Bạn đang đọc Cánh Cổng: Chương 82
“Không sao chứ?” Richard hỏi, hai cơ thể nhỏ bé được gã che chắn bên dưới run rẩy đứng lên. Cả Riko và cô bé Riko giả gật đầu tỏ vẻ mình không việc gì. Richard thở phào, ngoái đầu nhìn lại đằng sau. Cánh tay máy đã đập hụt ba người trong gang tấc, lại đã lần nữa giơ cao lên. Gã quan sát cái cánh tay, tính toán độ dài của nó, và nhận ra lí do nó đánh không trúng vừa rồi đơn giản là do không đủ dài.
Cánh tay máy vẫn đang tiếp tục phát triển, khi nó dừng giương cao thì đã dài thêm cỡ nửa mét.
Hai cô bé nhỏ đứng phía sau nhìn Richard, vẻ mặt ngơ ngác. Gã quay lại, sau đó chồm tới đẩy cả hai ngã giúi về phía trước, vừa kịp lúc tránh khỏi cú đập thứ hai nện xuống. Một lần nữa, lại suýt trúng trong gang tấc.
“Mau, chạy tới chỗ papa!” Richard thúc giục trong lúc đỡ Riko và Riko giả đứng lên.
Con rôbôt, mà giờ đây đã cùng chiếc T1000 hòa hợp làm một, bắt đầu rung lắc đứng lên, vô số tiếng lạo xạo kẽo kẹt vang lên đầy nguy hiểm phía sau ba người đang chạy đi.
Lí do duy nhất mà nó hai lần liên tiếp đánh không trúng thuần túy là vấn đề tầm với, còn tốc độ con rôbôt đã sớm vượt qua khả năng phản ứng của Richard. Lúc này, vấn đề tầm với hẳn đã không còn, đối với một sinh vật máy đứng thẳng người cao đến gần 10m, và cặp giò “khẳng khiu” do những sợi thép bện thành dài đến hơn 5m.
“Tuyệt!” Đang bỏ chạy nhưng vẫn không quên quay đầu đánh giá con rôbôt mà chính mình đã tạo nên, Richard không kiềm được cảm thán.
Từ lúc đạt được siêu năng lực, hay dị năng, hay bất cứ tên gọi nào mà thứ sức mạnh những viên tinh thể X đã ban tặng, Richard lập tức nhận ra nó không ngừng phát triển. Từ chỗ ban đầu chỉ là những sợi điện từ mỏng manh mà không có khả năng gì ngoài việc xâm nhập vào chip máy tính và làm lơ lửng vài mẩu kim loại nhẹ, Richard đã đi đến chỗ phát triển nó thành ba khả năng.
Khả năng đầu tiên là xâm nhập vào các máy tính tạm thời không nhắc đến. Khả năng thứ hai là Richard có thể chế tạo ra những sinh vật máy và điều khiển chúng, đám bọ và rết là tiêu biểu cho khả năng này. Còn khả năng thứ ba, là tạo ra một sinh vật máy, nhưng không thể điều khiển.
Đã không thể điều khiển thì dường như chẳng có ích lợi gì? Không hẳn, Richard có thể lập trình trước một cấu trúc lệnh và đưa vào con quái máy. Việc tiếp cận và thay đổi lệnh đã đưa sau này có khả thi hay không thì Richard không rõ lắm, chỉ biết, con quái được tạo theo cách này không bị giới hạn bởi Richard, có thể trở nên mạnh mẽ kinh khủng.
Dĩ nhiên, ngay cả Richard cũng không rõ là kinh tới mức nào. Gã đã hi vọng là càng kinh càng tốt, đồng thời, lệnh mà Richard đã đưa vào con quái là: “Tiêu diệt Riko!”
Gã không thể chính tay làm gì cô bé, nhưng tạo ra một con quái sẵn sàng làm việc đó thì gã làm được. Và lúc này, Richard đã cảm thấy hơi hơi hối hận. Con rôbôt không ngờ hấp thụ cả chiếc T1000, và chỉ cần một bước chân để chặn đứng đường chạy của Richard. Hai cánh tay nó lúc này dài ngoằng, hai chân quấn vào nhau cắm chặt vào mặt đất. Cơ thể vẫn giữ được hình cầu đang tự xoay chậm rãi, khiến con rôbôt tựa như một con vụ.
“Xoẹt!”
Con “vụ” khổng lồ tăng tốc tự xoay, một trong hai cánh tay tựa như ngọn roi quất thẳng xuống Richard ba người bằng tốc độ mắt thường chẳng thể theo kịp. Và lần cuối Richard nhìn thì Hart vẫn còn đứng bên cạnh Vito không rời.