Cánh Cổng

Chương 24


Bạn đang đọc Cánh Cổng: Chương 24


“Thế nào?” Dick hỏi, vẻ mặt cực kì vênh váo.
“Chỉ thế thôi?”
Câu hỏi của Richard lập tức khiến Dick nóng mặt, tuy nhiên trước khi Dick kịp phát tác thì Richard đã hỏi tiếp.
“Mày trở nên khỏe hơn? Để bóp dẹp đồng xu đó cần lực lượng rất lớn, tao chỉ thắc mắc là da tay mày có dày lên hơn không? Bởi vì, theo tao nghĩ, ngón tay mày nên vỡ vụn trước cái đồng xu mới phải.”
“Cái này…” Cơn giận của Dick xẹp lép. “Làm sao tao biết được!” Gã ngẫm nghĩ câu hỏi một lát rồi lại nổi khùng, bởi một lí do hoàn toàn khác.
“Được rồi, năng lực của thằng Dick xem ra cần phải nghiên cứu kĩ hơn. Giờ tới lượt ai nhỉ, tao hả?” Richard không đời nào rời cái lap của gã, giờ đang bận rộn khởi động cái máy.

Michael lắc lắc đầu, thằng kia mỗi khi suy nghĩ lập tức sẽ phát bệnh lãng.
“Tới lượt tao.” Nói xong, Micheal ra hiệu cho bọn kia lùi lại, bản thân gã nghiêng người vào tư thế của võ sĩ quyền anh. Michael hít sâu một hơi, sau đó tung đòn, liên tục 18 cú đấm xé gió vun vút.
“Mày nhanh kinh khủng.” Dick trợn mắt tán thưởng.
“Rồi, còn hai đứa mày.” Michael nói, thu tay lại.
“Năng lực của tao hơi khác chúng mày,” Richard nói. Gã bất ngờ rời tay khỏi cái lap, cả hai tay. Có thể nhìn thấy những tia điện li ti nối giữa gã và cái máy tính, giữ cho nó không bị rơi xuống. Không chỉ có thế, khi Haibara biến ra phía sau Richard, cô nàng còn thấy là cái lap vẫn đang được nhập dữ liệu như thể gã Richard vẫn đang múa tay trên bàn phím.
Năm người, tên Tran xếp cuối cùng trên bảng chữ cái. Gã thật ra tên đầy đủ là Tran Xiao Lee, nhưng đám đồng bọn gọi Tran đã quen miệng.
Tran nhếch mép, trong cặp mắt xếch của gã có cái gì đó hết sức tà môn, gã đặc biệt liếc nhìn Haibara đầy ngụ ý. Một cách tự nhiên, đám đồng bọn bị cặp mắt của gã thu hút. Tran cười, cặp mắt chuyển màu đen kịt.
“Năng lực của tao hơi phức tạp, nhưng tao tin là mình có thể nhìn xuyên đồ vật, và thậm chí có thể thấy được những thứ mắt thường vốn không thể nhìn thấy, như gió, hoặc một con quạ đang bay ở cách đây hàng ngàn mét.”
-0-
“Bọn mày ngồi xuống cả đi!” Michael nói, ngồi xuống giường. Đám đồng bọn lần lượt hoặc tựa tường hoặc chọn một cái ghế ngồi xuống.
“Giờ, tao và thằng Tran đã nói chuyện. Nhưng trước đó, tao muốn hỏi bọn mày nghĩ sao về đống tinh thể X này?”

Không ai nói gì. Michael có vẻ cũng không chờ đợi một câu trả lời.
“Tao không biết ông chủ định làm gì với chúng, nhưng tao biết mình, không, chúng ta có thể làm gì với chúng. Chỉ cần rao tin tức về đám tinh thể, chúng ta thừa sức bán được hàng tỉ bạc. Hoặc có thể xây dựng cả một đội quân siêu nhân nếu muốn.”
“Ông chủ rất hùng mạnh. Ông ta sẽ giết sạch chúng ta, có hay không có sức mạnh từ đám tinh thể.” Richard nói, giọng gã lạnh lẽo.
“Vậy là mày không phản đối những gì tao đã nói?” Michael hỏi lại.
“Tao không biết thằng Tran đã nói gì với mày. Mày là một thằng rambô, một thằng thích chơi súng ống. Mang đống tinh thể về, và ông chủ có thể sẽ ày càng nhiều tiền thưởng, càng nhiều loại vũ khí tiên tiến hơn, như vậy chưa đủ với mày sao?” Richard hỏi. Michael là một thằng nghiện chiến tranh, tất cả những gì hắn muốn là được thỏa sức xả đạn khẩu m18 của hắn. Một thằng như thế vốn không nên nổi lên ý tưởng phản bội.
“Ồ, làm việc dưới trướng ông chủ cũng không sao, tao chỉ tự hỏi tại sao chúng ta không ngồi lên chính cái ghế đó của lão?” Tran xen vào. “Có tiền, có quyền, lại không có ai trên đầu, thằng Michael muốn chơi bom khủng bố hay lập một đội quân tấn công cả một thành phố đều có thể.”
Richard nhìn Tran, rồi nhìn Michael. Thằng Dick với Michael là cùng một giuộc, Michael đi đâu, nó theo đó. Rồi gã nhìn sang Haibara. Vẻ mặt Richard chẳng có biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã có quyết định.

“Tao không thích mạo hiểm…” Richard lấp lửng, có thể thấy Michael đã khẽ chồm tới trước. “Chúng ta cần một kế hoạch, nếu không muốn bị lão già bóp chết như lũ kiến.”
Dick chẳng biết từ lúc nào đã ngồi ngay bên cạnh Richard, vỗ bàn tay to bồ tượng của mình lên người gã, cười ha ha nói:
“Tao biết là mày sẽ đồng ý mà. Tao vẫn nói với chúng nó là thằng Richard khoái mấy trò thử thách.”
Michael thì không vô tư như Dick, gã không dễ dàng tin tưởng lời Richard như thế.
“Mày có nghĩ ra được kế hoạch gì không?” Michael hỏi. Richard là bộ óc của nhóm, nếu nó không hoạt động, vậy cũng không cần giữ lại làm gì.
“Chúng mày nghe thử xem.” Richard trả lời, cười khẽ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.