Bạn đang đọc Cánh Cổng: Chương 84
Không hề đếm xỉa đến Haibara, Akade lần thứ ba xông tới chỗ Vito. Dù giận dữ, Akade vẫn nghĩ việc Vito lệnh cho Haibara giết mình có phần nực cười. Phải, liệu em cô có thể giết Akade bằng cách nào được chứ.
Nhanh nhạy trong đối chiến, Akade đã sớm đoán biết những khả năng của Haibara. Cô em gái cần thiết phải chạm được vào vật mà mình muốn dịch chuyển, ngoài ra thì cũng chỉ có thể tự dịch chuyển bản thân được mà thôi. Và còn độ trễ chí ít vài giây giữa hai lần dịch chuyển liên tiếp nữa. Chừng đó thời gian là khá nhiều đối với Akade. Cô hối tiếc vì đã không lập tức đánh tiếp sau cú ra đòn hụt ban nãy, bằng không Vito e là đã không còn có thể đứng đó mà nhiều lời được nữa.
Suy tính như thế, cộng với những gì Akade biết về Vito, cô đoán đến tám phần là lão già sẽ chạy trốn, và cái lệnh giết người vừa ban chỉ để đánh lạc hướng mình mà thôi.
Akade đã lầm.
Lần thứ ba, Akade gặp trở ngại trong nỗ lực tiếp cận Vito. Ông trùm nhìn cô bằng đôi mắt đáng giận của ông ta, và đầu Akade bỗng nhiên đau đớn khôn tả. Cơn đau dữ dội đến quá bất ngờ khiến hành động của Akade chậm lại, dù chỉ nửa giây sau là cô đã khống chế được sự đau đớn. Haibara chẳng biết từ lúc nào đã đứng ngay cạnh Akade, và chạm vào cô bằng đầu ngón tay lạnh lẽo. Phải rồi, tuyết vẫn đang rơi, và em gái cô ăn mặc phong phanh như thế.
Akade biến mất.
Haibara ngẩng đầu nhìn lên. Một giây sau cô gái cũng biến mất như chị mình.
Vito mỉm cười.
Rồi mặt lão nhanh chóng cau lại.
Bên kia, Hart đã tới kịp để bảo vệ cho ba người Richard. Và dù đòn tấn công của con rôbôt có dữ dội gấp trăm lần thế nữa, hay thậm chí là nó có cả bom nguyên tử, Riko cũng đã tuyệt đối an toàn. Bởi lẽ, năng lực của Hart là cầu dị không gian, tức là tạo ra một không giác khác hình cầu lấy Hart làm tâm. Bởi vì là không gian khác, nên chẳng có thứ gì của thế giới này có thể đe dọa tới Hart hay những ai ông ta cho phép bên trong dị không gian của mình. Một năng lực tương đối đáng sợ, xét đến việc ngay cả năng lực của Vito cũng không thể chạm tới Hart vào lúc này.
Đã có bốn chiếc xe tăng đang nã pháo vào con rôbốt. Bản thân nó vẫn quay vù vù, đã nhanh tới mức không khí xung quanh nó có dấu hiệu chuyển động xoáy tròn như một cơn lốc. Hai cái tay máy quất vun vút phá hủy mọi thứ tiến vào phạm vi tấn công của nó. Ngoài ra, con rôbôt không để Richard đám người rời khỏi tầm với của nó. Bọn họ chạy được ba bước thì nó lại tiến gần bốn bước. Thành ra những kẻ bị truy đuổi cũng đã thôi chạy mà ngoan ngoãn nép mình đằng sau Hart.
Không rõ năng lực của Hart còn có thể duy trì bao lâu nữa, Vito tự hỏi. Và lão biết là phải tiêu diệt thứ quái vật kim loại kia càng sớm càng tốt.
Với dị năng đã mạnh lên của Vito, ép buộc Sương phải cứu chữa cho Riko đã là chuyện cực kì đơn giản. Con quái kia vừa chết, Vito cũng sẽ rời khỏi đây. Nơi này đã không thể ở lại lâu.
Mang vô số suy nghĩ trong óc, Vito giật mình khi giọng một tay áo đen vang lên:
“Ông chủ, thằng nhóc này giải quyết thế nào ạ? Đem nhốt nó như kế hoạch?”
Kẻ vừa nói một tay cắp nách Tường vẫn đang bất tỉnh nhân sự.
Hắn không nói thì Vito suýt đã quên. Bắt Tường mục đích ban đầu là để hăm dọa Sương. Giờ đây dường như giá trị của Tường đã giảm không ít, nhưng dù sao cẩn tắc bất ưu lo, thế nên Vito gật đầu. Rồi, ông trùm đi lướt qua hai người.
“Đứng im!”
Tường, vẫn được dìu, bỗng ngẩng đầu lên, chĩa súng vào hông Vito.
“Ông biết tôi có năng lực gì rồi đấy. Thế nên hãy ngoan ngoãn làm theo lời tôi bảo, hoặc tôi sẽ bắn ông!” Giọng Tường lạnh lùng.
Lại nói, ban nãy khi ngã xuống giả chết, Tường suýt thì bại lộ. Nhưng sự xuất hiện của con rôbôt làm đám áo đen quên mất cảnh giác Tường, và thậm chí cho phép cậu có thời gian giấu lại khẩu súng Akade đã đưa vào trong người.
Và cho đến lúc Tường rút súng ra, cậu vẫn hơi không tin là mọi chuyện có thể trôi chảy như thế. Với dị năng của mình, không đời nào có ai có thể làm Tường bất ngờ, hoặc nói cách khác, mạng của Vito lúc này hoàn toàn nằm trong tay cậu. Xem nào, hoặc có kẻ nào ở đây có thể đỡ đạn cho ông ta? Đáng tiếc, câu trả lời là không.
“Anh bạn trẻ…” Vito mở lời. Lão quả thực không định có hành động gì đột ngột, trước một kẻ có thể nhìn thấy nó trước tận 5s đồng hồ.
“Im đi!” Tường từ từ đứng thẳng lên, tách khỏi gã áo đen. Cậu đã hơi lo vì đám cận vệ của Vito có thể sẽ không hiểu rõ tình hình mà làm bậy. Nhưng cậu đã lo thừa, bọn họ đều bị Vito khống chế ít nhiều, lúc này đều biết điều câm lặng.
Cẩn trọng, hơi có phần thừa thãi, Tường áp sát Vito, và đặt họng súng nơi thái dương ông ta.
“Sương ở đâu? Ông đã làm gì cô ấy?” Tường hỏi.