard, một chiếc T50 vừa lao thẳng vào con rôbôt ý đồ quật ngã nó, dựa trên thực tế là mỗi chiếc tăng hạng nặng này trọng lượng lên tới xấp xỉ 50 tấn. Một khối thép nguội thực sự. Và bị xẻ thành vô số mảnh cứ như thể nó vốn được làm từ giấy. Con rôbôt quay tròn nhanh tới nỗi hình dáng nó trở nên mờ mịt. Hai cánh tay roi càng không thể thấy được nữa. Tiếng gió rít khi bị xé toạc hợp lại thành bản hòa âm ghê người.
“Nào, nếu cậu để tôi đi…” Vito mở đầu lời dụ dỗ của lão, và bị Tường cắt ngang tắp lự.
“Chuyện ấy sẽ không xảy ra đâu!”
Nói đoạn, Tường bất ngờ chĩa súng vào gã áo đen đứng gần nhất.
“Đoàng!”
Đầu gã áo đen xuất hiện một lỗ máu, gã chết trước cả khi cơ thể ngã xuống đất.
“Tôi còn 15 viên. Đủ cho tất cả ở đây, kể cả ông, Vito! Ông cũng nên biết là tôi dám giết người. Và tôi nhắc lại lần cuối là tôi muốn gặp Sương, ngay bây giờ!” Giọng Tường dữ tợn.
Vito thần người ra trong chốc lát, cuối cùng, lão nói:
“Được, sẽ theo ý cậu vậy!”
Khoảnh khắc nổ súng, Tường đã cân nhắc xong việc cậu có dám giết, và sẽ giết Vito hay không. Và câu trả lời, Tường ngạc nhiên nhận ra, là có.
Tường chắc chắn sẽ giết Vito. Chỉ kẻ điên mới để một kẻ có thể điều khiển người khác như con rối, kẻ đã phá hủy cả Đà nẵng, một kẻ nguy hiểm và cáo già như Vito sống sót sau tất cả những gì đã xảy ra. Súng lục của Tường thực ra chỉ còn 14 viên, ít hơn một so với tổng số kẻ địch đang vây quanh cậu. Bằng việc uy hiếp ép buộc Vito phải cho người đi gọi Sương, con số 15 ít nhất sẽ giảm 1 còn 14, vừa đủ số!
Chính xác là thế, tia hi vọng nhỏ là Tường có thể giết hoặc đánh gục toàn bộ đám cận vệ của Vito trước khi bản thân bị bóp chết, dù nhỏ nhoi, cũng góp phần vào quyết định này của Tường!
Vito không biết có nhận ra hay không. Lão cho hai tay cận vệ đi gọi Sương thay vì chỉ một người, và không quên nhắc nhở hai gã thuộc hạ thế này:
“Giết cô ta, nếu có gì không hay xảy ra với tôi!
“Vâng! Ông chủ!”
Quay lại với Tường, Vito nói:
“Cậu làm tôi nhớ đến mình ngày xưa. Cái ngày mà tôi lần đầu tiên giết người!”
“Vừa rồi không phải lần đầu tôi giết người!”
“Cũng thế cả. Tôi thấy là cậu đã có quyết định. Nhưng tôi vẫn hi vọng cậu sẽ suy nghĩ kĩ hơn, khi đặt cuộc thêm mạng cô bạn Sương vào nữa!” Giọng Vito bình thản. Một lần nữa, lão cho thấy một con cáo thành tinh thực sự là như thế nào. Chỉ vài câu, và cái ý định liều mạng của Tường lại đã lung lay.
Phải chết để giết một kẻ như Vito có thể là rất đáng. Nhưng kéo theo người con gái đã vì cậu mà bất chấp hiểm nguy thì, Tường xem ra chưa thể, và không đời nào làm được.