Cánh Cổng

Chương 83


Bạn đang đọc Cánh Cổng: Chương 83


Richard gồng cứng người, ôm chặt hai cô bé trong lòng. Âm thanh máu thịt bị quật rách vang lên đầy ghê rợn, hòa với tiếng xương gãy.
Mùi máu lập tức bốc lên tanh nồng, thứ chất lỏng sền sệt ấm nóng dính đầy mặt Richard. Gã giụi mắt rồi mở mắt ra, trước mắt Richard là cơ thể vỡ nát của một trong những gã cận vệ áo đen. Tên này có vẻ đã lấy thân mình đỡ đòn cho ba người.
Riko và cô bé đóng giả cô được Richard che chắn nên không phải chứng kiến cảnh tượng thảm khốc. Đẩy hai cô bé tới trước, Richard giục:
“Đi tiếp, đừng dừng lại!” Mặc dù vẫn còn căng thẳng, giọng Richard đã bình tĩnh hơn trước. Con rôbôt vẫn tiếp tục quay tại chỗ, nhanh hơn. Nhiều tên áo đen khác đã chen vào chặn giữa ba người và những cánh tay quay vù vù đầy nguy hiểm của con rôbôt.
Bên kia, Vito đứng im, hai tròng mắt trắng sáng rực. Xoay sang Hart, lão ra lệnh:
“Anh qua bên kia với Riko, bảo vệ nó!”

Hart do dự, Akade vẫn đang nhìn chằm chằm lại đây như hổ rình mồi. Hart vừa rời đi là cô ta sẽ lập tức nhảy xổ vào ngay.
“Đừng lo cho tôi!” Vito nói thêm, nhìn Hart bằng đôi mắt sáng trắng tà dị. Lão không muốn cưỡng ép ra lệnh tay hộ vệ trung thành bằng dị năng của mình, nhưng nếu Hart chần chờ thêm chỉ nửa giây nữa thôi, Vito sẽ không do dự mà áp đặt mệnh lệnh của mình. Nhưng Hart chưa bao giờ cãi lệnh Vito, lần này cũng vậy. Huống hồ, tình huống bên phía Riko đã cực kì nguy hiểm. Trong mấy giây Hart chần chừ, lại đã có thêm vài thuộc hạ của ông bỏ mạng dưới tay con robot.
Lại nói, đám thuộc hạ của Hart từ khi nào trung thành liều chết quên mình bảo vệ Riko như thế?
Ông chủ có tính toán của ông ấy, Hart nghĩ, quẳng hết mọi nghi vấn sau đầu, chạy hết tốc lực tới ứng cứu Riko.
Lần này, Vito thực sự chỉ còn lại một mình. Không còn giả trá gì nữa. Và đúng thế, trong mắt Akade, mấy tay áo đen đứng cạnh ông ta cũng bằng như là không có. Richard thực sự đã làm tốt nhiệm vụ của hắn, và đến lượt cô, Akade, cô sẽ bóp cổ kẻ đã giết chết Victor, giải phóng cho cô em gái khỏi đám mây lú lẫn trong tâm trí.
Akade phóng qua hố bẫy, rơi xuống bên cạnh Vito, và ngay cả lúc này, cô thấy là một nụ cười khẽ vừa lại nở trên môi lão. Dầu ngờ rằng lão già vẫn còn con bài nào chưa lật, Akade vẫn dứt khoát tấn công. Một tay cô chộp tới, nhanh tới nỗi nó hầu như biến mất.
Và Akade chụp hụt. Đòn đánh chớp nhoáng của Akade đi vào không khí.

“Em vẫn giúp ông ta?” Akade hỏi, vì người chen vào cứu Vito lại chính là Haibara. Câu hỏi chỉ thuần túy là lời than khẽ, tuy nhiên, khi Akade nhìn về phía chỗ Haibara và Vito hiện ra, một cơn giận dữ không cách nào kiềm chế trỗi dậy trong cô.
Đứng cạnh Vito với đôi mắt trắng sáng rực, Haibara trông đờ đẫn như kẻ mất hồn. Và cả hai đang nhìn nhau, chính xác là Vito đang nhìn xoáy vào mắt của Haibara bằng đôi mắt quỷ dị của lão.
“VITO! ÔNG ĐANG LÀM GÌ EM ẤY?” Akade gầm lớn.
“Làm gì? Con hỏi vô lễ quá, Akade ạ!” Vito cười nói. Trong giây phút nhận ra con gái yêu thực sự bị nguy hiểm tới tính mạng, dị năng khống chế của Vito đã vô tình nhảy lên một tầng. Giờ đây, phàm là những kẻ từng bị sức mạnh của lão ảnh hưởng, Vito có thể điều khiển bọn họ tuyệt đối chẳng khác gì con rối.
Con rối Haibara vì lí do nào đấy khó điều khiển hơn đám thuộc hạ áo đen một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi. Và lão vui mừng biết được năng lực dịch chuyển tức thời của cô gái cũng đã tiến bộ hơn trước.
Vito bỗng nhiên giật mình. Biết đâu hành động của lão, chọc giận Akade chẳng khiến cô ta cũng trở nên mạnh mẽ hơn? Hạ giọng, Vito vội vã ra lệnh:
“Giết cô ta, Haibara!”
Và Haibara gật đầu, chẳng chút do dự.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.